Bước chân của Tiêu Kinh càng lúc càng nhanh hơn, thông thường phải mất khoảng một canh giờ đi đường núi thì mới về được đến nhà, nhưng hôm nay lại chỉ mất có nửa canh giờ đã về đến nơi.


Hắn đặt nữ nhân đang ngủ lên giường rồi đi nhóm lửa nấu nước, còn không biết tìm được ở đâu một cái bồn gỗ khá to mang vào nhà.


Sau đó Tiêu Kinh thô lỗ lột đống quần áo nhìn không ra màu sắc ở trên người của nữ nhân kia ném xuống đất khiến cho nàng tỉnh dậy, thế là xảy ra cảnh lúc ban đầu.


Nữ nhân thật sự rất là mệt mỏi nên ngủ cũng không được sâu, kể từ lúc bắt đầu những ngày tháng nhục nhã thì nàng vẫn luôn duy trì chút tỉnh táo ngay cả trong lúc ngủ.


Khoảnh khắc mà bàn tay to của nam nhân kia cởi xuống bộ quần áo trên người nàng, cặp mắt xinh đẹp kiêu ngạo lập tức mở to ra đồng thời vung tay lên cào một đường rách cả mu bàn tay của Tiêu Kinh.


Thế nhưng Tiêu Kinh vẫn lột quần áo của nàng xuống.



Trong căn phòng đơn sơ chỉ có một chút ánh sáng mặt trời chiếu le lói qua ô cửa sổ gần nhất, còn lại mọi thứ đều chìm vào trong bóng tối.


Nữ nhân giật mình, có chút mê man, không biết nàng đang ở đâụ

Hắn lại một lần nữa bị nàng đả thương

Lần này trước bị nàng cào rách da cổ là do hắn không rảnh tay, nhưng mà bây giờ lại tiếp tục bị nữ nhân trói gà không chặt này đả thương lần thứ hai.


Tiêu Kinh tức giận, động tác ngày càng trở nên thô lỗ hơn, thành thạo mà lột sạch quần áo trên người nàng xuống, bao gồm cả đồ lót, khiến cho nàng trở nên trần như nhộng.


Nữ nhân vừa ra sức chống cự lại vừa kêu rên chẳng khác gì một con thú hoang nhỏ đang cố gắng giãy giụa hấp hối.


Lúc trước Tiêu Kinh là nguyện ý thả con cáo nhỏ kia đi, nhưng mà nữ nhân này là do hắn bỏ tiền bạc ra mua về, là nương tử của Tiêu Kinh hắn, cho dù có như thế nào thì hắn cũng sẽ không buông tay.



Nữ nhân càng giãy giụa thì lại càng chọc giận Tiêu Kinh hơn.


Hắn cau mày lại, một tay kìm hãm lại đôi tay của nàng, tay còn lại lưu loát mà cởi thắt lưng vải bố thô màu nâu ở trên người hắn xuống, quấn ba vòng quanh cổ tay nữ nhân rồi buộc lại.


"Hừ.

"

Tiêu Kinh đứng ở mép giường, đôi mắt lộ rõ vẻ không vui nhìn về phía nữ nhân đang ở trên giường, lướt từ đầu đến chân, thần sắc đáy mắt trở nên âm trầm, cơn phẫn nộ dần chìm xuống, thay vào đó là vài tia du͙c vọng trần trụi.


Nữ nhân hoàn toàn vô lực, chật vật ghé vào mép giường, thân hình trần như nhộng bại lộ ra trước mắt hắn.


Thân thể nàng trông còn rất sạch sẽ, ánh sáng cho dù kém cũng vẫn có thể nhìn ra được làn da trắng muốt đang áp sát vào cái chăn của Tiêu Kinh đắp khi đi ngủ! Đôi chân thon dài thế kia, nếu mà kẹp chặt ở trên eo thao lên nhất định sẽ rất sướng! Mông rất nhỏ, cũng không biết là do bị bỏ đói hay vốn dĩ đã là như vậy, Tiêu Kinh có cảm giác hắn chỉ cần một bàn tay cũng có thể túm trọn lấy! Toàn thân từ trên xuống dưới cũng chẳng có nhiều thịt lắm nhưng mà cặρ vú non mềm trước ngực cũng không tệ, nếu sau này được nuôi nấng tốt chưa biết chừng còn có thể biến thành bánh bao to!

Tiêu Kinh nghĩ đến hình ảnh cặp bánh bao to ấy bị hắn dâm loạn, ánh mắt liền tối sầm lại.


Nữ nhân trừng mắt run lên, lấy tay che hai núm vú lại không cho hắn nhìn thấy.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương