Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu
-
Chương 45
Tuy mẹ của Hứa Tĩnh Xu cũng mắc bệnh tâm thần nhưng bệnh của bà khác với bệnh của Hứa Trọng Ngôn. Hứa Tĩnh Xu không biết cảm giác khi có người bệnh trong nhà là gì.
Song, chứng kiến khung cảnh mất khống chế trong video và hành động trong lúc rối ren của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó đã khiến hắn thấy khó xử và lúng túng cỡ nào.
Trời ạ, tại sao lại ra nông nỗi này? Hứa Uẩn Triết rất vô tội, cậu ấy chẳng làm sai điều gì, tại sao lại phải trải qua những chuyện này?
Sau đó, họ đã đưa ông ngoại đi đâu? Đưa về nhà? Hay đã đưa đến bệnh viện chưa, đã đưa đến chỗ bác sĩ chưa? Hứa Tĩnh Xu lén hỏi bạn cùng bàn và người ngồi gần đó, nhưng mọi người cũng không biết gì về vụ này, cũng chẳng ai hỏi Hứa Uẩn Triết.
Chuyện này thực sự đã gây tổn thương rất nhiều đến lòng tự trọng của Hứa Uẩn Triết. Phải biết rằng, ngay trước giây phút đó, Hứa Uẩn Triết mới vừa phát biểu ngay trước mặt toàn thể thầy cô, bạn bè và phụ huynh với tư cách là đại diện học sinh, tất cả mọi người đều đã gặp hắn, nhận ra hắn.
Song, khoảnh khắc vụt sáng như sao ban chưa trôi qua được là bao thì Hứa Uẩn Triết đã nhanh chóng bị đẩy ngã xuống tận cùng, trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán.
Không phải hắn tự trượt chân ngã xuống, mà là hắn vô cớ bị ông ngoại mình lôi xuống.
Nghĩ đến chuyện mình ở Tĩnh An không chú ý đến lễ Trưởng thành cho lắm, sau khi về cũng chẳng bận tâm đến vụ này, không hỏi mọi người xem đã có chuyện gì xảy ra ở lễ Trưởng thành, Hứa Tĩnh Xu cực kì hối hận.
Nếu cậu hỏi thì chắc chắn sẽ sớm biết đã xảy ra chuyện đó, và cậu sẽ chẳng không biết điều mà đi trêu Hứa Uẩn Triết như thế.
Mà lúc cậu mới về đã không hỏi han thì sao không hỏi sau khi làm bài tập luôn đi?
Rõ là cậu nhìn ra tâm trạng của Hứa Uẩn Triết chẳng tốt gì, không muốn phản ứng với mình, thế mà lại chẳng hỏi người khác trước mà lại tự cho là đúng trêu chọc Hứa Uẩn Triết làm hắn giật mình trong lớp, lại trở thành tiêu điểm cho bạn bè cả lớp.
Thảo nào Hứa Uẩn Triết lại nhìn cậu như vậy, chắc chắn cậu ấy đang hận cậu đến chết.
Vừa mới hết tiết, Hứa Tĩnh Xu đã đứng dậy ngay, định bụng đi xin lỗi Hứa Uẩn Triết.
Nào ngờ tiếng đài thể dục giữa giờ vang lên, ai nấy đều rời khỏi chỗ ngồi, nối đuôi nhau đi ra ngoài lớp, sắp sửa đi tập thể dục ở sân.
Hứa Tĩnh Xu bị đám đông cản trở nên rất khó đuổi theo Hứa Uẩn Triết. Cậu gọi tên Hứa Uẩn Triết, song hắn chẳng những không đợi cậu, không ngoái đầu lại mà còn càng chạy càng nhanh.
Chạy vụt qua một vài bạn cùng lớp, Hứa Tĩnh Xu chạy xuống cầu thang, khó lắm mới gặp Hứa Uẩn Triết.
“Hứa Uẩn Triết ơi, cậu đợi tớ với!” Hứa Tĩnh Xu gọi, nhưng bước chân hắn vẫn chẳng chậm đi hay dừng lại.
Hứa Tĩnh Xu hết cách, đành phải chạy nhanh hơn nữa, đuổi theo sau giữ chặt tay Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết tức thì gạt tay cậu ra như bị điện giật, trong đôi mắt lạnh lùng ôm nỗi căm hận.
Hứa Tĩnh Xu nhìn vậy, lòng giật thót, thấy hắn sắp đi bèn vội giữ hắn lại, đoạn nói: “Hứa Uẩn Triết à, tớ xin lỗi, tớ không biết trước đó đã xảy ra chuyện như vậy. Tớ không cố ý đâu. Thật ra người mắc bệnh tâm thần sẽ thay đổi thất thường vậy đấy, trước kia lúc mẹ tớ lên cơn…”
Liên tục có bạn học đi ngang qua người cả hai, chỉ có mỗi họ là đứng tại chỗ. Nghe Hứa Tĩnh Xu nhắc tới năm chữ “người mắc bệnh tâm thần”, trái tim Hứa Uẩn Triết thắt lại, nghiến răng nghiến lợi ngắt lời cậu: “Cút.”
Hứa Tĩnh Xu sửng sốt, lúng túng hỏi: “Gì cơ?”
“Tôi bảo cậu cút đi, đừng làm phiền tôi nữa.” Hứa Uẩn Triết nói đoạn, xoay người tiếp tục xuống tầng.
Hứa Tĩnh Xu vội vã đuổi kịp: “Tớ đang quan tâm cậu mà.”
“Tôi không cần!” Hứa Uẩn Triết quát.
Tiếng cãi vã của hai người đã bị bạn cùng lớp khác phát hiện ra rất nhanh, song họ chứng kiến khí thế giương cung bạt kiếm của Hứa Uẩn Triết thì không dám tiến lại gần, chỉ dám lén liếc hai người lúc đi ngang qua, sau khi bước nhanh đi thì bàn tán với người xung quanh đôi câu.
Hứa Uẩn Triết chịu đủ những ánh nhìn như vậy rồi, đoạn bước nhanh về phía trước, thậm chí còn không muốn tập thể dục giữa giờ nữa, xuống tầng xong bèn đi đến nơi yên ắng.
Song, chẳng bao lâu sau, Hứa Tĩnh Xu lại đuổi theo.
Hứa Uẩn Triết đi rất nhanh, nhưng vẫn bị Hứa Tĩnh Xu chạy đuổi kịp.
Hứa Tĩnh Xu nắm bờ vai hắn từ đằng sau, đoạn nói: “Hứa Uẩn Triết à, hãy nghe tớ nói cái đã.”
Hứa Uẩn Triết không thể nhịn được nữa, hất tay cậu ta rồi túm vạt áo cậu.
Hứa Tĩnh Xu hốt hoảng, bắt lấy cổ tay hắn theo bản năng, muốn tránh ra.
Nhưng Hứa Uẩn Triết không cho cậu bất kì một cơ hội nào, tay hắn vẫn không buông, trái lại còn túm chặt hơn nữa, lôi cậu xềnh xệch ra một góc, dí lên tường.
Hứa Tĩnh Xu hoảng đến nỗi tim đập mãnh liệt. Hơi thở Hứa Uẩn Triết nhanh chóng sáp lại gần cơ thể cậu, cậu trông thấy gương mặt Hứa Uẩn Triết phóng to đến vô hạn trước mắt mình. Trong đôi mắt hắn nhóm lửa như thể sẽ chẳng nương tay mà thiêu rụi cậu.
“Hứa Tĩnh Xu, tôi nói một lần cuối cùng.” Hứa Uẩn Triết nhìn chòng chọc vào đôi mắt cậu, thậm chí hắn chẳng chuyển con ngươi đi đâu, “Đừng làm phiền tôi nữa. Tôi khác cậu, cậu muốn chơi thế nào là chuyện của cậu, nhưng tôi không chơi nổi. Đừng nói chuyện với tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ chẳng khách sáo với cậu đâu!”
Dứt lời, Hứa Uẩn Triết buông cái tay đang túm vạt áo của cậu, xoay người đi không ngoái đầu lại.
Đợi đến khi hắn đã đi mất, Hứa Tĩnh Xu mới dám thở hồng hộc.
Cậu đè lồng ngực mình, trái tim đang đập thình thịch đầy mạnh mẽ như sắp vọt ra ngoài.
Hứa Tĩnh Xu hãi hùng túa mồ hôi lạnh, mãi sau vẫn thấy sợ chết khiếp.
Đáng sợ quá. Hứa Tĩnh Xu gắng nuốt nước bọt. Hóa ra lúc Hứa Uẩn Triết thực sự nổi giận là như thế này đây. Có thế nào Hứa Tĩnh Xu cũng chẳng ngờ là sẽ như vậy. Cậu sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với Hứa Uẩn Triết nữa sao? Hứa Uẩn Triết sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa?
Hứa Tĩnh Xu cắn môi đầy tủi thân, buồn bã khôn xiết.
Nếu cậu biết Hứa Uẩn Triết sẽ tức giận đến mức này thì ban nãy sẽ chẳng bám lấy hắn…
Nhưng giờ nói vậy thì còn ích gì nữa đâu? Cũng chẳng kịp nữa rồi. Cậu đã quấy bung chuyện lên.
Lỡ sau này mối quan hệ giữa cậu và Hứa Uẩn Triết kết thúc kiểu này thì đúng là chẳng còn gì để nói nữa, tất cả đều do cậu tự chuốc lấy. Hứa Tĩnh Xu khẽ dụi mắt, ngồi xổm trong góc đầy bối rối, đầu rối như tơ vò, thật sự không biết phải làm thế nào mới phải.
Hứa Tĩnh Xu không đi ra sân thể dục, cậu về thẳng lớp.
Mịt mờ ngồi xuống chỗ, lần đầu tiên cậu chẳng biết bước tiếp theo mình nên làm gì.
Nhìn căn phòng không có một bóng người, lát sau, Hứa Tĩnh Xu như nghe mấy tiếng xì xào trong không khí.
Cậu lắc đầu.
Những âm thanh này đã biến mất.
Nhưng một lúc sau, lại có tiếng động mới.
Dường như cậu đang đưa mình vào lễ Trưởng thành. Cậu lắng nghe mọi người đọc bài “Lễ vận đại đồng thiên”, lại nghe Hứa Trọng Ngôn đang nói. Nhưng Hứa Tĩnh Xu không biết ông ta đang thốt cái gì, cho nên trong đầu cậu chỉ có những câu “Cút”, “Xuống địa ngục đi” của ông ta khi đào cây đào đi.
Hứa Tĩnh Xu lắc đầu, lòng thấy xót xa. Nếu một chuyện y hệt xảy ra với mình, cậu nên làm gì đây?
Tuy cậu đã kể cho Hứa Uẩn Triết rằng Tống Vi Hàng cũng mắc bệnh tâm thần, cậu biết bệnh này thay đổi thất thường, song cậu chẳng biết chút gì cả.
Bởi vì Tống Vi Hàng mắc hội chứng rối loạn đa nhân cách khác với bệnh của Hứa Trọng Ngôn, căn bệnh mà bỗng dưng sẽ làm ra những chuyện người bình thường chẳng tài nào hiểu nổi.
Cậu nhủ rất khẽ khàng, Tớ không biết.
Rằng Hứa Uẩn Triết sẽ tức giận đến mức đó và căm ghét cậu, Là tớ đáng đời.
Nhưng, Hứa Tĩnh Xu biết trong một thời gian ngắn, mình sẽ không thể nói chuyện với Hứa Uẩn Triết nữa, nếu không quan hệ giữa hai người sẽ chỉ dành dừng chân tại điểm băng, không có cơ hội để xoay chuyển.
Tuy cậu rất đỗi hối hận về hành động của mình, cũng rất lo cho Hứa Uẩn Triết, nhưng cậu có thể chịu đựng được.
Hứa Uẩn Triết gặp phải chuyện thế này chắc hẳn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến thể xác và tinh thần của cậu ấy. Có khi nào nó cũng sẽ ảnh hưởng đến bài vở của cậu ấy không?
Hứa Tĩnh Xu vừa thấy thương cảm vừa xót xa cho hắn, vừa muộn phiền vì chẳng giúp gì được cho hắn.
Nếu có thể giúp được gì thì hay quá, dù chỉ là một chút thôi cũng được. Hứa Tĩnh Xu cầu mong trong lòng.
Thể dục giữa giờ kết thúc, đám học trò lục tục quay về lớp.
Song, Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng hề xuất hiện, mãi đến khi chuông vào học tiết thứ ba reo lên, chỗ ngồi của hắn vẫn trống.
Hứa Tĩnh Xu hoảng hốt không thôi bèn đi hỏi vài người bạn, bao gồm cả bạn thân của Hứa Uẩn Triết là Lý Sảng và Dương Mẫn Hiền, song bọn họ cũng không biết Hứa Uẩn Triết đã đi đâu.
“Ban nãy hết tiết tao thấy hai đứa mày nói chuyện với nhau. Sau đó chúng mày cũng không đi tập thể dục nên cứ tưởng là ở với nhau chứ.” Lý Sảng hoang mang, “Mày là người cuối cùng gặp cậu ấy nhỉ.”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu nuốt nước bọt, vừa sợ vừa cuống, trách cứ Lý Sảng nói “cuối cùng” gì đó, đoạn nói: “Cậu ấy đã đi trước rồi.”
“Chắc về nghỉ trong phòng kí túc thôi. Trông tinh thần hôm nay của cậu ấy không được tốt, sắc mặt kém, quầng thâm đậm.” Hồ Thiến Y vỗ vai cậu, “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Hứa Tĩnh Xu trách cô dựng cờ* kiểu này, gượng gật đầu.
(*Dựng cờ: Ý chỉ lập mục tiêu, song thường là không thể thực hiện được nên cũng mang hàm nghĩa mỉa mai.)
Nửa tiết học trôi qua, Hứa Uẩn Triết vẫn chưa về lớp. Hứa Tĩnh Xu chẳng thể nào thờ ơ với chỗ ngồi trống kia nữa, càng cảm thấy hối hận vì cơn xúc động và thiếu nhạy bén của mình.
Cậu hoàn toàn không còn bụng dạ nào để nghe giảng, vẫn luôn cố gắng vận hành cái đầu đã rối như tơ vò.
Hứa Tĩnh Xu lại nhớ tới người phụ nữ đã trông thấy trong video, tim bỗng đập mạnh.
Cậu sờ túi thì chợt nhớ ra điện thoại đã bị giáo viên dạy Anh thu mất, yêu cầu cậu lấy ở chỗ thầy chủ nhiệm sau khi tan học.
Giờ thấy thầy chủ nhiệm đang đứng giảng bài, Hứa Tĩnh Xu đắn đo một lát, cuối cùng vẫn không kìm lòng được, lén mượn điện thoại chỗ Hồ Thiến Y.
Hồ Thiến Y biết chuyện điện thoại cậu đã bị thu, nghe vậy bèn trợn mắt.
“Mượn tí thôi, một tí thôi mà.” Hứa Tĩnh Xu chắp hai tay thành hình chữ thập, ra dáng cầu xin.
Hồ Thiến Y không tình nguyện lắm mà đưa điện thoại cho cậu, nhỏ giọng bảo: “Cẩn thận nhé. Nếu bị tịch thu thì tớ tuyệt giao với cậu!”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu hỏi: “Bên trong có gì ghê gớm lắm à? Ôi… Tớ đùa mà, đùa mà.”
Cuối cùng Hứa Tĩnh Xu cũng mượn được điện thoại trước khi bạn cùng bàn đổi ý.
Lần này, Hứa Tĩnh Xu để điện thoại về chế độ im lặng, còn đeo tai nghe vào để phòng ngừa, chuẩn bị đầy đủ xong mới tìm video.
Nhưng cậu không tìm thấy cái video kia nữa!
Hứa Tĩnh Xu khó tin nổi, dựa vào nickname của người đăng trong trí nhớ để tìm tường nhà của người đó. Sau khi tìm mãi tìm hoài, cậu không thể không thừa nhận video đó đã biến mất.
Bị xóa rồi ư?
Có lẽ vậy. Trong thông tin cá nhân của người đăng có ghi người đó là học sinh trường cấp ba huyện Lật Sơn, chắc nhà trường không muốn người trong xã hội đàm tiếu về vụ việc này, bôi nhọ lễ Trưởng thành nên đã tìm ra người đăng nọ, bảo cậu ta xóa video.
Hứa Tĩnh Xu lại nhập hết tất cả từ khóa mà cậu có thể nghĩ ra trong nội dung tìm kiếm, song vẫn không tìm thấy những bài báo hay lời bàn tán nào liên quan đến trò cười kia.
Rõ ràng đây là một chuyện đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người có mặt tại hiện trường, nhưng lại trở thành một chuyện chưa từng xảy ra.
Song, chứng kiến khung cảnh mất khống chế trong video và hành động trong lúc rối ren của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó đã khiến hắn thấy khó xử và lúng túng cỡ nào.
Trời ạ, tại sao lại ra nông nỗi này? Hứa Uẩn Triết rất vô tội, cậu ấy chẳng làm sai điều gì, tại sao lại phải trải qua những chuyện này?
Sau đó, họ đã đưa ông ngoại đi đâu? Đưa về nhà? Hay đã đưa đến bệnh viện chưa, đã đưa đến chỗ bác sĩ chưa? Hứa Tĩnh Xu lén hỏi bạn cùng bàn và người ngồi gần đó, nhưng mọi người cũng không biết gì về vụ này, cũng chẳng ai hỏi Hứa Uẩn Triết.
Chuyện này thực sự đã gây tổn thương rất nhiều đến lòng tự trọng của Hứa Uẩn Triết. Phải biết rằng, ngay trước giây phút đó, Hứa Uẩn Triết mới vừa phát biểu ngay trước mặt toàn thể thầy cô, bạn bè và phụ huynh với tư cách là đại diện học sinh, tất cả mọi người đều đã gặp hắn, nhận ra hắn.
Song, khoảnh khắc vụt sáng như sao ban chưa trôi qua được là bao thì Hứa Uẩn Triết đã nhanh chóng bị đẩy ngã xuống tận cùng, trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán.
Không phải hắn tự trượt chân ngã xuống, mà là hắn vô cớ bị ông ngoại mình lôi xuống.
Nghĩ đến chuyện mình ở Tĩnh An không chú ý đến lễ Trưởng thành cho lắm, sau khi về cũng chẳng bận tâm đến vụ này, không hỏi mọi người xem đã có chuyện gì xảy ra ở lễ Trưởng thành, Hứa Tĩnh Xu cực kì hối hận.
Nếu cậu hỏi thì chắc chắn sẽ sớm biết đã xảy ra chuyện đó, và cậu sẽ chẳng không biết điều mà đi trêu Hứa Uẩn Triết như thế.
Mà lúc cậu mới về đã không hỏi han thì sao không hỏi sau khi làm bài tập luôn đi?
Rõ là cậu nhìn ra tâm trạng của Hứa Uẩn Triết chẳng tốt gì, không muốn phản ứng với mình, thế mà lại chẳng hỏi người khác trước mà lại tự cho là đúng trêu chọc Hứa Uẩn Triết làm hắn giật mình trong lớp, lại trở thành tiêu điểm cho bạn bè cả lớp.
Thảo nào Hứa Uẩn Triết lại nhìn cậu như vậy, chắc chắn cậu ấy đang hận cậu đến chết.
Vừa mới hết tiết, Hứa Tĩnh Xu đã đứng dậy ngay, định bụng đi xin lỗi Hứa Uẩn Triết.
Nào ngờ tiếng đài thể dục giữa giờ vang lên, ai nấy đều rời khỏi chỗ ngồi, nối đuôi nhau đi ra ngoài lớp, sắp sửa đi tập thể dục ở sân.
Hứa Tĩnh Xu bị đám đông cản trở nên rất khó đuổi theo Hứa Uẩn Triết. Cậu gọi tên Hứa Uẩn Triết, song hắn chẳng những không đợi cậu, không ngoái đầu lại mà còn càng chạy càng nhanh.
Chạy vụt qua một vài bạn cùng lớp, Hứa Tĩnh Xu chạy xuống cầu thang, khó lắm mới gặp Hứa Uẩn Triết.
“Hứa Uẩn Triết ơi, cậu đợi tớ với!” Hứa Tĩnh Xu gọi, nhưng bước chân hắn vẫn chẳng chậm đi hay dừng lại.
Hứa Tĩnh Xu hết cách, đành phải chạy nhanh hơn nữa, đuổi theo sau giữ chặt tay Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết tức thì gạt tay cậu ra như bị điện giật, trong đôi mắt lạnh lùng ôm nỗi căm hận.
Hứa Tĩnh Xu nhìn vậy, lòng giật thót, thấy hắn sắp đi bèn vội giữ hắn lại, đoạn nói: “Hứa Uẩn Triết à, tớ xin lỗi, tớ không biết trước đó đã xảy ra chuyện như vậy. Tớ không cố ý đâu. Thật ra người mắc bệnh tâm thần sẽ thay đổi thất thường vậy đấy, trước kia lúc mẹ tớ lên cơn…”
Liên tục có bạn học đi ngang qua người cả hai, chỉ có mỗi họ là đứng tại chỗ. Nghe Hứa Tĩnh Xu nhắc tới năm chữ “người mắc bệnh tâm thần”, trái tim Hứa Uẩn Triết thắt lại, nghiến răng nghiến lợi ngắt lời cậu: “Cút.”
Hứa Tĩnh Xu sửng sốt, lúng túng hỏi: “Gì cơ?”
“Tôi bảo cậu cút đi, đừng làm phiền tôi nữa.” Hứa Uẩn Triết nói đoạn, xoay người tiếp tục xuống tầng.
Hứa Tĩnh Xu vội vã đuổi kịp: “Tớ đang quan tâm cậu mà.”
“Tôi không cần!” Hứa Uẩn Triết quát.
Tiếng cãi vã của hai người đã bị bạn cùng lớp khác phát hiện ra rất nhanh, song họ chứng kiến khí thế giương cung bạt kiếm của Hứa Uẩn Triết thì không dám tiến lại gần, chỉ dám lén liếc hai người lúc đi ngang qua, sau khi bước nhanh đi thì bàn tán với người xung quanh đôi câu.
Hứa Uẩn Triết chịu đủ những ánh nhìn như vậy rồi, đoạn bước nhanh về phía trước, thậm chí còn không muốn tập thể dục giữa giờ nữa, xuống tầng xong bèn đi đến nơi yên ắng.
Song, chẳng bao lâu sau, Hứa Tĩnh Xu lại đuổi theo.
Hứa Uẩn Triết đi rất nhanh, nhưng vẫn bị Hứa Tĩnh Xu chạy đuổi kịp.
Hứa Tĩnh Xu nắm bờ vai hắn từ đằng sau, đoạn nói: “Hứa Uẩn Triết à, hãy nghe tớ nói cái đã.”
Hứa Uẩn Triết không thể nhịn được nữa, hất tay cậu ta rồi túm vạt áo cậu.
Hứa Tĩnh Xu hốt hoảng, bắt lấy cổ tay hắn theo bản năng, muốn tránh ra.
Nhưng Hứa Uẩn Triết không cho cậu bất kì một cơ hội nào, tay hắn vẫn không buông, trái lại còn túm chặt hơn nữa, lôi cậu xềnh xệch ra một góc, dí lên tường.
Hứa Tĩnh Xu hoảng đến nỗi tim đập mãnh liệt. Hơi thở Hứa Uẩn Triết nhanh chóng sáp lại gần cơ thể cậu, cậu trông thấy gương mặt Hứa Uẩn Triết phóng to đến vô hạn trước mắt mình. Trong đôi mắt hắn nhóm lửa như thể sẽ chẳng nương tay mà thiêu rụi cậu.
“Hứa Tĩnh Xu, tôi nói một lần cuối cùng.” Hứa Uẩn Triết nhìn chòng chọc vào đôi mắt cậu, thậm chí hắn chẳng chuyển con ngươi đi đâu, “Đừng làm phiền tôi nữa. Tôi khác cậu, cậu muốn chơi thế nào là chuyện của cậu, nhưng tôi không chơi nổi. Đừng nói chuyện với tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ chẳng khách sáo với cậu đâu!”
Dứt lời, Hứa Uẩn Triết buông cái tay đang túm vạt áo của cậu, xoay người đi không ngoái đầu lại.
Đợi đến khi hắn đã đi mất, Hứa Tĩnh Xu mới dám thở hồng hộc.
Cậu đè lồng ngực mình, trái tim đang đập thình thịch đầy mạnh mẽ như sắp vọt ra ngoài.
Hứa Tĩnh Xu hãi hùng túa mồ hôi lạnh, mãi sau vẫn thấy sợ chết khiếp.
Đáng sợ quá. Hứa Tĩnh Xu gắng nuốt nước bọt. Hóa ra lúc Hứa Uẩn Triết thực sự nổi giận là như thế này đây. Có thế nào Hứa Tĩnh Xu cũng chẳng ngờ là sẽ như vậy. Cậu sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với Hứa Uẩn Triết nữa sao? Hứa Uẩn Triết sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa?
Hứa Tĩnh Xu cắn môi đầy tủi thân, buồn bã khôn xiết.
Nếu cậu biết Hứa Uẩn Triết sẽ tức giận đến mức này thì ban nãy sẽ chẳng bám lấy hắn…
Nhưng giờ nói vậy thì còn ích gì nữa đâu? Cũng chẳng kịp nữa rồi. Cậu đã quấy bung chuyện lên.
Lỡ sau này mối quan hệ giữa cậu và Hứa Uẩn Triết kết thúc kiểu này thì đúng là chẳng còn gì để nói nữa, tất cả đều do cậu tự chuốc lấy. Hứa Tĩnh Xu khẽ dụi mắt, ngồi xổm trong góc đầy bối rối, đầu rối như tơ vò, thật sự không biết phải làm thế nào mới phải.
Hứa Tĩnh Xu không đi ra sân thể dục, cậu về thẳng lớp.
Mịt mờ ngồi xuống chỗ, lần đầu tiên cậu chẳng biết bước tiếp theo mình nên làm gì.
Nhìn căn phòng không có một bóng người, lát sau, Hứa Tĩnh Xu như nghe mấy tiếng xì xào trong không khí.
Cậu lắc đầu.
Những âm thanh này đã biến mất.
Nhưng một lúc sau, lại có tiếng động mới.
Dường như cậu đang đưa mình vào lễ Trưởng thành. Cậu lắng nghe mọi người đọc bài “Lễ vận đại đồng thiên”, lại nghe Hứa Trọng Ngôn đang nói. Nhưng Hứa Tĩnh Xu không biết ông ta đang thốt cái gì, cho nên trong đầu cậu chỉ có những câu “Cút”, “Xuống địa ngục đi” của ông ta khi đào cây đào đi.
Hứa Tĩnh Xu lắc đầu, lòng thấy xót xa. Nếu một chuyện y hệt xảy ra với mình, cậu nên làm gì đây?
Tuy cậu đã kể cho Hứa Uẩn Triết rằng Tống Vi Hàng cũng mắc bệnh tâm thần, cậu biết bệnh này thay đổi thất thường, song cậu chẳng biết chút gì cả.
Bởi vì Tống Vi Hàng mắc hội chứng rối loạn đa nhân cách khác với bệnh của Hứa Trọng Ngôn, căn bệnh mà bỗng dưng sẽ làm ra những chuyện người bình thường chẳng tài nào hiểu nổi.
Cậu nhủ rất khẽ khàng, Tớ không biết.
Rằng Hứa Uẩn Triết sẽ tức giận đến mức đó và căm ghét cậu, Là tớ đáng đời.
Nhưng, Hứa Tĩnh Xu biết trong một thời gian ngắn, mình sẽ không thể nói chuyện với Hứa Uẩn Triết nữa, nếu không quan hệ giữa hai người sẽ chỉ dành dừng chân tại điểm băng, không có cơ hội để xoay chuyển.
Tuy cậu rất đỗi hối hận về hành động của mình, cũng rất lo cho Hứa Uẩn Triết, nhưng cậu có thể chịu đựng được.
Hứa Uẩn Triết gặp phải chuyện thế này chắc hẳn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến thể xác và tinh thần của cậu ấy. Có khi nào nó cũng sẽ ảnh hưởng đến bài vở của cậu ấy không?
Hứa Tĩnh Xu vừa thấy thương cảm vừa xót xa cho hắn, vừa muộn phiền vì chẳng giúp gì được cho hắn.
Nếu có thể giúp được gì thì hay quá, dù chỉ là một chút thôi cũng được. Hứa Tĩnh Xu cầu mong trong lòng.
Thể dục giữa giờ kết thúc, đám học trò lục tục quay về lớp.
Song, Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng hề xuất hiện, mãi đến khi chuông vào học tiết thứ ba reo lên, chỗ ngồi của hắn vẫn trống.
Hứa Tĩnh Xu hoảng hốt không thôi bèn đi hỏi vài người bạn, bao gồm cả bạn thân của Hứa Uẩn Triết là Lý Sảng và Dương Mẫn Hiền, song bọn họ cũng không biết Hứa Uẩn Triết đã đi đâu.
“Ban nãy hết tiết tao thấy hai đứa mày nói chuyện với nhau. Sau đó chúng mày cũng không đi tập thể dục nên cứ tưởng là ở với nhau chứ.” Lý Sảng hoang mang, “Mày là người cuối cùng gặp cậu ấy nhỉ.”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu nuốt nước bọt, vừa sợ vừa cuống, trách cứ Lý Sảng nói “cuối cùng” gì đó, đoạn nói: “Cậu ấy đã đi trước rồi.”
“Chắc về nghỉ trong phòng kí túc thôi. Trông tinh thần hôm nay của cậu ấy không được tốt, sắc mặt kém, quầng thâm đậm.” Hồ Thiến Y vỗ vai cậu, “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Hứa Tĩnh Xu trách cô dựng cờ* kiểu này, gượng gật đầu.
(*Dựng cờ: Ý chỉ lập mục tiêu, song thường là không thể thực hiện được nên cũng mang hàm nghĩa mỉa mai.)
Nửa tiết học trôi qua, Hứa Uẩn Triết vẫn chưa về lớp. Hứa Tĩnh Xu chẳng thể nào thờ ơ với chỗ ngồi trống kia nữa, càng cảm thấy hối hận vì cơn xúc động và thiếu nhạy bén của mình.
Cậu hoàn toàn không còn bụng dạ nào để nghe giảng, vẫn luôn cố gắng vận hành cái đầu đã rối như tơ vò.
Hứa Tĩnh Xu lại nhớ tới người phụ nữ đã trông thấy trong video, tim bỗng đập mạnh.
Cậu sờ túi thì chợt nhớ ra điện thoại đã bị giáo viên dạy Anh thu mất, yêu cầu cậu lấy ở chỗ thầy chủ nhiệm sau khi tan học.
Giờ thấy thầy chủ nhiệm đang đứng giảng bài, Hứa Tĩnh Xu đắn đo một lát, cuối cùng vẫn không kìm lòng được, lén mượn điện thoại chỗ Hồ Thiến Y.
Hồ Thiến Y biết chuyện điện thoại cậu đã bị thu, nghe vậy bèn trợn mắt.
“Mượn tí thôi, một tí thôi mà.” Hứa Tĩnh Xu chắp hai tay thành hình chữ thập, ra dáng cầu xin.
Hồ Thiến Y không tình nguyện lắm mà đưa điện thoại cho cậu, nhỏ giọng bảo: “Cẩn thận nhé. Nếu bị tịch thu thì tớ tuyệt giao với cậu!”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu hỏi: “Bên trong có gì ghê gớm lắm à? Ôi… Tớ đùa mà, đùa mà.”
Cuối cùng Hứa Tĩnh Xu cũng mượn được điện thoại trước khi bạn cùng bàn đổi ý.
Lần này, Hứa Tĩnh Xu để điện thoại về chế độ im lặng, còn đeo tai nghe vào để phòng ngừa, chuẩn bị đầy đủ xong mới tìm video.
Nhưng cậu không tìm thấy cái video kia nữa!
Hứa Tĩnh Xu khó tin nổi, dựa vào nickname của người đăng trong trí nhớ để tìm tường nhà của người đó. Sau khi tìm mãi tìm hoài, cậu không thể không thừa nhận video đó đã biến mất.
Bị xóa rồi ư?
Có lẽ vậy. Trong thông tin cá nhân của người đăng có ghi người đó là học sinh trường cấp ba huyện Lật Sơn, chắc nhà trường không muốn người trong xã hội đàm tiếu về vụ việc này, bôi nhọ lễ Trưởng thành nên đã tìm ra người đăng nọ, bảo cậu ta xóa video.
Hứa Tĩnh Xu lại nhập hết tất cả từ khóa mà cậu có thể nghĩ ra trong nội dung tìm kiếm, song vẫn không tìm thấy những bài báo hay lời bàn tán nào liên quan đến trò cười kia.
Rõ ràng đây là một chuyện đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người có mặt tại hiện trường, nhưng lại trở thành một chuyện chưa từng xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook