Khi nhân vật trong phim đang giới thiệu nguyên do làm giáo viên ở màn độc thoại nội tâm, bóng dáng vừa nhàn tản vừa cô đơn trong đêm tối của nam chính được lồng chéo trong cảnh phim. Sau đó, một ngày mới bắt đầu.

Một trường cấp hai công lập nhận đám học sinh không có ước mơ, cũng chẳng có mong ước nào. Trong lớp, dù đối mặt với tiếng quát yêu cầu quay về chỗ của giáo viên đang giảng bài, phòng học vẫn huyên náo ồn ào, không một ai nghe lời người thầy nọ, chỉ có mỗi một cậu trai ngồi trong lớp học ầm ĩ này cầm một cái đĩa DVD, không ngừng lặp đi lặp lại, Mình sắp bắt đầu vào học rồi.

Hứa Tĩnh Xu ngồi dựa Hứa Uẩn Triết một lát, xem đến đoạn này bèn ngồi thẳng người dậy.

Hứa Uẩn Triết không khỏi nhìn cậu, phát hiện ra cậu đang theo dõi màn ảnh cực kì chăm chú.

Vì phòng chiếu phim không đóng cửa nên luôn có ánh sáng rọi vào từ khe hở của tấm rèm, những luồng sáng nho nhỏ đó hắt lên nét mặt nghiêng của Hứa Tĩnh Xu. Hứa Uẩn Triết ngắm một lúc lâu, gần như chẳng bận tâm đến việc nam chính vai thầy giáo dạy thay đã hóa giải sự lúng túng với đám học sinh ngang bướng này như thế nào trong phim.

Cho đến tận khi ông ngoại của nam chính tự giam mình ở phòng vệ sinh trong bệnh viện dưỡng lão, gọi tên của con gái hết lần này đến lần khác, yêu cầu con gái mở cửa ra.

Hứa Uẩn Triết sửng sốt nhìn ông cụ ngây ngốc trên màn ảnh. Quả thật ông ta đã đổ bệnh, không biết con gái mình đã tự sát – Có lẽ ông ta cũng biết, chỉ là quên mất rồi. Ông ta thường hay bảo nam chính, rằng Con gái đến thăm ta rồi, hỏi nam chính Có muốn gặp mẹ không.

Ông cụ ở trong bệnh viện dưỡng lão, cháu trai ôm mối cảm xúc phức tạp về ông. Anh ta chuẩn bị một quyển bút ký cho ông ngoại, vẫn luôn mong ông ngoại sẽ có thể viết lên đó vài điều, có lẽ là về người mẹ đã quá cố, có lẽ là về bản thân anh ta, và cũng có lẽ là về sám hối trước sự thật.

Nam chính có một người mẹ nát rượu, bà chịu sự đối xử thậm tệ của ông cụ, cuối cùng bèn uống thuốc tự sát.

Tiếc thay, ông ta có đến chết cũng không viết một chữ nào vào quyển bút ký, mà nam chính vốn đã biết sự thật từ lâu đã quyết định sẽ tha thứ cho ông ta.

Hứa Uẩn Triết không biết phải hiểu tâm trạng vừa cô đơn vừa trách trời than đất này như thế nào, hắn nhớ tới ông ngoại của mình.

Từ khi Hứa Vân Uyển nói cho hắn biết là đã đưa ông vào bệnh viện số 5 Tĩnh An, hắn chẳng hỏi chuyện ông ngoại nữa. Hứa Vân Uyển đã quyết tâm tách ra xa ông ngoại bằng cách đó, còn hắn thì sao?

Nếu sự thật làm Hứa Vân Uyển phải đau khổ, vậy đối với hắn thì là gì?

Sau khi ông cụ trong phim qua đời, Hứa Uẩn Triết hầu như chẳng còn bụng dạ nào để xem đoạn còn lại nữa. Hắn không biết rốt cuộc đoạn sau của phim sẽ là những gì, tất cả những gì mà đầu hắn chợt nhớ tới là cảnh hắn lúc còn tấm bé.

Hứa Trọng Ngôn khi thì đối xử nghiêm khắc, khi thì chiều chuộng hắn.

Giờ Hứa Uẩn Triết mới nhớ lại, trong thời thơ ấu chẳng có bố, ông ngoại – người đàn ông trưởng thành duy nhất trong nhà đã biểu đạt quyền làm bố và tình thương của bố trên diện rộng.

Nhưng giữa những kí ức vụn vặt và hạnh phúc đó, Hứa Uẩn Triết luôn có thể phát hiện ra đôi mắt vừa đau thương vừa lạnh lùng trong một góc phòng.

Đã có vô số lần khi chơi với ông ngoại đến là vui vẻ, hắn ngoái đầu sẽ bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Hứa Vân Uyển.

Hứa Uẩn Triết chạm phải ánh nhìn nọ thì sẽ luôn sợ hãi mà tránh ra đằng sau ông ngoại.

Hồi hắn còn rất nhỏ, hắn sợ mẹ hơn ông.

Mãi đến lúc hắn tự cho là mình đã hiểu chuyện hơn nhiều, hắn bắt đầu tiếp thu luồng cảm xúc đó của mẹ. Hắn hoàn toàn chẳng hay biết gì, lại cho là mình không gì không biết, nghĩ một cách đương nhiên rằng ông ngoại và mẹ đang tranh giành tình yêu thương nơi hắn, thậm chí còn cho rằng mình là người được cưng chiều nhất nhà.

Từ bao giờ, hắn biết là không phải nhỉ?

Hứa Uẩn Triết không chắc lắm, bởi vì rất nhanh sau đó, hắn như phát điên muốn rời khỏi Thanh Xuyên, hắn cho rằng tình yêu thương của ông ngoại là nhà tù giam cầm mình.

Điều đáng buồn và lạ lùng là, giờ ông ngoại đã không còn nữa, tình yêu thương của ông cũng nên biến mất theo lẽ thường, song Hứa Uẩn Triết vẫn chưa thoát khỏi sự tù túng đó, chưa chạy khỏi căn ngục tù nọ.

Sự trói buộc đó như một sợi dây thừng sền sệt màu đỏ, di động trong huyết quản hắn.

Hứa Uẩn Triết thở dài, chợt nhớ tới lời Hứa Vân Uyển, rằng mẹ con họ phải sống một cuộc sống mới.

Một cuộc sống mới ư…

Ngôi trường ồn ã nhoáng cái đã trở thành bãi phế tích bị vứt bỏ, hệt như sự sụp đổ của dòng họ Usher.

(*Sự sụp đổ của dòng họ Usher (tiếng Anh: The Fall of the House of Usher) là một truyện ngắn tường thuật của nhà văn người Mỹ Edgar Allan Poe. Câu chuyện được xuất bản lần đầu năm 1839 trên tạp chí Burton’s Gentlemen’s trước khi được đưa vào tập truyện Tales of the Grostesque and Arabesque vào năm 1840. Tác phẩm này là một tiêu biểu của tiểu thuyết Gothic và xoay quanh các chủ đề như mất trí, gia đình, sự cô lập, và bản sắc siêu hình.)

Hứa Tĩnh Xu nhìn màn ảnh, bất chợt nghe tiếng thở dài của Hứa Uẩn Triết bèn sửng sốt quay đầu sang, lúc bấy giờ mới phát hiện vẻ ngưng trọng trên mặt hắn.

Sữa chua và cà phê hai người mua vẫn chưa được mở, chúng vẫn đặt nguyên ngay bên cạnh chỗ ngồi.

Ánh sáng chiếu trên đầu xám xịt, bụi bặm nhỏ li ti trong không khí lượn lờ quanh luồng sáng xám đó.

Đây không phải một bộ phim làm người ta vui lòng, Hứa Tĩnh Xu không biết hắn bắt đầu xem bằng thứ ánh mắt đó từ bao giờ.

Ánh mắt nọ như rất đỗi quen thuộc, Hứa Tĩnh Xu cứ cảm thấy mình đã bắt gặp ở đâu đó rồi.

Có lẽ là vào một lúc nào đó, Hứa Uẩn Triết đã từng để lộ nét mặt này.

Hứa Tĩnh Xu gắng nhớ lại. Cậu sực nhớ ra là ngay mới trước đây, sau khi lễ Trưởng thành vừa kết thúc.

“Hứa Uẩn Triết…” Cậu chẳng biết phải làm sao.

Cuối cùng bộ phim cũng hết, nhưng không có người chiếu phim hay nhân viên nào bật đèn lên.

Hứa Uẩn Triết nghe tiếng, đoạn nhìn sang, khẽ mỉm cười với cậu.

Tim Hứa Tĩnh Xu nhói đau, vội xốc tinh thần lên: “Chúng mình đi thôi!”

“Ừ.” Hứa Uẩn Triết đứng dậy, cầm đồ uống ra ngoài.

Bỗng, một đôi tay ấm áp chụp lấy ngón tay hắn. Hắn nhìn lại thì thấy Hứa Tĩnh Xu đương tiện đà tựa má lên đầu vai hắn, im lặng nhìn hắn.

Hứa Uẩn Triết sờ mặt cậu, cười điềm nhiên: “Tớ không sao đâu, đi thôi.”

Hứa Tĩnh Xu nửa tin nửa ngờ, song hắn đã quay đầu đi.

Hai người nắm tay đi ra khỏi phòng chiếu phim thì bắt gặp ông cụ đi ra khỏi phòng máy chiếu.

Tay họ chưa kịp buông thì đã bị ông cụ nhìn thấy.

Ông cụ liếc họ bằng ánh nhìn là lạ, đi sang một lối đi khác, lầu bà lầu bầu: “Bọn bê đê.”

Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn bèn sửng sốt, không khỏi ngoái đầu lại.

“Không sao, đi thôi nào.” Hứa Uẩn Triết dắt tay cậu, đoạn nói.

Không biết bình thường Hứa Uẩn Triết hay xem loại phim gì, dù bầu không khí của bộ phim ban nãy luôn nặng nề và tuyệt vọng nhưng cũng đâu đủ để khiến tâm trạng của một người rơi thẳng xuống đáy vực?

Xem phim xong, Hứa Tĩnh Xu cũng thấy hơi buồn buồn, nhưng cậu cảm giác rõ mồn một rằng cái sa sút tinh thần của Hứa Uẩn Triết khác xa mình.

Cậu nghĩ đến người ông và bà mẹ trong phim, còn nghĩ đến cả Hứa Trọng Ngôn thất thố tại lễ Trưởng thành, lòng chợt kinh hãi.

Có phải…

Hứa Tĩnh Xu nhìn góc mặt nghiêng của Hứa Uẩn Triết, đáp án như được vẽ ngay trước mắt, song cậu phải đóng chặt hộp lại, không để cơn tò mò trong đó xổ lồng ra.

Cậu chợt nhớ Hứa Vân Uyển từng nói, sự thật chẳng có lợi gì với Hứa Uẩn Triết, Xin cháu đừng hỏi lại nữa, lại nhớ tới lời dặn dò của Hứa Nghiễn Thâm, Hứa Uẩn Triết chẳng hề đơn giản như những gì con nghĩ đâu.

Trong phim, mẹ của nam chính uống thuốc tự sát, ông ngoại đến tuổi xế chiều ngây ngốc, ở trong bệnh viện dưỡng lão.

Ngoài đời, ông ngoại của Hứa Uẩn Triết đã vào viện, ông bị bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh tinh thần phân biệt, còn Hứa Vân Uyển thì có người yêu mới, cuộc sống mới…

Hứa Tĩnh Xu ngạc nhiên trước ba chữ “Người yêu mới” mà mình dùng.

Chuyện mới, chuyện cũ…

Cậu cảm thấy thứ gì đó trong hộp đang rục rịch, cậu ra sức đè xuống, lại chẳng ngăn nổi cơn tò mò muốn tìm hiểu trong lòng.

Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, im lặng suốt dọc đường.

Đang đi, Hứa Uẩn Triết chợt nhận ra Hứa Tĩnh Xu quá im lặng bèn quay đầu nhìn cậu.

Hứa Tĩnh Xu hoàn hồn, vội xốc tinh thần lên.

Thấy thế, Hứa Uẩn Triết phì cười, đoạn hỏi: “Trước đó cậu có nói là đi công viên giải trí. Cậu muốn đi không?”

Đây chẳng qua chỉ là một câu nói bừa của Hứa Tĩnh Xu mà thôi. Cậu hơi sửng sốt, kìm lòng không đặng mà nghĩ, phải chăng Hứa Uẩn Triết không muốn về nhà?

“Ừ, đi chứ.” Cậu gật đầu, nghĩ đoạn bèn nói: “Chúng mình ngồi vòng đu quay đi! Từ khi mẹ tớ mất, tớ không còn ngồi chơi nữa.”

Thật ra Hứa Uẩn Triết rất bài xích những nơi trẻ con như công viên giải trí, vì không muốn về nhà quá sớm, mà có vẻ Hứa Tĩnh Xu muốn đi nên mới nói vậy. Nào ngờ vừa nhắc đến công viên giải trí, trò đầu tiên Hứa Tĩnh Xu thốt ra lại là vòng đu quay, Hứa Uẩn Triết dở khóc dở cười: “Cậu đúng là một người có trái tim thiếu nữ.”

Hứa Tĩnh Xu nghe vậy bèn lườm ra vẻ hờn dỗi: “Là tính trẻ con chứ! Cậu thì sao? Lần cuối cậu ngồi vòng đu quay là khi nào?”

Nhớ tới trải nghiệm ngồi vòng đu quay lần trước của mình, Hứa Uẩn Triết hơi nhíu mày khó có thể nhận ra, đáp: “Hồi lớp một.”

Nhìn ra hắn chẳng hoài niệm lắm, Hứa Tĩnh Xu cẩn thận hỏi: “Cậu sợ độ cao à?”

“Không phải.” Hứa Uẩn Triết cười mỉm, đoạn giải thích, “Hồi đó công viên giải trí ở đây mới được xây, vòng đu quay mới toanh. Rất nhiều phụ huynh dẫn con đi chơi. Có một cuối tuần nọ, cả nhà tớ – tức là ông ngoại, mẹ và tớ đến công viên giải trí, mẹ tớ dắt tớ lên ngồi vòng đu quay. Chiều hôm đó, mẹ ôm tớ ngồi mấy vòng lận, tớ quên là bao nhiêu rồi, tớ và mẹ ngồi trong cabin như thể sẽ chẳng bao giờ xuống. Vì đó là vé mẹ tớ xếp hàng đi mua nên ông ngoại không biết. Ông tưởng bọn tớ đi lạc, tìm bảo vệ đến. Sau thì biết bọn tớ vẫn luôn ngồi trên vòng đu quay bèn nổi cơn tam bành, mắng mẹ con tớ một lát.”

Nhìn nụ cười nhạt của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu láng máng cảm giác có vẻ không chỉ là “Mắng một lát” thôi đâu. Cậu vội nói: “Thế chúng mình không ngồi vòng đu quay nữa.”

“Không sao, đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Vả lại cũng chả phải chuyện to tát gì.” Hứa Uẩn Triết nói, “Đã lâu rồi cậu không chơi thì cứ ngồi một lần đi.”

Từ bé, Hứa Tĩnh Xu đã thấy cabin của vòng đu quay là một thế giới bí ẩn, dẫu cả công viên giải trí có nhộn nhịp ồn ào đến mức nào, cứ hễ vòng đu quay từ từ quay lên trên, càng lúc càng xa mặt đất thì thế giới có ồn ã đến đâu cũng chẳng còn liên quan gì đến người trong cabin nữa.

Cậu đã từng nhìn từ trên xuống dưới, người đứng dưới cũng rất khó thấy rõ người trong cabin.

Nó như một khoang thuyền vũ trụ kín bưng, người ngồi bên trong cùng nhau rời khỏi Trái Đất, lên tới đỉnh – nơi cách bầu trời rất gần, và chia sẻ bí mật của bọn họ.

Dưới mặt đất lúc nhúc những người như bầy kiến, hoặc có quan hệ với họ, hoặc không biết họ.

Nhưng bí mật của họ, chỉ mỗi mình họ biết với nhau, và chỉ nằm trong cái cabin đó.

Ánh trời chiều dồi dào và rực rỡ nhuốm màu cam ấm chiếu vào cabin xuyên qua ô cửa kính.

Dù sao đây cũng là vòng đu quay đã bắt đầu đưa vào hoạt động từ mười mấy năm trước, đã lỗi mốt hơn nhiều so với những cơ sở hạ tầng mới của các công viên giải trí quy mô lớn, trong cabin không có điều hòa, chỉ có cửa sổ thông khí trên trần.

Càng đi lên trên càng tới gần ráng trời chiều hơn, Hứa Uẩn Triết và Hứa Tĩnh Xu ngồi trong cabin đã lâu nên khó tránh khỏi túa chút mồ hôi.

Hứa Tĩnh Xu ngồi đối diện bị ánh mặt trời rọi tới gần như trong suốt. Hứa Uẩn Triết nhìn cậu, chợt nghĩ thầm: Sao có người trắng đến thế này được nhỉ?

Nhưng nóng quá, Hứa Tĩnh Xu ngồi không yên, mặt ửng đỏ.

“Ngồi bên này đi, không bị nắng lắm đâu.” Hứa Uẩn Triết hất mắt sang chỗ bên cạnh.

Hứa Tĩnh Xu vội ngồi bên cạnh hắn, ngắm nhìn thành phố ngoài cửa sổ, chợt thốt lên: “Nhìn như thế này trông Hoài Tả rộng lớn quá.”

“Hồi nhỏ tớ cũng thấy vậy, nhưng chắc lúc đó Hoài Tả chỉ lớn bằng một nửa bây giờ thôi.” Hứa Uẩn Triết nói đoạn, nghe tiếng chim hót, ngẩng đầu lên bèn thấy bầy chim đang bay ngang qua cabin. Hắn nhíu mày lại.

Hứa Tĩnh Xu thấy hắn nhíu mày, ngẩng đầu lên cũng thấy bầy chim nọ. Ngồi vòng đu quay này lần đầu tiên thì thích thật đấy, nhưng nếu cứ ngồi hết từ vòng này sang vòng khác trong không gian chật hẹp này, ai cũng sẽ cảm thấy bực bội và tẻ nhạt nhỉ? Lúc đó, dì Hứa đã ôm tâm trạng gì mà dẫn Hứa Uẩn Triết ngồi mấy vòng cho đến tận khi bị ông Hứa phát hiện?

Trong chiếc cabin kín như bưng này, Hứa Tĩnh Xu ngắm sườn mặt của hắn, chợt nghĩ họ đã cách những người trên Trái Đất xa lắm rồi, bèn hỏi: “Hứa Uẩn Triết này, từ hồi cậu còn bé, mối quan hệ giữa dì với ông đã không tốt rồi à? Lúc trước đến nhà cậu, tớ thấy mỗi khi ông nói, dì rất lạnh lùng.”

Hứa Uẩn Triết không biết có phải cậu đã nghĩ tới chuyện gì từ phim không, nghe vậy trong lòng chấn động. Song, có lẽ là bởi ánh trời chiều rọi vào cậu đến là ấm áp và trong suốt nên Hứa Uẩn Triết nhìn vào đôi mắt cậu, trong lòng bỗng dấy lên một thứ cảm giác an toàn đến khó tin.

Cậu giống như ánh sáng vậy.

“Ban nãy cái người trong phim đã nói, mẹ anh ta đã bảo vệ anh ta bằng một cách nào đó.” Hứa Uẩn Triết nhíu mày, dằn cơn xúc động muốn thở dài.

Hứa Tĩnh Xu gật đầu, người đó nói, mẹ anh ta bảo đêm đến đừng mở cửa phòng ra.

Hắn cũng nở nụ cười xót xa, đoạn kể: “Mẹ tớ cũng vậy.”

“Hứa Uẩn Triết à…” Hứa Tĩnh Xu vội nắm tay hắn.

Trong đôi mắt khẩn trương của cậu lấp lánh ánh nước, còn đôi mắt Hứa Uẩn Triết lại khô khốc. Hắn khẽ nắm tay cậu, vẫn mỉm cười nói: “Không sao, hôn tí là đỡ hơn thôi.”

Một cơn sóng và nỗi xót xa cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực Hứa Tĩnh Xu. Cậu nâng mặt hắn lên, hôn tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương