Hắn ra lệnh một tiếng, hai cung nhân kia vung roi đánh Đông Tụ. Đông Tụ kêu thảm dưới đất, nhất thời huyết nhục bay tứ tung, toàn bộ dính trên sàn nhà.

Chu Viêm Minh ép Tiểu Chu mở mắt, ôn nhu nói: “Không phải ngươi rất thích cảnh này sao? Ngươi xem —— chỉ có loại đồ chơi này mới khiến ngươi có cảm giác phải không?”

Tiểu Chu khó khăn mở mắt, mặt đất kia nhuộm hồng những vệt máu tươi kiều diễm, sao lại có thể đỏ đến thế, hoàn toàn không có đạo lý, y hô hấp ngày một khó khăn. Chu Viêm Minh ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thư thái đi. Trẫm đã sớm biết, ngươi cũng nên hiểu, ngươi là một con quái vật, ngươi muốn chạy đến đâu đây? Ai có thể thỏa mãn ngươi? Đến chỗ nào —— ngươi cũng trở thành một con quái vật khát máu! Ngươi lại nghĩ ngươi là cái gì?”

Tiểu Chu chợt lớn tiếng thét, nghe thật thê lương. Chu Viêm Minh ôm y, không để cho y chạy mất, ngón tay Tiểu Chu bấu chặt cánh tay hắn đến nỗi chảy máu. Hắn cũng chỉ cười lạnh không chịu buông tay. Tiểu Chu điên cuồng cắn hắn, liều mạng muốn thoát khỏi gông cùm của hắn, nhưng lực của hắn quá mạnh, cho dù dùng hết sức lực cả đời thì y cũng không phải đối thủ của hắn. Tiểu Chu chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một trận hoang mang, đột nhiên hét to một tiếng, hai mắt trừng trừng nhìn hắn. Hồi lâu, thân mình ngả về phía sau, sức cùng lực kiệt đích ngất lịm đi!

…………………………..

Chu Viêm Húc chua xót nở nụ cười: “Tiểu Cảnh, ngươi hãy nói thật lòng xem, nhiều năm qua, ta đối với ngươi như thế nào, ngươi còn không hiểu?”

Cảnh Loan Từ không chút khiếp sợ đón nhận ánh mắt đối phương: “Vương gia, ngươi muốn nghe lời nói thật tâm sao, ta nếu dám giữ khoảng cách với ngươi, chẳng phải cũng sẽ có kết cục giống Nghiêm đại nhân sao!”

Chu Viêm Húc cười khổ nói: “Ngươi sao có thể nghĩ như vậy, ta với hoàng huynh không giống nhau, ta là thật tình thích ngươi, hoàng huynh hắn ——— hắn là hoàng đế ——”

Nói đến đây, đã là kiêng kị, Cảnh Loan Từ thở dài, cũng không hỏi thêm gì nữa.

…………………….

Bữa tiệc này thật vô vị. Cung nữ thu dọn bàn, vài người lại nghỉ ngơi một lát, liền phân phó người đánh xe.

Mấy chiếc xe ngựa chờ đã lâu. Tiểu Chu lúc nào cũng cần người bên cạnh, Chu Viêm Minh liền cùng y ngồi một chỗ. Khi y tỉnh lại, tinh thần so với ngày thường cũng không khá hơn là bao. Chu Viêm Minh có chút lo lắng, sờ trán y, nhưng cũng không thấy nóng. Hỏi y làm sao không thoải mái, y còn không nói được. Chu Viêm Minh đành phải ôm y, chỉ thấy cả thân mình y lạnh đến phát run. Trong lòng phức tạp, lại thấy y thập phần đáng thương. Hắn chăm chú nhìn y, thấy y nhắm chặt đôi mắt ngẫm nghĩ, mí mắt biến thành hình vòng cung, nhất thời động tình, nhịn không được mà hôn phớt lên khuôn mặt ấy.

Trong nháy mắt, mơ hồ nghe được tiếng thứ gì đó rơi. Chu Viêm Minh ngưng thần suy xét, đột nhiên ôm Tiểu Chu thật chặt, giương mắt nhìn một thanh trường kiếm xuyên thẳng xuống từ nóc xe. Lúc này bên ngoài đã vô cùng náo loạn: “Có thích khách, mau hộ giá …”

Người nọ một chiêu bất thành, chuyển hướng sang bên thành xe, đánh vỡ cửa, chui hẳn nửa thân mình vào trong.

Chu Viêm Minh cười lạnh một tiếng: “Nghịch tặc to gan!” Rồi tung một chưởng về phía gã.

Người nọ cũng không né tránh, tựa như không kịp trở tay, tựa như mắt không thấy một chưởng đó. Chu Viêm Minh trong lòng đột nhiên xao động, người này võ công không kém, liều mạng hứng trọn một chưởng này, chẳng lẽ là ——— Hắn nghĩ đến đây, cả thân mình ngã về phía sau, quả nhiên có một trường kiếm khác xuyên qua cửa sổ, tới gần sát cổ họng. Chu Viêm Minh tay không bắt lấy mũi kiếm, người nọ không lùi mà tiến tới, dồn hắn vào một góc. Người phía trước phá vỡ cửa xe, một kiếm hướng Tiểu Chu. Tiểu Chu nhất thời kinh hãi, không biết trốn vào đâu. Chu Viêm Minh trong lòng tức giận, điểm nhẹ mũi chân mang y ra khỏi xe.

Lúc này trên tay vướng bận, trường thương tật tiến, bỗng nghe một âm thanh buốt lạnh nơi đầu vai. Chu Viêm Minh chỉ cảm thấy đau thấu xương, toàn thân đổ mồ hôi lạnh

Hồi lâu, Chu Viêm Húc lúc này mới trên đường tới, nhưng không mang theo nhiều thị vệ, lại không có cao thủ, hắn đi mà gấp đến độ giậm chân.

Chu Viêm Minh bị thương nặng, mũi kiếm kia cắm sâu trong xương cốt không động đậy nổi cánh tay, hắn một cước bay lên đá vào tay người kia, chỉ nghe tiếng xương cổ tay kêu một tiếng giòn vang, gã kêu thảm thiết rồi lăn xuống đất.

Thích khách bên này thấy sự tình sắp bại, oán hận cắn răng, thả người nhảy vào trong xe. Chu Viêm Minh nhổ mũi kiếm, cùng người nọ đối diện thật lâu. Vết máu từ đầu vai thấm đẫm một bên quần áo, thân hình thoáng run lên, người nọ lập tức tiến đến.

Chu Viêm Minh tự biết cầm cự với gã không được bao lâu, cố ý để lộ sơ hở. Người nọ thấy vậy, một chưởng đánh vào ngực hắn, Chu Viêm Minh tuy trúng một chưởng này, nhưng lại phản công dùng trường kiếm khi nãy đâm xuyên ngực đối thủ. Người nọ trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm dưới ngực không tin nổi mọi chuyện. Chu Viêm Minh lui lại mấy bước, nhảy vội vào trong xe, lúc này mới che miệng, từ trong kẽ ngón tay rơi xuống một hàng huyết châu.

Lúc này Chu Viêm Húc thúc ngựa chạy như điên chạy tới, thấy phu xe đã chết từ lâu. Vội đốt đèn lên tìm, không khỏi kêu thảm thiết một tiếng: “Hoàng Thượng ——-”

Chu Viêm Minh trừng hắn một cái, hung hăng mắng: “Trẫm còn chưa có chết, ngươi kêu cái gì!”

Chu Viêm Húc tay chân đều run rẩy, cũng không dám làm loạn nữa, một mặt sai người băng bó miệng vết thương cho Chu Viêm Minh, một mặt vội vã chạy về cung báo tin.

Tiểu Chu nghe thấy tiếng động, từ trong xe chậm rãi đi ra, cúi đầu nhìn Chu Viêm Minh thật lâu. Chu Viêm Minh đã chẳng còn tâm tư để ý đến y. Y nhẹ nhàng tiến tới sờ khuôn mặt hắn, bị vết máu trên đó hấp dẫn, lấy đầu ngón tay điểm nhẹ, vết máu trên đầu ngón tay trong suốt như mã não, con ngươi sâu thẳm lộ vẻ cả kinh! Chu Viêm Minh không còn khí lực, cười lạnh một tiếng nói: “Nếu như trẫm chết, ngươi cũng không thể sống một mình, tâm ngươi sẽ sớm chết thôi!”

Tiểu Chu si ngốc ngốc nhìn, dường như bị thứ vô hình nào gây xúc động, nhíu mày tinh tế suy nghĩ. Lại giống như không nghĩ nổi, ánh mắt dại ra. Chờ đến khi ngự y trong cung tới, chẳng ai thèm chú ý y cuộn mình một góc, trên môi là nụ cười thản nhiên

Chu Viêm Minh phải nghỉ ngơi nửa tháng, mọi việc trong triều đều rơi vào tay Cảnh Loan Từ. Phó Vãn Đăng tạm thời bị cách chức đợi điều tra, nhưng vụ ám sát kia nghiêm trọng, tạm thời cần đến hắn, rồi còn nhờ tới cả Chu Viêm Húc. Đỉnh điểm là khi thẩm vẫn thích khách, chưa kịp hỏi được gì thì gã đã tự sát.

Cảnh Loan Từ khó có thể tĩnh tâm, đặt tay lên ngực tự hỏi, chỉ cảm thấy thích khách kia thực kỳ lạ, trái lo phải nghĩ, sợ việc này cùng Nghiêm Tiểu Chu có can hệ, rồi lại vì không có bằng chứng mà buông xuôi, chỉ còn chờ tìm một cơ hội, tìm cách nói bóng gió với Chu Viêm Minh.

Tiểu Chu tình hình đã khá lên nhiều, chỉ là thỉnh thoảng lại bỗng dưng ngẩn người, ngôn hành cử chỉ cũng đã tiện lợi, Chu Viêm Minh liền cử người hầu hạ bên cạnh y, y sao lại biến thành loại người này, ngay cả bát thuốc cũng không cầm nổi. Chu Viêm Minh cười y đúng là thư sinh vô dụng. Y vốn cũng không giỏi võ mồm, cũng không cãi lại. Chu Viêm Minh không có việc gì lại đến trêu chọc y một phen. Y bệnh nặng một trận này, có vẻ càng thêm trầm tĩnh, ngay cả một chút kháng cự cũng không có. Chu Viêm Minh cười nói: “Nhu thuận như vậy, trẫm cũng không nhận ra ngươi.”

Sờ sờ đầu y rồi lại nói: “Kỳ thật trẫm cũng không thể khuyên ngươi dừng lại, chỉ sợ ngươi ngày sau phải chịu báo ứng.”

Tiểu Chu hơi chấn động, nghe hắn nhẹ giọng nói: “Có trẫm ở đây một ngày, sẽ bảo hộ ngươi một ngày, nếu không bảo vệ được ngươi, ngươi cũng sẽ theo trẫm đi thôi.”

Hắn nâng cằm Tiểu Chu lên, bắt y nhìn thẳng vào mình, nở nụ cười: “Ngươi nên mong trẫm sống lâu mới phải, đừng nghĩ cái gì ngược lại. Nhân sinh trên đời thường cầu gì? Công danh lợi lộc đều là phù phiếm. Bản thân khoái hoạt mới thực hay.”

Thấy Tiểu Chu không nói lời nào, hắn ghé sát lại gần nói: “Cho dù không thể sống lâu, trẫm cũng muốn làm cho bản thân khoái hoạt, đạo lý này còn bắt trẫm phải dạy ngươi sao?”

Tiểu Chu thở nhẹ một hơi: “Vi thần hiểu.”

Chu Viêm Minh cười: “Hiểu được là tốt rồi, trên đời này vốn chẳng có gì là công lý, vương tử phạm pháp, phạt như thứ dân, nhưng liệu ngươi đã thấy vương tử nào chịu phạt giống thứ dân? Ngươi là người thông minh, nhưng tại sao sau ngần ấy năm vẫn không nghĩ được, đơn giản là tự mình băn khoăn, có năng lực làm khó trẫm sao?”

Tiểu Chu kinh ngạc mở to mắt, Chu Viêm Minh nhìn thẳng vào mắt y: “Trẫm thương ngươi, đó là phúc khí của ngươi, đừng đem phúc khí ra lợi dụng, cho đến lúc này, trẫm vẫn luôn sợ sẽ không cứu được ngươi.”

Tiểu Chu suy nghĩ hồi lâu, rốt cục gật đầu.

Chu Viêm Minh thân thể khỏe mạnh, thương thế hồi phục cực nhanh, nhưng vì dính một chưởng nội thương, ngực từ đó luôn ẩn ẩn đau. Thái y nói này bệnh không thể chữa, chỉ có thể điều dưỡng, không thể động khí, không thể tức giận. Chu Viêm Minh cười nhìn về phía Tiểu Chu nói: “Trên đời này dám trêu trẫm tức giận, cũng cũng chỉ có ngươi.”

Tiểu Chu nói: “Giết vi thần không phải là sẽ xong hết mọi chuyện sao.”

Chu Viêm Minh thở dài: “Nhìn xem, bệnh cũ lại tái phát phải không?”

Tiểu Chu nói: “Tính tình vi thần vốn là vậy, Hoàng Thượng cũng đã biết rồi.”

Chu Viêm Minh nói: “Chính vì biết, cho nên mới bắt ngươi phải sửa.”

Tiểu Chu không hề nói cái gì, Chu Viêm Minh cũng lặng yên, hai người đều thối lui từng bước, thật khó có được tiếng nói chung.

Qua mấy ngày nay, Chu Viêm Minh thấy nô tỳ hầu hạ bên Tiểu Chu làm không thuận tay, liền để Đông Tụ trở về. Đông Tụ thấy Tiểu Chu thập phần vui vẻ, nắm tay y nói: “Nghiêm đại nhân, thật không ngờ Đông Tụ còn có thể sống mà gặp lại người.”

Tiểu Chu thấy nàng gầy đến lợi hại, biết nàng đã chịu không ít khổ sở, chỉ nhìn nàng cười mà không biết nói gì

Đông Tụ đối với Tiểu Chu như tri kỷ, thường thường không cần đợi y lên tiếng, mọi việc đã thay y lo chu toàn. Tiểu Chu thường nhìn nàng xuất thần, Đông Tụ cười nói: “Nghiêm đại nhân nhìn nô tỳ như vậy, khéo Hoàng Thượng sẽ ghen.”

Tiểu Chu cũng không cười, thản nhiên hỏi: “Đông Tụ, lúc trước ngươi nói trong cung không phải nơi của người ngốc, hiện giờ còn nghĩ như vậy sao?”

Đông Tụ nói: “Đi theo Nghiêm đại nhân, tự nhiên sẽ không còn nghĩ như vậy.”

Tiểu Chu nói: “Nếu có cơ hội ra khỏi cung, ngươi có nguyện ý đi không?”

Đông Tụ toàn thân run rẩy, Tiểu Chu cũng dường như hiểu ý nàng: “Ngươi không phải sợ, ta chỉ hỏi ngươi như vậy, nếu không có mười phần chắc chắn sẽ tuyệt đối không hại đến ngươi.”

Đông Tụ nói: “Nô tỳ nguyện cả đời đi theo Nghiêm đại nhân, không nghĩ tới việc ra khỏi cung.”

Tiểu Chu nói thật nhỏ như chỉ nói cho bản thân mình nghe: “Đi theo ta có cái gì hay, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi vẫn có thể không dính líu nhau sao?”

Phó Vãn Đăng bị biếm tới Chiết Giang làm tuần phủ, cũng coi như một vị trí béo bở, người người nói hắn trong họa gặp phúc, ngùn ngụt kéo tới chúc mừng.

Tiểu Chu xin Chu Viêm Minh một cái ân tình, muốn hắn cho Đông Tụ làm thiếp người ta. Chu Viêm Minh cười nói: “Khó mà kiếm được nữ tử có tình có nghĩa như Đông Tụ, ta sẽ cho nàng một danh phận, giúp nàng được làm thiếp nhà quan lại.”

Ngày Đông Tụ ra khỏi cung, Tiểu Chu viết phong thư nhờ nàng mang theo, dặn nàng: “Việc này ta một tay làm chủ, có lẽ có ngươi không tình nguyện, nhưng mặc kệ như thế nào, Phó Vãn Đăng là người phúc hậu, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, hẳn sẽ tốt hơn cả đời ở trong cung nhiều lắm.”

Màn đêm buông xuống. Đêm động phòng hoa chúc, Phó Vãn Đăng cùng Đông Tụ mở lá thư, chỉ thấy vài dòng ngắn ngủi, nói Đông Tụ là người tốt, cầu Phó Vãn Đăng chăm sóc nàng thật tốt. Để ý kỹ thấy có dòng chữ nhỏ: quan trường hiểm ác, nên sớm dứt ra, chớ tham luyến chút lợi nhỏ, để rồi thân bại danh liệt.

Hai người cầm tờ giấy viết thư mỏng tang, biết Tiểu Chu chỉ sống hơn hai mươi năm ngắn ngủi nhưng đã trải qua biết bao nhọc nhằn, không khỏi trong lòng chua xót nan ai, ôm nhau khóc một hồi lâu.

Thời tiết từ từ chuyển ấm, Tiểu Chu không phải mặc áo bông nữa, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Người trong cung thấy Chu Viêm Minh đối với y tốt hơn so với các phi tần, tự nhiên lại ra vẻ nịnh nọt.

Tiểu Chu tính tình cổ quái, không quá thân thiết với ai. Có người nói y ỷ vào sủng ái sinh kiêu, không coi ai ra gì, nhưng cũng có người nói y là người hiểu lý lẽ. Chu Viêm Minh thấy thật thú vị, hướng Tiểu Chu nói: “Làm dâu trăm họ thật đáng sợ, làm thế nào cũng không thể đẹp lòng tất cả, luôn luôn bị người ta nói thị phi, không để ý tới bọn họ là được.”

Tiểu Chu nghe vậy liền nói: “Tuy là như vậy, nhưng ai có thể vứt bỏ thế tục, cầu cuộc sống tự do tự tại, tất cả mọi người bất quá đều là kẻ tầm thường.”

Chu Viêm Minh nói: “Nói cho cùng ngươi cũng không phải người thường, có yêu hận vui buồn, thất tình lục dục, đây mới là người thường, ngươi có lẽ là thần tiên nhỉ.”

Tiểu Chu nói: “Vi thần sao có thể là thần tiên.”

Chu Viêm Minh thấy tập giấy Tuyên Thành thật dày dưới tay y, rất muốn xem, nhưng y lại dùng bút ngăn lại: “Không được xem.”

Chu Viêm Minh hỏi: “Có cái gì mà trẫm không xem được?”

Tiểu Chu tựa tiếu phi tiếu nói: “Chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ tức giận.”

Chu Viêm Minh càng tò mò: “Trẫm không giận là được.”

Tiểu Chu nói: “Vua không nói chơi?”

“Trẫm còn có thể giận ngươi sao?” Chu Viêm Minh ngang ngạnh nâng tay y, chỉ thấy vố số hàng chữ nhỏ, chữ viết thập phần tú lệ, nhìn lại, không khỏi bật cười “Ngươi … ngươi viết mấy thứ này làm cái gì?”

Tiểu Chu mỉm cười: “Lưu truyền lại đời sau.”

Chu Viêm Minh vừa tức vừa buồn cười, khẽ vuốt tóc y nói: “Đốt đi, tóm lại là hại người.”

Tiểu Chu nhìn hắn nói: “Lòng người còn không thể đem ra hại người, nó lại có thể nào làm hại người ta?”

Chu Viêm Minh than nhẹ: “Ngươi nha …”

Tiểu Chu tài thi từ nổi tiếng trong triều, viết chỗ này cũng chỉ là chơi đùa. Nhưng thấy trang đề là một dòng chữ phiêu dật tuyệt luân《 Thập đại khốc hình , trong đó lột da, rút xương, chém ngang thân, ngũ mã phanh thây, treo cổ, cung hình, ngoạt hình (chặt chân), côn hình, tất cả đều được tinh tế phân loại, có chú giải, xuất xứ, thao tác thế nào, tất cả được ghi lại không dưới mười vạn chữ.

Chu Viêm Minh cứng lưỡi, thở dài nói: “Nếu có chút hoa trong tâm tư thì chuyện chính sự sẽ thật tốt.”

Tiểu Chu nói: “Chính sự? Hậu cung có chính sự gì? Hoàng Thượng là muốn vi thần đi thêu hoa sao?”

Chu Viêm Minh nhất thời nghẹn họng, vội đổi đề tài: “Tức là thập đại khốc hình, như thế nào lại thiếu hạng nhất?”

Tiểu Chu nhìn hắn cười nói: ” Thế nhân chỉ nghĩ đến thương cân động cốt – đó là khổ ải hết sức thảm thiết, kỳ thật chỉ là số không. Cái gọi là khổ hình, chính là từ tâm mà phát, chặt đứt ý nghĩ con người, làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, ngày đêm chịu dày vò, trầm luân địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh, chẳng phải so với cái gì đau đớn đều tới khắc cốt?”

Chu Viêm Minh nhíu mày, rồi lại thấy mi mắt y hàm chứa ý cười, thần sắc tươi đẹp, nhịn không được tâm tư rung động, chậm rãi cúi đầu, hôn lên hai má y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương