Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế
Chương 50: Ngất Xỉu

Lâm Nhị Quân: "Con trai nhà họ chết, muốn tìm con trai dưỡng lão. Bọn họ vốn tìm chính là Ngũ Đệ, nhưng chị không nỡ, cháu... Cháu không muốn người trong nhà đều chết đói, cho nên cháu nguyện ý bị đưa đi." Lâm Nhị Quân cũng không thêm mắm thêm muối mà là ăn ngay nói thật, dù sao Dương Quế Lan cũng là người trong thôn, nếu cậu ta thêm mắm thêm muối, bị Dương Quế Lan biết, nói cho người trong huyện, người ta nhất định không thích cậu ta, Lâm Nhị Quân vẫn có chút đầu óc.

Đại đội trưởng cũng hiểu: "Cháu muốn làm chứng minh?"

Lâm Nhị Quân: "Vâng, cháu muốn chuyển hộ khẩu."

Đại đội trưởng gật đầu: "Đi, chuyện này còn phải gọi Dương Quế Lan tới làm chứng minh." Nhà họ Lâm không có gia trưởng, tự mình quyết định, ông ấy cũng không xen vào, nhưng Dương Quế Lan là trung gian phải đến làm chứng.

Lâm Nhị Quân: "Vậy cháu đi gọi thím Quế Lan."

Đại đội trưởng: "Đi đi."

Lâm Đại Quân gấp: "Đại đội trưởng, chị cháu không đồng ý đưa Nhị Quân đi, chị nói dù chết đói cũng không đồng ý."

Tâm đại đội trưởng nhảy lên, ông cảm thấy chuyện này cũng coi là chuyện tốt: "Dù Nhi Quân bị đưa đi cũng là em trai mấy đứa, mà Nhị Quân cũng đã lớn, cũng không sợ em nó quên các cháu."

Lâm Đại Quân: "Nhưng chị nói Nhị Quân không thể bị đưa đi."

Lâm Y Y chạy vào: "Đại Quân nói rất đúng, Nhị Quân không thể bị đưa đi, dù chị chết đói, cũng không thể cho em trai đi."

Lâm Đại Quân thở dài một hơi: "Chị, chị đến rồi."

Cỗ thân thể này vốn không tốt, Lâm Y Y một đường chạy tới, vừa thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, vẫn là do ngày đó Đại Nha bán quá nhiều máu, mặc dù uống ba ngày thuốc Đông y, trà nhân sâm cũng uống, nhưng hiệu quả lại không lớn, vài miếng sâm mỏng có thể có bao nhiêu hiệu quả? Dù có thuốc Đông y điều trị, cũng cần tịnh dưỡng, mấy ngày nay Lâm Y Y không hề tĩnh dưỡng. Cho nên vừa chạy thân thể đã không chịu nổi.

Lâm Y Y: "Chị không đồng ý, dù chết, chị cũng không đồng ý đưa Nhị Quân cho người ta." Lâm Y Y nói, hốc mắt đỏ lên, trong mắt người nhà đại đội trưởng, cô là đang muốn khóc. "Cha mẹ chết, chị không thể cho em trai đi được, như vậy về sau chị chết đi, làm sao gặp cha mẹ được? Nhị Quân, em đừng đi, cùng lắm thì chị lại đi bán máu, dù chị bán máu, cũng sẽ không cho em đi. Chị không cần 200 đồng kia, nhiều tiền cũng không quan trọng bằng em."



Lâm Nhị Quân nhìn Lâm Y Y, có hơi xúc động, cậu ta không ngờ chị lại quan tâm mình như vậy. Nhưng lúc đi qua nhà nào ở huyện thành đều rất to rộng, quần áo cũng đẹp, nghĩ đến có quần áo mới mặc, có thể đi học, cơm có thể ăn no, cậu ta lại dằn nỗi xúc động xuống đáy lòng. Coi như trong nhà mấy ngày nay vẫn đủ ăn, nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu, không thể duy trì lâu được.

Lâm Nhị Quân nói: "Chị, em không muốn chị đi bán máu, em không muốn chị chịu khổ."

Lâm Y Y nghẹn ngào nói: "Nhưng mà... Thế nhưng em nói chị bán máu có thể nuôi cả nhà mà, sao giờ lại vậy? Nhị Quân, nếu chị bán máu không đủ, còn có Đại Quân, em đừng đi nhà khác."

Lâm Nhị Quân: "Chị... Người ta sẽ cho chúng ta 200 đồng, 200 đồng này có thể mua lương thực, có thể cho mọi người đi học."

Lâm Y Y: "Chị không nghe chị không nghe... Nhất định là em ham người ta có tiền, ham người ta có thịt ăn, cho nên em mới muốn đi phải không? Có câu nói là thà cùng mẹ ăn xin, cũng không cùng cha làm quan, Nhị Quân, bọn họ không phải cha mẹ chúng ta, sẽ không đối tốt với em đâu, từ bỏ đi."

Lâm Nhị Quân: "Chị..." Cậu ta "bịch" một tiếng quỳ xuống. "Em là vì mọi người mà, dù sao em nhất định phải đi, chị, chị chỉ là chị của em, không làm chủ được, cha mẹ đã mất, ai cũng không làm chủ được ai. Đại đội trưởng, giờ cháu muốn di chuyển hộ khẩu, chú khuyên chị cháu đi, cháu không muốn chị quá mệt mỏi."

Lâm Y Y phẫn nộ nói: "Lâm Nhị Quân, cái đồ vong ân phụ nghĩa này, có phải em xem thường nhà mình hay không, em... Nếu em nhất định phải đi, chị sẽ chết cho em xem."

Lâm Nhị Quân biết chị không nỡ, cho nên cũng không tức giận, cậu ta giả bộ đáng thương: "Chị muốn bức tử em sao? Vì mọi người có cơm ăn, được đi học em mới đến nhà người ta, sao chị lại không hiểu chứ? Đã như vậy, em chết trước là được, như vậy cũng có thể bớt chút lương thực."

Lâm Y Y: "Em là con trai trong nhà, sao có thể chết? Nếu muốn tiết kiệm lương thực, không bằng để chị đi chết." Nói xong, Lâm Y Y lập tức lao vào tường. Đương nhiên cô đụng không mạnh, chỉ nhẹ một chút, sau đó cả người té xỉu. Nhưng cô xỉu, ai còn để ý cô đụng nhẹ hay nặng?

Lâm Đại Quân bị dọa: "Chị."

Đại đội trưởng cũng hết hồn: "Nhanh đi gọi bác sĩ, nhanh..."

Lâm Đại Quân: "Cháu đi." Cậu ta khẩn trương chạy ra ngoài, vì lo lắng, suýt chút nữa thì trượt chân. Đại đội trưởng lại để vợ mình ôm Lâm Y Y lên giường của con gái mình.

Dù sao Lâm Nhị Quân mới 13 tuổi, dù có tâm cơ nhưng tuổi tác ở đó, gặp phải loại chuyện này cũng bị dọa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương