[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Hắc Xà Truyền Kỳ
Chương 6-2: Chân tình động lòng người (hạ)

—————————————————————

Mười sáu người, vẻ mặt đầy còn nhuốm bụi đường vừa xuống ngựa, đứng ngay trước cửa cốc, liền có ba người sắc mặt âm lãnh đang đứng ngay cốc khẩu nghênh đón bọn họ.

Hương Xá kinh ngạc nhìn ba người kia, kêu lớn: “A, Hướng đại ca, vì sao chỉ có ba người tới đón ngươi a, chẳng lẽ những tên khác đều làm phản hết cả sao? Chỉ có ba người này là trung thành, tận tâm, đợi chúng ta về mà tập họp nhân lực để xử lý sao?”. Này là do bị Hướng Thiên Nhai uy hiếp, nếu còn dám kêu hắn những từ như “Hướng lang” hay ‘tướng công’ gì gì đó khiến cho cả nhóm sát thủ của hắn bị tê liệt toàn bộ, hoặc ói mửa đến mất mật, liền sẽ không mang Hương Xá về cốc nữa. Cho nên Hương Xá chỉ có thể đem cái xưng hô âu yếm kia dằn lại trong lòng. Tiểu Xà đã suy nghĩ kỹ, một khi về sống ở trong cốc, khi mà vẫn chưa quen hết đám thuộc hạ của Hướng lang thì tất nhiên phải kè kè bên cạnh hắn rồi. Khi ấy, mọi người chắc xem tiểu Xá hắn là Cốc chủ phu nhân đi, mà chuyện đó có thể khiến uy phong của Hướng lang mất sạch a!

Hướng Thiên nhai dĩ nhiên sao hiểu được trong bụng Hương Xá đang nghĩ cái gì, còn có chút tự hào là mệnh lệnh của mình đã được thi hành, thầm nghĩ: vậy cũng tốt, từ giờ về sau, cái tên tiểu yêu này sẽ biết an phận mà bớt phóng túng hay gây chuyện thị phi nữa đi! Nghĩ vậy nên Thiên Nhai quay sang nhìn tiểu Xá với vẻ mặt hết sức ôn hòa chưa từng có trước giờ mà nói: “Ân, không phải như thế, chúng ta là một tổ chức sát thủ nên không cần phải câu nệ những nghi lễ phiền phức bình thường. Ba người bọn họ đều là trợ thủ đắc lực tâm phúc của ta, họ ra đây không phải nghên đón ta, mà chỉ là báo cáo tình hình hiện tại trong cốc mà thôi. Hương Xá, lại đây, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là Tả Thanh Lưu, La Đới Phong và Phương Dĩ.”

Ba người kia có chút kinh ngạc, liếc nhìn Hương Xá một cái, thầm nghĩ: Sao lại thế này? Cốc chủ luôn âm lãnh của chúng ta sao lại có vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với một mỹ nam tử như vậy, chuyện này trước kia chưa hề xảy ra a, hay là giữa đường Cốc chủ nhận tiểu đệ đệ. Khi nào thì Cốc chủ lại bắt chước bọn cẩu thí đại hiệp đi giao hữu lung tung như vậy chứ? Kỳ quái, rất là kỳ quái!

Hương Xá lo lắng nhìn bọ họ, thầm lo thân phận Cốc chủ phu nhân của mình bị các bằng hữu thân cận ‘phu quân’ đại nhân thân yêu của mình phát hiện ra, suy nghĩ một hồi lâu, liền quyết định không nên có hành động nào quá táo bạo được. Vì vậy, liền dùng một loại phương pháp có thể nói là khá mập mờ bóng gió với ba người kia, tiểu Xá lúc lắc thân mình, tiêu sái đi đến trước mặt Hướng Thiên Nhai, quàng lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Ai nha, thật là! Như vậy Hướng đại ca phi ngựa về đây nhanh thế làm gì? Vốn người ta còn muốn chuẩn bị bộ dáng thần thanh khí sảng tới gặp các huynh đệ, thế nhưng bây giờ lại ra cái dạng trên người trên mặt đều dính đầy bụi bặm, ngươi lại cứ vậy cho ta gặp bọn họ a.”

Tả Thanh Lưu, Phương Dĩ cùng La Đới Phong thi nhau chảy mồ hôi lạnh, làm thế nào Hương Xá này lại làm như vậy a? Chẳng lẽ y không biết, trước mặt Cốc chủ mà nũng nịu như thế sẽ dễ dàng nhận một kiếm phong hầu hay sao? Nhưng, càng làm họ ngạc nhiên hơn là chuyện kế tiếp xảy ra trước mắt!

Vị Cốc chủ đại nhân anh minh thần võ, lãnh khốc vô tình của bọn họ, tuy khóe miệng cùng ánh mắt đã tia ra thành hình mũi tên, tay phải cũng động đậy, thế nhưng cuối cùng cũng không rút kiếm ra, khóe miệng cũng chỉ giựt giựt vài cái, bộ dạng chính là đang cố gắng kiềm chế không tỏ vẻ sợ hãi(????), đối Hương Xá nói: “Nói hay lắm, lại còn ỏn ẻn như vậy nữa ta lập tức mang ngươi ném vào xà động trong cốc để làm thức ăn cho chúng đi.” lại cười lạnh một tiếng: “Thần thanh khí sảng cái gì? Ngươi có thể có cái loại bộ dáng khỏe mạnh ưỡn ngực sao? Về phần các huynh đệ trong cốc, căn bản thì ngươi cũng không cần phải gặp bọn họ, cho nên trên người có dính bụi đường hay không cũng không quan hệ!”

Hương Xá khí tuyệt, run sợ tại chỗ cả nửa ngày mới nhất thời giậm giậm chân ra vẻ giận dỗi: “Hảo, Hướng đại ca, đây chính là ngươi nói đó nha, ngươi không cho ta tìm gặp các huynh đệ. Tương lai, có chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng đừng có hối hận.”

Vừa dứt lời, mười sáu vị sát thủ liền cảm nhận được một cơn gió lạnh lướt qua người, còn đám người Tả Thanh Lưu dường như vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang tiến đến, trái lại còn thấy rằng gần đây luôn ở trong Sát thủ cốc luôn lãnh ngạnh, nay lại xuất hiện một nhân vật có vẻ khá thú vị. Vì vậy, đều đồng loạt đem ánh mắt đã nén xuống sự tò mò nhìn gương mặt tuyệt mỹ diễm lệ của Hương Xá.

Nhân Ninh kéo một gã sát thủ còn đang bị dọa ngốc phía trước, nhỏ giọng hỏi hắn: “Nghe thấy vừa rồi Hương Xá nói gì chưa? Là muốn cùng các huynh đệ trong cốc nương cùng vào các ngươi kia, không phải là đang muốn cảnh cáo mọi người sao?” nàng ta vừa nói xong, vẻ mặt của tên sát thủ kia liền lộ ra biểu tình trầm thống, cũng nhỏ giọng nói: “Ta nói, yêu tinh đã tới đây rồi, các huynh đệ hãy mau mau chạy đi a.”

“Ngu ngốc!”, Nhân Ninh tức giận gõ đầu hắn nói: “Nếu chạy hết thì ai sẽ chống đỡ kẻ thù bên ngoài? Ngươi nói, tiểu yêu đã tới, các huynh đệ có thể trốn thì cứ trốn đi, nhưng người không thể trốn thì cũng ráng tìm cách mà mau mau trốn a…”

Hướng Thiên Nhai khóc không ra nước mắt, ngửa đầu nhìn trời: Xong rồi, ngay cả Nhân Ninh cũng bị Hương Xá làm hỏng mất rồi. Sát thủ cốc của ta xem ra không còn những ngày yên bình nữa rồi. Không được, thân là Cốc chủ phải có uy nghiêm của Cốc chủ, phải đem cái chuyện ngớ ngẩn này dập tắt ngay khi còn manh nha trong trứng nước a.

Nghĩ đến đây, Hướng cốc chủ quay đầu nghiêm khắc liếc nhìn Nhân Ninh một cái, bất chợt bên cạnh có tiếng nói vang lên: “Ha ha, Nhân Ninh lúc trước trong cốc vẻ ngoài luôn là cứng nhắc, giờ trông thật sinh động, khụ khụ, hoạt bát không kém nha.”

Hướng Thiên Nhai chỉ “hừ” một tiếng, xoay người tiến vào trong cốc, vừa lớn tiếng nói: “Vào cốc rồi, sau này không được nhắc tới những loại chuyện như vậy. Nếu có huynh đệ nào lại bị những lời đó dọa cho ngây ngốc, ta liền đem kẻ đó ném vào vạn xà động, các người nghe rõ chưa?”

Nghe những lời đó, ngay cả Nhân Ninh cũng sợ đến co người lại, nàng hiểu được Hướng Thiên Nhai lời nói như đinh đóng cột. Vạn nhất cốc chủ thật sự nổi điên lên, dám chắc đem nàng ta ném vào động vạn xà đi. Tuy nói võ công nàng cao cường, trong xà động lại không có độc xà, nhưng bị nhiều rắn như vậy quấn quanh người, chỗ này cắn một cái, chỗ kia ngoạn một miếng, nghĩ đến cái cảm giác này, trong lòng dĩ nhiên thập phần sợ hãi nha!

Huống chi, Hương Xá dù gì cũng là tối tâm ái nhân của Cốc chủ, lúc ấy còn có thể được người động trắc ẩn mà tha cho, thế nhưng chính mình thì sao? Bản thân ta chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Cốc chủ mà thôi, chắc gì người nương tay. Ai, xem ra muốn thay đổi nếp sống trong Sát thủ cốc thật kiếp này không có khả năng đi. Nàng nghĩ đến đây, không nén khỏi một tiếng thở dài, nhưng ngay sau đó, lại nghe chung quanh phát lên một tiếng cười êm dịu, đầy mị hoặc: “Ai nha, Nhân Ninh tỷ tỷ, ngươi không cần phải sợ sệt như vậy nha. Cứ yên tâm đi, còn có ta ở đây, một khi có rơi vào xà động đi nữa, ta sẽ chịu trách nhiệm liên hệ tình cảm với bọn xà cho. Còn nếu như ngươi không thích chúng thì chỉ việc tránh qua một bên là được, ngươi là người luyện võ, chúng ta thay phiên nhau trong mười ngày là cũng có thể đối phó được. Phải rồi, Vạn xà động có lớn không?”

Nhân Ninh còn chưa rõ vì sao Hương Xá bỗng nhiên tuyên huyên một hồi về chuyện này, cũng là ngơ ngác gật đầu một cái: “Nghe người ta nói, trước lúc kiến tạo Vạn xà động, đó đã là một nơi rất lớn, lại ở trong lòng một ngọn núi, nên bên trong có vô số lối rẽ tựa như mê cung, đâu đâu cũng toàn là rắn cùng cơ quan. Nếu như lúc đó Cốc chủ không từ tâm ra tay cứu lên thì không biết ngươi sẽ chết ở xó xỉn nào trong đó. Cho nên Hương Xá a, tỷ tỷ xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất thì đem cái tính tình kia của ngươi giấu đi, ngàn vạn lần đừng đối nghịch với Cốc chủ nữa. Người hiện đang đối phó với đại địch, hiện rất dễ cáu kỉnh nha, nói không chừng thật dám mang ngươi đến đó đi.”

“Ư, ta đã biết, cám ơn tỷ tỷ nhắc nhở.” Hương Xá nói mà trong lòng thật sự rất vui sướng!

Bất kể như thế nào cũng thật không ngờ tới a, ta ở Vụ Ẩn Sơn đợi suốt một ngàn năm, giờ lại có cơ hội tiếp xúc với bọn tử tôn hậu bối. Ân, tiểu Xá hảo hảo suy nghĩ một chút, phải nghĩ cách làm thế nào để có cơ hội ‘bị’ ném vào trong xà động đi, tiếp đến sẽ cùng bọn tử tôn niếm các mỹ vị nơi đó như là sơn thử, ma tước (chim sẻ) hoặc là thanh oa (con ếch) cùng điểu đản(trứng chim). Kế tiếp, Hắc xà tinh hắn phải giúp bọn tôn tử giảng đạo, giúp bọn chúng nắm bắt cách thức tu luyện. Chừng đó, Xà tộc bọn họ dám chắc sẽ là hàng ngũ mạnh nhất trong yêu tiên giới nha!

Nghĩ kỹ, nguyên cả ngọn núi trong lòng đều rỗng kia, toàn xà với xà a, nếu không có mấy trăm vạn cũng phải có mấy chục vạn chứ. Theo số lượng như vậy, dù cho tuệ căn của chúng có tệ đến đâu thì một là sẽ không có thiên địch xâm nhập, hai là thức ăn sẽ rất là dồi dào không cần lãng phí thời gian tìm kiếm. Lại nữa, nếu trong sơn phúc (lòng núi) thời tiết ấm áp, ngay khi ngủ đông cũng tốt, ước chừng cũng có ba-bốn tháng chuyên tâm tu luyện, cứ vậy trãi qua ngàn hoặc vạn năm sau, ít nhất cũng sẽ có mấy vạn con rắn thăng nhập yêu tiên giới đi. Aha…ha…ha, đây chính là viễn cảnh tốt đẹp cỡ nào a, nói không chừng các tiền bối yêu tiên trong Xà tộc sẽ phái các vị sư phụ đã thăng tiên xuống đây cấp cho tiểu xà hắn một ít bảo vật, xem như là phần thưởng cho cống hiến to lớn của mình với Xà tộc nha.

Trong lúc Hương Xá còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, thỉnh thoảng lại cười lên vài tiếng, thì mười sáu vị sát thủ kia cùng đám người Tả Thanh Lưu, vì những tiếng cười kia, trong lòng liên tục dâng lên nỗi sợ. Chính là vừa rồi, bọn họ đều rõ ràng nghe thấy Nhân Ninh thuật lại cho hắn sự đáng sợ của xà động như thế nào. Theo thường tình mà nói, tiểu mỹ nhân lúc này lẽ ra phải nép mình lại mà run sợ, như thế nào lại cười đến quỷ dị như vậy a!!!

Mí mắt Hướng Thiên Nhai liên tiếp giựt giựt, hung dữ mà nói với Hương Xá: “Không được cười nữa. Còn tiếp tục, ta sẽ mang ngươi ném vào xà động đi.” Hướng đại cốc chủ vốn chỉ định hù dọa tiểu Xá một chút, tuy rằng biết kẻ kia có thể đúng thực là yêu tinh, nhưng vô luận thế nào Hướng Thiên Nhai cũng không nghĩ đến Hương Xá chính là một con xà tinh!

Dù sao Hướng đại cốc chủ từ nhỏ văn ôn võ luyện, khổ luyện kỹ năng giết người, ngay khi chưa đến ba mươi tuổi đã đạt được thành tựu như ngày hôm nay, đó là những nỗ lực mà người khác không sao có thể tưởng tượng được. Cho nên, tuy rằng hắn thông minh, nhưng vì luôn luôn khuôn phép lãnh đạm, lại thêm việc nghĩ tới sở thích ăn uống kỳ quái của Hương Xá liền lên tưởng đối phương quả thực là một kẻ lẳng lơ cùng quái dị. Mà trong lòng Thiên Nhai luôn cho rằng, kẻ nào lẳng lơ cũng đều là do hồ ly biến thành. Chính vì vậy, hắn vẫn ngầm nghĩ rằng Hương Xá chính là một con hồ ly tinh! (tiểu Anh: trí tưởng bở của anh “phong phú” quá đi!)

Nhưng có điều Thiên Nhai không biết được, chính là, Hương Xá củng hồ ly tinh hoàn toàn không được đánh đồng với nhau, dù biết hai loài này đều là phóng đãng, mị hoặc vô song như nhau. Trước đây bên cạnh Vụ Ẩn Sơn, có một tòa Tiên Nguyên Sơn, trên đó chỉ có một nhóm không tới mười hai con yêu tinh cấp cao cư ngụ, Hương Xá rất thường xuyên đến đó đối chiến với một con Hồ ly tinh, không ngoài lý do muốn trở thành Đệ nhất phóng đãng, cái này có thể nói là chiến đấu vì danh dự a~. Điều này thật khiến cho các yêu tinh khác trong nhóm xem đến cực đau đầu.

Hiện giờ, nếu Hương Xá biết Hướng lang thân yêu của mình đem hắn xem là Hồ ly tinh, nhất định tiểu xà sẽ giậm chân nguyền rủa, ngay cả phang lên đầu hắn cũng dám, hứ, trong lòng hắc xà, hồ ly tinh là loại nhỏ nhặt hay tính toán. Bất quá, tuy tiểu Xá không biết Hướng Thiên Nhai hiểu nhầm mình thành hồ ly, nhưng vẫn biểu hiện ra mặt cho thấy bản thân chính là một tên yêu nghiệt, vì vậy tiểu Xá từng bước tiến đến trước mặt Hướng Thiên Nhai, hai mắt sáng long lanh nhìn đối phương: “Thật vậy không Hướng đại ca? Ngươi sẽ lập tức đem ta ném vào xà động sao? A a a a a, không cần ngươi ném đâu a, xà động ở nơi nào ta sẽ tự mình nhảy xuống đó cho.”

“Ngươi……” Hướng Thiên Nhai tức giận đến gân xanh gân tím đều nổi lên, lại bị Hương Xá như quay mòng mòng như vậy, bản thân còn chưa lão hóa đến mức bất khả kháng cự a. Nhìn sang đám người Tả Thanh Lưu phút chốc đều mang biểu tình ngây ngốc ra, lại thêm vài sát thủ đang tại đình viện luyện công kinh ngạc nhìn về nơi này, Thiên Nhai hắn lại muốn ngửa mặt lên trời kêu to!

Hương Xá cố tình không hiểu cảm thụ lúc này của Hướng Thiên Nhai, giương mắt long lanh mong chờ nhìn đối phương chừng nửa khắc, đến khi xác định Hướng Thiên Nhai chỉ là buông lời hù dọa mình, không tính là sẽ thực hiện những lời vừa nói, Hương Xá khó nén thất vọng lùi sang một bên.

Tiểu Xá cau mày suy nghĩ về từng lời từng chữ Hướng Thiên Nhai nói qua, bỗng nhiên nghĩ đến hiện tại đã về tới Sát thủ cốc, sẽ không được lặp lại những chuyện sẽ bị không cho nhập cốc, như vậy nếu như mình biểu hiện hơi quá một chút, tốt nhất là có thể dọa được vài huynh đệ, Hướng Thiên Nhai nhất định sẽ nộ khí xung thiên mà đem tiểu xà quăng vào trong động đi. Ân, cho dù không đưa mình vào xà động mà đuổi ra khỏi cốc đi nữa, mình cũng có thể mò về là được, dù sao trước giờ tiểu xà đã trổ hết công phu bám dính Hướng Thiên Nhai như hình với bóng rồi! Vì sự nghiệp tu luyện thiên thiên vạn vạn của đám xà hậu bối, bản thân có chịu hy sinh một chút cũng đáng giá!

Nghĩ đến đây, Hương Xá cảm thấy trở nên dùng cảm liền nhảy lên một tảng đá lớn, chọn lấy một tư thế (tự cho) tuyệt đẹp bắt đầu cho việc vận động hành lang, rồi lấy giọng nũng nịu la lớn: “Các vị huynh đệ trong cốc thân mến, ta lấy thân phận là Cốc chủ phu nhân ra lệnh cho các người, lập tức xuất hiện ra cho ta gặp mặt”. Đúng vậy, vì hậu bối xà xà trong cái động kia, Hương Xá quyết định liều một phen, cùng lắm ‘được ăn cả, ngã về không’.

Trên đỉnh đầu Hướng Thiên Nhai, mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau rơi xuống. Bây giờ Thiên Nhai thật muốn đến bịt miệng cái tên Hương Xá tránh cho hắn đề cập tiếp, rồi đem nhốt vào trong phòng trói tay trói chân hắn lại, làm cho hắn ngậm miệng lại tránh cho hắn lại ra ngoài hại người ta!

Quang cảnh xung quanh mọi vật như đang ngưng đọng lại, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng lại có cảm tưởng dài đăng đẳng như một năm, nhờ vậy Hướng Thiên Nhai chợt phát hiện, nguyên lai vẫn là các huynh đệ trong cốc nhờ vào việc khảo nghiệm khắc nghiệt mà tâm chí có phần kiên định hơn! Còn mười sáu tên sát thủ đi theo có thể mặt không đổi sắc, là bởi vì họ đã phần nào biết được thân phận của Hương Xá. Nhưng nhóm sát thủ còn lại trong cốc đang ẩn nấp còn có thể trong tình huống này mà vẫn trấn định như vậy, thật sự không thể không khiến cho người ta cảm thấy nể phục a. Nhưng thực ra, chính là bọn họ dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ bị thần kinh để nhìn Hương Xá đứng trên tảng đá kia, cho nên không có ai bị dọa ngốc và cũng không ai bị chết điếng cả!

“Uy, các ngươi còn trố mắt nhìn ta làm gì a? Chẳng lẽ không có nghe thấy rằng ta muốn gặp các ngươi sao? Ta là cốc chủ phu nhân của các ngươi đó, có nghe những gì ta nói hay không hả?”

Hương Xá đứng trên tảng đá lớn, hất hất đầu, có thể nói là lòng nóng như lửa đốt, trong lòng thầm nói: Chẳng lẽ cả đám sát thủ trong cốc đều là trời sinh si ngốc sao? Nhìn bọn họ đều là một bộ mặt trầm trầm như thủy, như vậy mà vẫn chưa đủ lực để công kích a, ta phải làm sao mới được ném vào xà động bây giờ?

Còn đang lo lắng, chợt nghe giọng nói âm trầm từ dưới vọng lên mang theo một tia tình cảm nhẹ nhàng: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không mau xuống đây, Hương Xá a, ngươi đừng nghĩ ta không dám dùng thủ đoạn đối phó ngươi đi.”. Là Hướng Thiên Nhai, hắn thật sự là bị làm cho tức điên lên rồi, cho nên giọng điệu cũng là giống như lúc đầu gặp Hương Xá, đều là lạnh lùng với lãnh đạm.

Hương Xá đột nhiên giật bắn người, liền sờ sờ mũi, cân nhắc hai phương án, cuối cùng chính là chọn việc từ từ bò xuống tảng đá đang đứng. Không còn cách nào khác, tuy rằng con đường tu luyện của bọn xà tử xà tôn quan trọng, nhưng so với hạnh phúc của bản thân mình, cũng không phải là không thể hy sinh. Vạn nhất, Hướng Thiên Nhai vì những hành vi thái quá của tiểu xà hắn mà không còn yêu thương hắn nữa, như vậy thật lợi bất cập hại nha. Huống chi, chỉ cần còn ở Sát thủ cốc ngày nào, tiểu Xá rồi cũng sẽ có biện pháp để tiếp cận đám xà trong động kia mà thôi!

Chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên Hương Xá quyết định lựa chọn con đường thỏa hiệp. Hướng Thiên Nhai cuối cùng cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ thật là tốt quá đi a, thương thiên cùng liệt đại tổ sư phù hộ, cuối cùng thì những lời mình nói với Hương Xá rốt cuộc cũng có cân lượng, nếu không thì sau này hắn làm sao còn mặt mũi mà lãnh đạo chúng thuộc hạ đây. Một vị Sát thủ cốc chủ như hắn lại bị lưới tình vây chặt như thế, nếu không thể thể hiện uy nghiêm vô thượng ra được, sẽ thực ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của toàn bộ sát thủ trong cốc đi.

Trên đường trở lại cốc, bọn họ có ghé qua Thập Bộ đường, đó là nơi mà thủ lĩnh các nhóm sát thủ dùng để nghị sự. Cũng bởi lo sợ Hương Xá lại lần nữa gặp tai họa, nên Hướng Thiên Nhai quyết định kè kè tiểu Xá bên người một tấc cũng không dám rời. Nhìn chung, Hương Xá liên tục trãi qua hưng phấn sau khi hạ sơn, lại lần đầu tiên nếm trãi phong tình, tiếp đó lại không thay đổi bản tính làm càn hồ nháo suốt cả đêm, cho nên hiện giờ tiểu xà nhà ta dù là một yêu tinh nhưng thân thể cũng biết được mệt mỏi rã rời là gì. Vì vậy, trong khi Hướng Thiên Nhai cùng những người khác thảo luận nghị sự, tiểu xà liền gục đầu sang một bên, dựa vào thành ghế mà phì phò đi gặp Chu công!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương