Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 18: Có hoặc Không
Chín người lúc này giống như những chiếc đèn chùm trên trần nhà, đu đưa qua lại dưới sức kéo của một sợi dây.
Lâm Cầm nhìn xuống dưới, tim cô như muốn rớt ra.
Bên dưới là một cái hố sâu khoảng chục mét.
Nếu cô không nắm lấy sợi dây thì bây giờ cô đã rơi xuống dưới và chết.
"Này, nhà văn, anh mau nắm chặt lại!" Kiều Gia Kính cũng nhận thấy lúc này Hàn Nhất Mặc đang dần dần tuột xuống phía dưới, đột nhiên cảm thấy lo lắng, "Tại sao vào thời điểm quan trọng thế này anh lại bất lực vậy chứ?”
“Tôi…” Vẻ mặt Hàn Nhất Mặc tràn đầy sự nỗ lực, nhưng tay trái của anh vẫn dần dần thả lỏng.
Kiều Gia Kính và Hàn Nhất Mặc rất thân thiết, nên hắn lập tức buông một tay ra, nắm lấy sợi dây của cậu ta và quấn quanh eo cậu, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một tay và không thể quấn chặt sợi dây lại được.
Cảnh sát Lý thấy vậy cũng đưa tay ra giúp đỡ. Hai người, mỗi người một tay giúp buộc sợi dây vào eo của Hàn Nhất Mặc.
Mọi người đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy một tiếng rên rỉ khác.
Quay đầu nhìn lại, Điềm Điềm không khỏi rên lên một tiếng. Lúc này mấy người mới nhớ ra tay của cô cũng bị thương.
Nhưng cô gái này có vẻ rất chịu đựng rất giỏi, cho đến khi máu chảy đầy trên sợi dây cũng không rên rỉ.
Cô ấy thả tay phải ra và chỉ dùng tay trái để nắm lấy sợi dây, tuy nhiên, sức lực của cô gái vốn đã yếu, việc đỡ trọng lượng toàn bộ cơ thể bằng một tay lại càng khó khăn hơn nên cô bất ngờ trượt xuống.
Sắc mặt Tề Hạ thay đổi, lập tức vươn tay nắm lấy cổ tay bị thương của cô.
Chỉ cần chạm nhẹ, hắn đã phát hiện ra thân hình gầy gò của Điềm Điềm đang khẽ run lên và cổ tay cô rất lạnh.
"Này, tên lừa đảo, con người anh cũng không tệ nha." Kiều Gia Kính nói.
Tề Hạ bất đắc dĩ thở dài nói: "Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy thi thể nữa, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Thời gian trôi qua, cánh tay của mọi người bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Bị treo trong thời gian dài không phải là điều dễ dàng đối với bất kỳ ai, ngay cả trán cảnh sát Lý cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Chúng ta phải treo trong như vầy bao lâu đây?” Lâm Cầm hỏi Tề Hạ đang bị treo ở một bên.
"Không biết." Tề Hạ trầm giọng trả lời.
Hắn biết rằng không có lời nhắc "trận đấu tiếp theo", nhưng mọi người vẫn như cũ, không thấy chút hy vọng gì.
Nếu những người tổ chức tàn nhẫn hơn và để mọi người bị treo như thế này thì việc họ chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng……
Có thực sự là không có gợi ý gì cho trò chơi tiếp theo ư?
Tề Hạ cảm thấy có chút lo lắng.
Có khi nào có những gợi ý vô tình bị ẩn đi ở những nơi mà họ không nhìn thấy được không?
Hắn nhìn xuống mặt đất bên dưới. Nếu có manh mối nào đó thì nó sẽ ở đâu đó bên dưới.
"Ừm?"
Hắn nhìn xung quanh và thấy do mặt đất sụp xuống nên một bức tường mới xuất hiện ở phía dưới. Dường như có một cánh cửa trên bức tường ở góc dưới.
Nhưng cánh cửa đó thực sự nằm ngoài tầm với của tất cả mọi người.
Họ vẫn còn cách sàn ở phía dưới gần mười mét, nếu bọn họ nhảy từ độ cao này xuống thì nhất định sẽ không thể nào sống sót được.
Lâm Cầm nhìn theo ánh mắt của Tề Hạ một lúc lâu, cũng phát hiện ra vấn đề.
"Là cửa à?"
Mọi người nghe xong liền nhìn xuống và phát hiện cánh cửa gỗ đổ nát ở phía dưới.
Trong lúc mọi người đang choáng váng trong tuyệt vọng thì cánh cửa từ từ mở ra.
Một bóng người màu đen từ trong bóng tối đi vào, Tề Hạ nhìn qua thì thấy người đàn ông này cũng mặc bộ đồ màu đen, nhưng mặt nạ của hắn hoàn toàn khác với người đầu dê.
Hắn ta thực sự đang đeo một chiếc đầu rắn khổng lồ màu xanh đậm.
"Đã lâu không gặp mọi người, tôi là “Nhân Xà”.” Hắn ta chậm rãi nói.
“Con mẹ ngươi!" Kiều Gia Kính hét lên, “Hết dê, chó rồi lại rắn? Ngươi có tin bây giờ ta sẽ giết chết con mẹ ngươi không?"
“Xin đừng kích động.” Giọng nói của Nhân Xà rất kiên định, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người rồi nói: “Các ngươi đang trải qua vòng khảo nghiệm cuối cùng, trong tay tôi có một công tắc cần gạt, chỉ cần tôi ấn nó là các ngươi có thể từ từ đáp xuống mà không ai bị thương cả."
Mọi người nhìn xung quanh và thấy rằng quả thực có một công tắc khó thấy ở bên cánh cửa gỗ, vừa rồi không ai chú ý đến nó vì ánh sáng quá mờ ảo.
"Vậy... vậy ngươi có tháo nó ra không?" Tiêu Nhiễm rụt rè hỏi.
“Tôi…” Nhân Xà mỉm cười một cách khó hiểu rồi lại nói: “Tôi cùng mọi người chơi một trò chơi, ngươi có thể sống sót hay không còn phải xem biểu hiện của các ngươi.”
"Lại là trò chơi..." Bác sĩ Triệu đầu tóc có chút lộn xộn, nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn ăn thịt người.
"Mọi người nghe này, trò chơi này tên là “Có hoặc Không”.” Nhân Xà người hơi bước về phía trước và nói với mọi người đang bị treo lơ lửng trên không trung: “Tiếp theo, mọi người có thể hỏi tôi tổng cộng ba câu hỏi và câu trả lời của tôi chỉ có thể là “có” hoặc “không”. Chú ý là tôi sẽ không nói dối. Sau khi hỏi ba câu, nếu tôi đồng ý cứu mọi người thì tôi sẽ gạt công tắc, nếu không đồng ý tôi sẽ khóa cửa và để mọi người tự lo liệu. "
Tề Hạ cau mày.
Ba câu hỏi?
Chỉ có thể trả lời "có" hoặc "không"?
Trò chơi này có chút phức tạp.
Dù thế nào đi nữa, mục đích của mọi người là để người đầu rắn này thả họ đi nên họ chỉ có thể đặt những câu hỏi xung quanh chủ đề này, nhưng liệu hắn ta có đồng ý không?
Tiêu Nhiễm, một cô giáo mẫu giáo nhân lúc mọi người đang suy nghĩ đã quả quyết nói: “Này, anh có thể thả chúng tôi xuống được không?”
"Đừng!" Tề Hạ giật mình, vội vàng đưa tay bịt miệng Tiêu Nhiễm lại, nhưng cô gái lại nhanh chóng nói ra, câu hỏi của cô đã truyền đến tai Nhân Xà một cách rõ ràng.
Chỉ thấy Nhân Xà cười lạnh một tiếng và nói: “Không."
"Này! Người đẹp?!" Kiều Gia Kính hét lên, "Tổng cộng cũng chỉ có ba câu hỏi mà thôi, cô đừng có lộn xộn!"
"Tôi……"
Tiêu Nhiễm xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt rất buồn bã.
“Vẫn còn hai câu hỏi.” Nhân Xà bình tĩnh lùi lại một bước, đưa mình đến gần cánh cửa gỗ.
Có vẻ như hắn ta đã muốn từ bỏ mọi người.
Câu hỏi vô tình của Tiêu Nhiễm đã khiến trò chơi trở nên khó khăn khủng khiếp.
Tất nhiên, Nhân Xà cũng sẽ không dễ dàng thả mọi người xuống.
Nếu đã muốn cứu người thì tại sao lại còn bày ra trò chơi này làm gì?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn ta không muốn cứu người thì làm sao có thể khiến hắn đồng ý kéo đòn bẫy chứ?
Ngay cả khi câu hỏi được đổi thành "Anh sẽ không thả chúng tôi xuống chứ?”, thì câu trả lời của hắn ta cũng sẽ chỉ là "Có".
“Tên lừa đảo, ngươi có cách gì không?" Kiều Gia Kính quay lại nhìn Tề Hạ.
Tề Hạ hơi nhắm mắt lại, trong lòng mơ hồ.
Cách, cách.
Làm thế nào mà một người có thể lấy ra nhiều cách như vậy chứ?
Từ khi bước đi vào căn phòng này thì mỗi bước đi của bọn họ đều đến cách của Tề Hạ. Làm sao hắn có thể gánh vác nhiều mạng sống như thế trên vai mình chứ?
Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Nếu hắn ta bỏ cuộc, liệu mọi người còn có cách nào để sống sót không?
“Tôi không thể chết ở đây…” Đôi mắt Tề Hạ lại sáng lên nhàn nhạt, “Cô ấy vẫn đang đợi tôi…”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong đầu Tề Hạ: "Hạ, anh có biết không? Trên thế giới này có rất nhiều con đường và mỗi người đều có một con đường riêng của mình."
Hắn khẽ mở mắt ra, những suy nghĩ trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Đúng, sai lầm của hắn là đã hoàn toàn đi theo con đường của đối phương.
"Người đầu rắn." Tề Hạ thấp giọng gọi.
Cảnh sát Lý sửng sốt một lúc rồi quay lại hỏi: "Này, cậu muốn hỏi gì? Chúng ta trao đổi trước để tránh gây ra tình huống tương tự như vừa rồi."
"Không sao, ta đã nghĩ ra biện pháp sống sót." Tề Hạ cúi đầu thều thào, cúi đầu nhìn người rắn, “Các người đừng lên tiếng, tất cả chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi."
"Anh thật sự có biện pháp sao?" Chương Thần Trạch hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Hạ hít sâu một hơi, cẩn thận suy nghĩ về hai câu hỏi tiếp theo.
Không, chính xác mà nói thì đó là một câu hỏi.
Tất cả chỉ cần một câu hỏi thôi và trò chơi sẽ kết thúc.
Ngay từ đầu trò chơi này, chính là không nên lo lắng làm thế nào để khiến đối thủ chịu kéo đòn bẩy cho bạn mà chỉ cần cân nhắc logic “có” và “không”.
Nhân Xà hình như rất có hứng thú với Tề Hạ, đôi mắt của hắn nhìn ra ngoài từ những cái lỗ trên mặt nạ da rắn.
Tề Hạ dừng lại rồi hỏi: “Nhân Xà, nếu câu hỏi tiếp theo của tôi là “Ngươi có thể kéo cần gạt xuống không?” thì câu trả lời của ngươi có giống câu hỏi này không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook