Thập Nhật Chung Yên
Chapter 26: Người chết

“Nói là mười ngày sau, vậy bây giờ tính là ‘ngày 0’ đúng không nhỉ?” Lâm Cầm đổi tay che mũi miệng, rồi tiếp tục nói: “Mọi người đi ra ngoài bây giờ thì chỉ lát nữa thôi sẽ không nhìn rõ đường đâu, nơi này chẳng có đèn đường gì cả.”

Tề Hạ biết Lâm Cầm nói đúng, liền im lặng bước qua một góc, tìm một giá đỡ sạch sẽ để ngồi xuống.

Hắn thực sự có chút sốt ruột, đến mức quên cả nhìn thời gian. Nhưng điều hắn muốn hơn cả là thoát khỏi nơi quỷ quái này để gặp lại vợ mình.

Để gặp Dư Niệm An.

Để gặp cô gái thích mặc áo trắng ấy.

“Tiểu An, anh sắp thoát ra khỏi chốn quỷ quái này rồi.” Hắn lẩm bẩm tự nhủ. “Em chờ anh nhé, chúng ta sắp có tiền rồi.”

Vẻ mặt của Tề Hạ lúc này khác hẳn những người còn lại. Hắn không hoảng loạn, cũng chẳng bi thương, chỉ có vẻ sốt ruột.

Khi ánh chiều tà dần buông xuống, mọi người lần lượt tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi.

May mắn thay, ban đêm nơi này không lạnh lẽo, nhưng ai nấy đều đói khát. Một ngày không ăn uống, cơ thể mọi người đều mệt mỏi đến kiệt sức.

Không ai mở lời nữa, họ chỉ lặng lẽ nhìn mặt trời màu đất vàng từ từ lặn xuống, thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tất cả mọi thứ trong ngày hôm nay tựa như một cơn ác mộng khủng khiếp. Ai cũng mong rằng, khi nhắm mắt rồi mở ra, mọi dị tượng trước mắt sẽ biến mất.

Cả thành phố dường như chìm vào tĩnh lặng, như đang ủ mưu điều gì. Trong khoảng xa xăm, có âm thanh mơ hồ vọng tới, nhưng không thể nghe rõ.

Nơi này quá tối, tối đến mức không thể phân biệt liệu mắt mình đã mở hay vẫn nhắm.

Những người ở đây đều lớn lên trong thành phố, chưa bao giờ trải qua một đêm đen đến mức không thấy nổi bàn tay trước mặt.

“Đồ lừa đảo, anh ngủ rồi à?” Kiều Gia Kính ở cách đó không xa bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

“Cái gì?”

“Cậu nói xem... nơi này có những ‘người tham gia’ khác không?”

Tề Hạ im lặng một hồi rồi đáp: “Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. ‘Nhân Long’ nói cánh cửa này từng có hàng triệu người bước ra, theo lý thì không thể chỉ có chín người chúng ta...”

Kiều Gia Kính cũng lặng đi một lúc, sau đó lại hỏi: “Vậy nữ nhân viên bán hàng kia, liệu có thể là người từng bước ra từ cánh cửa đó không?”

“Hửm?” Tề Hạ thoáng sửng sốt. Hắn chưa từng nghĩ theo hướng này, bởi người phụ nữ kia trông có vẻ đã sống ở đây nhiều năm.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì điều đó không mâu thuẫn. Có thể người ta đã bắt cô ấy tới đây từ mười năm trước, hoặc chỉ mới mười ngày trước. Điều đó không quan trọng. Quan trọng là theo lời ‘Nhân Long’, nơi này sẽ bị xóa sổ sau mười ngày.

Họ có thể bắt đầu từ những điểm khác nhau, nhưng điểm kết thúc thì giống nhau.

Điều đáng mừng là họ không đến mức phát điên hoàn toàn như người phụ nữ kia, dù gì thì cũng chỉ cần chịu đựng trong mười ngày.

Dẫu sao đi nữa, mười ngày sau tất cả sẽ rõ.

“Này, đồ lừa đảo? Anh ngủ chưa?” Kiều Gia Kính lại hỏi.

Tề Hạ không đáp lời, chỉ quay đầu sang một bên, trầm ngâm suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày.

Tất cả những tình huống kỳ quái này, rốt cuộc là vì điều gì?

Không nhận được câu trả lời từ Tề Hạ, Kiều Gia Kính cũng không hỏi thêm, rồi dần yên lặng.

Không lâu sau, hai người khác lại mở miệng nói chuyện trong bóng tối, nghe như là bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý.

“Bác sĩ Triệu...”

“Gì vậy?”

“Tôi muốn hỏi... nếu một người phụ nữ bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài, liệu có thể mang thai không?”

Bác sĩ Triệu im lặng một lát, hiểu được ý của cảnh sát Lý. Người phụ nữ trong căn phòng này nhìn như đã rất lâu không ăn gì, nhưng tại sao vẫn có thể sinh con?

Những người khác dường như cũng quan tâm tới câu hỏi này, tất cả đều im lặng chờ đợi câu trả lời.

Bác sĩ Triệu sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nói: “Vấn đề này rất phức tạp. Nếu phụ nữ bị suy dinh dưỡng thời gian dài sẽ dễ bị rối loạn kinh nguyệt, thậm chí là mất kinh, không còn khả năng rụng trứng. Nói cách khác, thiếu hụt những dưỡng chất cơ bản sẽ khiến họ không thể thụ thai.”

“Vậy nên... đây lại là một hiện tượng khoa học không thể giải thích sao?” Cảnh sát Lý trầm giọng hỏi. “Thể trạng của người phụ nữ đó thoạt nhìn rất kém.”

“Tôi không dám khẳng định. Ở một số khu vực tại châu Phi, lượng dinh dưỡng con người hấp thụ rất thấp, nhưng tỷ lệ sinh sản vẫn cao...” Bác sĩ Triệu thở dài. “Nhưng đây không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi. Điều này còn tùy thuộc vào thể chất từng người, cùng với những chất dinh dưỡng then chốt mà họ hấp thu. Hiểu biết của tôi về việc này không nhiều.”

Cảnh sát Lý nghe xong không nói thêm gì nữa. Không khí lại trở nên im lặng.

Tề Hạ vốn không định ngủ, nhưng trong bóng tối tuyệt đối này, cảm giác của con người trở nên mơ hồ, rồi dần ngừng suy nghĩ.

Tiếng sột soạt lặng lẽ trên đường phố khiến mí mắt Tề Hạ nặng trĩu.

Hắn không biết mình ngủ từ lúc nào, nhưng trong mơ, hắn nhìn thấy Dư Niệm An.

“Hạ, anh biết không? Trên đời có rất nhiều con đường, và ai cũng có con đường của riêng mình.”

“Đúng vậy, Tiểu An, anh biết điều đó.” Trong giấc mơ, Tề Hạ gật đầu. “Anh sắp ra khỏi đây rồi, em chờ anh nhé.”

Không biết bao lâu sau, một tiếng chuông lớn như sấm vang lên ngay bên tai.

Tề Hạ giật mình tỉnh dậy, vội vàng đứng lên, nhận ra trời đã sáng.

Quay đầu lại, hắn thấy mọi người cũng hoảng loạn không kém, tất cả đều quay cuồng tìm nơi phát ra âm thanh.

“Chuyện gì xảy ra vậy?!” Tiêu Nhiễm hoảng hốt núp sau lưng cảnh sát Lý.

Còn chưa kịp định thần, từ góc phòng vang lên tiếng ho khan kỳ lạ.

Âm thanh ấy giống như ai đó đang nghẹn một ngụm nước.

Bác sĩ Triệu phát hiện âm thanh phát ra từ phía sau, liền từ từ xoay người lại. Nhưng đập vào mắt hắn là một cảnh tượng kinh hoàng.

Hàn Nhất Mặc nằm sống soài trên nền đất, bụng y bị cắm sâu bởi một thanh kiếm lớn màu đen tuyền. Thanh kiếm trông như một chiếc đinh khổng lồ, ghim chặt y xuống mặt đất. Lực của lưỡi kiếm cắm sâu đến mức hơn nửa thân kiếm đã đâm xuyên vào lòng đất.

Máu tươi từ miệng y phun ra không ngừng, xen lẫn với từng cơn ho khan dữ dội.

“Này! Nhà văn!” Kiều Gia

Kính vội vã chạy đến, cúi người kiểm tra tình trạng của

Hàn Nhất Mặc.

“Khụ khụ... Tề... Tề Hạ...” Hàn Nhất Mặc khó khăn đưa tay ra, giọng nói đứt đoạn, nghe không giống đau đớn hay sợ hãi, mà là đầy nghi hoặc.

Tề Hạ cau mày, bước đến ngồi xổm bên cạnh, cầm lấy tay Hàn Nhất Mặc.

“Tôi đây.” Hắn bình tĩnh đáp,

trong khi vẫn ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Trần nhà vẫn nguyên vẹn, không hề có dấu vết gì bất thường.

Điều này khiến Tề Hạ chắc chắn thanh kiếm không phải từ bên trên rơi xuống.

Hàn Nhất Mặc hé môi định nói gì đó, ánh mắt y bắt đầu mờ dần, sau đó một tiếng nức nở, hắn bật khóc lớn.

“Không đúng... nơi này không đúng... Tề Hạ... khụ khụ... chuyện này không thể xảy ra... thanh Thất Hắc Kiếm... tuyệt đối không thể…”

Cơn ho ngày một dữ dội khiến Hàn Nhất Mặc không thể nói trọn vẹn một câu. Máu tươi không chỉ phun ra khỏi miệng mà còn chảy ngược lên mũi.

Hàn Nhất Mặc ho lớn vìa tiếng, cả người y bỗng nhiên cứng đờ, mất đi hơi thở.

Trong trạng thái gần như ngạt thở, vài chữ ngắn ngủi đã rút cạn sức lực của y.

Đúng vậy... những người thật sự sắp chết, đâu còn đủ thời gian để nói di ngôn dài dòng?

Không gian chìm vào im lặng, một sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt.

Tất cả đều biết, Hàn Nhất Mặc chắc hẳn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian không đủ. Một sinh mệnh đầy sức sống vừa tan biến ngay trước mắt mọi người.

Tề Hạ nhìn vào đôi mắt vô hồn của Hàn Nhất Mặc, bỗng cảm thấy cơn đau đầu dữ dội như xé toạc đầu mình.

Hắn đưa tay ôm lấy trán, cả người gập xuống, cảm giác như có thứ gì đó muốn phá vỡ khỏi tâm trí mình. Hắn hét lên một tiếng đầy đau đớn:

"A——!!"

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cái chết của Hàn Nhất Mặc, lại bị tiếng thét của Tề Hạ làm kinh hãi.

“Lừa đảo! Anh ổn chứ?” Kiều Gia Kính dè dặt hỏi.

Im lặng kéo dài khoảng nửa phút, Tề Hạ mới từ từ lấy lại hơi thở. Hắn nói: “Tôi không sao... Trước tiên hãy kiểm tra Hàn Nhất Mặc…

Những người khác nhìn Tề Hạ, thấy hắn thực sự không có biểu hiện gì khác thường, bèn quay lại chỗ thi thể của Hàn Nhất Mặc.

Trong lòng ai cũng ngổn ngang trăm mối. Một ý nghĩ bắt đầu len lỏi trong tâm trí tất cả.

Họ thực sự đã chết rồi sao? Liệu một người chết rồi còn có thể chết thêm lần nữa ư?

“Hàn Nhất Mặc... bị giết chết..” Tiêu Nhiễm khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Câu nói này như đánh thức tất cả.

Đúng vậy, điều cần suy nghĩ bây giờ không phải là chuyện “sau khi chết sẽ chết”, mà là “ai là kẻ giết người”.

Hàn Nhất Mặc được phát hiện khi vẫn còn ý thức, điều đó nghĩa thanh kiếm kia vừa mới đâm vào bụng y không lâu trước đó.

Nói cách khác, hung thủ

không thể đi xa, rất có thể vẫn còn ở đây, trong số tám người còn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương