Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào
-
Chương 64: C64: Chương 64
"Vĩnh biệt..." Sở Hà khàn giọng nói.
Ma Ha đứng giữa đồng hoang, gió vù vù thổi qua, hắn nghĩ mình nhất định đã nghe nhầm.
Không, nếu có nhầm cũng không phải mình, nhất định là người khác.
Ma Ha đi tới trước mặt Già Lâu La, từ trên cao bệ vệ nhìn xuống thằng em trai vô vị ngồi trên vách đá, một lát sau dùng ngón chân đá đối phương một cái, "Bị cái gì vậy?"
Già Lâu La nhích ra sau một cái, nhưng căn bản chỉ là một cái tránh né mang tính tượng trưng, "Không có gì."
"Rốt cuộc là bị làm sao?"
"Không có."
Sự kiên nhẫn của Khổng Tước minh vương luôn có hạn, điểm này rất giống Ai không quy uy ta sẽ diệt của chúng thần thiên đạo. Hỏi hai lần không có đáp án đã chạm tới cực hạn chịu đựng của hắn, Ma Ha nguy hiểm nheo mắt lại, nếu như người ngồi trước mặt không phải là em ruột cùng một mẹ sinh ra, hắn đã há mồm nuốt luôn rồi.
"Bị làm sao?!"
"..." Già Lâu La giương mắt nhìn Ma Ha, ánh mắt không gợn sóng trả lời, "Chỉ là không có ý nghĩa gì, em có tu tiếp cũng không thành chính quả, hơn nữa tu thành chính quả cũng chả làm gì; gia đình của chúng ta không thể hoàn chỉnh, ba mẹ có thể sẽ chết ở vô sắc thiên, mà anh thì lại..."
Già Lâu La dừng lại.
Ma Ha và em trai nhìn nhau chốc lát, mặt không đổi sắc giơ chân lên.
"Rầm!" một tiếng thật vang, Già Lâu La bị đá đi, gương mặt điềm tĩnh ngã vào vách núi.
Bên trong thần cảnh chi môn tựa như vũ trụ hư vô, không có đường đi cũng không có biên giới, xung quanh là quang mang và những khối màu sắc vỡ vụn, dần dà khiến tinh thần người ta thấy hoảng hốt, thậm chí không cảm giác được mình đang đi tới hay đi lùi.
Chu Huy dừng bước, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, đứng dậy nhìn xung quanh.
Mấy giây sau, dòng máu bạo ngược của ma thú chảy trong người hắn đột nhiên tăng lên cấp số nhân, lửa giận chạy thẳng lên não, bỗng nhiên vung đao hung hăng chém xuống!
— Ầm!
Sức mạnh dồi dào tràn ra, đánh vỡ ảo cảnh thành ngàn mảnh nhỏ.
Những mảnh vỡ tựa như bão tuyết bay tá lả, theo cuồng phong trong nháy mắt cuốn đi xa. Khung cảnh xung quanh biến thành thế giới mênh mông màu bạch kim, cách đó không xa là một tòa Phật đường, khói nhang bay lượn lờ trong không trung.
Đáy mắt Chu Huy lạnh lẽo, trong nháy mắt đó vẻ mặt trở nên sâu xa, khóe miệng nhếch lên một chút, khiến gương mặt anh tuấn loang lổ máu trở nên thêm xơ xác.
Hắn bước về phía Phật đường, càng tới gần, Phật đường hiện ra trong tầm mắt càng ngày càng cao, càng ngày càng lớn, thậm chí có một cảm giác khuynh đảo kinh khủng, nhưng Chu Huy không hề sợ hãi, cầm đao trong tay hung hãn chém xuống!
Cổng vào của Phật đường sụp đổ, kéo theo cả bức tường trắng ngọc!
"Ngụy Phật!" Chu Huy bước vào đại điện, đường dưới chân lót vàng, đôi giày nhơ nhuốc máu đạp lên mặt đường tạo thành vết nứt, "Đừng trốn nữa! Lăn ra đây cho bố!"
Đột nhiên, ánh mắt Chu Huy hiện lên vẻ kinh ngạc.
— Dưới tòa sen cách đó không xa, trên chiếc đệm cối màu xanh, có một con chim lông đỏ ướt sũng đang đau đớn cuộn người, lông đuôi dài phủ từ trên đệm cối xuống dưới, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ.
"Phượng..." Chu Huy nói, "Phượng Hoàng?!"
Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, sau khi cuộn một lát thì phát ra tiếng kêu đau đớn, cánh chim đột nhiên mở bung ra. Ngay sau đó thân hình biến hóa, quang mang bùng nổ, xương cốt kéo dài, biến thành một đứa bé khoảng 5-6 tuổi.
Màu da của đứa bé xanh xao vì không tiếp xúc với mặt trời, mái tóc đen ướt đẫm dán vào mặt, gương mặt trắng tới mức như nhìn thấy mạch máu bên trong. Cả thân trần tr/uồng, mờ mịt ngồi trên đệm cối, một lát sau vươn tay về phía Chu Huy, run rẩy, "A... A..."
Chu Huy không tin nổi thở hổn hển, một lát sau muốn tiến tới, đột nhiên có một người từ phía sau đi ngang qua, tới thẳng chỗ của Tiểu Phượng Hoàng, dùng vải trắng bọc lại, sau đó dễ dàng bế Tiểu Phượng Hoàng lên.
Con ngươi của Chu Huy lập tức siết lại.
Chỉ thấy đôi mắt trong trẻo của Tiểu Phượng Hoàng nhìn người ôm lấy mình, tựa như có chút nghi hoặc, ngoái đầu lại, cái miệng màu hồng nhạt phun ra bọt nước, "...A?"
"Xin chào, A Hoàng." Người đàn ông kia nói, "Tên của ta là Thích Già."
Thích Già!
Sắc mặt của Chu Huy kịch biến, không muốn chậm trễ, xông tới muốn đoạt lấy Tiểu Phượng Hoàng, tay cầm đao vung lên chặt đầu Thích Già!
Nhưng đao của hắn khi vung lên, chỉ cách chừng một tấc là chém tới cánh tay, thì hắn ngừng lại.
— Tiểu Phượng Hoàng và Thích Già không phải thực thể, Chu Huy rốt cuộc ý thức được, cảnh mình nhìn thấy chỉ là ảo giác!
Thích Già hôn nhẹ một cái lên mi tâm Tiểu Phượng Hoàng, vẻ mặt tràn ngập yêu thương.
Nếu như không biết một ngàn năm sau y là một kẻ mang đầy âm mưu và tính toán, chỉ nhìn cảnh này thôi, không ai cảm nhận được phía sau sự từ ái đó là một gương mặt tà ác.
"Từ nay về sau con sẽ do ta chăm sóc." Thích Gia vuốt tóc Phượng Hoàng, sau đó ôm khỏi Phật đường, đi ngang qua Chu Huy, hướng về phía thế giới bạch kim mờ mịt.
Chu Huy đứng tại chỗ, toàn thân cảm nhận rõ ràng, cảnh giác cầm đao nhìn xung quanh. Rất nhanh Phật đường xuất hiện động tĩnh, Thích Già xuất hiện lần nữa, lần này Tiểu Phượng Hoàng trông đã lớn hơn một chút, trông chừng 7-8 tuổi, loạng choạng đi qua cánh cửa làm bằng gỗ lim tơ vàng.
Chu Huy mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Phượng Hoàng đi theo đuôi Thích Già, hắn mặc áo cà sa trắng, khuôn mặt non nớt, mái tóc vừa dày vừa mềm, trước ngực đeo sợi Phật châu — Đó là sợi sau này hắn đeo ở cổ tay, nhưng bây giờ hắn còn nhỏ, sợi dây thì dài, đeo trên cổ trông như có của dư của để.
Thích Già đi tới bên đệm cối, ý bảo Tiểu Phượng Hoàng quỳ lên trên.
Tiểu Phượng Hoàng là chim thần thái cổ, chân chính hóa vật của trời đất, số năm tồn tại của ngọc thai còn dài hơn núi Tu Di, hiển nhiên trong bản năng sẽ không có ý thức quỳ gối với bất kì ai. Nhưng sự tín nhiệm của hắn với Thích Già gần như đã ăn sâu vào gốc rễ, giãy dụa một lát vẫn thuận theo quỳ lên đệm cối.
Thích Già đưa cho hắn ba nén nhang, "Thắp hương."
Tiểu Phượng Hoàng ngoan ngoãn nhận lấy, quay đầu lúng túng hỏi, "Thích... Thích Già."
"Ừ?"
"La Hán nói con biến ra từ linh khí đất trời, vô câu vô thúc(1), địa vị cao quý, không cần phải quỳ trước bất kì ai, là... là như vậy sao?"
(1) Không bị ai kiểm soát, tự do tự tại.
Thích Già im lặng chốc lát, đáp, "Không phải như vậy."
Tiểu Phượng Hoàng lộ ra nghi hoặc, Thích Già sờ lên gương mặt non nớt của hắn, hỏi, "Con tin La Hán hay tin ta?"
"... Con, con tin người."
Thích Già nở nụ cười, "Đúng rồi, con tin ta là được."
Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc cũng mê mê tỉnh tỉnh thắp hương, lại bị Thích Già nắm bàn tay nhỏ bé, tập tễnh đi mất.
.
Chu Huy vô cùng ngạc nhiên đứng tại chỗ, mắt thấy hư ảnh trùng điệp chồng lên nhau, nhìn Tiểu Phượng Hoàng mỗi ngày tới dâng hương bái Phật, càng ngày càng lớn.
Mỗi lần xuất hiện, hắn đều đi ngang qua Chu Huy, lại chẳng có cảm giác gì, hoàn toàn không biết chồng của mình ở một ngàn năm sau đang dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn mình chằm chằm. Chỉ có một lần hắn đột nhiên dừng bước, tựa như có chút nghi ngờ nhìn về phía Chu Huy, đường nhìn dừng lại ở những hạt bụi nhỏ trong không khí, dưới hàng mi mảnh mai, đôi mắt thanh tú ánh nước long lanh.
Chu Huy không nhịn nổi, vươn bàn tay lấm lem máu và bụi bặm, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phượng Hoàng.
Nhưng giây kế tiếp, giọng nói của Thích Già vang lên ngoài cửa, mang theo ý cười, "A Hoàng!"
Tiểu Phượng Hoàng tránh khỏi tay Chu Huy, vui vẻ chạy về phía Thích Già.
Một phút đó cảm giác mềm mềm vẫn còn lưu lại nơi bàn tay, nhiệt độ thoáng cái bay xa. Chu Huy nhìn theo bóng lưng của Tiểu Phượng Hoàng, trong lòng xẹt qua cảm giác mất mát.
Hắn chống mũi dao xuống đất, trụ vào nó, đứng im, giống như đang xem phim chiếu rạp, nhìn thời gian trôi qua.
Trong nháy mắt Tiểu Phượng Hoàng trưởng thành, tóc buộc lên, áo cà sa dài chấm đất, sợi Phật châu từ cổ chuyển sang đeo ở cổ tay, thiếu niên càng ngày càng trầm mặc dưới sự cô lập của mọi người, mắt không chớp nhìn về phía trước, vẻ hờ hững khắc lên đường cong hoàn mỹ lạnh lùng không gì sánh kịp.
Hắn dập đầu từ sông băng, hướng thần Phật khắp trời cầu nguyện Thích Già thành Phật, hắn giơ cung về phía xa, không hề chùn bước rút xương làm cung tên, trong nháy mắt Phật quang bao phủ Tây Thiên, hắn ngẩng đầu hiện ra nụ cười hạnh phúc dù trong lòng buồn hiu, một nụ cười lần đầu xuất hiện trong mấy ngàn năm qua.
Chu Huy cưỡi ngựa xem hoa, gần như xem lại toàn bộ ký ức của Phượng Hoàng một lần, nước đắng nuốt xuống dạ dày từ rất lâu trước kia lại trào lên, khiến tứ chi toàn thân từ trong ra ngoài đều đau đớn tê dại.
Cuối cùng cũng tới một cảnh hắn không bao giờ muốn xem lại, Phượng Hoàng quỳ xuống cây Bồ Đề một ngàn năm, rốt cuộc cũng bước vào cánh cổng của Phật đường, gặp được Thích Già đi xuống từ tòa sen.
"Đừng... đừng rời xa con, con không muốn một mình..." Tiểu Phượng Hoàng quỳ sụp xuống, gần như sắp hỏng mất, "Xin người đừng để con lại một mình..."
Chu Huy quay đầu đi, kịch liệt th.ở dốc, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Sau một giây hắn nghe Thích Già nói, "Vậy con muốn ở cùng ta à?"
Trên gương mặt Tiểu Phượng Hoàng đẫm nước mắt, có một loại yếu đuối như sương mai dưới nắng sớm, thút thít gật đầu.
Trên mặt Thích Già hiện ra nụ cười lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Huy, ánh mắt rất giống rắn độc.
Chu Huy rùng mình, chỉ thấy Thích Già chỉ tay về phía hắn, nói, "Bên đó có một con ma địa ngục, con đi giết hắn, là có thể ở cùng ta."
Chu Huy siết con ngươi, bỗng nhiên rút đao.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, giống như lần đầu tiên nhìn thấy người khác trong Phật đường, nhưng vẻ mặt lại cứng ngắc giống như con rối, giơ tay về phía Chu Huy.
Trong lòng Chu Huy biết không ổn, nhưng lần này thật sự không thể tránh, chỉ thấy đầu ngón tay Phượng Hoàng ánh lên kim sắc của chân hỏa, trong khoảnh khắc nhào tới!
"Phượng Hoàng!" Chu Huy gào lên, "Đừng qua đây, Phượng Hoàng —!"
Ngọn lửa cháy lớn, dần hóa thành con rồng lửa bao vây Chu Huy!
Đây không phải ảo cảnh, mà là ngọn lửa của chim thần thái cổ chứa linh khí của thiên địa, một khi chạm vào sẽ tức khắc hóa thành nước, trong chớp mắt bốc hơi không còn lại gì.
Chu Huy mạnh bạo vung đao, nhưng trong tay đột nhiên nhẹ hẫng —
Vừa chém một nửa, thân đao đã biến thành nước, bốc hơi không còn gì!
Hô hấp của Chu Huy dừng lại, chỉ thấy trong ánh lửa xuất hiện một bóng hình thiếu niên, ngay sau đó Tiểu Phượng Hoàng mặt không biểu cảm xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Một phút đó dù cơ thể Chu Huy bị phỏng nhưng hắn vẫn không cảm giác được, trong mắt chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng gương mặt tuy ngây thơ nhưng rất lạnh lùng, cùng với bàn tay cầm con dao nhỏ đâm về phía hắn.
"Gặp lại sau." Thích Già lạnh lùng nói, "Ma vật nằm ngoài nhân quả."
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Thích Già khẽ biến.
Chỉ thấy giữa đám cháy, Tiểu Phượng Hoàng đâm dao về phía trái tim của Chu Huy —
Máu tuôn ra.
Chu Huy sửng sốt, đau đớn trong dự đoán không đến, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh có một bàn tay kịp thời giữ lấy con dao.
"..." Chu Huy quay đầu lại, động tác này gian nan đến mức khiến xương cốt của hắn đau nhức, "Phượng Hoàng...?"
Sở Hà hiện ra sau lưng hắn, trên gương mặt thành niên của Phượng Hoàng là những vết máu khô, thở hổn hển nhìn Chu Huy.
Trong nháy mắt đó Chu Huy thấy trong mắt đối phương là một tâm trạng khó hình dung, tựa như trộn lẫn giữa xấu hổ, khó chịu, quyến luyến và đau khổ.
Nhưng đây chẳng qua là chuyện xảy ra trong một phần ngàn của giây.
Sở Hà buông con dao, dùng bàn tay nhễ nhại máu bóp cổ Tiểu Phượng Hoàng, hung hãn vọt tới, rầm một tiếng thật vang đè Tiểu Phượng Hoàng lên vách tường!
Đây là một màn quái dị lại hoang đường nhất từ trước tới giờ, ngọn lửa kim sắc tạo thành một bức tranh có bối cảnh oanh liệt hoa mỹ, trên chiến trường khói lửa,Phượng Hoàng đối diện với chính mình thời niên thiếu, trong ánh mắt hai bên chiếu rọi sự lặng yên vĩnh hằng.
"Vĩnh biệt..." Sở Hà khàn giọng nói.
Ngón tay hắn dùng sức, rắc một tiếng giòn tan vang lên, cổ của Tiểu Phượng Hoàng rũ xuống.
Hết chương 64.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook