Thập Nhật Chung Yên
Chapter 34: Chiến thuật của tôi

Tề Hạ nắm chặt tóc mình, kiên nhẫn chờ cơn đau đầu biến mất.

Khoảng nửa phút sau, hắn mới thở đều lại, từ từ buông tay, đứng dậy.

Vẻ mặt hắn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cơn đau đầu ấy giống như một cơn gió thoảng qua, tuy đến dữ dội nhưng rồi cũng sẽ lặng lẽ tan biến vào một thời điểm nào đó.

Lâm Cầm nhìn Tề Hạ, hỏi: “Anh… anh không sao chứ? Anh hay bị đau đầu à?”

“Không, từ khi tôi có ký ức đến giờ, đây là lần thứ hai.” Tề Hạ thở dài, nói. “Chắc có liên quan đến cái nơi quỷ quái này.”

Lâm Cầm còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng có vẻ Tề Hạ không muốn dây dưa vấn đề này.

“Thời gian của chúng ta rất gấp gáp, cho dù trong đầu tôi có sinh ra sâu bọ, tôi cũng không định chẩn đoán ở nơi này.” Tề Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ sẫm, nói tiếp. “Nhờ cô bé này, chúng ta đã biết được rất nhiều thông tin hữu ích.”

“Có sao?” Điềm Điềm nhìn thi thể Nhân Thử trên mặt đất, vẻ mặt vẫn còn buồn bã. “Tôi thấy thông tin duy nhất hữu ích chính là quy tắc về “cược mạng”. Đứa trẻ này cũng vì thế mà mất mạng.”

“Không chỉ vậy.” Tề Hạ nói. “Tôi cứ tưởng đây là một vùng đất hỗn loạn và điên cuồng nhưng giờ xem ra, nơi này cũng có “quy tắc” riêng.”

“Quy tắc”…?

“Đúng vậy.” Tề Hạ gật đầu. “Người đàn ông tên “Chu Tước” vừa rồi, chắc hẳn là một trong những người quản lý ở đây.”

“Quản lý? Ý anh là tên “người chim” đó?” Kiều Gia Kính hỏi.

“Phải, hắn xuất hiện là để đảm bảo “quy tắc” không bị phá vỡ.”

“Nhưng tại sao người quản lý lại không mặc quần áo…” Điềm Điềm có chút khó hiểu. “Hắn ta trần truồng khoác một cái áo choàng, trông thật kỳ lạ.”

“So với những hành vi kỳ quái của hắn, “không mặc quần áo” đã là điều bình thường nhất rồi.” Tề Hạ dừng lại một chút, rồi nói tiếp. “Đây chỉ là những manh mối chúng ta thấy được, có lẽ phía trên “người quản lý” còn có người khác.”

Lâm Cầm dường như nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi… người tên Chu Tước đó từng nói “nếu không phải quy tắc hạn chế, nhất định sẽ giết ngươi” gì đó.”

Kiều Gia Kính cũng gật đầu: “Có thể hạn chế được tên điên có dị năng đó, chắc chắn người ở trên hắn sẽ còn đáng sợ hơn.”

“Dị năng?” Tề Hạ cau mày. “Đã lâu rồi tôi không nghe thấy từ này.”

“Chẳng lẽ không phải dị năng sao? Giống như kẻ hủy diệt.” Kiều Gia Kính khoa tay múa chân. “Tên đó bay trên trời đấy!”

Nghe câu này, ba người đều khựng lại.

“Kẻ hủy diệt” là gì? Lâm Cầm tò mò nhìn Kiều Gia Kính.

“Trông cô ăn mặc sành điệu, hóa ra lại là đồ nhà quê?” Kiều Gia Kính cười khẩy. “Ngay cả kẻ hủy diệt cũng chưa xem sao?”

“Sành… sành điệu?” Lâm Cầm ngượng ngùng há miệng, hai từ này bây giờ chỉ có thể nghe thấy từ những người lớn tuổi, có thể nói ra đã đủ quê mùa rồi.

Vậy mà mình lại bị loại người này chê bai.

Kiều Gia Kính huých khuỷu tay vào Tề Hạ, hỏi: “Anh bạn lừa đảo, chắc anh đã xem rồi chứ? Arnold Schwarzenegger đúng là quá ngầu!”

“Arnold Schwarzenegger…?” Lâm Cầm hình như đã từng nghe cái tên này nhưng lại hình như chưa từng.

“Tôi không quan tâm “Kẻ hủy diệt” hay Schwarzenegger gì đó, tôi cũng không quan tâm tên người chim đó kỳ lạ đến mức nào.” Tề Hạ bình tĩnh lại, nói. “Bây giờ tôi chỉ muốn biết phạm vi của “quy tắc” lớn đến đâu, có thể khống chế đến mức nào.”

Ba người không hiểu Tề Hạ nói gì, nhìn nhau khó hiểu.

“Anh bạn lừa đảo, anh muốn làm gì?”

Tề Hạ chậm rãi đưa tay lên đặt vào cổ mình làm động tác cứa cổ, nói với ba người: “Tôi muốn biết, “giết người cướp Đạo” rốt cuộc có khả thi hay không.”

Vừa dứt lời, Lâm Cầm và Điềm Điềm đều lùi lại một bước.

Chỉ có Kiều Gia Kính đứng im tại chỗ.

“Giết người cướp “Đạo”?” Kiều Gia Kính cau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. “Ý anh là… nếu trong vòng mười ngày anh không gom đủ ba nghìn sáu trăm “Đạo”, anh sẽ đi cướp của người khác?”

“Phải, đây là cách hiệu quả nhất mà tôi có thể nghĩ ra.” Tề Hạ nói. “Bây giờ chúng ta cũng là một đội rồi, nếu muốn làm chuyện lớn như vậy, nhất định phải có sự giúp đỡ của mọi người, nên bây giờ tôi nói ra kế hoạch để nghe ý kiến của mọi người.”

“Tôi sẽ không giúp anh.” Kiều Gia Kính dứt khoát lắc đầu. “Cho dù trời có sập xuống ở nơi này, tôi cũng sẽ không làm chuyện bất nghĩa. Những người có “Đạo” chắc cũng giống như chúng ta, trải qua muôn vàn khó khăn mới sống sót, chúng ta có lý do gì để giết họ?”

“Vậy sao…” Tề Hạ gật đầu với vẻ mặt phức tạp. “Nhưng nếu chúng ta muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này chỉ có thể dùng cách này. Đó là ba nghìn sáu trăm “Đạo”… mọi người thật sự không định thử sao?”

“Tôi cũng từ chối.” Lâm Cầm cũng lên tiếng. “Tôi nghĩ đây không phải là một ý kiến hay, nếu chúng ta thật sự giết người, cho dù có thể ra khỏi đây cũng không thể sống cuộc sống như trước nữa.”

Điềm Điềm suy nghĩ một lúc, nói: “Đúng vậy, nếu phải giết người khác, tôi thà chết trước còn hơn.”

Tề Hạ nhìn vào mắt ba người, suy nghĩ một lúc, khóe miệng mới hơi nhếch lên:

“Tốt lắm, bây giờ tôi có thể yên tâm nói cho mọi người biết kế hoạch thật sự của tôi.”

“Cái gì…” Kiều Gia Kính ngẩn người. “Trời, anh bạn lừa đảo, anh đang thử chúng tôi?!”

Tề Hạ gật đầu, nói: “Nếu ba người có thể chấp nhận kế hoạch “giết người cướp Đạo”, chỉ có thể chứng minh chúng ta không cùng một loại người, tôi sẽ từ bỏ mọi người bất cứ lúc nào.”

“Anh…” Kiều Gia Kính suýt chút nữa thì tức chết vì Tề Hạ. “Tôi còn tưởng anh thật sự định đi giết người.”

“Lẽ thường mà nói, “quy tắc” không thể nào cho phép “giết người cướp Đạo” xảy ra.” Tề Hạ giải thích. “Tuy tôi không rõ quy tắc ở đây rốt cuộc là gì nhưng dường như luôn duy trì một kiểu “công bằng kỳ lạ”, những người quản lý đó giống như “trọng tài” hơn, nếu thật sự là “trọng tài” thì nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho người tham gia.”

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nói cách khác… bọn họ muốn chúng ta chết trong trò chơi, chứ không phải chết vì giết hại lẫn nhau.”

Mọi người nghe Tề Hạ nói vậy, đều im lặng.

Một lúc sau, Lâm Cầm hoàn hồn hỏi: “Nếu vậy, kế hoạch thật sự của anh là gì?”

“Kế hoạch của tôi không phức tạp.” Tề Hạ trả lời. “Vì những trò chơi này sẽ không mất mạng, vậy chúng ta cứ lần lượt “thử”, mọi người hãy tìm hiểu luật chơi trước, tiện thể thu thập manh mối, khi nào nắm chắc rồi… tôi sẽ đi “cược mạng”. Cuối cùng, tất cả “Đạo” có được chúng ta sẽ chia đều, trước khi đạt đến ba nghìn sáu trăm viên, chúng ta có thể tiếp tục sử dụng chiến thuật này.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương