——————————————————

Tiểu Anh: (xin được mạn phép vài dòng trước khi vào vấn đề chính) Vâng, đây chính là chương kết thúc câu chuyện về con Hắc Xà Tinh trên Vụ Ẩn Sơn năm nào-Hương Xá. Tan xin chân thành cảm tạ chư vị bằng hữu đã cố gắng theo cùng Tan tới chương cuối này *chấm chấm nước mắt* *cúi đầu*, dù cho lịch post có thất thường đến thế nào, cho dù là trình độ edit của Tan chỉ mới ở mức độ chập chững!

Uhm, chỉ là vài dòng vậy thôi. Xin mời chư vị thưởng thức chương cuối! ^^

——————————————————————————————

Hướng Thiên Nhai cùng Nhân Ninh, Dư Khinh, Vô Biên với những người còn lại gắng gượng chống đỡ thân thể còn đang loạng choạng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể quay về phòng. Sau đó, liền nghe được trong quả trứng vang lên tiếng đánh nặng nề ‘Đông! Đông!’, chỉ trong chốc lát, một cái lỗ được tạo thành trên quả trứng, một cái đầu tròn tròn, mập mạp, tóc đen mượt dò xét ló ra. Tiếp đó, quả đản lại bị chọc thêm một lỗ, hai cánh tay trẻ con mũm mĩm, be bé quơ ra khỏi vỏ. Cuối cùng, trong quả đản, một tiểu hài nhi bụ bẫm đạp đạp chân chui ra, toàn bộ thân mình tiểu bảo bối nhảy ra. Chỉ nghe ‘bẹp’ một cái, cả thân mình mềm mại đã nằm ngã trên tấm nệm.

“Ra rồi! Ra rồi! A, rốt cục cũng ra rồi.” tiểu hài nhi nằm trên giường hưng phấn, quơ quơ tứ chi phì đoản (vừa ngắn vừa mập) trắng noãn, xem chừng nó muốn nhoài người bay lên. Thế nhưng cái thân hình nhỏ nhắn trắng trẻo kia lăn qua lăn lại ở trên giường cả nửa ngày trời, cố gắng hết sức, đến cuối cùng tiểu tử kia khóc lớn “Oa” một tiếng, hai cái chân ngắn củn cỡn đá đạp lung tung: “Ô ô ô, không đứng dậy được. Ô ô ô, thế giới bên ngoài một chút cũng không tốt chút nào. Ô ô ô, vẫn là trong đản hảo hơn nga, ta muốn trở về đản lý, ô ô ô……” rồi nó tiếp tục vẫy đạp, la khóc. Chỉ tiếc là thân hình tiểu hài nhi bị vây giữa đống chăm đệm, nên hoàn toàn không nhỏm dậy nổi!

Đám người Hướng Thiên Nhai nhìn nhau, không nói năng thì được. Như thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện đứa trẻ vừa chào đời lại sớm trưởng thành lợi hại đến vậy. Lúc còn trong trứng cũng có thể nói chuyện được, nở ra rồi lại có bộ dáng của đứa trẻ hơn mười cân (khoảng 5~6kg), còn có thể phá vỏ đản mà chui ra. Thế nhưng, đến cùng vẫn giống như đứa nhỏ bình thường, không thể một lúc vươn mình ngồi dậy hay tức khắc ngóc đầu lên được đi.

Khiếp sợ đi qua, tiểu tử kia lại khóc ầm ĩ: “Ô ô ô, đói, đói a! Mọi người còn ngây ngốc ra đó nga, chẳng lẽ không biết hài tử chúng ta đều muốn uống sữa sao, sữa đó? Ô ô ô, trên người ta nhầy nhụa lòng trắng a, còn không biết thay ta tẩy rửa nữa. Còn có, mọi người vẫn chưa đặt tên cho ta…..”

Một đám người đang bu xung quanh tiểu hài nhi lập tức tản ra khắp nơi. Người thì đi tìm nãi mụ cho nó bú, người thì nhanh chóng ôm nó đi tẩy rửa. Nhất thời, ai ai cũng có việc để bận rộn cả một ngày!

Sau khi phong ba qua đi, mọi chuyện cuối cùng cũng rõ, điều này khiến Hướng Thiên Nhai hết sức đau lòng, nội gian tìm được lại chính là người mà Hướng cốc chủ luôn xem là huynh đệ chưa từng hoài nghi lấy một lần, La Đới Phong. Hắn ngay từ nhỏ đã được cài vào kề cận Hướng Thiên Nhai, chờ đợi trong nhiều năm, tổ chức sát thủ bị mật kia bị Sát thủ cốc áp chế nên bọn chúng quyết định ra tay. Bất quá vào thời khắc cuối cùng, tình cảm đối với Sát thủ cốc đã chiến thắng lòng trung thành với tổ chức, khiến cho La Đới Phong quyết định liều mạng cùng nhóm sát thủ kia.

Hướng Thiên Nhai dù rất tức giận, nhưng lại không đành lòng giết hắn. Hương Xá nhìn ra tâm tư trong lòng Thiên Nhai liền khuyên hắn cứ nên thuận theo tâm ý của bản thân mà quyết định. Chính vì vậy, cuối cùng La Đới Phong vẫn được lưu lại Sát thủ cốc, mà cũng thật là may, nhờ có tiểu bảo bối của Hương Xá xuất hiện nên nguy cơ lần này được hóa giải với cũng chẳng có ai thương vong, La Đới Phong chỉ phải nhận một trăm côn xem như là trừng phạt vậy. Mà hắn vốn có tình ý với Nhân Ninh, trước đây tổ chức đối địch kia vốn đã đáp ứng hắn sẽ giao Nhân Ninh cho hắn, nhưng sau khi kết thúc mọi chuyện, hắn muốn theo đuổi lại Nhân Ninh chỉ e phải gặp một phen trắc trở! Haizzz!

Dư Khinh rốt cục cũng tìm ra được loại dược mà tổ chức sát thủ kia hạ, tên nó là Bất Lưu Tình (tiểu Anh: ặc, thuốc xổ mà cũng có tên oai phong quá vậy!) một loại bí dược vốn đã thất truyền từ lâu, nhờ vậy mà đã tìm được phương thuốc giải được kì độc trong nguồn nước đi. Không những vậy, có thể nói bạn Khinh lần này chính là nhân họa được phúc, do được chứng kiến uy lực của đản bảo bối, nên quyết định thu thập hết tất cả các mảnh của vỏ đản, cuối cùng mới phát hiện nó có thể giải được bách độc, so với những kỳ trân dị thảo mà hắn thu thập được phải mạnh gấp trăm lần. Phát hiện này khiến Dư Khinh cực kỳ cao hứng, nhất thời không suy nghĩ mà gật đầu cái rụp đáp ứng làm tình nhân của Vô Biên. Về sau nhớ lại, hắn hối hận đến đau đầu, vài lần nghĩ muốn đem cái lưỡi gây tai họa của hắn mà cắn phức cho rồi, cuối cùng vì sợ đau mà đành từ bỏ chuyện đó!

Sát thủ trong cốc lại khôi phục hình ảnh bình tĩnh như xưa.

Nhưng nói là nói vậy, chuyện bình tĩnh của bọn họ chỉ có thể giữ được vài ngày. Từ sau khi khôi phục nguyên khí, Hương Xá cùng tiểu bảo bối mới sinh, lúc này đã có thể lững thững tự mình theo sau nương cùng đi ăn cơm, các nhóm sát thủ trong cốc mỗi ngày đều phải chịu cảnh gà bay chó sủa, chim lượn rắn nhảy đi! Thật đáng thương!

Hương Xá cùng tiểu bảo bối với Hướng Thiên Nhai, mà cái trình độ quái dị của nó so với thân mẫu chỉ có hơn chứ không kém, lại càng ngày càng phát huy dữ dội, bản tính yêu tinh cũng càng ngày càng lộ rõ. Bất quá đó là chuyện về sau nữa, duy nhất có thể xác định chính là:

Mỗi ngày, các sát thủ trong cốc đều phải chịu những cảnh tượng quá mức phong phú của mẫu-tử nhà tiểu Xá, mà ngay cả Hướng Thiên Nhai cũng dần dần quen với cảnh tưởng náo nhiệt kia đi. Cho nên, Hướng cốc chủ quyết định chậm rãi hưởng thụ những ngày tháng ‘hạnh phúc’ này!

Hơn nữa, hắn cùng Hương Xá đều vô cùng vững tin, loại hạnh phúc này nhất định sẽ duy trì lâu dài, mãi mãi…. Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa!

—————————————–

( Chính văn~Hoàn~)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương