Nương theo kẽ hở trong đám đông, họ nhìn vào chính giữa thì thấy Cố Tư Dậu đang ngồi xổm khóc bù lu bù loa. Người xung quanh chẳng ai giấu nổi vẻ mờ mịt và không biết làm sao. Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, chẳng một ai lên tiếng an ủi – Chắc bởi không ai biết phải an ủi từ đâu.

Chẳng bao lâu sau, Cát Táp chạy xong 800m đi tới, đẩy đám đông ra, nhìn tình hình của Cố Tư Dậu, mặt toát lên vẻ sửng sốt. Cô lật đật ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Tư Dậu, quan tâm hỏi: “Ê, cậu sao vậy? Khóc lóc làm gì! Không đạt chuẩn à? Không đạt chuẩn cũng chả sao, tớ cũng không đạt chuẩn, cùng lắm thì cuối tháng cùng thi lại với nhau!”

Cát Táp an ủi mãi mà Cố Tư Dậu vẫn không nín khóc. Hình như cậu ta chỉ lo khóc chứ không nghe bạn cùng bàn nói gì, cũng chẳng liếc cô nàng lấy một lần.

“Này, rốt cuộc thì cậu khóc cái gì?” Cát Táp thấy khó hiểu, quay đầu nhìn đám người xung quanh, “Này, ban nãy có ai bắt nạt cậu ấy à? Hay thốt ra mấy câu bậy bạ với cậu ấy?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong đó có một bạn đáp với vẻ vô tội: “Đâu có, bọn tớ đều hô cố lên với cậu ta thôi.”

Ai nấy nghe xong đều gật đầu.

“Thế thì lạ thật, sao cậu ấy lại khóc?” Cát Táp lấy làm lạ.

Hứa Uẩn Triết và Hứa Tĩnh Xu đứng nhìn ngoài đám đông cũng thấy khó hiểu vô cùng. Nghĩ đến chuyện Cố Tư Dậu ngồi ngay sau Hứa Tĩnh Xu, Hứa Uẩn Triết liếc ra đằng sau hỏi cậu có định đi an ủi đôi câu không.

Hứa Tĩnh Xu nhận tín hiệu của hắn, đoạn lắc đầu.

Đúng lúc này, Dương Mẫn Hiền chạy tới từ sân bóng rổ, gào lên với cả bọn: “Ê! Thất thần gì nữa? Lớp mình được vào thi rồi! Còn thi nữa không? Mau lên!”

Được cậu ta nhắc, không ít học sinh vốn đứng vây quanh Cố Tư Dậu chạy sang sân bóng rổ.

Cuối cùng, đây vẫn là cuộc thi tốt nghiệp môn Thể dục toàn quốc quan trọng, tuy tình hình của Cố Tư Dậu làm mọi người thấy lo và khó hiểu, song ai nấy đều chọn sẽ thi trước cái đã.

Đi đến sân bóng rổ, Hứa Tĩnh Xu ngoái đầu nhìn từ xa bèn thấy Cố Tư Dậu đã đứng dậy, cúi đầu lau nước mắt, còn cô bạn cùng bàn bám gót theo cậu ta, cùng đi đến sân bóng rổ.

Chẳng hay Cát Táp đã hỏi cậu ta vì sao lại khóc chưa.

Nhớ tới lời ban nãy của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu tò mò hỏi: “Trước đây Cố Tư Dậu từng sờ mó người khác trong nhà tắm thật hả?”

Hứa Uẩn Triết cũng như tất cả những người chẳng thực sự quan tâm đến tin đồn này, nghe kể thì cũng chỉ là nghe kể mà thôi, về phần nó có phải thật không, hắn không có hứng đi xác minh. Tuy vậy, lúc người khác hỏi, hắn vẫn sẽ đáp một câu là “Nghe kể thế.”

Ngày xưa Hứa Uẩn Triết không biết chuyện này thì có gì sai, nhưng khi Hứa Tĩnh Xu ôm biểu cảm nghiêm túc và nghi ngờ, hắn không thể không nghĩ lại vấn đề này lần nữa, đồng thời còn thấy hơi hổ thẹn vì mình đã dễ tin lời đồn quá. Hắn ngẫm đoạn, cẩn thận đáp: “Tớ cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi.” Thấy mặt Hứa Tĩnh Xu đầy hoang mang, hắn bổ sung thêm, “Hay cậu hỏi cậu ta xem?”

Hứa Tĩnh Xu đang cực kì tò mò, nhưng nếu bảo cậu đi hóng hớt thì cậu không làm được. Nghe vậy, cậu giật mình, lắc đầu không chút do dự.

Vậy mà cậu còn hỏi? Hứa Uẩn Triết thầm xỉa xói, liếc mắt xem thường.

“Tớ chỉ tò mò thôi mà.” Hứa Tĩnh Xu nói ngay.

Suy nghĩ trong lòng lại bị cậu đoán ra, Hứa Uẩn Triết nhíu mày, song nghĩ đây chẳng phải lần đầu, bèn lười so đo.

Rất nhanh sau, thầy coi thi môn bóng rổ dẫn bóng vượt chướng ngại vật đã gọi tên Hứa Uẩn Triết, hắn đáp “Có”, thấy Hứa Tĩnh Xu còn sốt sắng hơn mình bèn không khỏi cạn lời.

Chả biết cậu đang tăng động cái gì nữa, ban nãy khi chạy bộ cũng vậy, vô duyên vô cớ gào “Cố lên” gì đó. Hứa Uẩn Triết cực kì xấu hổ, sau khi nhận quả bóng từ tay thầy coi thi bèn dùng ánh mắt lạnh như băng ý bảo Hứa Tĩnh Xu đừng hai mắt tỏa sáng theo dõi hắn nữa.

Hứa Tĩnh Xu như bị hắn mắng một trận nên ngoan ngoãn vờ bình tĩnh. Nhưng ngay sau đó, có hai cô gái chẳng biết từ đâu tới chen bên cạnh cậu, một người trong số đó hào hứng thốt lên: “Là Hứa Uẩn Triết đó nha.”

“Thật đó thật đó!” Cô khác siết chặt tay.

Hứa Tĩnh Xu nhìn sang, đoạn bĩu môi, lại nhìn xung quanh, phát hiện ra không ít người đương đợi Hứa Uẩn Triết chơi bóng rổ – Nếu cái này cũng tính là “chơi bóng rổ”. Tuy rất nhiều người tới đây để thi, song Hứa Tĩnh Xu nhìn ra họ đang mong mỏi màn thể hiện của Hứa Uẩn Triết.

Tại mọi người hầu như chưa từng thấy Hứa Uẩn Triết tham gia hoạt động thể dục thể thao nào à? Hứa Tĩnh Xu không khỏi sực nghĩ vậy. Trừ học ra, trừ điểm chác luôn đứng đầu ra thì hắn còn biết làm gì nữa nhỉ? Mọi người đều hiếu kì.

Chẳng bao lâu sau, không ít người gồm cả Hứa Tĩnh Xu đều trợn mắt há hốc mồm. Ai nấy đều chứng kiến Hứa Uẩn Triết dẫn bóng một cách trơn tru và vững vàng vượt qua chướng ngại vật, dọc đường dẫn chẳng mắc một lỗi nào, chưa gì đã đến dưới rổ, cầm bóng bật người.

Hắn vốn cao ráo, động tác bật trông dễ như húp cháo. Quả bóng bị tay hắn ném đi, lọt đúng vào rổ.

“Tuýt!” Thầy coi thi mặt chẳng lộ biểu cảm huýt còi, cúi đầu viết: “Tốt, tám giây ba, 95 điểm. Người tiếp theo… Hứa Tĩnh Xu!”

Hứa Uẩn Triết thấy cái tên này vẫn đứng bên ngây ra như phỗng, thầm tặc lưỡi, đi đến trước mặt cậu gọi: “Này, đứng sững ra đấy làm gì?”

“A!” Hứa Tĩnh Xu lập tức hoàn hồn, vội chạy đến trước mặt thầy, đón bóng.

Từ đầu tới cuối, Hứa Uẩn Triết chẳng lo gì về Hứa Tĩnh Xu trước cuộc thi thể dục toàn quốc này cả.

Quả nhiên, mười giây sau, Hứa Tĩnh Xu đã chạy lon ton ra trước mặt hắn, bổ sung lời khen ngợi ban nãy chưa kịp nói: “Hóa ra cậu chơi giỏi thế!”

Nhận lời khen, Hứa Uẩn Triết khoái trá, song vẫn kìm lòng không đặng mà nghĩ: Đây chả phải chuyện gì to tát lắm. Nhưng, Hứa Tĩnh Xu cứ lần này đến lần khác sửng sốt không thôi vì những chuyện mà hắn thấy quá đỗi bình thường, có phải vì hắn chưa từng cho Hứa Tĩnh Xu hiểu thêm về mình không?

Nếu ban đầu Hứa Tĩnh Xu đã biết sức bền của hắn khá tốt thì có lẽ sẽ không đứng bên cạnh đường băng và hô “Cố lên” cho hắn; nếu Hứa Tĩnh Xu đã biết dẫn bóng và ném bóng vào rổ bình thường chẳng phải việc gì khó với hắn thì có lẽ cũng sẽ trưng vẻ mặt hưng phấn và mong đợi lúc hắn ném bóng vào rổ.

Nói vậy, chắc là do chưa biết nên nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Nghĩ thế, Hứa Uẩn Triết nhún vai, đoạn hỏi: “Cậu chọn gì cho thi tự chọn?”

“Hít xà ngang!” Hứa Tĩnh Xu đá lông nheo với hắn.

Hứa Uẩn Triết buồn cười, xoay người hỏi: “Đi chưa? Đi thi nào.”

“Ừ.” Hứa Tĩnh Xu đuổi theo hắn, lại chọt cánh tay hắn lần nữa.

Hứa Uẩn Triết tránh tay cậu, nghĩ đoạn rồi nói: “Nói cho cậu biết trước nhé, tớ có thể hít được 10 cái. Lát nữa đừng nhìn tớ như thể chuyện lạ lắm ấy.”

“Không phải nhìn ‘chuyện lạ’, mà là nhìn bảo bối của tớ cơ!” Hứa Tĩnh Xu hếch cằm đầy đắc chí.

Hứa Uẩn Triết nghe đoạn, nổi da gà da vịt hết cả, tức thì tạo khoảng cách nửa mét với cậu.

Hứa Tĩnh Xu tò tò sáp lại, cười tủm tỉm thốt: “Tớ hít được tối đa 11 cái.”

“10 với 11 bằng điểm nhau mà?” Hứa Uẩn Triết nhớ lại.

Cậu gật đầu, đoạn nói: “Nên tớ quyết định làm mỗi 10 cái thôi. Làm giống cậu.”

Vừa nói chuyện, hai người vừa đến trước xà ngang để thi.

Cũng như các sân thi khác, nơi đây đông nghịt học sinh đang đợi thầy điểm danh.

Lúc họ đến nơi thì đang là lúc Cố Tư Dậu thi. Không biết cậu ta hít đến cái thứ mấy, cơ thể gầy gò treo trên xà ngang như thịt khô phơi trong gió. Lúc cậu ta gồng sức rướn người lên, hai chân vẫy vùng, cứ như làm vậy sẽ có thể đạp không khí mà lên.

Thầy ngồi dưới chẳng đành lòng nhìn nữa, chợt nhắc nhở: “Em kia, này, em kia, đừng duỗi chân! Duỗi chân sẽ không rướn người lên được!”

Dáng vẻ duỗi chân của cậu chàng càng giống như miếng thịt khô run lẩy bẩy trong gió, đám học trò đứng xem phía dưới đã bật cười thành tiếng. Dù vậy, Cố Tư Dậu vẫn nỗ lực, gồng sức làm cậu ta mặt đỏ tía tai. Dù đám học sinh không nhịn cười nổi nhưng đồng thời cũng hô mấy tiếng “Cố lên”.

Cuối cùng, Cố Tư Dậu chẳng chịu được nữa, rơi xuống khỏi xà ngang, ngã cái Bịch xuống đệm.

“5 cái, miễn cưỡng đạt chuẩn. Sao em không đi thi ném bóng?” Thầy ghi điểm vào, đoạn lấy làm lạ mà hỏi.

Cố Tư Dậu lồm cồm đứng dậy khỏi đệm, cười lẽn bẽn: “Thi ném bóng càng không chắc hơn ạ.”

“Chú ý tập thể dục thể thao vào, đừng cắm đầu cắm cổ học mãi.” Thầy dặn theo thói quen, lại gọi người thi tiếp theo.

Cố Tư Dậu vui mừng vâng dạ, hớn hở chạy ra.

Bạn kế tiếp ban nãy không hề cười lúc Cố Tư Dậu thi. Mặt cậu ta vẫn luôn xám xịt.

Đến khi cậu ta vất vả lắm mới nhảy lên bắt lấy xà, bắt đầu thi, người chú ý tới cậu ta từ đầu cũng biết tại sao cậu ta cứ mặt ủ mày ê.

Tình hình của cậu bạn này đúng là kẻ năm lạng người nửa cân so với Cố Tư Dậu, điểm khác nhau của cả hai chỉ nằm ở chỗ cậu ta không duỗi chân mà thôi.

“Đi xem bao giờ đến lượt chúng mình không?” Hứa Uẩn Triết vừa đề nghị xong thì điện thoại rung.

Lúc hắn lấy điện thoại ra, Hứa Tĩnh Xu thấy đó là cuộc gọi của Hứa Vân Uyển nên đi đến chỗ thầy trước để xem thứ tự thi.

Hứa Vân Uyển hỏi qua điện thoại xem lúc nào Hứa Uẩn Triết thi xong, có về nhà luôn sau khi thi không. Hứa Uẩn Triết nhớ ra mình vẫn chưa báo với bà là Hứa Tĩnh Xu sẽ về nhà ăn cơm cùng, song lúc mở miệng lại thấy ngài ngại.

“Còn một môn nữa, con thi xong sẽ về.” Hứa Uẩn Triết đi ra xa khỏi đám đông, mấp máy môi, ra vẻ điềm nhiên mà nói, “Đúng rồi, đêm nay Hứa Tĩnh Xu sẽ đến nhà mình ăn cơm.”

“Ồ?” Hứa Vân Uyển nghe vậy thì rất đỗi bất ngờ, chợt cười nói, “Tốt quá, mẹ đi ra ngoài mua thêm đồ ăn đây. Các con muốn ăn gì?”

Hứa Uẩn Triết ngoái đầu lại thì thấy Hứa Tĩnh Xu đương chạy tới, bèn nói với mẹ: “Làm khoai tây đi mẹ. Khoai tây hầm thịt bò được không ạ?”

“Đương nhiên là được.” Chẳng biết sao, bà hơi đắn đo, “Hay là làm cà-ri thịt bò nhé? Đã lâu rồi chưa ăn, mẹ nhớ hồi bé con thích ăn lắm.”

Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết hơi nhíu mày.

Hứa Tĩnh Xu thấy hắn nhíu mày bèn chớp mắt hai cái ra chiều quan tâm.

Hắn che micro, chợt hỏi: “Ăn cà-ri thịt bò không?”

Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn, mắt sáng rỡ, gật đầu ngay: “Tớ thích ăn khoai tây trong cà-ri nhất!”

Thấy cậu cười, nỗi u ám vừa xẹt qua trong lòng Hứa Uẩn Triết đã tan biến. Hắn mỉm cười, mở tay che micro đi, đáp: “Được ạ, làm cà-ri thịt bò đi.”

Biết tối nay sẽ có cà-ri, Hứa Tĩnh Xu cực kì hứng khởi, song nhớ đến cảnh ban nãy Hứa Uẩn Triết nhíu mày, cậu kìm lòng không đặng mà hỏi: “Vừa nãy làm sao thế? Trước khi cậu hỏi tớ có ăn cà-ri không ấy.”

Hứa Uẩn Triết không ngờ biểu cảm trong giây lát của hắn đã bị cậu bắt gặp bèn không khỏi bối rối. Hắn nghĩ đoạn, cười nhạt, giải thích: “Không có gì đâu. Hồi tớ còn học tiểu học, có một ngày mẹ tớ ở nhà làm cà-ri. Tớ rất thích ăn, một đĩa cà-ri mà ăn hết hai bát cơm to ụ. Nhưng ông ngoại tớ ghét mùi cà-ri nên đợi lúc tớ ăn xong về phòng, ông ấy đã mắng mẹ tớ, bảo khắp nhà toàn mùi cà-ri. Từ đó về sau, nhà tớ không bao giờ nấu cà-ri nữa.”

Nhưng bây giờ đã có thể nấu được rồi. Hứa Tĩnh Xu nghe ra ý ngoài lời hắn, trong lòng kinh ngạc. Cậu biết ông ngoại của Hứa Uẩn Triết đã bị dì Hứa nghĩ cách tống vào viện, còn Hứa Nghiễn Thâm thì đứng giữa cung cấp sự trợ giúp.

Rốt cuộc hai bố con họ có gút mắt ra sao mà có thể khiến Hứa Vân Uyển làm đến nước này? Hứa Nghiễn Thâm chẳng thấy hổ thẹn về vụ việc này, còn cho rằng đây là cách thu xếp tốt nhất. Điều này càng làm Hứa Tĩnh Xu thấy khó hiểu.

Không biết Hứa Uẩn Triết đã biết chuyện ông ngoại mình bị dàn xếp tống vào bệnh viện chưa. Nếu hắn biết thì dựa vào mối quan hệ với mẹ hắn, hình như hắn cũng hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của mẹ, cũng cho rằng cách thu xếp đó không thể tốt hơn được nữa y hệt Hứa Nghiễn Thâm.

Hứa Uẩn Triết thực sự rất bí ẩn.

Hứa Tĩnh Xu phát hiện ra tuy mình đã đổ hết bao tâm tư để tìm hiểu hắn, và tuy họ đã thích nhau, song sự hiểu biết của cậu về Hứa Uẩn Triết vẫn rất ít ỏi. Hứa Nghiễn Thâm từng nói, có lẽ Hứa Tĩnh Xu chẳng ngốc như cậu nghĩ. Vậy, có khi trong lúc hắn không ngừng suy đoán sự thật, hắn cũng đoán ra mình đang giấu giếm hắn bao nhiêu chuyện không?

Có không?

“Đi thi cái đã nhé?” Hứa Uẩn Triết lấy mặt cậu đượm nét buồn, đoạn nhủ, “Thi xong hẵng về nhà ăn cơm.”

Cậu hoàn hồn, gật đầu cười đáp: “Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương