Nhưng mà không ngờ tới con cáo thấy hắn đến gần, đôi mắt xanh xám liền lóe lên, ánh mắt tàn nhẫn xoay lại muốn cắn đứt cái chân bị thương để chạy thoát.


Cho dù có bị cụt mất một chân cũng không muốn làm ngoạn vật cho kẻ khác.


Một con vật lại có thể sống còn cao ngạo hơn so với cả con người.


Tiêu Kinh cuối cùng cũng mở bẫy ra thả cho nó chạy đi.


Mà bây giờ, hắn có thể thấy được ánh mắt của nữ nhân này giống với ánh mắt của con cáo kia như đúc.


"Nàng bao nhiêu tiền?" Tiêu Kinh chỉ vào lồng sắt hỏi bọn buôn người.


Bọn buôn người thấy Tiêu Kinh mặc áo vải thô, bộ dáng bần cùng nghèo túng, tưởng là chỉ hỏi cho có liền thuận miệng báo giá, "Hai lượng bạc, không mặc cả.

"

Thời buổi này, một lượng bạc thôi cũng đã đủ cho ba hộ gia đình ăn cơm no cả một tháng, hai lượng bạc để mua một nữ nhân đã bị phá tướng thì có thể nói là giá ở trên trời.



Thế nhưng mà Tiêu Kinh lại không hề do dự móc từ trong lưng quần ra hai lượng bạc vừa kiếm được đưa cho tên lái buôn.


Hắn trầm giọng nói, "Cầm lấy.



Bọn buôn người nhìn thấy bạc thì mắt lập tức sáng lên, không nghĩ tới tên thợ săn hoang dã này lại có tiền như vậy, vội vàng thân thiện nói, "Gia, ngươi nhìn bên này còn có thêm mấy cái khác, giá cả tuy hơi cao một chút nhưng mà so với nữ nhân dơ bẩn này xinh đẹp hơn nhiều, còn biết ôn nhu săn sóc nữa, mua về làm nương tử ấm giường cũng không tồi.

"

"Không cần đổi, ta chỉ mua một mình nàng thôi.

"

Tiêu Kinh cũng không thèm xem, chỉ nhìn chằm chằm vào nữ nhân ở trong lồng sắt.


Nữ nhân nghe hiểu được lời hắn nói, ánh mắt sáng ngời nhưng vẫn không hé răng.


Bọn buôn người thấy Tiêu Kinh vẫn kiên trì như vậy thì nói thêm, "Gia, nghĩ kĩ đi rồi hẵng quyết định, người là do ngươi tự chọn, nếu về sau mà phát sinh ra vấn đề gì thì cũng không trả hàng lại được đâụ"


Tiêu Kinh không muốn tiếp tục vô nghĩa với tên lái buôn, trực tiếp nhét bạc vào tay hắn.


Hắn cúi người xuống, cánh tay dùng chút sức lực, cơ bắp căng phồng lên trực tiếp bẻ gãy cửa lồng, ôm nữ nhân từ trong lồng sắt mang ra ngoài.


Một màn này, không chỉ có bọn buôn người xem đến choáng váng, mà ngay cả nữ nhân kia cũng nhìn đến ngây dại.


Tiêu Kinh là một nam nhân tính tình thô tục, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là cái gì.


Hắn dùng một tay ôm lấy mông nữ nhân, tay còn lại túm lấy hai chân nữ nhân quấn vòng quanh eo hắn, cứ như vậy mà ôm nàng ở phía trước, mặc dù là hướng ngược lại nhưng mà đây rõ ràng là tư thế bế hài tử để xi tiểụ

Tiêu Kinh cũng không ngại, cứ như vậy mà ôm nữ nhân tiến về phía trước.


Bạc đã bị tiêu hết cho nên hắn cũng không đến tiệm rèn nữa mà là về thẳng thôn nhỏ nơi hắn ở.


Nữ nhân bị xóc nảy theo từng bước chân của Tiêu Kinh, cơ thể mềm như bông không ngừng va vào bờ ngực cường tráng của hắn, mông bị hai bàn tay nóng rực ôm lấy, một nữ nhân còn chưa từng nắm tay nam nhân bao giờ, cứ như vậy mà bị hơi thở của một nam tử xa lạ bao bọc lấy.


Sau khi hoàn hồn, nữ nhân bắt đầu giãy giụa như điên, chân tay đấm đá cào cấu loạn xạ giống như là một con thú hoang nhỏ vậy.


Lúc săn thú, Tiêu Kinh đã từng nhìn thấy không ít những con mồi giả chết rồi lại đột nhiên giãy giụa vùng lên cố gắng chạy thoát.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương