Hiền Tề bưng chén cháo lên, chén đất sứt mẻ, cháo lõm bõm nước, vớt mãi mới thấy được vài hạt gạo.
Hắn ngước nhìn Sử Đàm, chỉ thấy cô lúng túng cúi đầu, vân vê góc áo.“Em… Nhà mình hết gạo rồi, tranh thêu của em dạo này không bán được, cho nên…”Nói chưa hết câu, bụng cô đã đánh “rột” một tiếng.
Hiền Tề đời trước thân là quân nhân, hắn nhường lương thực cho dân không hết, ai lại đi ăn lương thực của dân, lại còn là dân nữ yếu ớt, đáng thương như thế này?Hiền Tề mỉm cười, đưa chén cháo cho Sử Đàm, đẩy đẩy vào miệng cô.
Sử Đàm ngạc nhiên, sau đó xua tay, lùi về sau một chút.“Em không đói đâu, anh ăn đi.
Anh yên tâm, để thư thư vài hôm có xe lão Đông lên thành, em theo lên đó tham khảo mấy mẫu tranh thêu gần đây…”Sử Đàm nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Hiền Tề mím môi không đáp, lão Đông chuyên buôn bán từ làng Cổ Man lên thành Man Đạt, chuyến xe nào cũng đầy ắp hàng hóa, muốn chở thêm một người lại thêm phí.
Hiền Tề rũ mi mắt, nghĩ ngợi, nguyên chủ vốn là một tên ngốc, một đứa trẻ trong thân xác to lớn, ngày ngày bị người ta lợi dụng làm việc không con, còn vợ hắn thì phải làm lụng vất vả để nuôi hắn như thế này…Thật tội nghiệp cho Sử Đàm! Cũng tại cô có một bà dì ghẻ quá độc ác!Nghĩ nghĩ, Hiền Tề lại cười hì hì, một mực dí chén cháo vào miệng Sử Đàm.“Vợ… đói.
Hihi.
Vợ ăn đi.”Sử Đàm ngạc nhiên rồi bật cười, nói:“Em nói vậy thôi, chứ không than thở gì đâu.
À mà, có than thở anh cũng không hiểu được.”Sử Đàm mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xẻo, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi mà thôi.
Hiền Tề chợt cảm thấy xót thương, hắn đưa cái bát vào tận tay Sử Đàm.
Sử Đàm đón cái bát, nuốt nước bọt rồi nói:“Thôi, mỗi người một nửa nhé.”Sử Đàm bưng chén cháo lên, húp một hơi, sau đó đưa cho Hiền Tề.
Hắn đưa chén cháo sứt vào miệng, húp một ngụm.
Quả nhiên toàn là nước.Hai người chia nhau chén cháo loãng, sau đó ai làm việc nấy.
Sử Đàm ra vườn tưới mấy cây rau đã sắp úa hết.
Còn Hiền Tề… như mọi khi, hắn lại nằm ườn ra, ai kêu đi làm cái gì thì làm cái nấy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook