Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế
-
Chương 48: Tư Lợi
Lâm Nhị Quân: “Chị cả, anh cả, em…thấy nhà chúng ta nghèo như vậy, chúng ta không đủ lương thực, không có tiền mua sách, còn muốn chị cả đi bán máu, em…trong lòng rất hổ thẹn.”
Lâm Y Y: “……” Muốn làm cái gì đây?
Lâm Nhị Quân: “Thím Quế Lan nói, bà con xa của thím cần đứa con trai, sẽ cho bao lì xì hai trăm đồng, cho nên em nghĩ, em làm con trai cho người ta, bọn họ trả lại cho chúng ta bao lì xì hai trăm đồng, như vậy, mọi người trong nhà đã có thể cầm tiền đi mua lương thực, anh cả và các em có thể mua sách học rồi, cho nên em… đã tìm thím Quế Lan, hôm nay sáng sớm em đã gặp họ hàng xa của thím Quế Lan, bọn họ rất vừa ý với em. Chị cả, vì người nhà, em đồng ý làm con trai của họ.”
Lâm Y Y: “….” Sao cô không hiểu được tên vong ơn bội nghĩa này nói cái gì chứ? Mẹ nó, thật sự là đồ vong ơn bội nghĩa. Đại khái tình tiết trong nguyên tác là Lâm Ngũ Đệ bị đưa đi, cho nên là nó không có cơ hội, lần này bản thân cô không đồng ý cho Lâm Ngũ Đệ, nó đoán là cơ hội đã đến, cho nên mới….chỉ là, “Không được, Nhị Quân, Chị không đồng ý.”
Lâm Nhị Quân: "Chị, lương thực nhà chúng ta quá ít, bọn em còn không có tiền đi học, bọn em không thể để chị bán máu nữa."
Lâm Y Y: "Nhị quân yên tâm, chị không bán máu nữa, bác sĩ nói nếu bán máu nữa chị sẽ chết, mà Đại Quân cũng đã nói có thể tự mình bán máu cho mình đi học, cho nên em không cần lo vấn đề học phí. Nếu thực sự không được, Đại Quân có thể bán nhiều chút máu cho cả Tam Quân, Tứ Quân cùng đi học."
Lâm Đại Quân: "..." Chị à, em chỉ nguyện ý bán máu cho mình đi học thôi, không phải Tam Quân, Tứ Quân. "Nhị Quân đừng lo lắng, chúng ta đi học chỉ cần bán ít máu thôi, chúng ta tự bán máu cho mình đi học, còn lương thực chúng ta cũng có, nhiều tôm hùm như vậy, chúng ta có thể ăn rất lâu."
Lâm Nhị Quân: "Không được, tôm hùm bị mọi người biết rồi."
Lâm Y Y: "?" What?
Lâm Đại Quân: "Sao lại thế?"
Lâm Nhị Quân: "Lúc... Lúc em về, thấy rất nhiều hương thân đói không chịu nổi, em... Em không đành lòng nhìn bọn họ như vậy, em... Chị, anh, là em không tốt, hai người mắng em đi."
Tâm Lâm Y Y trầm xuống, tên vong ân bội nghĩa này muốn ép chết mọi người hay sao, vì muốn người ta nhận nuôi nó mà thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô vốn cho rằng chúng nó còn nhỏ, cho dù có lòng riêng cũng không lớn như vậy, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Nhị Quân này không phải, nhớ lại ký ức Đại Nha, mấy chuyện bán máu nuôi gia đình đều là Lâm Nhị Quân nhấc lên, chắc hẳn thằng nhỏ Lâm Nhị Quân này từ nhỏ đã thế, từ tận bên trong như thế. Nghĩ tới đây, Lâm Y Y quả quyết nói: "Không được, cho dù không còn lương thực, chị cũng sẽ không tặng mấy đứa đi, người một nhà chúng ta đều phải ở bên nhau, dù chị chết đói cũng sẽ không đưa em cho người ta, em là em trai của chị mà." Cô nguyện ý đưa Lâm Nhị Quân cho người ta, nhưng tuyệt đối không thể là bởi vì bọn họ, nhỡ đâu sau này bị Lâm Nhị Quân bị cắn ngược một cái, người bất lợi chính là cô.
"Đây rồi... Lâm Nhị Quân ở đây..."
"Bọn họ thật sự câu tôm hùm, chẳng lẽ tôm hùm thật sự có thể ăn?"
"Ai biết được, chúng ta cứ câu đã rồi nói."
Một đám nhóc cầm cần câu cá tới. Người lớn lại không đến, người lớn có thể đi nơi khác tìm đồ ăn. Mặc dù Lâm Nhị Quân đã 13 tuổi, nhưng dù sao cũng là trẻ con, cậu ta nói tôm hùm ăn được nhưng người lớn chưa chắc sẽ tin, cho nên cũng chỉ có trẻ con đến. Có điều bọn nhỏ đến không ít, nhìn một cái đã thấy tầm chục đứa, có đứa nhỏ hơn mấy đứa nhà họ Lâm, cũng có đứa tầm tuổi chúng.
Bọn nhỏ đến nhìn thấy Lâm Nhị Quân quỳ trên mặt đất, hỏi: "Nhị Quân sao thế?"
"Nhị Quân chọc giận chị mày à?"
"Có phải Nhi Quân nói chuyện tôm hùm ăn được cho bọn tao nên chị mày mới tức giận không?"
"Chị Đại Nha, chị cũng đừng tức giận, tôm hùm này ai cũng có thể câu, bọn em đều sắp chết đói, Nhị Quân cũng là có lòng tốt mà thôi."
"Đúng thế chị Đại Nha, cái này ai cũng có thể câu, chị không thể chiếm một mình, như vậy cũng quá không tốt đi?"
"Nhiều tôm như vậy lại ăn một mình, chị Đại Nha, chị quá xấu."
"Con gái đều không tốt."
Lâm Y Y biết cái danh từ tự lợi này cô không thể nhận, dù giờ đang ngày đói kém, nhà ai tìm được đồ ăn cũng sẽ không nói cho người khác biết, đây là có thể lý giải, thế nhưng đối với những người đói bụng kia thì không thể hiểu được.
Lâm Y Y ủy khuất nói: "Tất cả mọi người đều cùng một thôn, chẳng lẽ mấy đứa còn không hiểu rõ chị sao? Chị là người xấu xa ích kỷ như vậy sao? Mấy đứa hỏi Đại Quân một chút, em hai nói máu có thể bán lấy tiền, chị cũng đi bán máu, tiền bán máu chị có cất riêng sao?"
Lâm Đại Quân: "Chị tao thiện lương nhất, vì bán máu mà chị ngã bệnh, còn nhờ bác sĩ Lâm khám bệnh."
"Chị Đại Nha, máu thật sự có thể bán lấy tiền sao?"
"Chị Đại Nha, bán máu được bao nhiêu tiền vậy?"
"Chị Đại Nha..."
Lâm Y Y: “……” Muốn làm cái gì đây?
Lâm Nhị Quân: “Thím Quế Lan nói, bà con xa của thím cần đứa con trai, sẽ cho bao lì xì hai trăm đồng, cho nên em nghĩ, em làm con trai cho người ta, bọn họ trả lại cho chúng ta bao lì xì hai trăm đồng, như vậy, mọi người trong nhà đã có thể cầm tiền đi mua lương thực, anh cả và các em có thể mua sách học rồi, cho nên em… đã tìm thím Quế Lan, hôm nay sáng sớm em đã gặp họ hàng xa của thím Quế Lan, bọn họ rất vừa ý với em. Chị cả, vì người nhà, em đồng ý làm con trai của họ.”
Lâm Y Y: “….” Sao cô không hiểu được tên vong ơn bội nghĩa này nói cái gì chứ? Mẹ nó, thật sự là đồ vong ơn bội nghĩa. Đại khái tình tiết trong nguyên tác là Lâm Ngũ Đệ bị đưa đi, cho nên là nó không có cơ hội, lần này bản thân cô không đồng ý cho Lâm Ngũ Đệ, nó đoán là cơ hội đã đến, cho nên mới….chỉ là, “Không được, Nhị Quân, Chị không đồng ý.”
Lâm Nhị Quân: "Chị, lương thực nhà chúng ta quá ít, bọn em còn không có tiền đi học, bọn em không thể để chị bán máu nữa."
Lâm Y Y: "Nhị quân yên tâm, chị không bán máu nữa, bác sĩ nói nếu bán máu nữa chị sẽ chết, mà Đại Quân cũng đã nói có thể tự mình bán máu cho mình đi học, cho nên em không cần lo vấn đề học phí. Nếu thực sự không được, Đại Quân có thể bán nhiều chút máu cho cả Tam Quân, Tứ Quân cùng đi học."
Lâm Đại Quân: "..." Chị à, em chỉ nguyện ý bán máu cho mình đi học thôi, không phải Tam Quân, Tứ Quân. "Nhị Quân đừng lo lắng, chúng ta đi học chỉ cần bán ít máu thôi, chúng ta tự bán máu cho mình đi học, còn lương thực chúng ta cũng có, nhiều tôm hùm như vậy, chúng ta có thể ăn rất lâu."
Lâm Nhị Quân: "Không được, tôm hùm bị mọi người biết rồi."
Lâm Y Y: "?" What?
Lâm Đại Quân: "Sao lại thế?"
Lâm Nhị Quân: "Lúc... Lúc em về, thấy rất nhiều hương thân đói không chịu nổi, em... Em không đành lòng nhìn bọn họ như vậy, em... Chị, anh, là em không tốt, hai người mắng em đi."
Tâm Lâm Y Y trầm xuống, tên vong ân bội nghĩa này muốn ép chết mọi người hay sao, vì muốn người ta nhận nuôi nó mà thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô vốn cho rằng chúng nó còn nhỏ, cho dù có lòng riêng cũng không lớn như vậy, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Nhị Quân này không phải, nhớ lại ký ức Đại Nha, mấy chuyện bán máu nuôi gia đình đều là Lâm Nhị Quân nhấc lên, chắc hẳn thằng nhỏ Lâm Nhị Quân này từ nhỏ đã thế, từ tận bên trong như thế. Nghĩ tới đây, Lâm Y Y quả quyết nói: "Không được, cho dù không còn lương thực, chị cũng sẽ không tặng mấy đứa đi, người một nhà chúng ta đều phải ở bên nhau, dù chị chết đói cũng sẽ không đưa em cho người ta, em là em trai của chị mà." Cô nguyện ý đưa Lâm Nhị Quân cho người ta, nhưng tuyệt đối không thể là bởi vì bọn họ, nhỡ đâu sau này bị Lâm Nhị Quân bị cắn ngược một cái, người bất lợi chính là cô.
"Đây rồi... Lâm Nhị Quân ở đây..."
"Bọn họ thật sự câu tôm hùm, chẳng lẽ tôm hùm thật sự có thể ăn?"
"Ai biết được, chúng ta cứ câu đã rồi nói."
Một đám nhóc cầm cần câu cá tới. Người lớn lại không đến, người lớn có thể đi nơi khác tìm đồ ăn. Mặc dù Lâm Nhị Quân đã 13 tuổi, nhưng dù sao cũng là trẻ con, cậu ta nói tôm hùm ăn được nhưng người lớn chưa chắc sẽ tin, cho nên cũng chỉ có trẻ con đến. Có điều bọn nhỏ đến không ít, nhìn một cái đã thấy tầm chục đứa, có đứa nhỏ hơn mấy đứa nhà họ Lâm, cũng có đứa tầm tuổi chúng.
Bọn nhỏ đến nhìn thấy Lâm Nhị Quân quỳ trên mặt đất, hỏi: "Nhị Quân sao thế?"
"Nhị Quân chọc giận chị mày à?"
"Có phải Nhi Quân nói chuyện tôm hùm ăn được cho bọn tao nên chị mày mới tức giận không?"
"Chị Đại Nha, chị cũng đừng tức giận, tôm hùm này ai cũng có thể câu, bọn em đều sắp chết đói, Nhị Quân cũng là có lòng tốt mà thôi."
"Đúng thế chị Đại Nha, cái này ai cũng có thể câu, chị không thể chiếm một mình, như vậy cũng quá không tốt đi?"
"Nhiều tôm như vậy lại ăn một mình, chị Đại Nha, chị quá xấu."
"Con gái đều không tốt."
Lâm Y Y biết cái danh từ tự lợi này cô không thể nhận, dù giờ đang ngày đói kém, nhà ai tìm được đồ ăn cũng sẽ không nói cho người khác biết, đây là có thể lý giải, thế nhưng đối với những người đói bụng kia thì không thể hiểu được.
Lâm Y Y ủy khuất nói: "Tất cả mọi người đều cùng một thôn, chẳng lẽ mấy đứa còn không hiểu rõ chị sao? Chị là người xấu xa ích kỷ như vậy sao? Mấy đứa hỏi Đại Quân một chút, em hai nói máu có thể bán lấy tiền, chị cũng đi bán máu, tiền bán máu chị có cất riêng sao?"
Lâm Đại Quân: "Chị tao thiện lương nhất, vì bán máu mà chị ngã bệnh, còn nhờ bác sĩ Lâm khám bệnh."
"Chị Đại Nha, máu thật sự có thể bán lấy tiền sao?"
"Chị Đại Nha, bán máu được bao nhiêu tiền vậy?"
"Chị Đại Nha..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook