Trường cấp ba huyện Lật Sơn là trường cấp ba trọng điểm của thành phố Hoài Tả, mỗi khóa 12 tổ chức lễ Trưởng thành và mít-tinh tuyên thệ trước khi thi đại học sẽ luôn có cánh báo chí của địa phương đến theo dõi và đưa tin. Lần này cũng không ngoại lệ.

Dù trước đây Hứa Uẩn Triết chưa từng để bụng đến lễ Trưởng thành lần này, nhưng khi cái ngày đó đến, hắn vẫn thực sự cảm nhận được nhà trường và cả xã hội đã lên kế hoạch và chuẩn bị rất tỉ mỉ với sự kiện này.

Khá nhiều học sinh lẫn phụ huynh đều bộc lộ lòng nhiệt tình và mong đợi với sự kiện lần này. Sự kiện vừa mới bắt đầu là các học sinh và phụ huynh đã về chỗ ngồi được sắp xếp bởi ban Tổ chức, cùng nhau túc đẩy việc tiến hành lễ Trưởng thành một cách thuận lợi.

Nhiều năm qua, Hứa Uẩn Triết chưa bao giờ thấy Hứa Vân Uyển có một người bạn nào. Dù rằng đồng hương vẫn biết tính tình bà rất tốt, rằng bà là một người dịu dàng, song chưa có một bà con láng giềng nào có thể thực sự gần gũi với Hứa Vân Uyển đến mức này.

Cho nên, sự xuất hiện đột ngột của Phó Hồng Ưng quả là đã khiến Hứa Uẩn Triết phải ngạc nhiên. Hắn không biết mẹ có người bạn này từ bao giờ, trước đây cũng chẳng thấy bà nhắc đến hay liên lạc lần nào.

Sự kiện chính thức bắt đầu thì cánh phóng viên truyền thông cũng vào chỗ. Học sinh, thầy cô và cha mẹ cũng xếp thành hàng để tập hợp.

MC của đài truyền hình nhà trường chủ trì, lễ Trưởng thành và mít-tinh tuyên thệ trước kì thi đại học của trường cấp ba huyện Lật Sơn đã chính thức bắt đầu!

Sau khi tiếng pháo giòn giã và tiếng chiêng trống dừng lại, lãnh đạo nhà trường bắt đầu phát biểu.

Hứa Uẩn Triết và đại diện của ban Xã hội đến bên sân khấu để chuẩn bị, sắp sửa lên sân khấu phát biểu.

Từ xa xa, hắn trông thấy Hứa Vân Uyển đứng trong hàng phụ huynh. Bà cũng nhìn thấy Hứa Uẩn Triết, mỉm cười gật đầu với hắn.

Thấy mẹ đứng trong đám đông, cõi lòng Hứa Uẩn Triết trở nên kiên định hơn nhiều. Dù ban đầu Hứa Uẩn Triết chẳng đánh giá cao sự kiện này, thậm chí không định kể với Hứa Vân Uyển thì đến giờ khắc này đây, khi hắn bắt gặp bà trong đám người, lòng bỗng nóng dần.

Hắn chợt thấy vui bởi mình có thể là đại diện học sinh lên phát biểu, chưa kể là lúc hắn phát biểu, mẹ còn chứng kiến ở dưới sân khấu.

Chắc hẳn mẹ sẽ rất kiêu ngạo vì hắn – Nghĩ vậy, Hứa Uẩn Triết cũng tự hào lây.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc đại diện học sinh lên phát biểu, Hứa Uẩn Triết nghe MC thốt ra tên mình, cầm bài phát biểu đi đến bục phát biểu.

Tiếng vỗ tay như sấm rền truyền tới từ dưới sân khấu, Hứa Uẩn Triết dừng bước trước micro, nhìn đám người đông nghìn nghịt dưới sân khấu, trong lòng bỗng thấy căng thẳng dần. Hắn vội nhìn trong hàng phụ huynh thì bắt gặp ánh mắt đầy kiên định mà Hứa Vân Uyển đang trao cho hắn từ xa kia, hắn lấy lại sự bình tĩnh, mở tờ giấy bắt đầu dõng dạc đọc.

Trong lúc hắn phát biểu, có đôi ba phóng viên cầm máy ảnh đi đến bên cạnh hắn, chụp ảnh hắn.

Hứa Uẩn Triết liên tục nghe thấy tiếng tanh tách nhanh nhạy, đương lúc lơ đãng có liếc sang một phóng viên, không biết có bị anh ta chụp được không.

Bài phát biểu dài ba phút chẳng tính là lâu đối với Hứa Uẩn Triết. Hắn đọc bài phát biểu xong, đoạn thầm thở phào. Hắn nhìn thoáng qua chỗ dưới sân khấu, cúi đầu xuống sân khấu, trở về hàng của lớp.

“Ôi, ngầu ghê cơ!” Lý Sảng đứng bên cạnh Hứa Uẩn Triết huých vai hắn, nháy mắt rồi nói.

Lỗ Tiểu Văn cũng mỉm cười: “Cậu phát biểu hay lắm, chúc mừng cậu nhé.”

Hứa Uẩn Triết xem như đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau cơn căng thẳng thì nở nụ cười điềm nhiên. Kế đó, hắn còn phải tham gia lễ Khai bút, vì không cần tham gia lễ Đội mũ nên hắn định sau khi lễ Khai bút kết thúc là đi luôn.

Ban nãy lúc phát biểu, Hứa Trọng Ngôn đứng bên cạnh Hứa Vân Uyển nom rất bình thường. Ông cũng nhìn Hứa Uẩn Triết từ nơi xa bằng cái nhìn vừa vui mừng vừa kiêu ngạo như Hứa Vân Uyển. Bình thường dù Hứa Uẩn Triết có cảnh giác và lo lắng về ông ngoại mình nhiều đến đâu thì cũng đều là vì trạng thái tinh thần của ông không được tốt, thường ngày khi ông bình thường vẫn đối xử hắn rất tốt – Hứa Uẩn Triết biết điều này.

Đại diện phụ huynh học sinh lên phát biểu, vừa khéo là phụ huynh của đại diện ban Xã hội. Ông bố nọ kết thúc bài phát biểu xong, MC cầm tờ lịch trình đẩy sự kiện đến trình tự khác, sau khi tất cả học sinh cùng nhau ngâm bài kinh điển “Lễ vận đại đồng thiên” thì mới tiến hành lễ Khai bút.

Vào khoảnh khắc đó, giọng đọc lanh lảnh trước tượng Khổng Tử vang rền, tiếng đọc chậm đầy hăng say của tất cả học trò vang vọng từ trong ra ngoài, nhịp điệu và âm luật kinh điển khiến việc đọc diễn cảm trở nên vang vẳng và đầy sức sống, phấn chấn lòng người.

Khá nhiều phụ huynh sau khi nghe con mình đọc xong thì xúc động rơi nước mắt.

Đến lễ Khai bút, rất nhiều cha mẹ cầm điện thoại và máy ảnh lên, chụp cho con em mình ngay trước điện chính.

Một sự kiện đầy tính nghi thức này cũng mang yếu tố hình thức theo công tác dàn xếp và bày vẽ.

Ví dụ như lễ Khai bút của đám học trò, tuy là từng người một viết một trong bốn chữ của “Minh Đức Đốc Hành” bằng bút lông, nhưng vì để biên tập đạt hiệu quả tốt, để cánh báo chí dễ đăng truyền bá, để phòng truyền thống của nhà trường lưu giữ nên tất cả số giấy học sinh dùng để viết chữ đều là giấy in chìm chữ sẵn, mọi người chỉ cần đưa bút dựa theo chữ in sẵn là được.

Hứa Uẩn Triết đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng, lễ Khai bút vẫn chưa bắt đầu thì đã có phóng viên đứng bên cạnh hắn, đợi để chụp ảnh hắn. Hắn xấu hổ tới nỗi má ngứa ran, nhưng không gãi.

Lúc viết chữ, Hứa Uẩn Triết nhớ đến ông ngoại mình.

Hứa Uẩn Triết biết viết thư pháp, chưa kể còn viết khá đẹp nữa là. Thư pháp là một sở trường trong số ít sở trường của hắn. Hắn có sở trường này là bởi hắn có một người ông đam mê thư pháp.

Chữ hắn viết là chữ “Đốc”, một nét phẩy, một nét ngang, hắn nhớ dáng vẻ ông ngoại cầm tay dạy hắn viết chữ lúc hắn còn bé.

Hắn của khi ấy vẫn chưa có suy nghĩ rời khỏi Thanh Xuyên.

Hắn không có bố, thuở ấy hãy còn nhỏ, ông ngoại vẫn chưa già như bây giờ. Trong ấn tượng của Hứa Uẩn Triết, ông ngoại đem đến cho hắn một hình tượng “người bố nghiêm nghị” ở một mức độ nào đó.

Giờ Hứa Uẩn Triết nghĩ lại, sở dĩ hắn không cố chấp đi tìm bố đẻ của mình có lẽ rất liên quan đến ông ngoại. Tính hắn không hề yếu đuối như những cậu bé mồ côi cha cũng là bởi ông ngoại. Bởi sự tồn tại của ông ngoại mà trong tuổi thơ ấu của Hứa Uẩn Triết chẳng thiếu một vai bố nào.

“Chào các thầy cô, chào các bậc phụ huynh!” Đột nhiên, một giọng nói vừa nghiêm nghị vừa khí phách truyền tới từ dàn loa nơi khoảng sân, thu hút sự chú ý của mọi người.

Nghe thấy tiếng của Hứa Trọng Ngôn, bàn tay cầm bút của Hứa Uẩn Triết run bần bật, quay đầu lại thì chợt thấy Hứa Trọng Ngôn đã đi lên bục phát biểu từ bao giờ!

Hứa Uẩn Triết luống cuống. Hắn thấy người xung quanh đều đang xì xào bàn tán tại sao có một ông già bỗng dưng xuất hiện trên sân khấu. Hắn vội vã nhìn trong đám đông, tìm kiếm bóng hình Hứa Vân Uyển.

Nhưng lúc này, Hứa Uẩn Triết chẳng thấy mẹ đâu. Hắn vội buông bút xuống, chạy tới bục phát biểu.

Tuy có nhiều người hóng chuyện vui, đứng chen chúc nhau trước bục phát biểu nhưng chẳng một ai lên sân khấu để can ngăn.

Hứa Trọng Ngôn cầm micro, háo hức nói: “Tôi là Hứa Trọng Ngôn, là bố của Hứa Vân Uyển. Uyển Uyển là một đứa trẻ từ bé đã ngoan và thông minh, xin được mọi người quan tâm đến cháu nhiều hơn. Uẩn Triết cũng là con trai tôi…”

Ông nói được nửa, bảo vệ và hai thầy giáo xông lên sân khấu, toan mời ông xuống khỏi bục phát biểu.

Hứa Trọng Ngôn chẳng nhường nhịn, chợt gào: “Để tôi nói hết đã!”

Hứa Uẩn Triết đẩy đám đông ra, nhảy lên bục phát biểu, quả quyết lôi ông ngoại đi.

“Để tôi nói hết đã! Tôi là bố của Hứa Vân Uyển… Để tôi nói hết đã!” Hứa Trọng Ngôn giãy dụa, rõ là không nhận ra Hứa Uẩn Triết, cực kì bất mãn với sự can ngăn của hắn.

Không bao lâu sau, Hứa Vân Uyển và Phó Hồng Ưng cũng lên sân khấu, kéo ông già xuống dưới với Hứa Uẩn Triết.

Nhà trường thấy họ ra mặt bèn tức thì hỏi chuyện này là sao.

Hứa Uẩn Triết giao ông ngoại cho mẹ và dì, giải thích liên thanh với lãnh đạo nhà trường và thầy cô.

Hắn cực kì xấu hổ, quá đỗi xấu hổ, bao nhiêu cặp mắt dưới sân khấu đều đang nhìn vào hắn,  trong bầu không khí pha lẫn tiếng bàn tán về hắn như một quả bóng hơi, căng phồng không ngơi. Nó cứ phồng lên mãi, cuối cùng “Bùm” – bể tan tác. Hứa Uẩn Triết ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ánh mặt trời lóa mắt.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc hắn đã làm gì sai?

Nghe những lời đàm tiếu dập dềnh trong không khí, Hứa Uẩn Triết cảm thấy luồng không khí trong lồng ngực mình bị ứ đọng dần. Hắn khó thở, gần như sắp ngất.

Hứa Trọng Ngôn không cam chịu, ngay cả khi bị lôi đi cũng vẫn gào lên.

Tiếng gào của ông ta bắn xuyên qua tiếng bàn tán của mọi người, vừa dị hợm vừa mãnh liệt.

“Uẩn Triết từ bé đã là một đứa trẻ ngoan và thông minh, xin mọi người để ý đến cháu nhiều hơn!” Ông ta gào lên, “Cảm ơn mọi người! Cảm ơn mọi người!”

Hứa Uẩn Triết nhảy xuống sân khấu, đẩy đám người đang hóng chuyện ra, đuổi theo mẹ và ông ngoại.

Đi ngang qua đám đông, hắn nghe rõ tiếng nghị luận và nghi vấn của mọi người.

“Ông ta là ai vậy?”

“Là bố của Hứa Uẩn Triết à?”

Sự phỏng đoán nhỏ bé chôn vùi trong một góc chui vào tai Hứa Uẩn Triết, đầu hắn như bị cạo một đường dao một cách tàn nhẫn và vô cớ, chân lảo đảo, suýt ngã.

Hắn chạy trốn về phía trước, muốn gạt bỏ sự nghi ngờ vô căn cứ của kẻ khác, nhưng những lời đồn đãi vẫn đeo bám hắn, bám theo hắn từ đám đông hiếu kì.

Vất vả lắm mới vào bãi đỗ xe, người dần thưa thớt, chỉ còn mỗi gia đình Hứa Uẩn Triết.

Thấy ông ngoại và Hứa Vân Uyển xô xát, Hứa Uẩn Triết vội nhào tới, giúp mẹ nhét ông ngoại vào cái cửa xe đang mở.

Hứa Uẩn Triết và mẹ lần lượt ngồi vào hai bên ông ngoại. Hắn đóng cửa lại, khóa trái cửa.

“Đây là đi đâu?!” Hứa Trọng Ngôn trợn mắt, hỏi Phó Hồng Ưng ngồi ở ghế lái.

Phó Hồng Ưng quay đầu lại nhìn ông ta, đoạn đáp: “Đi đến chỗ của Uyển Uyển.”

Hứa Uẩn Triết nghe đoạn, lòng rối như tơ vò, chứng kiến Hứa Trọng Ngôn bỗng bình tĩnh lại.

“Uyển Uyển là một đứa trẻ tốt. Nó giống hệt mẹ nó vậy, rất đỗi xinh đẹp.” Hứa Trọng Ngôn cười ngu, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén hơn, gào lên, “Nhưng nó vẫn muốn chạy! Nó vẫn luôn muốn rời khỏi tôi!”

Hứa Uẩn Triết túa mồ hôi lạnh, nhìn mẹ đang ngồi ở một bên khác thì thấy mặt bà trắng bệch, biểu cảm vẫn y nguyên mà nhìn ra phía trước.

Bỗng, Hứa Trọng Ngôn tóm lấy cổ tay bà, nhìn chằm chằm vào mặt bà, nói với vẻ căm hận: “Hứa Vân Uyển, con nói xem, bố nuôi con có dễ không? Tại sao con vẫn luôn muốn chạy trốn?!”

“Tôi không đi đâu cả!” Hứa Vân Uyển quát, lấy một bình nước từ trong tay Phó Hồng Ưng, mắt trợn như sắp rơi ra, thở hồng hộc, “Ông nói nhiều vậy rồi, có khát không? Uống nước đi đã.”

Hứa Trọng Ngôn hất tay bà ra, nước vẩy ra người Hứa Vân Uyển. “Tao không uống! Mày chỉ muốn chạy đi mà thôi! Mày muốn đưa con trai đi!”

“Tôi không đi! Ông muốn tôi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa?” Hứa Vân Uyển đặt bình nước vào ngực ông ta, run giọng, “Uống đi. Ông có uống không? Không uống thì tôi đi ngay!”

Hứa Trọng Ngôn sững người, nhìn bà với vẻ ngạc nhiên.

Một lát sau, Hứa Uẩn Triết tận mắt chứng kiến ông ngoại mình như trở thành một đứa trẻ tám tuổi, vì sợ bị vứt bỏ nên hai tay sợ hãi cầm bình nước, ngửa đầu uống ừng ực hết nửa bình.

Trái tim Hứa Uẩn Triết đập thình thịch như nổi trống, lại nhìn sang người mẹ với đôi mắt sáng quắc, tim như thắt lại.

Hứa Vân Uyển để ý đến ánh mắt của con trai, đoạn vội dời mắt đi, lặng thinh đoạt lại bình nước trong tay Hứa Trọng Ngôn.

Hứa Trọng Ngôn uống nước xong thì càng yên tĩnh hơn nữa.

Phó Hồng Ưng lái xe ra ngoài bãi đỗ xe, đi thẳng đến nội thành thành phố Hoài Tả.

Không lâu sau, Hứa Trọng Ngôn ngủ thiếp đi.

Bên trong xe sa vào sự im lặng như tờ, không một ai cất lời. Hứa Uẩn Triết ngơ ngác nhìn ra phía trước, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương