Thập Nhật Chung Yên
Chapter 29: Bí ẩn

Cảnh sát Lý không thèm để ý đến Kiều Gia Kính mà quay sang hỏi Tề Hạ:

“Tôi thực sự có một thắc mắc. Về Hàn Nhất Mặc… vừa rồi y có điều gì đó chưa nói hết đúng không? Cái chết của Hàn Nhất Mặc có ý nghĩa gì? Và thanh kiếm kia là sao?”

Tề Hạ hơi nheo mắt, chăm chú quan sát Cảnh sát Lý một lúc, rồi nói:

“Cảnh sát Lý, sở trường của anh là điều tra hình sự, còn sở trường của tôi là lừa đảo. Giờ anh lại đến hỏi tôi về vụ án, không thấy kỳ lạ sao?”

Cảnh sát Lý khẽ cúi đầu, bất đắc dĩ đáp:

“Ở cái nơi quỷ quái này, ‘điều tra hình sự’ còn có ích gì nữa chứ?”

Nghe vậy, Tề Hạ trầm ngâm một lúc, rồi quyết định tiết lộ suy đoán của mình:

“Cảnh sát Lý, tôi chỉ có thể nói… có khả năng Hàn Nhất Mặc từng biết thanh kiếm đó.”

“Biết sao?” Cảnh sát Lý nhíu mày, sau đó gật đầu như đang suy nghĩ:

“Ý anh là Hàn Nhất Mặc từng nhìn thấy thanh kiếm này?”

“Đây không phải là điều anh nên lo lắng,” Tề Hạ đáp. “Thay vào đó, hãy quan tâm đến tình cảnh của mình đi.”

“Tình cảnh của tôi? Ý anh là sao?”

Tề Hạ khẽ thở dài, xoay người định bước đi, nhưng bị cảnh sát Lý nắm lấy cánh tay giữ lại.

“Anh đừng đi! Tình cảnh của tôi rốt cuộc là gì?”

Lâm Cầm che mũi miệng, ghé sát tai cảnh sát Lý, khẽ nói: “Cảnh sát Lý, nếu Tề Hạ không muốn nói, tôi có thể nói thay anh ta. Có hai điều anh cần phải cẩn thận.”

“Hai điều?”

“Đúng vậy. Thứ nhất, người có thể dễ dàng nhấc được thanh kiếm khổng lồ đó, ở đây chỉ có người phụ nữ điên kia. Cô ta có sức mạnh rất lớn. Nói cách khác, nếu Hàn Nhất Mặc thực sự bị giết, thì cô ta chính là nghi phạm lớn nhất. Anh nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”

Cảnh sát Lý gật đầu nặng nề, rồi hỏi tiếp:

“Vậy còn điều thứ hai?”

“Điều thứ hai là đồng đội của anh.” Lâm Cầm nói. “Họ trông không đáng tin chút nào.”

Cảnh sát Lý thoáng sững người, môi mấp máy như nghĩ ra điều gì.

Đồng đội của anh lúc này bao gồm Tiêu Nhiễm, một cô giáo mầm non dễ bị cảm xúc chi phối, không hề thông minh. Chương Thần Trạch, một luật sư chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân và bác sĩ Triệu người từng đối đầu với hắn và luôn hành xử theo kiểu ích kỷ.

Một nhóm như vậy, liệu có thể tin tưởng nhau khi đối mặt với thử thách sinh tử?

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cảnh sát Lý cuối cùng lên tiếng:

“Tề Hạ, mặc kệ thế nào, tôi sẽ lấy cửa hàng tiện lợi này làm căn cứ chính, thăm dò các khu vực xung quanh. Nếu mọi người có thông tin gì… có thể đến tìm tôi trao đổi.”

Tề Hạ không trả lời, chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi quay người bước đi.

Những người khác cũng lặng lẽ theo sau.

Cảnh sát Lý đứng đó, nhìn theo bóng dáng bốn người khuất dần, rồi cùng bác sĩ Triệu và Tiêu Nhiễm quay trở lại cửa hàng tiện lợi.

Dù hắm hiểu rõ, trong những thời khắc nguy hiểm, nhóm bốn người kia đáng tin cậy hơn nhiều. Nhưng họ đang đi tìm ‘Đạo’, nói cách khác, họ đang tự đưa mình vào chỗ chết.

Đi theo họ cũng chẳng an toàn chút nào.

Bây giờ, cách tốt nhất để sống sót là thiết lập một căn cứ, rồi từ đó lên kế hoạch lâu dài.

…..

Tề Hạ dẫn nhóm của mình tiếp tục đi tới. Chẳng bao lâu, họ đã quay trở lại quảng trường nơi họ đặt chân xuống vào ngày hôm qua.

Hắn đến đây để kiểm chứng một điều.

Đó là tiếng chuông lớn vang lên vào sáng sớm.

Quảng trường vẫn giống như hôm qua, ở trung tâm có một màn hình điện tử lớn, phía trên treo một chiếc chuông đồng khổng lồ.

Khi Hàn Nhất Mặc bị giết, chiếc chuông đã vang lên.

Lâm Cầm chớp mắt, nói: “Tôi hình như nghe thấy tiếng chuông này nhiều lần…”

“Nhiều lần?” Kiều Gia Kính ngạc nhiên. “Khi nào?”

Lâm Cầm hơi đảo mắt, rồi nhớ lại:

“Các anh còn nhớ không? Lúc chúng ta vừa tỉnh lại trong phòng, người đàn ông bị ‘Nhân Dương’ đập vỡ đầu ấy? Khi hắn chết, hình như cũng có tiếng chuông vang lên.”

Điềm Điềm chợt hiểu ra điều gì đó:

“Chẳng lẽ… mỗi lần có người chết, chuông lại vang lên?”

Mọi người gật đầu, cảm thấy suy đoán này khá hợp lý. Chiếc chuông trước mắt giống như một hồi chuông báo tử, thông báo số người đã chết.

“Không đúng.” Tề Hạ lắc đầu. “Hành lang mà chúng ta đi qua có ít nhất hàng ngàn căn phòng. Trong khi chúng ta tham gia ‘trò chơi’, ở các phòng khác cũng có người chết. Nếu chiếc chuông này là chuông báo tử, làm sao chúng ta chỉ nghe được hai lần?”

“Vậy…” Điềm Điềm bối rối. “Điều kiện để chuông vang lên là gì?”

“Ủa?” Lâm Cầm ngẩng lên nhìn màn hình, rồi nói: “Tôi nhớ hôm qua trên đó có dòng chữ mà…”

Mọi người ngước lên, thấy màn hình trống trơn.

“Hình như là… ‘Tiếng vọng’ gì đó…” Kiều Gia Kính vuốt cằm. “Ta vang lên chiêu tai’?”

“Tôi nghe thấy tiếng vọng chiêu tai.” Tề Hạ nói

“Vậy nghĩa là gì?” Kiều Gia Kính hỏi.

Tề Hạ lắc đầu.

Đây không phải điều có thể hiểu được chỉ bằng cách đoán. Họ biết quá ít về thành phố này.

"Chiêu tai" là gì? "Tiếng vọng" là gì? Và "Ta" là ai?

“Thôi, đi nơi khác xem thử.”

Tề Hạ vừa định bước đi, thì bất ngờ khựng lại.

Trước mặt hắn là một gương mặt tiều tụy, mang nụ cười kỳ quái.

Gương mặt đó không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng hắn, giờ đây đang nhìn chằm chằm hắn.

Tề Hạ giật mình, lập tức lùi hai bước.

Ba người còn lại cũng hoảng sợ. Trước mặt họ là một ông lão gầy gò, nhón gót chân, người cong lại như một cây khô.

“Tôi nghĩ ra rồi…” Ông lão khẽ cười, để lộ chiếc răng duy nhất còn sót lại. “Câu hỏi của cậu hỏi, tôi nghĩ ra rồi!”

Tề Hạ bị ông lão nhìn chằm chằm, cảm giác sống lưng lạnh toát. Hắn hỏi:

“Ông đang nói chuyện với tôi sao?”

Ông lão mím đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn đáp:

“Chàng trai trẻ, tôi biết câu trả lời rồi! Chính là ‘đánh cược mạng sống’! Chỉ cần cậu đánh cược mạng sống, mọi thứ sẽ dễ dàng!”

Nói xong, ông ta vươn bàn tay gầy guộc, móng tay dơ bẩn, định chạm vào Tề Hạ.

“Chúng ta chỉ còn cách tự do trong gang tấc! Chỉ cần cậu sẵn sàng đánh cược mạng sống…”

Tề Hạ nhíu mày, lùi lại vài bước, không hiểu nổi ông lão đang nói gì. Nhưng việc ông ta cứ nhắc đến “mạng sống” của mình khiến hắn không khỏi rùng mình.

“Ê! Ông lão, ông là ai?” Kiều Gia Kính nghi ngờ hỏi. “Trước đây ông từng gặp Tề Hạ rồi sao?”

Ông lão khựng lại, quay đầu nhìn Kiều Gia Kính.

Khuôn mặt tiều tụy của ông thoáng hiện vẻ phức tạp, sau đó ông hỏi:

“Cậu không nhận ra tôi à?”

“Tại sao tôi phải nhận ra ông?” Kiều Gia Kính nhún vai.

Không khí rơi vào im lặng. Đôi mắt đục ngầu của ông lão khẽ chớp, như đang cố gắng nhớ lại điều gì. Một lúc sau, ông lẩm bẩm:

“Hóa ra là vậy… Các cậu… đã gặp ‘Thiên Long’ rồi…”

“Thiên Long?” Cả nhóm nhìn nhau ngơ ngác.

“Không còn hy vọng gì nữa…” Ông lão lắc đầu, giọng nói trầm thấp và đầy tuyệt vọng. “Chúng ta không thể đấu lại hắn… Chúng ta mãi mãi bị lạc lối ở đây… Không ngờ ‘Cầm Tinh’ lại quay trở lại…”

Ông vừa nói vừa quay lưng rời đi, bóng dáng gầy guộc và cô đơn của ông khuất dần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương