Thao Túng Tim Tôi
-
C11: Chương 11
"Ha ha." Isabella ở dưới bàn nắm lấy tay cô, có hơi ghé sát lại cô và nói. "Vậy tôi nghe xem, em có thấy bất ngờ cho lần gặp lại này không?"
Những người khác vẫn đang uống rượu trò chuyện, cả bốn anh chàng IT kia đều nâng ly kính rượu ba cô, mẹ thì đang dùng bữa, không chú ý đến động tĩnh bên này của Trác Thế Tuyết với Isabella, Isabella dựa gần đến nỗi mũi cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người chị ta, Isabella còn đang nắm lấy tay cô, đối phương mang theo từng hơi ấm của cơ thể truyền sang.
Tất cả đều giống như đang nằm mơ vậy, đến tận bây giờ cô vẫn không tài nào tin được, người mà mình luôn muốn gặp lại đang ở ngay bên cạnh.
Trác Thế Tuyết cúi đầu không dám đáp trả, mặt cô ửng hồng, không biết nên trả lời Isabella thế nào.
"Ủa, hai người biết nhau à?"
Lúc này mẹ của Trác Thế Tuyết đột ngột phát hiện ra hai người đang ngồi rất sát nhau, có hơi tò mò nên hỏi.
Trác Thế Tuyết vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Isabella cướp lời: "Dạ phải, trước đó chúng cháu có gặp nhau ở văn phòng."
"Văn phòng? Chỗ tư vấn tâm lý sao?" Mẹ Trác Thế Tuyết có chút cảnh giác cao độ, vốn dĩ đôi đũa đang gắp sườn giờ cũng khựng lại, nhìn qua Trác Thế Tuyết hỏi, giọng điệu có phần nghiêm túc, "Con đến đó làm gì?"
"Dạ con..." Trác Thế Tuyết không biết nên giải thích thế nào, cô không muốn mẹ biết mình đi gặp bác sĩ tâm lý.
"Cũng không hẳn là tư vấn tâm lý, mà là làm trợ giảng cho cháu." Isabella ở bên cạnh một tay chống đầu nhìn mẹ của Trác Thế Tuyết, "Cháu cảm thấy tiểu Tuyết phù hợp với dự án mới nhất của chúng chúa nên đã mời em ấy đến viện nghiên cứu."
Lời nói của Isabella tựa như quả bom ngàn tấn đặt trên bàn ăn, đặc biệt là Trác Thế Tuyết, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Isabella, đầu óc trở nên hỗn loạn, sao tự nhiên lại biến thành trợ giảng của Isabella thế này?
Sau đó cô đột nhiên nhận ra một chuyện khác, làm sao mà Isabella biết tên cô? Cô nhớ rõ ràng trước đây đến phòng tư vấn lúc xem bệnh mình đâu có khai tên.
"À!" Ba của Trác Thế Tuyết xem thấy liền có chút kinh ngạc, tuỳ là ông còn hơi say nhưng vẫn có thể hiểu được ý của Isabella, "Có điều Thế Tuyết chỉ mới năm nhất, liệu có thể đảm nhiệm chức vụ ấy không? Nói vậy thứ Bảy này con bé sẽ phải đến viện nghiên cứu của cháu sao?"
"Đúng vậy~" Isabella nhẹ nhàng gật đầu, "Nhưng mà, đáng tiếc thay, tiểu Tuyết đã từ chối lời mời của viện nghiên cứu."
Cả ba và mẹ của Trác Thế Tuyết đều cùng nhìn về phía Trác Thế Tuyết, ánh mắt gần như đang trách mắng cô "Tại sao con lại từ chối?", Trác Thế Tuyết luống cuống, căn bản cô không đoán được chuyện sẽ như này, cô chỉ mới Isabella một lần, cả người ấp a ấp úng chẳng thể nói nên lời.
"A... Chuyện đó, giáo sư Y này, là tiểu Tuyết nhà chúng tôi không hiểu chuyện, con bé có thể đi, năng lực học tập của con bé thời còn học cao trung rất tốt." Mẹ của Trác Thế Tuyết ngồi bên cạnh tươi cười nói, "Tiểu Tuyết đến viện nghiên cứu học tập chắc chắn sẽ có gặt hái."
"Nghe dì nói vậy cháu thấy yên tâm rồi." Isabella nở một nụ cười đặc biệt ôn hoà, "Khi nào cháu về yêu cầu gửi một bản hợp đồng lao động đến đây."
Về sau Trác Thế Tuyết dùng bữa trong trạng thái mơ mơ màng màng, nó quá là hão huyền, nhưng bởi vì khi ấy cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không nhận ra những chuyện quái dị mà Isabella làm, cô chỉ cảm thấy Isabella đối xử với mình rất tử tế.
"Cơm nước xong rồi, giáo sư Y sẽ về nhà của mình luôn hay sao?" Ba của Trác Thế Tuyết gãi gãi sau ót, có chút ngượng ngùng hỏi, "Cách nhà hàng cũng khá gần đây."
"Có lẽ không." Isabella cúi đầu nhìn điện thoại, "Chốc nữa tầm 9 giờ cháu còn phải dự một cuộc họp, cần về lại khách sạn."
"Ra vậy..." Ba của Trác Thế Tuyết có chút thất vọng, "Hiếm khi giáo sư Y đến chỗ chúng ta, chi bằng mấy ngày này cứ tham quan một vòng ở địa phương này đi ha? Bánh cuốn ở đây khá ngon đó, còn có điểm tâm sáng nữa."
"Tiểu Tuyết có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho cháu không?" Isabella quay đầu lại nhìn Trác Thế Tuyết rồi cười.
"Đương nhiên là được chứ!" Trác Thế Tuyết còn chưa kịp trả lời, ba cô đã vội lên tiếng, "Con bé sống ở đây từ bé đến lớn, chỗ nào cũng quen thuộc, với lại ở đây chúng tôi còn có một nhà hàng bán điểm tâm sáng rất ngon, nằm trong ngõ nhỏ, chỉ có người trong địa phương mới biết, ngày mai sẽ bảo con bé dẫn cô đi."
Biểu cảm Trác Thế Tuyết có chút thật thà nhưng nội tâm lại vô cùng vui vẻ, thậm chí còn hào hứng, điều đó có nghĩa là trong mấy ngày tới cô có thể ở chung một với Isabella không phải sao? Cô thật sự rất thích ở cùng với Isabella, không biết Isabella nghĩ gì về cô?
——————————————————————————————————————
Lại một ngày mới phải đi làm, nhưng vì tối qua ngủ muộn nên Trác Thế Tuyết có chủ đau đầu, cô không rõ cái đau đầu này là do gặp Isabella hay do ngủ muộn mà dẫn đến đau đầu.
Cô định đi WC rồi mới trở lại văn phòng, khi cô đang ngồi xổm nghịch điện thoại trong toilet thì bất chợt chức năng giám sát từ điện thoại đột nhiên hoạt động, cô nhìn vào camera trước.
"Chị không thể... Rốt cục chị cài chức năng giám sát vào điện thoại của tôi suốt ba năm qua chẳng lẽ đều chỉ để nhìn lén tôi đi vệ sinh thôi à?! Chị thật sự có cần phải biến thái như vậy hay không..."
Trác Thế Tuyết vừa nói vừa đem điện thoại tắt đi, sau đó mới yên tâm đặt xuống đất. Khi cô ra khỏi toilet để rửa tay thì buồng bên cạnh cũng có người đi ra.
"Thế Tuyết."
Là Hạ Đồng, chúa ơi, đây là người mà cô hiện tại không muốn gặp nhất.
"Hạ Đồng, em vẫn chưa bắt đầu vào làm hả?" Trác Thế Tuyết cười gượng, thật sự mà nói là quá xấu hổ, thế quái nào đi WC mà vẫn không thoát khỏi.
"Dạo gần đây rốt cục chị có chuyện gì vậy? Chị lúc nào cũng lơ em, vả lại lúc nãy còn gọi họ tên đầy đủ của em, chị không còn gọi em là Đồng Đồng nữa." Vẻ mặt của Hạ Đồng vô cùng hụt hẫng, cực kỳ uất ức, trông như đều là lỗi của Trác Thế Tuyết.
Em có thể nào đừng trưng ra cái bộ mặt ấy không, em đã ngoại tình, còn tưởng rằng tôi không biết sao, em đã làm sai nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn bày ra cái dáng vẻ ấy! Trong lòng Trác Thế Tuyết đang rất căm phẫn, cô nhẹ nhàng nghiêng mặt sang một bên vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Đồng, cô sợ rằng giây tiếp theo sẽ chào thua và an ủi đối phương, sau đó sẽ nhận tất cả lỗi lầm về phía mình, cầu xin Hạ Đồng tha thứ cho mình, cô luôn là người phải làm những chuyện ấy.
"Em..."
"Sao vậy? Chẳng lẽ không phải sao? Chị gần đây luôn tránh mặt em, tối qua em gửi tin nhắn chị cũng không thèm phản hồi, vốn dĩ tối qua muốn cùng chị ăn một bữa cơm, muốn tâm sự xem gần đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của chị đối với em thật sự quá tệ!" Hạ Đồng càng nói cảm xúc càng thêm kích động, nước mắt còn chực trào nơi khoé mắt, mãi đến lúc sau mới bắt đầu rơi lệ.
Uầy, tối qua cô bận đôi co với Isabella, hoàn toàn không để ý đến điện thoại,
"Em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Trác Thế Tuyết thử hỏi.
"Xảy ra cái gì? Chị nói đi! Tại sao lại đối xử lạnh nhạt với em như vậy? Nếu chị không còn thích nữa thì cứ việc nói thẳng hu hu hu..."
Hạ Đồng vừa khóc vừa lau nước mắt làm cho lớp trang điểm tèm lem lên hết, Trác Thế Tuyết ít khi nào thấy Hạ Đồng như vầy, cô có chút hoang mang, Hạ Đồng thật sự đã ngoại tình sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook