Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 40: Quy luật 80/20
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
"Khoan đã..." Tề Hạ khẽ nhíu mày, như chợt nhận ra điều gì đó: “Vừa phải chống lại kẻ thù, vừa phải bảo vệ đồng đội ư?"
Nghe quen quá...
À phải rồi... Lần này hắn biết cách giải quyết rồi.
Tề Hạ chạy đến bên tấm sắt, nâng tấm kim loại nặng trịch ấy lên rồi chậm rãi lăn trên mặt đất, tựa như đang thử nghiệm tính khả thi của kế hoạch vừa nảy ra trong đầu.
"Này! Kiều Gia Kính!" Tề Hạ gọi lớn: “Tôi đã tìm ra 'lời giải' rồi! Qua đây mau!"
"Tôi chờ câu này của anh lâu lắm rồi." Kiều Gia Kính thản nhiên đáp: “Cứ chờ đấy, tôi tới ngay."
Con gấu đen dường như cảm nhận được 'con mồi' trước mặt đang có ý định bỏ trốn, bèn đứng thẳng người lên, mở rộng phạm vi tấn công.
Thế nhưng Kiều Gia Kính chẳng có vẻ gì là muốn chạy, hắn bất ngờ nhảy vọt lên một bước, hai chân dang rộng, xoay người theo nhịp chuyển động của eo, tung một cú đấm phải 180 độ thẳng vào mặt con gấu đen.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, cú đấm này giáng trực diện vào mặt con gấu, khiến nó lảo đảo lùi lại nửa bước.
Con gấu đen có vẻ hơi choáng váng, mũi phì phò thở ra những luồng khí nóng hừng hực, sau đó lắc lắc đầu, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cú đấm bất ngờ.
Nó hẳn chưa từng nghĩ rằng 'con mồi' bé nhỏ cứ chạy trốn trước mặt lại có thể tung ra một cú đấm mạnh đến vậy.
Kiều Gia Kính cũng lắc lắc cánh tay đang ê ẩm vì lực phản hồi, lầm bầm: "Tên ngốc này, da dày thịt béo thật..."
Con gấu đen hoàn hồn, há to miệng gầm lên giận dữ, rồi lại vung tay tấn công.
Kiều Gia Kính cẩn thận quan sát từng động tác của đối phương, chân phải khẽ lùi về sau một bước nhỏ, sau đó nhanh chóng chuyển trọng tâm sang chân trái, không chỉ né được đòn tấn công mà còn khiến con gấu đen mất đà suýt ngã.
Lợi dụng sơ hở, hắn cúi người xuống, tung một cú móc từ dưới lên, trúng thẳng vào cằm con gấu đen.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, con gấu đen lại phải chịu thêm một đòn nữa.
Mặc dù những cú đấm này không thể gây ra sát thương đáng kể với lớp da dày thịt béo của con gấu, nhưng ít ra cũng khiến nó dè chừng người đàn ông trước mặt.
"Khốn kiếp, tay tao sắp gãy rồi mà mày vẫn chưa ngất à?" Kiều Gia Kính nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi lăn người né khỏi con gấu đen.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tề Hạ không khỏi ngạc nhiên, hắn cứ tưởng Kiều Gia Kính chỉ là một tên côn đồ bình thường, nào ngờ tên này lại có kỹ năng chiến đấu đáng nể đến vậy.
Những chiêu thức này không hề giống đánh lộn ngoài đường, mà giống với võ thuật tổng hợp hơn.
Kiều Gia Kính chạy đến bên cạnh Tề Hạ, vừa lắc lắc tay phải vừa hỏi: "Giờ chúng ta phải làm sao?"
"Anh lại đây!" Tề Hạ hoàn hồn, vẫy tay với Kiều Gia Kính: “Anh dùng tấm sắt này để đỡ đòn tấn công của con gấu đen."
"Chỉ vậy thôi á?" Kiều Gia Kính tỏ vẻ khó hiểu: “Anh bị ngốc thật rồi à? Tôi cứ tưởng anh sẽ nghĩ ra cách gì hay ho hơn chứ!"
"Không, đây là cách tốt nhất rồi!" Tề Hạ kéo Kiều Gia Kính ra phía trước, bảo hắn giữ lấy tấm sắt.
Nhưng tấm sắt này lại có hình tròn, đặt trên mặt đất không hề vững chắc, rất dễ bị lăn đi.
Kiều Gia Kính đành phải cúi người xuống, dùng vai chống đỡ tấm sắt, cố gắng giữ cho nó ổn định hơn.
"Cái thứ này nặng quá..." Kiều Gia Kính nghiến răng ken két: “Tôi không nhấc nổi..."
"Anh không cần nhấc nó lên." Tề Hạ giải thích: “Chỉ cần lăn nó trên mặt đất là được!"
"Ừm, tôi hiểu rồi, nhưng như vậy tôi sẽ không nhìn thấy con quái vật đó." Kiều Gia Kính nói: “Tấm sắt này che khuất tầm nhìn của tôi, tôi không biết nó ở đâu thì làm sao mà đỡ đòn?"
Lúc này con gấu đen đã trở nên vô cùng tức giận, nó cẩn trọng tiến về phía Kiều Gia Kính.
"Để tôi giúp anh quan sát." Tề Hạ đứng sau Kiều Gia Kính nói.
"Anh?"
"Đúng vậy, tôi sẽ kéo áo anh từ phía sau." Tề Hạ nói: “Tôi kéo sang phải, anh lăn tấm sắt sang phải, tôi kéo sang trái, anh lăn tấm sắt sang trái."
"Được..." Kiều Gia Kính gật đầu, bắt đầu điều chỉnh hướng của tấm sắt, cố gắng xoay nó về phía con gấu đen: “Làm vậy chắc là chúng ta sẽ không chết... chỉ không biết đám người kia có tới cướp tấm sắt không."
"Họ sẽ không tới cướp đâu." Tề Hạ nói: “Vì tôi muốn bảo vệ tất cả mọi người ở đây."
"Cái gì?" Kiều Gia Kính ngạc nhiên: “Anh muốn dùng tấm sắt này để bảo vệ tất cả mọi người á?!"
"Này!" Tề Hạ quay đầu hét lớn về phía đám người đang hỗn chiến: “Các người còn đánh nhau nữa thì sẽ chết thật đấy, không muốn chết thì ra phía sau tôi."
Nghe thấy tiếng hét của Tề Hạ, mọi người đều dừng lại, nhìn về phía anh, rồi lại nhìn sang tấm sắt trong tay Kiều Gia Kính.
Người đàn ông trung niên đứng dậy trước tiên, lau vết thương trên mặt không biết bị ai cào trong lúc ẩu đả: "Hai thằng ngu này, mau bỏ tấm sắt xuống!"
Hắn loạng choạng chạy về phía Kiều Gia Kính, dường như muốn giành lại tấm sắt, nhưng lúc này Kiều Gia Kính không thể buông tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.
Tề Hạ bước lên một bước, chắn giữa hai người.
"Này! Tránh ra!" Người đàn ông trung niên gầm lên: “Tiểu Nhãn Kính! Lại đây giúp tôi!"
Tề Hạ nhanh chóng suy nghĩ, trong đầu vang lên một giọng nói: "Quy luật 80/20, quyền quyết định thường chỉ nằm trong tay 20% người. Muốn kiểm soát một nhóm người, chỉ cần kiểm soát số ít trong đó..."
Chưa kịp để người đàn ông trung niên gọi người tới giúp, Tề Hạ bất ngờ đưa tay bóp cổ hắn.
Người đàn ông trung niên không ngờ người đàn ông trông có vẻ thư sinh trước mặt lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất thời ngây người.
"Đừng làm loạn nữa." Tề Hạ lạnh lùng nói: “Muốn sống thì nghe lời tôi."
"Nghe lời cậu?!" Ánh mắt người đàn ông trung niên tràn đầy phẫn nộ: “Cậu là cái thá gì? Tại sao tôi phải nghe lời cậu?"
Tay phải của Tề Hạ siết chặt hơn, giọng nói vẫn lạnh tanh: "Tôi không thương lượng với ông."
Kiều Gia Kính nhìn thấy hành động của Tề Hạ, không khỏi nhíu mày.
Trước đây hắn chỉ thấy Tề Hạ thông minh, đi theo anh có lẽ sẽ có cơ hội sống, không ngờ đối phương lại có khía cạnh tàn nhẫn như vậy.
"Khụ khụ... cậu... cậu buông ra..." Người đàn ông trung niên sắp nghẹt thở, đưa tay không ngừng đấm vào cánh tay Tề Hạ: “Cậu bị điên à..."
"Hoặc là bị tôi bóp chết ở đây, hoặc là ngoan ngoãn đứng ra phía sau." Ánh mắt Tề Hạ lạnh lẽo, không chút cảm xúc: “Ông chọn một trong hai đi."
Tiểu Nhãn Kính thấy vậy vội vàng chạy tới, van xin: "Anh ơi... đừng làm vậy... xin anh đấy... hãy thả Lão Lữ ra trước..."
Tuy nói vậy, nhưng hắn không ngừng di chuyển, đứng sang một bên của Tề Hạ, và từ từ tiến lại gần.
Tề Hạ nhanh chóng quan sát người này, thấy gọng kính của hắn đã bị ai đó đánh gãy một bên trong lúc ẩu đả, trông khá thảm hại.
"Quy luật săn mồi..." Tề Hạ nhìn chằm chằm vào hai người, thầm nghĩ: “Kẻ săn mồi chắc chắn hung dữ hơn con mồi, dù con mồi có xảo quyệt đến đâu cũng có điểm yếu."
"Anh ơi, anh buông ra trước... nếu không..."
Tiểu Nhãn Kính từng bước tiến lại gần Tề Hạ, dường như đang ấp ủ ý đồ nào đó.
Tề Hạ biến sắc, lập tức đưa tay còn lại ra, lần này không bóp cổ, mà nắm lấy má hắn, ngón cái ấn vào mắt kính bị vỡ.
"Úi!" Tiểu Nhãn Kính kêu lên một tiếng, rồi vội vàng nhắm chặt mắt.
"Nếu anh cũng muốn gây rối, tôi sẽ ấn mảnh vỡ mắt kính vào mắt anh đấy."
"Đừng, đừng mà...!" Tiểu Nhãn Kính hoảng sợ vung tay, lúc này hắn đang ngồi xổm, ngẩng đầu, không dám động đậy: “Tôi sai rồi... sai rồi anh ơi, anh nói gì chúng tôi cũng nghe."
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook