Rời khỏi giang hồ đã lâu, quả nhiên không dễ dàng tìm ra bằng hữu. Vốn đã bất lực, lại còn cùng nha đầu Tuyết Chi ở chung một chỗ, cuộc sống của ta ngày càng khổ sở. Những lúc con bé ở chỗ ta gọi tới gọi lui rầm rì nhám chán đòi phụ thân, ta lại một lần nữa cảm khái, tiểu nha đầu này rốt cuộc giống ai.

Rời khỏi Tung Sơn, chuyện đầu tiên đương nhiên là truy tìm tung tích của Tư Đồ Tuyết Thiên và Hoa Di Kiếm: Bọn họ đều là người có tiếng trên giang hồ, một ngày không biết có bao nhiêu người đến tìm. Tuy Hoa Di Kiếm trượng nghĩa, nhưng nói một không hai, cũng coi như là thế gia, với tính cách của hắn mà nói thì thật khó tìm, e rằng sẽ bận rộn ở khắp nơi, hành tung bất định, có trời mới biết ở đâu. Tư Đồ Tuyết Thiên thì không như vậy, có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, bạn bè khắp nơi, cùng người đến tửu lầu hát đối, chơi đùa mặc kệ thời gian trôi. Nhiều người biết hắn là vậy, nhưng nghe nói hôm nay hắn ở đây, ngày mai lại chuyển sang chỗ nào rồi.

Sau khi cân nhắc, vẫn hướng tới kinh sư thì hơn. Trên đường đi bắt gặp bao nhiêu mật thám, người săn tin. Chuyện người ta hay nói ấy, chẳng qua là chuyện của đại hồi anh hùng và đám đạo tặc.

Đại hội anh hùng lần này quả thực vắng vẻ, mấy tháng mà chỉ có vài người đăng ký. Nguyên nhân là Trọng Liên xuất hiện mấy năm trước, không ai đánh lại được người này, nên chỉ đi thăm không dự thi. Vì vận động mọi người tham gia, mấy đại biểu quyết định tổ chức đại hội lần này có giải thưởng, phần thưởng chính là Thiên Sơn tuyết liên trăm năm khó gặp, nghe nói có thể trị bách bệnh, không bệnh thì có thể sống lâu trăm tuổi. Hiển nhiên ai nấy đều muốn sống lâu 1 chút, cờ hiệu cứ thế xuất hiện, đoàn người đi qua đi lại như ong vỡ tổ.

Mà còn có chuyện vui hơn, đó là một đạo tặc ở Giang Dương, tên gọi Huyết Phượng Hoàng. Tên này ta cũng có nghe nói qua, đồn rằng chấp niệm của nàng với bạc đã đạt tới cảnh giới cao nhất, ai cản nàng lấy tiền, nàng giết. Hơn nữa hung khí không phải đao cũng chẳng phải kiếm, mà là một ngọc tiêu, trên ngọc tiêu gắn một Phượng Hoàng trâm.

Chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nhất chính là, có lần nàng cướp bạc, ước chừng mấy vạn lượng, có tới năm sáu người thì nàng tha cả mạng lẫn vật. Nhưng một lần khác khi mà có tới hai mươi người, chỉ có mấy ngàn lượng, nàng lại giết sạch. Cũng bởi hành động quá quỷ bí, lại không có quy tắc cho nên không ai thăm dò được lai lịch của nàng ta. Thậm chí không có người biết rõ đó là nam hay nữ. Ta nói nàng là nữ hoàn toàn nhờ trực giác, hành động như mèo, vô ảnh vô tung, bất thường vô cùng, chỉ có nữ nhân mới thích trò này.

Từ Đăng Phong đến kinh sư cũng không xa, đi đường vài ngày là đến. Đến kinh sư ta mới phát hiện mình thành đồ cổ mất rồi (có chết cũng ko nhận mình già à Hoàng nhi?) nhìn phố xá hối hả, rao hành nhộn nhịp, lại cảm thấy không quen. Không quen nhất chính là đi trên đường cứ thấy cái gì đẹp đẹp dành cho trẻ con, họ đều quay sang nhìn Tuyết Chi. Thử rằng Trọng Liên đi thật, không biết liệu có ai đích thân nhào lên phía trước.

Tuyết Chi phớt lờ thành thói quen, lại còn vẫy tay la lớn. “Hoàng nhi, con muốn ăn mứt quả!”

Ta bắn ba đồng tiền lên trời: “Xú nha đầu, tự đi mua!”

Con bé nhảy dựng lên, vô cùng điêu luyện bắt được mỗi tay một đồng, tiểu cẩu tử trong miệng có một đồng, rất duyên dáng mà đáp xuống. Nếu có đuôi, chắc chắn là đang vẫy vẫy. Ta nhéo nhéo mặt nó: “Bẩn quá ”

Tuyết Chi mang vẻ mặt “con không đi cùng Hoàng nhi”, rồi chạy đi mua mứt quả.

Kết quả khi nha đầu vừa mới đến trước mặt người bán mứt, đằng sau ta chợt có người chạy lên. Đám người quá chen chúc, ta hô to: “Nha đầu, coi chừng!” Tuyết Chi ngây ngô quay đầu lại, ba đồng tiền trong tay bị cướp đi. Ta vừa rút thanh kiếm ra, muốn đâm cho kẻ kia một cái, phát hiện ra chỉ là ăn trộm, thế là thu lại. “Ra nào, nhị phụ thân cho thêm…”

Ai ngờ Tuyết Chi chẳng thèm nghe ta, lại còn làm chuyện khiến ta mất hết mặt mũi. Nha đầu đã nắm lấy một bao mứt quả, ném vào trong miệng nhai đến khi chỉ còn hạt, hai chân đạp một phát, nhảy lên vai một ông đằng trước, đem hạt bắn ra, đánh trúng cổ tay người kia. Người nọ kêu thảm một tiếng, đồng tiền bay ra, tay chảy máu. Tuyết Chi nhảy xuống, một cước đá vào chỗ XX của người nọ, cả giận nói: “Bạc của bà mà ngươi cũng dám trộm, chán sống rồi à?”

Ta cứng ngắc. Đây là con gái của người ưu nhã đệ nhất thiên hạ sinh ra… Nó, nó thực sự là do Trọng Liên thân sinh đó hả?

Ta tiến lên, thấy tên kia ôm chỗ XX nằm bò trên đất, một tay nhéo tai Tuyết Chi, còn Tuyết Chi thì la lối kêu gào. Ta túm tay nó lôi về: “May mà võ công của ngươi chưa luyện quá nhiều, không thì tay của hắn tàn phế! Cút đi cho ta trả tiền!”

Tuyết Chi nói: “Đừng nghĩ cha với con giống nhau, một bà hai bà!”

Đứa nhỏ này – ta thật sự muốn quất chết nó!

Tuyết Chi cầm lọ mứt, dung dăng dung dẻ bước đi, trông đến buồn cười, cứ như là không biết mệt vậy. Người trên đường quan sát con bé ngày càng nhiều, thế là người ta bắt đầu xì xào bàn tán, cho tới khi ta nghe được âm thanh kia vọng đến tai liền nhất thời sửng sốt.

Âm thanh từ phía kia truyền đến: “Tuổi còn nhỏ mà võ công tốt như thế, hiển nhiên cha mẹ vô cùng lợi hại.”

Ta ngẩng đầu lên, ngẩn ra, định quay đi, nhưng vừa nhìn thấy người ngồi ở trà lâu đối diện, mừng rỡ mở to mắt: “Tuyết Thiên?!”

Vị công tử đó ngồi tựa tấm màn che, tay phe phẩy quạt trắng, bộ dạng thản nhiên nhàn nhã: “Bạn nhậu dễ tìm, bạn cùng chung hoạn nạn khó gặp. Vũ Hoàng ca gần đây khỏe không?”

Nghe hai câu trước ta đặc biệt cảm động, nhưng khi cái câu Vũ Hoàng ca kia xuất hiện, ta chảy mồ hôi. Tiểu từ này chắc còn nhớ thù ta đây mà.

Dù sao, cũng là lâu ngày gặp lại, ta một tay ôm Tuyết Chi, nhảy lên phía trà lâu, ngồi trước mặt Tư Đồ Tuyết Thiên, cười nói: “Đang muốn đi tìm ngươi, đến tận đây thật không phí công!”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Vô sự không lên Điện Tam Bảo, bình thường huynh nghĩ tới ta là tốt rồi.”

Ta tặc lưỡi. “Ngươi không phải bụng dạ hẹp hòi như thế chứ. À, Tuyết Chi, gọi Tuyết Thiên thúc thúc.”

Tuyết Chi nói: “Thúc thúc sao? Nhìn rất giống ca ca.” Đang cảm động nha đầu nhà mình thật biết nói chuyện thì câu tiếp theo nó làm ta tức đến nỗi nôn ra máu. “Chẳng lẽ bởi vì Hoàng Nhi quá già rồi?”

Ta đánh đầu nó một cái: “Nghiệp chướng, tâng bốc người khác cũng đừng hạ thấp cha mình được không?”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Lâm Nhị gia, vậy huynh nói hay không ta cũng đã già? Tuyết Chi đã lớn thế này rồi cơ đấy. Chi nhi à, thúc thúc tuy thế mà tận mắt thấy con sinh ra đó.”

Quả nhiên Tuyết Chi chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Con làm sao sinh ra?”

Lời vừa thốt ra, trong lòng ta “Rồi…!” một tiếng.

Tư Đồ Tuyết Thiên cười đến con mắt híp lại: “Chi nhi là do người vĩ đại nhất thế gian sinh ra đó. Đoán xem là ai?”

Tuyết Chi xoa cằm nhìn ta. “Dù sao cũng không phải Hoàng nhi.”

Hừ. Hừ. Hừ hừ hừ.

“Cho con ba cơ hội nhé. Đoán không trúng thì thôi vậy.”

Tuyết Chi lập tức nói: “Là quan thế mỹ nhân, võ bá thiên hạ, hiện tại đã bị Hoàng nhi bức điên, là đại phụ thân Trọng Liên, Cung chủ Trọng Hỏa Cung!”

Ta muốn mắng người rồi. Nha đầu chết tiệt kia.

Quả nhiên nó vừa dứt lời, Tư Đồ Tuyết Thiên ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Lời con bé là ý gì?”

Ta quay đầu, liếc Tuyết Chi. “Thì là ý trong lời nói ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương