Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào
-
Chương 52: C52: Chương 52
Chữ thứ hai lấy là "Huy" đi, là ánh sáng mặt trời chói chang.
Đại ma.
Tứ ác đạo lấy A Tu La đạo làm tôn (địa vị cao), quỷ đói, súc sinh, địa ngục, ba đạo này là phụ thuộc, xưng là hạ tam đạo.
Trong hạ tam đạo, oán quỷ trong ngạ quỷ đạo có thể đầu thai thành súc sinh, súc sinh đạo có thể tu thành ma địa ngục, nhưng ma địa ngục thì không thể tu thành A Tu La — tộc A Tu La dù sao cũng có thần cách.
Bởi vậy đại ma đỉnh cấp là từ hạ tam đạo tu luyện mà thành, mà nhắc tới đại ma đỉnh cấp, rất nhiều người ấn tượng một nhân vật từ huyết hải hỗn độn dữ tợn, Cửu Anh; lại có rất ít người biết, đại ma tu lên nữa có thể thành thân người, được hưởng trí tuệ, là sinh vật cực kì hiếm trong địa ngục.
Phượng Hoàng từng gặp rất nhiều đại ma trong cuộc đời, từ thời niên thiếu đi thanh trừ huyết hải, đến khi Thích Già trở về Phật vị, hắn chưa từng sợ hãi bất kì sinh vật hung ác nào trong địa ngục.
Nhưng đại ma được hưởng trí tuệ, tu thành thân người, không chỉ có hắn, tất cả mọi người ở đây vẫn là lần đầu tiên được diện kiến.
Phượng Hoàng khẽ nhíu mày, rung ống tay áo, sợi Phật châu vung lên trời, trong nháy mắt hóa thành cung tên hoa mỹ, dưới sắc trời âm u tỏa ra ánh sáng giống như trăng non.
Lập tức rút từ trong không trung một mũi tên dài, mũi tên sắc bén như dao, thân dài chừng nửa thước, được ngón tay thon dài đặt lên dây cung, nhắm về phía đại ma đằng trước đang lao tới.
Hàng Tam Thế lẩm bẩm, "Phượng Hoàng cốt..."
Phượng Hoàng nheo mắt lại, bắn cung!
Xung lực khiến tóc và vạt áo của hắn vung về sau, mũi tên bay vút lên trời cao, như sao băng xẹt qua, thoáng cái hướng về phía đại ma!
Năm đó Phượng Hoàng xuống huyết hải, dùng một mũi tên bắn chết A Tu La vương, khiến tứ ác đạo mắc kẹt trong cuộc hỗn loạn, bị thiên đạo bao vây cả ngàn năm, hắn đã dùng hai cây Phượng Hoàng cốt.
Mặc dù chỉ là một mũi tên dài, nhưng quanh thân lại mang cương khí (gió mạnh) thiên địa, cuồn cuộn ánh lửa, giống như mặt trời chói chang, nháy mắt làm sáng cả tòa thành lưu ly thiên!
Hàng Tam Thế minh vương cùng Tuyết Sơn thần nữ, cùng với tất cả chư vị La Hán, lực sĩ sa di đều ngẩng đầu, đáy mắt phản chiếu ánh sáng của mũi tên; tia sáng đang lao vụt tới trước mặt đại ma, trông như sao băng, tốc độ hoàn toàn không giảm, mắt thấy sắp biến thân thể đại ma thành từng mảnh nhỏ!
Ngay vào giây phút này, đại ma kia không hề né tránh.
Người đàn ông kia mỉm cười — Dưới tia sáng chí mạng, không ai nhìn thấy nụ cười kia, biến mất ngay trong tích tắc.
Giây kế tiếp, chàng trai vung đao, từ đầu tới cuối chỉ nghe một tiếng "Keng!" đinh tai nhức óc, lưỡi đao chém mũi tên thành hai đoạn!
Mũi tên nổ tung, biến thành quang mang rơi xuống, sắc mặt mọi người đứng ở tòa thành liền thay đổi.
Một giây cương khí tản ra, từng luồng khí lưu như sóng triều khuếch tán bốn phía!
Phượng Hoàng hơi biến sắc.
Đại A Tu La vương cũng không ngăn cản được uy lực của mũi tên, mà người đàn ông này có thể một đao chém đứt mũi tên thành hai đoạn — Đại ma của địa ngục, từ khi nào đã có ma tức (hơi thở ma) sánh bằng A Tu La vương?
Con ngươi hắn hơi nheo lại, từ trong hư không rút ra mũi tên thứ hai, đặt lên dây cung, ngón tay lại kéo dây cung ra, ngắm mục tiêu, buông tay —
Mũi tên thứ hai xé gió lao đi, trong sự nóng rực của mũi tên đầu tiên chưa tiêu tan, nhưng trước một giây mũi tên chạm tới đại ma, người kia liền nhảy người, nhô lên cao xoay đao, trong nháy mắt làm nổ tung mũi tên Phượng Hoàng cốt!
Mũi tên thứ hai cứ như vậy bị nghiền nát, trong ánh lửa hừng hực, chán nản rơi xuống mặt đất khô cằn.
Sắc mặt của Phượng Hoàng lúc này mới chính thức thay đổi.
Nhưng mà không kịp suy nghĩ cẩn thận, người đàn ông kia vung đao, mũi đao mang ma tức tuôn ra ánh sáng chói mắt. Vượt qua hai mũi tên, dĩ nhiên hắn có thể bay lướt qua chiến trường, với vận tốc hàng chục thước không thể đỡ được, mắt đã nhìn thấy tường thành của cung điện lưu ly thiên!
Phượng Hoàng hít sâu một hơi, mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư, cho đến mũi tên thứ chín gần như là bắn liên tiếp. Mặt đất dưới chân vì sức nặng không chịu nổi bắt đầu nứt ra, ánh lửa chói mắt sáng lóa trong không khí, từng mũi hướng về phía bầu trời, ngay sau đó bị lưỡi đao chém rớt từng mũi một, bộc phát ánh điện làm tổn thương giác mạc, liên kết với nhau thành tấm lưới sáng vượt tầm nhìn!
Hàng Tam Thế minh vương quát lên, "Cẩn thận!"
Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn lưới điện trên trời, áo bào tung bay, nhưng hắn hoàn toàn không hề né tránh. Lúc này hắn đã chuẩn bị tinh thần làm mất những mũi tên, rút ra mũi tên thứ mười, nhắm về phía đại ma đang bay tới tường thành.
Sau một giây hắn buông tay, mũi tên lao đi, vẻ mặt người kia trông có hơi bất ngờ —
Mũi tên xẹt qua tai hắn, nghe thấy tiếng gió xé rõ ràng.
Bắn trật?
Không, không có khả năng.
Đại ma bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy mũi tên dài bắn thủng lưới điện, trong ánh sáng chói lòa, mũi tên thứ ba tới mũi tên thứ chín bị chém đứt đan vào nhau rơi xuống, mang theo ngọn lửa kinh người rơi lên người hắn!
Ngọn lửa sáng rực đồ sộ, như thần linh sáng thế, khi rơi xuống có thể biến tất cả thành tro tàn.
Con đại ma kia không nghĩ bắn mũi tên thứ mười là để làm vậy, trên mặt xẹt qua nét ngạc nhiên, lập tức xoay người giữa không trung, hít một hơi thật sâu, nín lại.
Áo giáp của hắn phát sáng, gần như lấy sức của một người, đối kháng với cơn mưa lửa đồ sộ, thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này.
— Sau một giây, hắn bỗng nhiên há miệng phun lửa, ngọn lửa có màu đen, hình thành một con rồng hung hãn rít gào!
— Ầm!
Con rồng nghênh đón lửa trời, thân rồng nổi giận lượn quanh không trung, há miệng, giao đón lửa trời tạo ra một cơn nổ. Ngọn lửa ngược lại tạo thành kết giới trên đầu chàng trai, bộc phát cực quang mỹ lệ cả trăm dặm.
Như trời đất lật chuyển, biển sao đảo ngược, chiến trường của thần ma ngay một giây này tĩnh lặng, vụ nổ bùng phát.
Ngay sau đó nơi này rơi vào trầm lặng rất lâu —
Phượng Hoàng minh vương rút ra mũi tên thứ mười một.
Người đàn ông kia quay đầu lại, ma huyết từ trên trán chảy xuống.
Hắn cũng không nhìn mũi tên đang nhắm vào mình, mà là đưa ánh mắt nhìn Phượng Hoàng minh vương, nhìn đôi mắt xinh đẹp không gợn sóng của đối phương.
Phượng Hoàng thả tay, mũi tên thứ mười một lao đi.
Lúc này đại ma đã đuối, thân thể nghiêng một bên, lưỡi đao đang giơ lên trên che lửa trời, muốn rút về cũng không kịp, hắn cách tường thành chỉ chừng vài thước, khoảng cách này nếu mũi tên lao tới, có xoay người cũng không kịp.
Trong phút chốc đó, người đàn ông kia nhìn Phượng Hoàng minh vương, khóe miệng cong lên.
Tay không cầm đao giơ lên, bắt lấy mũi tên lao tới, "Bặc" một tiếng chuẩn chỉnh bắt được mũi tên.
Thân mũi tên phát ra tiếng bị gãy, mũi tên vẫn nằm giữa ngón tay đại ma, chân hỏa của Phượng Hoàng trong nháy mắt đốt cháy cả bàn tay và cánh tay.
Nhưng người này không mảy may phản ứng, như là không cảm thấy đau vậy, tiện tay ném mũi tên thứ mười một ra sau thành, ngay sau đó lao vút tới chỗ Phượng Hoàng minh vương.
Khoảng cách này đã rất gần, gần như chỉ thoáng một cái hắn đã xuất hiện trước mặt Phượng Hoàng, trong khí lưu điên cuồng thổi tới, hai người suýt nữa mặt đối mặt, hai bên có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt đối phương — Một giây đó trong mắt đối phương tỏa ra sự rét lạnh không nhầm đi đâu được, mà Phượng Hoàng thì nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của chính mình.
Phượng Hoàng lấy mũi tên thứ mười hai, ngón tay hướng về phía trái tim của đối phương gần trong gang tấc.
— Nhưng ngay sau đó, người kia giẫm chân lên tường thành, tay mang giáp sắt cầm lấy mũi tên của Phượng Hoàng.
Bàn tay kia cường tráng có lực, gân nổi lên, mang theo hơi thở máu tanh và rỉ sét, mũi tên nằm trong tay hắn không mảy may di chuyển.
Con ngươi Phượng Hoàng mở lớn.
Một giây sau chàng trai lại nhảy xuống lâu thành, chống đao quỳ xuống trước mặt mình, "Điện hạ, ngài đừng nhúc nhích —"
Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng minh vương, vết máu bên gò má chưa khô khiến hắn anh tuấn đến cực điểm, đáy mắt lộ hàn quang kinh người.
"— Ta không phải tới gây chiến, ta tới để cầu hôn ngài."
Cả đất trời mênh mông lập tức yên lặng, không ai lên tiếng, cũng không ai nhúc nhích.
Chỉ có mùi thịt tanh quanh quẩn cả chiến trường.
Phượng Hoàng kinh ngạc nhìn hắn, một lúc sau hỏi, "Ngươi là ai?"
Chàng trai còn chưa kịp trả lời, Hàng Tam Thế minh vương ở cách đó không xa đột nhiên tiến lại, sắc mặt xanh xám không nói được một lời, giơ chiến kích định đánh từ trên đầu chàng trai xuống!
Một kích đó có thể khiến sắt đá vỡ vụn, nhưng tiếng gió bén nhọn khiến chàng trai xoay người, duy trì tư thế quỳ gối về phía Phượng Hoàng, một tay cầm đao đánh lại. Chỉ nghe "Keng!" một tiếng, hai vũ khí giao nhau, chặn chiến kích gắt gao chém từ sau tai tới!
Âm thanh đâm thẳng vào màng nhĩ, Hàng Tâm Thế minh vương tức giận nói, "Cuồng đồ to gan! Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Chàng trai lạnh lùng hỏi, "Ngươi là kẻ nào?"
Dung mạo của hắn thâm thúy, ngũ quan rắn chắc, sống mũi thẳng, mi tâm mang theo sự kiêu ngạo bất tuân và thô bạo của đại ma trời sinh. Lời nói kia lập tức chọc giận Hàng Tam Thế minh vương, không chút suy nghĩ dùng lực, lấy chiến kích đè lưỡi đao của chàng trai, đồng thời quát lớn, "Người đâu! Tế xuất thiên ma niêm phong, đưa con ma vật này lên núi Tu Di đánh cho thịt nát xương tan!"
Lực sĩ xung quanh lâu thành bị bầu không khí đối chọi gay gắt này làm lùi ra sau, khi nghe thấy liền cuống quýt chạy tới, nhắm về phía con ma vật làm loạn —
Nhưng ngay lúc đó, Phượng Hoàng minh vương giơ tay lên, "Chờ đã."
Áo bào của hắn dài chấm đất, sắc mặt kiên quyết, tuy rằng giọng nói không lớn nhưng lại có sức uy hiếp. Chúng lực sĩ hơi dừng lại.
Hàng Tam Thế tức giận, "Ngươi!"
"Ngươi tên là gì?" Phượng Hoàng cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn đại ma đang quỳ trước mặt mình.
Chàng trai kia nhìn thẳng vào Phượng Hoàng, mái tóc đen kịt, con ngươi màu đỏ tươi, trên gương mặt anh tuấn lộ ra chút tà tính.
Nhưng ánh mắt của hắn rất kiên định, bên sườn mặt có máu chảy xuống, có một cảm giác, tuy đao gương kề sát, nhưng vẫn không hề có một chút lung lay, lãnh khốc vô tình.
"Ta sinh ra ở núi Bất Chu tại địa ngục, bởi vậy tên chỉ có một chữ Chu. Sau khi tu thành người, nghe nói người phàm đều có hai từ để xưng hô, liền muốn có thêm một chữ thành tên..."
Mọi người xung quanh nghe thấy không hẹn mà cùng có cảm giác hoang đường, không có tên?
Cả tên cũng không có, thấp hơn nữa chỉ là một con ma vật đê hèn, vậy mà dám ở trên chiến trường thần ma, ở trước mặt mọi người quỳ xuống, cầu hôn Phượng Hoàng minh vương của tam thập tam thiên?
Chỉ dựa vào một câu nói này, có mà thiên lôi đánh xuống làm hồn phi phách tán cũng không đủ đền tội lớn!
Hàng Tam Thế minh vương trong lửa giận không nói rõ được cảm xúc, trong phút chốc ngay cả sắc mặt cũng không nén xuống được, vừa định tiến tới tàn sát con ma vật này, thì nghe Phượng Hoàng minh vương mở miệng nói, "Ngươi lúc vừa tới, chém mũi tên Phượng Hoàng cốt, như ngồi gió to đạp nhật nguyệt..."
Chàng trai ngạc nhiên hỏi, "Đó là mũi tên làm từ xương của ngài?!"
"... Chữ thứ hai lấy là Huy đi." Phượng Hoàng không đáp, ngừng một chút nói, "Là ánh sáng mặt trời chói chang."
Phượng Hoàng cất lại mũi tên cuối cùng, cung tên hóa lại thành chuỗi Phật châu, bị hắn quấn vào cổ tay, xoay người đi xuống lâu thành.
Bóng lưng của hắn thẳng đứng mà cô độc, mũi tên thứ mười một hóa thành sợi dây cột tóc, vụt qua chàng trai bay đến chỗ hắn.
"Chờ... chờ đã!" Chàng trai quỳ đầu gối kia xuống đất, áo giáp va chạm tạo ra âm thanh trầm thấp, vội vàng nói, "Điện hạ, trăm năm trước ta gặp ngài, sau lần đó đã yêu say đắm, muốn xin ngài cùng ta —"
Phượng Hoàng dừng bước, lại chẳng xoay đầu lại, "Tại sao ngươi lại yêu ta say đắm?"
Giọng nói có chút mệt mỏi, giống như phát ra sự phiền chán không ngừng lặp lại từ sâu trong lòng.
Nhưng chàng trai kia không biết, "Trăm năm trước ta vẫn còn là ma vật chưa được khai hóa, bị bắt tới tam thập tam thiên nhốt dưới chuông Kim Cang, là ngài đã cứu ta thoát khỏi cuộc hành hình..."
Phượng Hoàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào Chu Huy.
Trong nháy mắt đó ánh mắt của hắn gần như run lên.
— Người đó không nằm trong nhân quả, không nằm trong nhân quả, thì ra là thế!
Bởi vì số mệnh của con ma này vốn phải chết dưới chuông Kim Cang, nó thậm chí không chết mà còn tu thành thân người! Nhờ hắn có lòng lương thiện thay đổi số phận, là hắn đã tạo ra đại ma cách xa nhân quả này!
Phượng Hoàng xoay người, sắc mặt không có thay đổi gì quá lớn, nhưng không ai biết hai bàn tay trong ống tay áo đang run lên, nên Phật châu đã rơi vào lòng bàn tay, "Ngươi nói ngươi tới đây làm gì?"
Chu Huy trầm giọng nói, "Ta đến để cầu hôn ngài."
Phượng Hoàng minh vương nhắm mắt lại, tựa như bôn ba ngàn dặm cuối cùng cũng tới nơi, tựa như bơi qua vạn lý cũng đã đến bờ, thở dài một hơi trong lặng im.
Hắn mở mắt ra nhìn Chu Huy, nói, "Được, ta đồng ý."
Ai nấy có mặt ở đây đều kinh hãi, Hàng Tam Thế minh vương cũng không tin vào tai mình, "Ngươi điên rồi! Người đâu, đưa Phượng Hoàng minh vương đi! Bắt con ma vật này lập tức treo cổ!"
Lực sĩ sợ hãi cầm vũ khí, Phượng Hoàng quát một tiếng, "Ai dám?!"
Hai từ phát ra vô cùng có khí phách, trong tình thế giương cung bạt kiếm, mọi người không ai dám tiến lên, cũng không dám lùi lại, nhất thời tạo thành một cảnh vây quanh kì lạ, mắt mở trừng trừng nhìn Hàng Tam Thế và Phượng Hoàng đối nhau trong vòng vây.
Hàng Tam Thế tức giận nói, "Vì một con ma vật đê tiện thấp kém, ngươi điên rồi à?! Ngươi phải chấp nhập hôn ước với Tuyết Sơn thần nữ, bây giờ lập tức trở về núi Tu Di!"
Ngoài dự đoán, Phượng Hoàng lại cường ngạnh hoàn toàn khác với ngày thường, lạnh lùng nói, "Không."
"Ngươi —"
"Chuyện không liên quan tới ngươi." Phượng Hoàng nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh băng, ai bị hắn nhìn cũng phải cúi đầu, "— Không chỉ có vậy, ta chọn ai hay không chọn ai, cũng chẳng là chuyện của bất kì kẻ nào... Ta lấy chiến công xưng minh vương, cũng có thể lấy giết chóc để từ bỏ tôn vị. Đừng ép ta phải biến hôm nay thành ngày kết thúc duyên phận cuối cùng với chư vị thiên đạo."
Lời uy hiếp trắng trợn khiến Hàng Tam Thế minh vương biến sắc, nhưng hắn không phản ứng kịp nữa, Phượng Hoàng lui ra sau nửa bước, đè vai Chu Huy, "Đứng lên. Nếu lúc trước bị gươm đao ép mình cũng không quỳ gối, thì từ đây về sau cũng không được quỳ gối trước bất kì kẻ nào!"
Chu Huy chống đao đứng dậy, nắm lấy tay Phượng Hoàng minh vương, bởi vì không tin mình cầu hôn thành công mà sắc mặt có hơi quái dị, nhưng ngay sau đó liền ổn định lại, "Điện hạ."
Vóc dáng của hắn cực cao, thân thể tháo vác, có một cảm giác lãnh khốc và tà tính từ trong xương của ma vật huyết hải, con ngươi đỏ máu giống như băng phiến, nhìn Hàng Tam Thế minh vương, "Điện hạ, nếu như ngài cần ta ra tay..."
Trong giây phút đó mọi người chỉ có một suy nghĩ, đại ma này đúng là cuồng vọng tới mức khó tin!
"Ngươi nói cái gì?" Hàng Tam Thế minh vương có vẻ cũng không tin vào tai mình, nhưng phẫn nộ đến mức chỉ còn cười nhạt, "Ma vật vô tri, ngươi thì biết cái gì? Ngươi phạm phải vô số cấm giới của thiên đạo, chỉ cần ngươi rời khỏi đây, thiên lôi sẽ đánh xuống, tất nhiên có thể đánh ngươi thịt nát xương tan, không thể xuống sáu đạo luân hồi!"
"Thiên lôi cũng đánh ta à?" Phượng Hoàng đột nhiên hỏi.
"Ngươi..."
Hàng Tam Thế dừng lại, khó mà hiểu hàm nghĩa trong câu nói này.
Phượng Hoàng vén tóc ra sau cột lại. Ánh mắt của hắn hờ hững giống như mỗi lần chuẩn bị đi chinh chiến ở huyết hải, tựa như đất đai rộng lớn trước mắt, chiến trường máu tanh lẫn trời cao âm u đều không tồn tại, tựa như vô số cảnh tàn sát khốc liệt giấu ở con đường phía trước, đều hóa thành mũi nhọn ở tít chân trời xa xăm.
"Ngươi có thể đồng ý một chuyện với ta không?" Hắn hỏi.
Chu Huy cúi đầu, đại ma của huyết hải trông như chàng kỵ sĩ anh tuấn, lộ ra chiếc gáy rắn chắc — Độ cong vô cùng cứng rắn, dứt khoát, giống như sẽ không vì bất kì chuyện gì mà dễ dàng bị bẻ bãy.
Phượng Hoàng đưa tay cho hắn, trong cuồng phong sợi Phật châu quấn trên cổ tay tung bay, "Dẫn ta đi đi." Hắn nhẹ nhàng nói, "Xin đừng bỏ ta một mình."
Hết chương 52.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook