Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
-
Chương 27
Đi thêm đoạn đường nữa sẽ tới Loạn Táng thôn. Ăn sáng xong, đoàn người lên xe ngựa.
Ngồi xuống đi tiếp, không khí bắt đầu trở nên quỷ dị.
Trọng Liên cầm tay ta. Trong nháy mắt, ta cơ hồ muốn rút tay ra.
Thật sự là một loại phản xạ đáng sợ.
Hơi ngửi được chút mùi hương của hắn, nhìn thẳng hắn, hoặc là chạm vào hắn, trong đầu lập tức tưởng tượng này nọ.
“Cho ta xem tay ngươi.”
Tay Trọng Liên rất lạnh, khi đầu ngón tay chạm vào da ta, có chút ngứa.
Xe ngựa giật dây cương, lọt vào khe núi bên được.
Gió lạnh vượt Thiên Sơn, chim bay chẳng nấn ná.
Rừng sơ đông lạnh lùng, phía sau có mùi hương nhè nhẹ.
Cây rậm um tùm, xanh nối tiếp xanh.
Làn da Trọng Liên như sương tuyết Thanh Trì, có thể phá vỡ trong nháy mắt.
Ta nhất thời không nhịn được, chọc chọc hai má hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, không biểu lộ cảm tình gì. Ta lại nhất thời tâm tình bấn loạn, nháy mắt quên luôn chuyện hắn đã làm, đưa đầu lên phía trước, hôn hắn một cái.
(Aki: Tiểu Hoàng điểu thật không có định lực, bị sắc dụ!)
“Xem tay trước.”
Ba chữ của Trọng Liên làm ta ngao ngán.
Sáng sớm đã xử lý vệ sinh xong xuôi, rồi lại tìm đồ băng bó. Thực ra, vết thương nhỏ kiểu này gió thổi là tốt rồi, cũng đâu có cần băng.
Trọng Liên không biết lúc nào mua về một quyển trục băng vai, nhanh nhẹn mà chuẩn xác mà băng lên tay ta, động tác tương đối nhẹ nhàng.
Vòng thứ nhất băng nghiêng, vòng thứ hai thứ ba băng tròn, đè lên vòng nghiêng thứ nhất trong vòng tròn. Cuối cùng xé phần đuổi, thắt hai đầu.
“Chậc chậc.” Ta nói. “Không ngờ Liên cung chủ không nấu thuốc, lại đi băng bó.”
Hắn vẻ mặt chính khí anh phong. “Người tập võ, sao có thể không băng bó?”
“Săn sóc ôn nhu như thế, trước kia hẳn thay nhiều cho tình lang?”
“Ngươi lại nói bừa.”
“Vốn thế mà. Ta cũng là ngươi tập võ, nhưng sẽ không băng bó.”
Trọng Liên ‘a’ một tiếng qua loa, chậm rãi tới gần ta. Hai tay ta khoanh trước ngực: “Ngươi muốn làm gì? Mưu sát chồng a.”
“Tiếp tục.” Trọng Liên gạt hai tay ta xuống, đặt cạnh hai chân ta. Lại sợ như ta đổi ý, kìm đặc biệt chặt.
Màn xe lắc lư trong gió.
Khuyên tai của Trọng Liên mơ hồ, chợt lóe lấp lánh.
Hoa sen ở hoa tâm là màu đỏ, đóa hoa là màu bạc.
Hoa tâm giống nhu một đốm lửa, đậm đặc thiêu đốt, lại như bị kìm nén, ngưng tụ, vĩnh viễn nở không ra.
Đóa hoa giống như phá vỡ năm tháng, sinh sôi nảy nở, muốn phiêu tán biển cả.
Khuôn mặt hắn chậm rãi lại gần ta. Phía sau hắn là cảnh trúc lâm lá loạn tung bay.
Trải qua việc huyết tẩy lần trước, nơi này sớm biến thành một thôn hoang vắng. Nhưng người thiên hạ luôn luôn di chuyển đến núi rừng yên tĩnh này, bình an hòa thuận ở trong thôn.
Rất xa ở trong Loạn Táng thôn, có khói bếp dâng lên.
Trọng Liên hôn môi ta. Nhẹ nhàng triền miên, như hoa rơi xuống đất,lá về với thổ.
Ánh sáng mặt trời như hoa rơi, cây cối rậm rạp. Ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp lớp cây rừng, chiếu lên chúng ta. Thiên địa vạn vật như đều sinh ra con mắt. Trộm nhìn.
Rời xa chốn thành phồn hoa, tất cả hoa cỏ cây cối đều giống nhau.
Trúc trâm từ lục chuyển vàng, nhiều loại hoa chỉ có thể nở một mùa.
Lá rơi chung quy vẫn trở về.
Ta đã trở về.
Từ nhỏ đã muốn đi ra ngoài. Bước chân vào giang hồ, tự mình khai sáng thiên hạ, lại cực ít chú ý tới nơi mình lớn lên.
Mùa hạ đêm lạnh. Khi trăng sáng, trong rừng trúc, cạnh ao nhỏ, có hai bóng hình.
Ánh trăng trong ao, theo nước lay động. Mà xuất hiện khuôn mặt tươi cười lay lay động động, tại một đoạn năm tháng, đã thành ánh lửa xinh đẹp nhất trong đời ta.
Khuyên tai của Trọng Liên là đóa ngân liên (sen bạc) nở rộ.
Nhụy hoa như mai hồng, chồng chất, không biết từ khi nào đã trở thành một khỏa.
Một khỏa an tĩnh, một mỹ nhân chí *** xảo xinh đẹp.
chí: nốt ruồi.
Ta nhịn không được lấy tay vuốt ve hạt đỏ tươi kia. Tựa như vuốt ve cái trán trơn bóng của ngươi kia. Huynh ấy tựa như còn sống, vẫn sống. Thậm chí chưa từng rời đi. Chỉ có như thế, ta mới không cảm thấy bi thương.
Đứng ở cửa thôn, thế gian như bị sương khói mù mịt bao quanh.
Ta bảo Trọng Liên ở bên ngoài đợi ta, tự mình đi vào.
Bên trong đã có không ít nhà mới, người mới, quán trà mới, tiệm ăn, hiệu cầm đồ, lò rèn binh khí. Thậm chí còn xây tốt hơn trước đây. Chỉ là, những gì cùng ta lớn lên, nay đã không thấy.
Ví dụ như nơi này tên gọi khách *** “Tân Phong”, kỳ thực tên trước kia là “Tiệm cầm đồ Bổn Đản.” Tên ngốc, chủ tiệm cũng ngốc. Ngoại hiệu của chủ tiệm là Đản Đản, tên thật thì không nhiều người biết. Lâm Hiên Phượng gọi gã là Đản thúc thúc, ta gọi là Đản đệ đệ. Đản Đản vận khí không tốt, rõ ràng mở tiệm cầm đồ đều là kẻ có tiền, từ lúc ta bốn tuổi gã mở tiệm, mãi cho đến khi ta mười bốn tuổi, vấn đề tài chính của gã vẫn vòng quay như thế. Dựa theo lời Bách Thôi Hoa, thì là. “Đản Đản, tiệm của ngươi bị Lâm Vũ Hoàng ám rồi.”
Cửa tiệm của Đản Đản là nơi ta cùng Lâm Hiên Phượng hay tới. Bởi vì chuyện dê chạy không sửa chuồng, thì chỉ có Đản Đản làm được. Tiệm cầm đồ có một cánh cửa, là cánh cửa chuyên bị người ta phá. Mỗi lần bị ta phá, gã cũng một lần sửa. Thợ mộc nói cửa này không còn cách nào sửa, gã lại cố tình không nghe, không chịu đem tiền đi đổi cái mới. Vì thế gã không ngừng sửa, ta không ngừng phá. Lâm Hiên Phượng đi theo, thuần túy là để giải quyết hậu quả giúp ta. Vì chuyện này, Lâm Hiên Phượng nói ta rất rất nhiều lần, chỉ còn thiếu nước bắn ra lửa. Nhưng ta ngồi trên ghế, chân vắt chéo, dùng quạt hương bồ che một bên mắt, ra vẻ thanh liêm, thoát xác thành tiên, rất tự tại.
Nguyên bên cạnh cái cửa này còn một cửa sổ, mối lần ta ngồi xổm xuống muốn dựng lại cửa kia lên, đều sẽ củng đầu phải. Hiện tại nhìn cánh cửa mới *** của khách *** ‘Tân Phong’, thoáng có chút thích ứng không được. Cửa sổ kia cũng không thấy rồi.
Khi ta cùng Hiên Phượng ca so chiều cao, thường xuyên dùng cửa sổ đó. Xem đầu ai vượt qua cửa sổ nhiều hay ít, thì thắng. Kết quả thường thường là hai người đều chỉ có thể vượt qua nửa cái đầu.
Đản Đản thường xuyên tìm đến Hồng Đinh thúc thúc tố khổ, nói đôi khi gã xoay người trở mình đi tính vốn, xoay người lại, thường sẽ nhìn thấy trên bàn dài xuất hiện bốn con mắt to, thường khiến sợ chết khiếp. Mắt của Tiểu Hiên Phượng thì hoàn hảo, dài nhỏ, quyến rũ. Mắt của Tiểu Vũ Hoàng thì lớn kinh người, hơn nữa không chỉ đơn giản là to, mà tròn tròn. Con mắt tròn vo đặc biệt lóe sáng, ngây thơ nhìn gã, còn sáng hơn. Nếu gã không biết đó là Lâm Vũ Hoàng, đảm bảo làm loạn.
Hiện tại đặt tay lên chỗ đó, giống như động tới hai cái đầu nho nhỏ. Như thể nếu xoa xoa nữa, tiểu Hiên Phượng sẽ đột nhiên tò mò quay đầu nhìn ta. Sau đó huynh ấy sẽ chạy trốn, thân ảnh nho nhỏ càng ngày càng cao, cuối cùng trở thành một thiếu niên mỹ lệ phong nhã, lại biến mất trong sương mù.
“Có phải… Tiểu Vũ Hoàng không?” Nghe được tiếng nói già nua, ta lập tức quay đầu lại.
Người đứng phía sau ta nhìn quen mắt đến thế. Ta cũng không dám gọi tên gã.
“Sao vậy, ngay cả lão Đản cũng không quen.”
Theo lý mà nói, hắn hẳn mới chỉ đến bốn mươi tuổi. Chỉ là, toàn bộ tóc đã bạc trắng.
“Ta lâu chưa trở về, nên…”
“Gì, Tiểu Vũ Hoàng còn biết cả lễ phép.” Đản Đản cười, vẻ mặt đầy nếp nhăn. “Chuyện trong thôn, có vẻ ngươi cũng nghe nói. Cung chủ Trọng Hỏa cung giết tất cả mọi người. Giết hết. Ta lúc ấy đi nhập hàng, tránh được một kiếp. Song khi trở về, cái gì cũng đã không còn.”
Ta không biết trả lời như thế nào.
“Ba vị thúc thúc bá bá của ngươi đều chôn ở ngoài thôn, có rảnh thì đi thăm. Còn có, sau vách tường cạnh giường của nhà gỗ nhỏ trong rừng trúng, có đồ mà Hiên Phượng ca của ngươi để lại.”
“Ta giờ phải đi rồi.” Ta nói. “Sau đó ta sẽ về gặp ngươi, còn có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi, ngươi chờ ta.”
Gã cười. Ngoại trừ nếp nhăn và đầu bạc, so với bộ dáng hiền lành năm đó cũng không khác là bao.
Ta rất nhanh chạy tới Phượng Hoàng trúc lâm, Trọng Liên theo đuôi mà đến.
Rừng trúc mùa này, là một mảnh hoang vu.
Lá rụng phiêu tán đầy trời, lá nhỏ khô vàng, bị gió thổi bay, vỡ tan, lưu lại bụi trong không trung.
Ta đi vào nhà gỗ nhỏ. Nơi này so với trước đây hoàn toàn không có gì thay đổi. Trừ bỏ có chút bụi bặm. Thời gian này Hoa Di Kiếm không thể tới.
Ta gõ gõ vách tường, có chút lỏng, phía sau lộ ra chữ viết.
Ta dứt khoát đẩy khối tường trúc ra.
Hoàng đệ, nhìn trúc ảnh phiêu thật, phủ che trăng nước, thú vị khôn cùng.
Ta thổi sáo, đệ đến cạnh mép nước.
Sâu trong rừng trúc, thân tâm đều ở chốn thế ngoại đào nguyên, thanh phong từ từ, thi tình họa ý.
Những ngày còn lại không còn mấy, triêu dương (ánh mặt trời) chiếu xuống, ta ở chỗ này.
Hồi ức cũ, ta đã lớn. Nhân thế vô thường, do ký thiếu niên.
Tiểu Thành nói, hoa rơi cỏ thơm, buồn đến chết người.
Xuân bán bất tri xuân. Nhâm bàng nhân tiếu ngã.
Khán na giang sơn dịch cải, hồng trần tự hải, nguyệt bạn phong tùy.
Nhược lai thế, nguyện ngô tự phượng lai quân tự hoàng, bỉ dực liên chi, song túc song phi.
(Xuân đến một nửa còn không biết. Chẳng màng người ngoài cười ta.
Nhìn giang sơn thay đổi, hồng trần như nước, phong nguyệt làm bạn.
Nếu có kiếp sau, ta phượng quân hoàng, bỉ dực liền cánh, song túc song phi.
—Rõ là bản Hán Việt hay hơn—)
Lâm Hiên Phượng tuyệt bút.
Ngồi xuống đi tiếp, không khí bắt đầu trở nên quỷ dị.
Trọng Liên cầm tay ta. Trong nháy mắt, ta cơ hồ muốn rút tay ra.
Thật sự là một loại phản xạ đáng sợ.
Hơi ngửi được chút mùi hương của hắn, nhìn thẳng hắn, hoặc là chạm vào hắn, trong đầu lập tức tưởng tượng này nọ.
“Cho ta xem tay ngươi.”
Tay Trọng Liên rất lạnh, khi đầu ngón tay chạm vào da ta, có chút ngứa.
Xe ngựa giật dây cương, lọt vào khe núi bên được.
Gió lạnh vượt Thiên Sơn, chim bay chẳng nấn ná.
Rừng sơ đông lạnh lùng, phía sau có mùi hương nhè nhẹ.
Cây rậm um tùm, xanh nối tiếp xanh.
Làn da Trọng Liên như sương tuyết Thanh Trì, có thể phá vỡ trong nháy mắt.
Ta nhất thời không nhịn được, chọc chọc hai má hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, không biểu lộ cảm tình gì. Ta lại nhất thời tâm tình bấn loạn, nháy mắt quên luôn chuyện hắn đã làm, đưa đầu lên phía trước, hôn hắn một cái.
(Aki: Tiểu Hoàng điểu thật không có định lực, bị sắc dụ!)
“Xem tay trước.”
Ba chữ của Trọng Liên làm ta ngao ngán.
Sáng sớm đã xử lý vệ sinh xong xuôi, rồi lại tìm đồ băng bó. Thực ra, vết thương nhỏ kiểu này gió thổi là tốt rồi, cũng đâu có cần băng.
Trọng Liên không biết lúc nào mua về một quyển trục băng vai, nhanh nhẹn mà chuẩn xác mà băng lên tay ta, động tác tương đối nhẹ nhàng.
Vòng thứ nhất băng nghiêng, vòng thứ hai thứ ba băng tròn, đè lên vòng nghiêng thứ nhất trong vòng tròn. Cuối cùng xé phần đuổi, thắt hai đầu.
“Chậc chậc.” Ta nói. “Không ngờ Liên cung chủ không nấu thuốc, lại đi băng bó.”
Hắn vẻ mặt chính khí anh phong. “Người tập võ, sao có thể không băng bó?”
“Săn sóc ôn nhu như thế, trước kia hẳn thay nhiều cho tình lang?”
“Ngươi lại nói bừa.”
“Vốn thế mà. Ta cũng là ngươi tập võ, nhưng sẽ không băng bó.”
Trọng Liên ‘a’ một tiếng qua loa, chậm rãi tới gần ta. Hai tay ta khoanh trước ngực: “Ngươi muốn làm gì? Mưu sát chồng a.”
“Tiếp tục.” Trọng Liên gạt hai tay ta xuống, đặt cạnh hai chân ta. Lại sợ như ta đổi ý, kìm đặc biệt chặt.
Màn xe lắc lư trong gió.
Khuyên tai của Trọng Liên mơ hồ, chợt lóe lấp lánh.
Hoa sen ở hoa tâm là màu đỏ, đóa hoa là màu bạc.
Hoa tâm giống nhu một đốm lửa, đậm đặc thiêu đốt, lại như bị kìm nén, ngưng tụ, vĩnh viễn nở không ra.
Đóa hoa giống như phá vỡ năm tháng, sinh sôi nảy nở, muốn phiêu tán biển cả.
Khuôn mặt hắn chậm rãi lại gần ta. Phía sau hắn là cảnh trúc lâm lá loạn tung bay.
Trải qua việc huyết tẩy lần trước, nơi này sớm biến thành một thôn hoang vắng. Nhưng người thiên hạ luôn luôn di chuyển đến núi rừng yên tĩnh này, bình an hòa thuận ở trong thôn.
Rất xa ở trong Loạn Táng thôn, có khói bếp dâng lên.
Trọng Liên hôn môi ta. Nhẹ nhàng triền miên, như hoa rơi xuống đất,lá về với thổ.
Ánh sáng mặt trời như hoa rơi, cây cối rậm rạp. Ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp lớp cây rừng, chiếu lên chúng ta. Thiên địa vạn vật như đều sinh ra con mắt. Trộm nhìn.
Rời xa chốn thành phồn hoa, tất cả hoa cỏ cây cối đều giống nhau.
Trúc trâm từ lục chuyển vàng, nhiều loại hoa chỉ có thể nở một mùa.
Lá rơi chung quy vẫn trở về.
Ta đã trở về.
Từ nhỏ đã muốn đi ra ngoài. Bước chân vào giang hồ, tự mình khai sáng thiên hạ, lại cực ít chú ý tới nơi mình lớn lên.
Mùa hạ đêm lạnh. Khi trăng sáng, trong rừng trúc, cạnh ao nhỏ, có hai bóng hình.
Ánh trăng trong ao, theo nước lay động. Mà xuất hiện khuôn mặt tươi cười lay lay động động, tại một đoạn năm tháng, đã thành ánh lửa xinh đẹp nhất trong đời ta.
Khuyên tai của Trọng Liên là đóa ngân liên (sen bạc) nở rộ.
Nhụy hoa như mai hồng, chồng chất, không biết từ khi nào đã trở thành một khỏa.
Một khỏa an tĩnh, một mỹ nhân chí *** xảo xinh đẹp.
chí: nốt ruồi.
Ta nhịn không được lấy tay vuốt ve hạt đỏ tươi kia. Tựa như vuốt ve cái trán trơn bóng của ngươi kia. Huynh ấy tựa như còn sống, vẫn sống. Thậm chí chưa từng rời đi. Chỉ có như thế, ta mới không cảm thấy bi thương.
Đứng ở cửa thôn, thế gian như bị sương khói mù mịt bao quanh.
Ta bảo Trọng Liên ở bên ngoài đợi ta, tự mình đi vào.
Bên trong đã có không ít nhà mới, người mới, quán trà mới, tiệm ăn, hiệu cầm đồ, lò rèn binh khí. Thậm chí còn xây tốt hơn trước đây. Chỉ là, những gì cùng ta lớn lên, nay đã không thấy.
Ví dụ như nơi này tên gọi khách *** “Tân Phong”, kỳ thực tên trước kia là “Tiệm cầm đồ Bổn Đản.” Tên ngốc, chủ tiệm cũng ngốc. Ngoại hiệu của chủ tiệm là Đản Đản, tên thật thì không nhiều người biết. Lâm Hiên Phượng gọi gã là Đản thúc thúc, ta gọi là Đản đệ đệ. Đản Đản vận khí không tốt, rõ ràng mở tiệm cầm đồ đều là kẻ có tiền, từ lúc ta bốn tuổi gã mở tiệm, mãi cho đến khi ta mười bốn tuổi, vấn đề tài chính của gã vẫn vòng quay như thế. Dựa theo lời Bách Thôi Hoa, thì là. “Đản Đản, tiệm của ngươi bị Lâm Vũ Hoàng ám rồi.”
Cửa tiệm của Đản Đản là nơi ta cùng Lâm Hiên Phượng hay tới. Bởi vì chuyện dê chạy không sửa chuồng, thì chỉ có Đản Đản làm được. Tiệm cầm đồ có một cánh cửa, là cánh cửa chuyên bị người ta phá. Mỗi lần bị ta phá, gã cũng một lần sửa. Thợ mộc nói cửa này không còn cách nào sửa, gã lại cố tình không nghe, không chịu đem tiền đi đổi cái mới. Vì thế gã không ngừng sửa, ta không ngừng phá. Lâm Hiên Phượng đi theo, thuần túy là để giải quyết hậu quả giúp ta. Vì chuyện này, Lâm Hiên Phượng nói ta rất rất nhiều lần, chỉ còn thiếu nước bắn ra lửa. Nhưng ta ngồi trên ghế, chân vắt chéo, dùng quạt hương bồ che một bên mắt, ra vẻ thanh liêm, thoát xác thành tiên, rất tự tại.
Nguyên bên cạnh cái cửa này còn một cửa sổ, mối lần ta ngồi xổm xuống muốn dựng lại cửa kia lên, đều sẽ củng đầu phải. Hiện tại nhìn cánh cửa mới *** của khách *** ‘Tân Phong’, thoáng có chút thích ứng không được. Cửa sổ kia cũng không thấy rồi.
Khi ta cùng Hiên Phượng ca so chiều cao, thường xuyên dùng cửa sổ đó. Xem đầu ai vượt qua cửa sổ nhiều hay ít, thì thắng. Kết quả thường thường là hai người đều chỉ có thể vượt qua nửa cái đầu.
Đản Đản thường xuyên tìm đến Hồng Đinh thúc thúc tố khổ, nói đôi khi gã xoay người trở mình đi tính vốn, xoay người lại, thường sẽ nhìn thấy trên bàn dài xuất hiện bốn con mắt to, thường khiến sợ chết khiếp. Mắt của Tiểu Hiên Phượng thì hoàn hảo, dài nhỏ, quyến rũ. Mắt của Tiểu Vũ Hoàng thì lớn kinh người, hơn nữa không chỉ đơn giản là to, mà tròn tròn. Con mắt tròn vo đặc biệt lóe sáng, ngây thơ nhìn gã, còn sáng hơn. Nếu gã không biết đó là Lâm Vũ Hoàng, đảm bảo làm loạn.
Hiện tại đặt tay lên chỗ đó, giống như động tới hai cái đầu nho nhỏ. Như thể nếu xoa xoa nữa, tiểu Hiên Phượng sẽ đột nhiên tò mò quay đầu nhìn ta. Sau đó huynh ấy sẽ chạy trốn, thân ảnh nho nhỏ càng ngày càng cao, cuối cùng trở thành một thiếu niên mỹ lệ phong nhã, lại biến mất trong sương mù.
“Có phải… Tiểu Vũ Hoàng không?” Nghe được tiếng nói già nua, ta lập tức quay đầu lại.
Người đứng phía sau ta nhìn quen mắt đến thế. Ta cũng không dám gọi tên gã.
“Sao vậy, ngay cả lão Đản cũng không quen.”
Theo lý mà nói, hắn hẳn mới chỉ đến bốn mươi tuổi. Chỉ là, toàn bộ tóc đã bạc trắng.
“Ta lâu chưa trở về, nên…”
“Gì, Tiểu Vũ Hoàng còn biết cả lễ phép.” Đản Đản cười, vẻ mặt đầy nếp nhăn. “Chuyện trong thôn, có vẻ ngươi cũng nghe nói. Cung chủ Trọng Hỏa cung giết tất cả mọi người. Giết hết. Ta lúc ấy đi nhập hàng, tránh được một kiếp. Song khi trở về, cái gì cũng đã không còn.”
Ta không biết trả lời như thế nào.
“Ba vị thúc thúc bá bá của ngươi đều chôn ở ngoài thôn, có rảnh thì đi thăm. Còn có, sau vách tường cạnh giường của nhà gỗ nhỏ trong rừng trúng, có đồ mà Hiên Phượng ca của ngươi để lại.”
“Ta giờ phải đi rồi.” Ta nói. “Sau đó ta sẽ về gặp ngươi, còn có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi, ngươi chờ ta.”
Gã cười. Ngoại trừ nếp nhăn và đầu bạc, so với bộ dáng hiền lành năm đó cũng không khác là bao.
Ta rất nhanh chạy tới Phượng Hoàng trúc lâm, Trọng Liên theo đuôi mà đến.
Rừng trúc mùa này, là một mảnh hoang vu.
Lá rụng phiêu tán đầy trời, lá nhỏ khô vàng, bị gió thổi bay, vỡ tan, lưu lại bụi trong không trung.
Ta đi vào nhà gỗ nhỏ. Nơi này so với trước đây hoàn toàn không có gì thay đổi. Trừ bỏ có chút bụi bặm. Thời gian này Hoa Di Kiếm không thể tới.
Ta gõ gõ vách tường, có chút lỏng, phía sau lộ ra chữ viết.
Ta dứt khoát đẩy khối tường trúc ra.
Hoàng đệ, nhìn trúc ảnh phiêu thật, phủ che trăng nước, thú vị khôn cùng.
Ta thổi sáo, đệ đến cạnh mép nước.
Sâu trong rừng trúc, thân tâm đều ở chốn thế ngoại đào nguyên, thanh phong từ từ, thi tình họa ý.
Những ngày còn lại không còn mấy, triêu dương (ánh mặt trời) chiếu xuống, ta ở chỗ này.
Hồi ức cũ, ta đã lớn. Nhân thế vô thường, do ký thiếu niên.
Tiểu Thành nói, hoa rơi cỏ thơm, buồn đến chết người.
Xuân bán bất tri xuân. Nhâm bàng nhân tiếu ngã.
Khán na giang sơn dịch cải, hồng trần tự hải, nguyệt bạn phong tùy.
Nhược lai thế, nguyện ngô tự phượng lai quân tự hoàng, bỉ dực liên chi, song túc song phi.
(Xuân đến một nửa còn không biết. Chẳng màng người ngoài cười ta.
Nhìn giang sơn thay đổi, hồng trần như nước, phong nguyệt làm bạn.
Nếu có kiếp sau, ta phượng quân hoàng, bỉ dực liền cánh, song túc song phi.
—Rõ là bản Hán Việt hay hơn—)
Lâm Hiên Phượng tuyệt bút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook