Thao Túng Tim Tôi - Ande
-
Chương 7
Trong lúc ăn trưa, Trác Thế Tuyết lơ đãng, nàng có mang theo USB trong túi. Theo logic mà nói, lẽ ra sau khi nhận được chuyển phát nhanh nàng nên quay lại văn phòng và cắm ổ USB vào máy tính để xem, nhưng nàng sợ USB nhiễm virus nên không dám cắm vào máy tính văn phòng.
"Trác Tuyết"
Có người gọi tên nàng, Trác Thế Tuyết trong miệng còn đang ngậm miếng thịt viên, sau đó quay người lại, chính là Hạ Đồng đang đứng bên cạnh Trác Thế Tuyết.
"Em có thể ngồi đây không?"
"Ùm"
Hạ Đồng ngồi xuống, cô không động đũa mà nhìn Trác Thế Tuyết. Bị cô nhìn chằm chằm, Trác Thế Tuyết cảm thấy khó chịu, nàng còn đang băn khoăn không biết người phụ nữ tối qua có phải là Hạ Đồng hay không.
"Sáng nay sao chị lại tránh mặt em?" Hạ Đồng bất mãn hỏi, cô phồng má như một chú ếch nhỏ đầy kiêu ngạo.
"A, không..." Trác Thế Tuyết lại mềm lòng khi thấy vẻ đáng yêu này của cô, nàng cười khô khan nói dối, "Sáng nay tâm tình không tốt, hôm qua viết thư cho Lại Minh, với lại đến khuya mới làm xong báo cáo, nên tối qua tôi ngủ không ngon giấc".
"Sao lại thế?"
Hạ Đồng đau lòng nhìn Trác Thế Tuyết, cô đưa tay sờ sờ đầu Trác Thế Tuyết, khiến Trác Thế Tuyết không khỏi ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn rất thích thú.
"Nếu mệt quá thì nghỉ ngơi tí đi. Đó đâu phải việc của chị, chị không cần vội vã như thế."
Hạ Đồng cũng biết chuyện này, Trác Thế Tuyết trước đó đã nhiều lần phàn nàn với cô, nàng luôn phải làm những việc không phải của mình, lúc đó cô đều tức giận.
"Hôm nay sau giờ làm việc ở bộ phận tụi em có liên hoan, chị có muốn tham gia không?" Hạ Đồng cười nói: "Cùng với đám người Hoàng Chí Huấn."
Hoàng Chí Huấn là giám đốc bộ phận của Hạ Đồng.
"Ồ, chị không cùng bộ phận với em. Đi liên hoan với em có sao không?"
"Không sao đâu, chị là người yêu của em, em sẽ bảo vệ chị." Hạ Đồng vỗ ngực nói.
"Được rồi."
Trác Thế Tuyết cả đời chưa bao giờ biết nói "không", chỉ cần người khác hỏi hoặc mời nàng, nàng sẽ đồng ý vô điều kiện, vì nàng không muốn đắc tội ai, nhưng lại luôn tự ngược đãi chính mình.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan sở, hôm nay công việc không quá bận rộn. Đến 5h30 chiều, Trác Thế Tuyết đã làm xong hết công việc. Hôm nay Lại Minh, đồng nghiệp của nàng, vẫn chưa đi làm, nghe nói con cô bị ốm và phải nghỉ hai ngày.
Thật là một khoản thời gian thư giãn hiếm có
Ngay lúc nàng đang nhắm mắt tập trung thì tin nhắn WeChat trên máy tính vang lên, là tin nhắn của Hạ Đồng, bảo nàng xuống lầu ngay.
"Chị đang đến."
Trác Thế Tuyết ôm túi, vẻ mặt có chút vui vẻ, hôm nay không chỉ có tiệc, còn có thể tan làm sớm.
Nhưng khi xuống lầu, nàng phát hiện mấy đồng nghiệp đang đứng ở cửa công ty, hình như đều là đồng nghiệp trong bộ phận của Hạ Đồng.
Trác Thế Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, liền hỏi mấy đồng nghiệp: "Hả? Tại sao mọi người lại ở đây? Hạ Đồng đâu rồi?"
"Ồ, chúng tôi đang đợi xe buýt ở đây, nhóm Hạ Đồng đã rời đi trước."
Trác Thế Tuyết có chút nghẹn ngào, chẳng lẽ cô để nàng ở cùng những đồng nghiệp không quen biết này sao? Đây lại không phải liên hoan của bộ phận nàng, thật xấu hổ... Nàng muốn gửi tin nhắn cho Hạ Đồng nhưng không biết phải nhắn thế nào, từng chữ được nhập vào rồi lại xóa đi, nàng vẫn hy vọng Hạ Đồng vì bận nên rời đi trước để sắp xếp chuyện gì đó.
Nhưng nỗi cô đơn trong lòng vẫn còn đọng lại.
__________________________________________
(Đoạn này là ký ức của Tuyết về Beo)
"Cưng ơi, tối nay tôi có việc phải làm, có thể không về ăn tối với em được."
"Vậy à...?"
Đối phương nhận ra vẻ không vui của nàng, cau mày suy nghĩ một lúc rồi nheo mắt cười.
"Uhm, muốn đi với tôi sao? Cũng không có gì quan trọng, chỉ là sản phẩm chúng tôi đang phát triển cần được chia sẻ với các nhà đầu tư mà thôi."
"Được không?" Nàng thực sự không muốn ở một mình.
"Ừ." Đối phương ngước đôi mắt xanh biếc lên nói: "Nhưng bảo bối của tôi cần ăn mặc đẹp đẽ, em không thể làm tôi mất mặt được."
Sau đó, trong bữa tiệc, nàng cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì thỉnh thoảng khi đối phương nhận ra nàng có cảm giác lạc lõng , sẽ lập tức chuyển sang chủ đề mà nàng biết, để nàng tham gia thảo luận.
Khi kết thúc, chủ đầu tư mời họ đi tăng hai nhưng đối phương lịch sự từ chối, chỉ muốn về nhà ở bên nàng.
Nàng có thể cảm nhận được tình yêu này, quan tâm sâu sắc và bao bọc lấy nàng.
________________________________________
(Hiện tại)
Khi đến nhà hàng nơi Hạ Đồng nói sẽ tổ chức tiệc, Trác Thế Tuyết vẫn không vui, nàng vô thức đi theo mọi người, nhưng tâm hồn thì không biết đang phiêu bạc nơi mô.
"Thế Tuyết!" Hạ Đồng nhìn thấy nàng liền chào hỏi: "Qua đây."
Trác Thế Tuyết nhìn chỗ ngồi của Hạ Tông, cô ngồi giữa mấy người đàn ông ngồi sẵn, trong số đó, Hoàng Chí Huấn đang ngồi bên cạnh cô, Trác Thế Tuyết nhìn và thắc mắc tại sao anh lại ngồi đó. Nhìn kỹ thì Hoàng Chí Huấn lại giống với người đàn ông đã thấy nắm tay người phụ nữ có lưng rất giống Hạ Đồng vào đêm đó.
"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên." Trác Thế Tuyết nói, nàng không muốn đi về phía Hạ Đồng.
Phản ứng của Hạ Đồng đối với Trác Thế Tuyết dường như đã được dự đoán trước, vì vậy cô không nói gì mà bắt đầu trò chuyện cười đùa với đồng nghiệp trong phòng, Trác Thế Tuyết dùng bữa trong im lặng, nhưng mọi chuyện vẫn như cũ. Nàng không biết phải làm gì ở đây, nàng chỉ muốn về nhà.
Bữa tối kết thúc nhanh chóng, Trác Thế Tuyết nhìn thời gian, thấy đã là tám giờ rưỡi tối, vẫn còn rất sớm.
"Mọi người còn muốn đi hát Karaoke không?" Hạ Đồng hỏi.
"Có có có."
"Tính tôi vào nữa!"
"Hát ở đâu?"
Tất cả mọi người đều rất cao hứng, ngoại trừ Trác Thế Tuyết không có hứng thú, vẫn im lặng.
"Thế Tuyết, chị có đi không?" Hạ Đồng nhìn Trác Thế Tuyết và hỏi.
"A, chị có chút mệt mỏi, ngày mai còn phải đi làm, không đi được không? Chị muốn về nhà nghỉ ngơi." Trác Thế Tuyết hiếm khi từ chối. cô ấy rất ngạc nhiên.
Hạ Đồng rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía nàng, sau đó ngồi xổm xuống cạnh chỗ ngồi của Trác Thế Tuyết.
"Em đang làm gì vậy..." Trác Thế Tuyết không ngờ Hạ Đồng đột nhiên làm như vậy.
"Em thấy chị hình như không vui, chị làm sao vậy?" Hạ Đồng lo lắng hỏi.
"Không có, chị chỉ là quá mệt mỏi." Trác Thế Tuyết sờ sờ trán, "Chị không sao."
"Thật sao?"
"Thật."
"Được rồi." Hạ Đồng nói xong liền đứng dậy trở về chỗ ngồi, tiếp tục trò chuyện với nam đồng nghiệp bên cạnh.
Hạ Đồng chưa bao giờ tại sao nàng lại không vui, mỗi lần phải tự nàng nói ra, cô mới biết.
Trác Thế Tuyết không muốn ở lại nữa, nàng cũng không nói thêm lời nào với Hạ Đồng, cầm túi xách lên, chúc các đồng nghiệp khác ngủ ngon rồi rời khỏi nhà hàng.
Trác Thế Tuyết trở về nhà, nàng cũng kiệt quệ như tối hôm qua, sau khi cởi giày, chỉ trong chốc lát nàng cảm thấy mệt mỏi đến mức sắp bị sự mệt mỏi này đè chết.
"Ừm?"
Vì thời tiết hơi lạnh nên khi ngồi xuống, nàng đút tay vào túi và chạm vào USB.
"Ồ, mình xém quên mất nó."
Nàng dùng tay vuốt tóc, sau đó lấy laptop từ trong phòng ngủ ra, sau đó nhìn vào USB trong lòng bàn tay.
Ai cũng có tính tò mò, Trác Thế Tuyết cũng không ngoại lệ, nàng đã quyết định thà hỏng laptop để biết trong USB có gì. Không có gì xảy ra khi USB được cắm vào ổ flash máy tính, một thư mục hiện liên.
Nàng click mở thư mục và mở to mắt vào giây tiếp theo.
Trong thư mục chứa đầy ảnh, bức ảnh đầu tiên chính là bức ảnh chụp đêm qua của người phụ nữ giống Hạ Đồng và người đàn ông.
"Cái, cái quái gì vậy...???"
Bức ảnh đó rõ ràng đã bị xóa khỏi điện thoại của nàng?! Sao lại có thể ở trên USB khó hiểu này, nó chỉ mới được gửi tới vào sáng nay.
Trác Thế Tuyết sờ sờ cổ, toàn thân nổi da gà, nàng tiếp tục bấm vào những bức ảnh khác. Là Hạ Đồng, tất cả là Hạ Đồng.
Hạ Đồng với những người đàn ông khác được chụp bằng máy ảnh kiểu cũ, trên đó có đánh dấu thời gian, có thể thấy thời gian là từ hai năm trước đến nay, Hạ Đồng đã hẹn hò với những người đàn ông khác.
Không chỉ vậy, Trác Thế Tuyết rê chuột nhanh xuống dưới, thực tế có cả ảnh giường chiếu của Hạ Đồng và những người đàn ông khác, đó là những thân hình trần trụi, khó coi, ghê tởm.
*Editor : Tui cũng thấy ghê tởm với loại người này
Trác Thế Tuyết nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, ngạc nhiên là nàng không thấy buồn bã mà chỉ là kinh ngạc, choáng váng, bối rối, và...
Trong lòng nàng có quá nhiều cảm xúc, nàng không biết nên biểu hiện thế nào nữa.
Cuối thư mục có một tài liệu word, tên tài liệu là "Thư", cô trượt chuột và bấm vào đó.
Trên đó chỉ viết một dòng chữ đơn giản nhưng lại khiến tinh thần Trác Thế Tuyết tụt xuống tận đáy.
[Tôi có thể kể cho em nghe mọi điều em muốn biết]
Chỉ một dòng đơn giản như vậy.
_________________________________________
*Editor : Tới bây giờ, qua hồi tưởng của Tuyết thì chị Beo cũng xanh lắm, chắc tác giả đang muốn thao túng tâm lý chúng ta trước khi bả quay xe vào mấy chương sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook