Thoáng thấy trong thùng gạo còn một ít gạo đủ, mấy bát gạo con con, bên trên bếp còn treo một miếng thịt khô nhỏ bằng lòng bàn tay, Hiền Tề liền cởi cái áo ngoài, đùm hết cả gạo lẫn thịt lại rồi vác trên vai, vòng sang nhà trên rồi lao ra khỏi cửa.

Mụ Vạn Nhàn thấy thế, trợn mắt nhìn theo rồi gào lên:“Bớ người ta, ăn trộm, ăn trộm! Thằng ngốc ăn trộm!”Hiền Tề cười như nắc nẻ, ôm cái bọc chạy về phía nhà hắn.

Lúc đi ngang qua hàng xóm, hắn còn cố ý reo to:“Cày ruộng, được cho gạo! Cho thịt.

Có thịt ăn!”Mụ Vạn Nhàn cầm cái đòn gánh chạy theo phía sau quật tới:“Thằng khốn kiếp kia! Mày trả gạo trả thịt lại đây cho tao! Đồ thứ ăn cắp!”Hàng xóm xung quanh nhìn ra cửa, lắc đầu cười nhạt.


Ở làng Cổ Man này quanh năm không có chuyện gì giải khuây, bọn họ chủ yếu hóng hớt chuyện làng chuyện xóm.

Nay thấy hai mẹ con mụ Vạn Nhàn đuổi nhau chạy khắp làng, ai nấy đều ngẩng cổ ra hóng chuyện.

Một vài người hàng xóm còn lắc đầu chán nản khi thấy cảnh tượng này.

Một người hàng xóm thấy thế liền nói:“Mụ Nhàn ơi, thằng ngốc làm công cho mụ bao nhiêu lâu nay rồi, nó cũng đã cưới vợ, mụ phải cho nó ít tiền công để nó còn nuôi vợ nó chứ!”Một người nói liền kéo theo nhiều người a dua.


Ai nấy đều chê trách mụ Vạn Nhàn vắt cổ chày ra nước, bóc lột con trai ngốc của mình.

“Thằng ngốc cũng đã cưới vợ rồi, mụ không chia ruộng, cũng chả cắt đất, bắt nó cày lại không trả công, lý nào lại thế?”Mụ Vạn Nhàn nghe thấy thế thì tái xanh mặt mày, thu cái đòn gánh lại trừng trừng nhìn hàng xóm lẫn Hiền Tề:“Ăn không ngồi rồi nhiều chuyện hả? Tôi làm thế nào là chuyện nhà tôi, liên quan gì đến mấy người? Nó ăn cắp thì chính là ăn cắp!”“Cắp cái gì? Nó ăn của cha mẹ nó thì sao gọi là ăn cắp?”Người hàng xóm kia gân cổ cãi lại.

Mụ Vạn Nhàn tức cành hông, chống nạnh đứng chỉ tay vào mặt từng người một, trừng mắt tru tréo, chửi tay đôi.

Còn Hiền Tề, hắn nhân lúc đó chạy biến về nhà.

Hôm nay hắn phải cho Sử Đàm một bữa cơm no mới được!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương