Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 20: Tầm Đạo
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Mười hai con giáp tượng trưng cho điều gì?
Cuối hành lang lại là gì đây?
Thế giới ngầm ư?
Trong hành lang tối tăm không có điểm kết thúc này, mọi người run rẩy tiến về phía trước.
Sau những vòng “trò chơi” cường độ cao trước đó, ai cũng cảm thấy kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần. Lúc này, bọn họ đột nhiên thả lỏng, khí tức tử vong vốn vây quanh bọn họ cũng nhạt dần.
Tề Hạ vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Cầm đang đứng bên cạnh mình.
Cô luôn dùng tay che miệng và mũi lại.
“Làm như vậy cô sẽ không cảm thấy khó chịu nữa sao?" Tề Hạ làm theo Lâm Cầm, đưa tay bịt miệng và mũi của hắn lại, "Nơi này tuy rằng mùi vị rất khó chịu, nhưng như vậy sẽ khiến cô khó thở đấy."
"Thở?" Lâm Cầm sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, "Tôi không cảm thấy khó thở, chỉ cảm thấy kỳ quái khi không che miệng và mũi, giống như..."
"Như cái gì cơ?"
“Giống như anh không mặc quần áo vậy.” Lâm Cầm ngượng ngùng cười, sau đó bỏ tay che miệng và mũi ra.
Mũi của cô ấy rất thẳng và môi rất đỏ nên hoàn toàn không cần phải che chúng lại. Tề Hạ không hiểu “như không mặc quần áo” nghĩa là gì.
Lâm Cầm khẽ mỉm cười nhưng vẫn cảm thấy khó chịu nên cuối cùng cô vẫn lấy tay che miệng và mũi lại.
"Có chút ngượng ngùng... Mọi người không cảm thấy xấu hổ sao?" Lâm Cầm hỏi Tề Hạ, “Để lộ miệng và mũi ra như vậy."
"Sao lại xấu hổ chứ?" Tề Hạ cảm thấy kỳ quái.
"Chỉ là ‘khẩu trang' mà thôi..." Lâm Cầm cũng khó hiểu nhìn Tề Hạ, ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh, "Không đeo ‘khẩu trang' tại sao mọi người có thể bình tĩnh như vậy chứ?"
"Khẩu……"
Tề Hạ còn chưa kịp phản ứng, từ xa đột nhiên có một luồng ánh sáng kỳ lạ truyền đến.
Mọi người đều bị thu hút bởi ánh sáng rực rỡ này và lần lượt nhìn về phía trước.
Đó là lối ra.
Có một luồng ánh sáng rực rỡ như ánh hoàng hôn chiếu vào từ lối ra.
"Chúng ta ra ngoài thôi!!" Kiều Gia Kính kích động hét lên, "Tôi có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn rồi!"
Tiếng hét này chắc chắn đã tiêm cho mấy người bọn họ một liều thuốc trợ tim. Bác sĩ Triệu đỡ Hàn Nhất Mặc và tăng tốc đi theo những người khác.
"Hoàng hôn?" Tề Hạ suy nghĩ một chút, nói với mọi người: "Thời gian chúng ta thức dậy là mười hai giờ, lại chơi game hơn một giờ, bây giờ hẳn là đã khoảng hai giờ rồi. Dù là hai giờ sang hay hai giờ chiều đi chăng nữa thì cũng không thể nào nhìn thấy ‘hoàng Hôn’ được.”
"Tôi nghĩ là anh đang lo lắng quá mức rồi." Cảnh sát Lý lắc đầu, "Thời gian trong phòng có thể không chính xác, nói không chừng thời gian thực sự bây giờ đã là buổi chiều tối."
Tề Hạ khẽ gật đầu, hắn biết cảnh sát Lý nói cũng không sai, tất cả khái niệm về thời gian của hắn đều đến từ đồng hồ trong phòng, nhưng không ai có thể đảm bảo đồng hồ trong phòng là chính xác cả.
Sau khi tiến lên vài bước, mọi người nhìn thấy một bóng đen cạnh lối ra.
Khi họ tiếp tục tiến lên, bóng đen dần dần hiện hình thành bóng dang một người. Hắn ta cũng đeo mặt nạ động vật, nhưng chiếc mặt nạ này lại khiến mọi người cảm thấy một trận buồn nôn.
Điều khác biệt so với tất cả những chiếc mặt nạ động vật khác là mặt nạ của người này không được làm từ đầu của một con vật duy nhất mà là một sản phẩm được làm từ các bộ phận của nhiều con vật khác nhau và chúng được khâu lại với nhau bằng len.
Miệng của hắn thì giống cá sấu, mũi thì giống bò, mặt làm bằng vảy cá, cổ làm bằng da rắn. Ngoài ra, hắn ta còn khâu bờm sư tử và gạc hươu lên mặt nạ của mình.
Con vật này trông giống như là...
"Xin chào mọi người, tôi là ‘Nhân Long’.” Quái vật mặt khâu chậm chầm mở miệng cất tiếng nói, “Tất cả đều sống sót ư? Thật là một điều mới lạ. "
"Rồng......?"
Mọi người vô thức dừng bước, toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể đều trở nên căng thẳng.
Không phải vì “Rồng” có gì đáng sợ mà là vì bọn họ đã quá quen thuộc với cách mở đầu này.
Mỗi khi ai đó giới thiệu mình như thế này thì lại có một trò chơi khủng khiếp sẽ xảy ra.
"Đừng lo lắng, “khảo nghiệm" của mọi người đã kết thúc rồi.” Nhân Long vẫy tay, lúc này mọi người mới phát hiện trên tay hắn còn đeo găng tay có móng vuốt đại bàng.
Trên người hắn đều là nội tạng động vật đang thối rữa, trương phồng, toát ra mùi hôi khó chịu, nhưng hắn dường như không biết gì, cứ lẩm bẩm một mình:
“Tôi sẽ không mang đến cho mọi người “khảo nghiệm” mới mà chỉ cho mọi người một số lời khuyên. "
Mọi người không nói gì, chỉ đứng xích lại gần nhau, vẻ mặt cảnh giác nhìn tên Nhân Long trước mặt.
"Mười ngày, mọi ngươi có mười ngày để thay đổi hết thảy." Nhân Long chậm rãi nói: "Nếu trong vòng mười ngày không lấy được ba nghìn sáu trăm ‘Đạo' thì thế giới mọi người đang ở sẽ bị hủy diệt. Tất cả những thứ mà mọi người nhìn thấy cũng sẽ bị chôn vùi theo. "
Một câu nói ngắn ngủi này đều khiến mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Ba nghìn sáu trăm ‘Đạo’?” Tề Hạ cau mày nói: “ ‘Đạo’ là cái gì?” Ngươi nói thế giới chúng ta đang sống sẽ bị hủy diệt, đó lại là ý gì đây?”
“Có câu hỏi, hắc hắc hắc, rất tốt.” Nhân Long gật đầu, "Có câu hỏi nghĩa là ngươi vẫn còn tỉnh táo. Cái gọi là ‘Đạo' chính là..."
Nhân Long đút tay vào túi áo màu đen của mình, mò mẫm cả nữa ngày trời mới lấy ra bốn quả cầu nhỏ màu vàng.
Vòng ngoài của quả cầu nhỏ màu trắng, vòng trong màu vàng, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng, nhìn có chút kỳ lạ.
"Đây chính là ‘Đạo’.” Nhân Long tiếp tục nói," Chỉ cần có được ba nghìn sáu trăm ‘Đạo', thì các ngươi sẽ được cứu. "
Tề Hạ trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay cầm lấy một quả cầu nhỏ, sờ vào không hề cứng, thậm chí còn có chút đàn hồi.
“Cầm lấy đi, đây vốn dĩ là của các ngươi." Nhân Long cười nói.
Tề Hạ suy nghĩ một chút, cầm lấy bốn cái “Đạo"
“Mọi người đã vượt qua bốn bài kiểm tra là "Kẻ nói dối", "Măng mọc sau mưa", “Thiên trận tử vong” và “Có, không”. Đây là phần thưởng và cũng là "thẻ đánh bạc" của các ngươi.”
Mọi người đều không ngờ rằng thứ mà họ đã nhiều lần đánh đổi mạng sống lại chính là những hạt châu nhỏ khó thấy này, lúc này bọn họ cũng không biết phải nói gì nữa.
“ ‘Đạo’..." Tề Hạ cau mày, bất đắc dĩ nói: "Ý của ngươi là, nếu như chúng ta không tìm được ba nghìn sáu trăm quả cầu như vậy, nơi này sẽ bị phá hủy?" "
"Hehehe, đúng vậy. Nếu nơi này bị phá hủy... các ngươi cũng sẽ không thể ra ngoài được." Nhân Long gật đầu, vảy cá và bờm sư tử trên mặt hắn cũng lắc lư theo, trông rất khó coi.
"Xem ra ngươi có rất nhiều những quả cầu nhỏ này, lẽ nào ngươi không thể tự mình lấy được ba nghìn sáu trăm quả sao?" Cảnh sát Lý quả quyết nói: “Hơn nữa ngươi còn mạnh hơn chúng ta, rõ ràng là có thể tự mình tìm được, vậy tại sao lại chọn chúng ta?"
"Ta?" Nhân Long cười chế nhạo, "Chúng ta đều là những kẻ có tội. Những kẻ tội lỗi không thể có được "Đạo". Chỉ những người được trời chọn như các ngươi mới có thể có được ‘Đạo’ và cuối cùng trở thành ‘Thần’.”
"Thật là buồn cười!" Chương Thần Trạch ngắt lời của Nhân Long, cô nàng chắp tay trước ngực, có chút tức giận hỏi: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook