Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu
-
Chương 36
Hứa Tĩnh Xu vẫn chưa kịp giải thích thì họ đã tình cờ gặp Lý Sảng và Dương Mẫn Hiền ở trước cổng sân chính của kí túc xá nam.
Hai người họ quấn lấy Hứa Uẩn Triết để trò chuyện suốt nên Hứa Tĩnh Xu không có cơ hội xen vào, đành phải đi cùng họ suốt dọc đường, chứng kiến Hứa Uẩn Triết làm như chẳng thấy mình.
Hứa Tĩnh Xu đói đến nỗi bụng kêu ọt ọt mãi, đi ngang qua cửa quầy hàng nhưng lại không nỡ đi vào mua đồ ăn. Khó lắm mới đến được lớp, cậu đang định đi về chỗ mình theo thói quen, đi được nửa chợt nhớ ra đã đổi chỗ, và cậu không biết giờ mình ngồi ở đâu.
Thấy ba người khác đã đi về phía chỗ ngồi mới, mục tiêu của Hứa Tĩnh Xu vội tập trung vào Hứa Uẩn Triết, nhớ ra chỗ của mình chỉ cách chỗ Hứa Uẩn Triết một lối đi bèn vội đuổi theo.
Một bạn khác đã ngồi một bên Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống ở dãy khác, tức thì ngồi xuống giải thích với Hứa Uẩn Triết: “Tớ không cố ý để bị mất đâu. Tớ không ngờ an ninh ở thị trấn lại không tốt đến thế. Cũng là tại tớ sơ sót cả, tưởng khóa chính là xong, nào ngờ tên trộm không trộm xe mà chỉ trộm mỗi bình ắc-quy! Nửa đêm nửa hôm, chẳng có bóng ai trên đường, căn bản không tìm được kẻ hiềm nghi.”
“Cậu phát hiện bình ắc-quy bị trộm vào lúc ‘nửa đêm’ ư?” Hứa Uẩn Triết lấy quả trứng làm bữa sáng từ trong túi nilon, quay đầu sang nhìn cậu đầy lạnh lùng.
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy bèn ngớ người, chớp mắt, khóe miệng giần giật, nở một nụ cười chẳng ra cười.
Đối mặt với sự chất vấn bằng gương mặt không biểu cảm của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu gắng nuốt nước bọt xuống, ấp a ấp úng: “Chơi ‘Liên Minh Huyền Thoại’.” Dứt lời, cậu lập tức đưa tay ra, bắt quả trứng luộc Hứa Uẩn Triết ném sang.
“Nếu hai ngày này cậu muốn lái xe thì tớ đưa xe tớ cho cậu lái.” Hứa Tĩnh Xu nói xong, lấy hai cái chìa khóa từ trong túi – Lần lượt là chìa khóa xe của cậu và của Hứa Uẩn Triết, đặt hết lên bàn Hứa Uẩn Triết, “Nếu cậu vội thì chiều nay tớ xin nghỉ, đi Hoài Tả mua bình ắc-quy trả lại cậu.”
Hứa Uẩn Triết lấy lại chìa khóa xe mình, bỏ vào ngăn kéo, không thèm nhìn cậu mà nói: “Tôi không vội.”
Nhìn chiếc chìa khóa còn ở trên bàn, Hứa Tĩnh Xu đành chịu, chợt nói: “Tớ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện đó.”
Hứa Uẩn Triết toan nói nếu cậu không đi chơi net, còn chơi đến tận nửa đêm thì có lẽ bình ắc-quy sẽ không bị trộm. Nhưng thốt ra câu đó lại như đang xen vào việc người khác, hắn bèn giấu trong lòng, hờ hững nói: “Cuối tuần này tôi sẽ về nhà, cậu trả lại xe cho tôi trước lúc đó là được.” Nói xong, hắn lại lấy cái chìa khóa ra lần nữa, đưa cho Hứa Tĩnh Xu.
Hứa Tĩnh Xu vừa xấu hổ vừa áy náy, cầm chiếc chìa khóa. Xem ra Hứa Uẩn Triết giận thật rồi – Hứa Tĩnh im lặng thở dài, quyết định tạm thời không làm phiền hắn nữa.
Thật ra thì Hứa Tĩnh Xu chưa ăn sáng. Vì ngủ muộn quá nên cậu dậy muộn, ra khỏi nhà rất vội vã. Nhìn quả trứng luộc trong tay, trong lòng Hứa Tĩnh Xu có thứ cảm xúc nói không nên lời.
Hình như Hứa Uẩn Triết không muốn bắt gặp cậu đi ra quán net chơi game, song nếu bắt cậu phải đảm bảo không bao giờ chơi game nữa thì chẳng thực tế chút nào. Hứa Tĩnh Xu thừa biết mình không làm được, vả lại hai người vẫn chưa xác nhận quan hệ, cậu cứ nói gì nghe nấy với Hứa Uẩn Triết mãi thì chẳng phải là thiệt thòi lắm ư?
Hứa Tĩnh Xu cũng không bằng lòng để bây giờ mình phải hi sinh nhiều đến mức đó vì Hứa Uẩn Triết.
Tiếng chuông của tiết đọc bài sớm đã reo lên rất nhanh. Hứa Tĩnh Xu tìm chiếc chìa khóa của ngăn kéo, đang định mở khóa thì cúi đầu nhận ra đây không phải chìa khóa của mình.
Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy một bạn cùng lớp đang chạy tới chỗ mình. Đối phương thở hồng hộc, nhìn cậu hỏi: “Hả? Sao mày lại ngồi đây? Vào học rồi kìa.”
Không phải là… Hứa Tĩnh Xu giật mình nhìn Hứa Uẩn Triết, nhưng Hứa Uẩn Triết còn chẳng thèm liếc sang lấy một cái, Hứa Tĩnh Xu hoàn toàn không thể hỏi hắn.
“Mày ngồi đây à?” Hứa Tĩnh Xu không kịp phản ứng lại.
Đối phương gật đầu ra chiều khẳng định, đoạn nói: “Tao ngồi đây. Chỗ mày là ở đằng sau.” Cậu ta hất cằm ra đằng sau.
Hứa Tĩnh Xu không khỏi liếc Hứa Uẩn Triết lần nữa, tiếc thay Hứa Uẩn Triết vẫn không đáp lại. Cậu đành phải nở nụ cười ngượng với cậu bạn này, đứng dậy ngồi xuống ghế sau.
Lần này Hứa Tĩnh Xu thực sự xác định đây là chỗ ngồi của mình, ngay cả sách trên mặt bàn hay chìa khóa ngăn kéo cũng là của cậu tất.
Nhớ đến lời trước đó của Hứa Uẩn Triết là chỗ ngồi của họ chỉ cách nhau mỗi một lối đi, Hứa Tĩnh Xu nào ngờ lại cách xa nhau vậy. Nếu lúc đó Hứa Tĩnh Xu đã nghe cái câu “tiện chuyển” Hứa Uẩn Triết thốt ra thấy khó tin thì bây giờ cái “tiện chuyển” đó đã thực sự nằm ngoài dự đoán của Hứa Tĩnh Xu.
Nhìn bóng dáng Hứa Uẩn Triết, sự áy náy trong lòng Hứa Tĩnh Xu càng sâu hơn. Cậu mở ngăn kéo, lấy bút trong hộp, viết vẽ lên quả trứng luộc.
Thừa dịp mọi người đang đọc bài sớm, Hứa Tĩnh Xu khom người rời khỏi chỗ, ngồi xổm bên cạnh Hứa Uẩn Triết len lén đặt quả trứng lên mặt bàn hắn rồi lại thừa dịp vẫn chưa lọt vào đôi mắt lạnh tanh của Hứa Uẩn Triết mà nhanh nhảu về chỗ mình.
Hứa Uẩn Triết nhìn quả trứng luộc đột ngột xuất hiện trước mắt và cả biểu cảm mắt ngấn nước (được vẽ), trái tim đập thịch một cái. Hắn lúng túng cầm quả trứng gà bèn phát hiện trên ngón tay bị dây vết mực, xoay sang mặt sau, trên đó là: Xin lỗi cậu, sau này tớ sẽ không bao giờ đi ra quán net chơi game nữa đâu. Tớ hứa đó!
Đọc xong, Hứa Uẩn Triết nhíu mày, nghĩ bụng quả nhiên cái tên này không định bỏ game thật. Hắn quay đầu lại thì thấy Hứa Tĩnh Xu đang chắp hai tay tạo hình chữ thập, cúi đầu với hắn, lại lén ngước mắt nhìn hắn, nhất thời cầm lòng không đậu mà tức quá hóa cười.
Thấy Hứa Uẩn Triết cười, mắt Hứa Tĩnh Xu sáng rực, biết mọi chuyện đã qua, chỉ ước gì có thể vỗ tay chúc mừng nữa thôi.
Tuy cuối cùng thì Hứa Uẩn Triết cũng thả quả trứng vào ngăn kéo, không phản ứng với cậu nữa nhưng Hứa Tĩnh Xu vẫn thở phào.
“Cậu đang theo đuổi cậu ấy à?” Bỗng, một giọng nói cất lên từ bên cạnh Hứa Tĩnh Xu.
Hứa Tĩnh Xu phát hoảng, thiếu điều nhảy dựng ngay tại chỗ, quay đầu sang thì mới nhớ ra bây giờ mình đã là một người có bạn cùng bàn rồi.
Chưa kể còn là một bạn cùng bàn nữ!
Cái lần Hứa Tĩnh Xu từng ngồi cùng bàn với một bạn nữ trước đó là hồi học lớp ba. Từ khi lên lớp bốn, cho dù cậu có đi học ở trường nào thì cũng không có giáo viên nào xếp con trai và con gái ngồi cùng bàn nữa.
Không ngờ trường cấp ba huyện Lật Sơn lại tiên tiến và thoáng đến mức này!
Hứa Tĩnh Xu ma xui quỷ khiến mà nhìn một vòng xung quanh, bây giờ mới nhớ thật ra thì lúc chưa đổi chỗ, trong lớp cũng có nam và nữ ngồi cùng bàn, chỉ là cậu một mình một bàn, không để ý mà thôi.
“Ờm.” Đối mặt với câu hỏi của Hồ Thiến Y, Hứa Tĩnh Xu ngớ người hai giây, sau khi chắc chắn trên mặt cô không biểu lộ vẻ kì thị và chán ghét thì mới trả lời, “Sao cậu biết?”
Nghe vậy, Hồ Thiến Y không khỏi liếc xéo, đoạn nói: “Hủ nam hủ nữ trên toàn thế giới đều nhìn ra được, ok? Rõ như ban ngày luôn mà.”
Hứa Tĩnh Xu lại nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Trong lớp có nhiều bạn là hủ lắm không?”
“Cũng chỉ một hai đứa thôi.” Hồ Thiến Y bĩu môi, “Nhưng trước đây cậu ấy đã từng có bạn gái rồi. Tuy đã chia tay nhưng tại sao cậu lại muốn theo đuổi trai thẳng?”
Hứa Tĩnh Xu bĩu môi, đoạn đáp: “Con trai mà có thể bẻ cong thì không phải trai thẳng.”
Hồ Thiến Y trừng mắt rồi nói: “Thế thì được. Con người Hứa Uẩn Triết tốt lắm.”
“Đương nhiên tớ biết chứ.” Hứa Tĩnh Xu nói xong, rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Hồ Thiến Y. Trước đây khi cậu học ở trường khác cũng có quen vài hủ nữ, song đa số các cô đều không bình tĩnh được như vậy, thậm chí còn hơi hóng hớt và tọc mạch làm Hứa Tĩnh Xu sinh ghét. Cậu nghĩ một lát, chợt thốt: “Này, nếu chúng ta đã là bạn cùng bàn, cậu lại biết tớ theo đuổi cậu ấy thì chúc phúc cái đi.”
Hồ Thiến Y sửng sốt trợn mắt, nhìn cậu đầy vẻ kì lạ, đoạn đáp: “Thôi được, chúc cậu thành công nhé. Hai người đều rất đẹp trai, xứng đôi lắm.”
Hứa Tĩnh Xu ôm quyền: “Mượn lời may của cậu nhé.”
Cô nhún vai ra chiều chẳng hề chi.
Từ khi có được sự tha thứ của Hứa Uẩn Triết, sức chú ý của Hứa Tĩnh Xu lại dừng hết ở chiếc dạ dày rỗng tuếch của mình. Cậu thực sự quá đói, đói quá thành thử bụng chẳng réo nữa.
Tuy bạn cùng bàn mới của cậu tốt bụng đưa cậu hai túi bánh quy nhỏ nhưng số lượng này vẫn không thể cứu cậu khỏi khốn cảnh được.
Cậu chỉ biết đợi đến khi hết tiết thứ hai thì ra quầy hàng mua đồ ăn nhân tiết thể dục giữa giờ.
Nhưng trước khi khúc quân hành vận động viên của tiết thể dục giữa giờ reo lên, Hứa Tĩnh Xu lại nhớ đến chuyện mình nợ Hứa Uẩn Triết.
Cậu bắt gặp Hứa Uẩn Triết đi đằng trước lúc xuống tầng, vội đuổi kịp, đoạn nói: “Ừm, tuần này tớ đã xin nghỉ một lần rồi, nếu xin nữa thì không hay. Nếu cuối tuần cậu về nhà thì cứ lái xe tớ đi đã! Khi nào tớ về từ Tĩnh An, mua bình ắc-quy xong thì sẽ trả xe lại cho cậu.”
Hứa Uẩn Triết nhớ tới chuyện cậu phải về Tĩnh An tảo mộ cho mẹ, trong lòng thấy ngạc nhiên, nhưng cúi đầu thì thấy Hứa Tĩnh Xu đã đưa chìa khóa xe cho mình.
“Thôi được.” Hắn nhận chiếc chìa khóa, “Cảm ơn.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thấy ngạc nhiên, cười ngượng: “Cảm ơn gì chứ? Là tớ làm mất bình ắc-quy của cậu mà.”
Hắn nhún vai.
Hứa Tĩnh Xu không hiểu hàm nghĩa của động tác này cho lắm, nghĩ một lát rồi nhắc lại chuyện cũ: “Sau này tớ sẽ tuyệt đối, tuyệt đối không ra quán net chơi game nữa.”
Hứa Uẩn Triết liếc cậu, đoạn nói: “Nhưng sẽ chơi ở nhà đúng không?”
“Ặc.” Hứa Tĩnh Xu á khẩu không đáp lại nổi.
Hứa Uẩn Triết cười khẩy một tiếng.
“Tớ thấy chơi game cũng có làm trễ nải chuyện gì đâu…” Hứa Tĩnh Xu lúng túng đáp.
Hứa Uẩn Triết nhíu mày, chẳng hiểu sao mình phải đi nói chuyện này với cậu nữa. Đây không phải cuộc đối thoại nên có ứng với quan hệ của hai người họ – Sự nhận thức này khiến Hứa Uẩn Triết không khỏi bực dọc. Hắn nói một cách hờ hững: “Đúng là chẳng làm trễ nải chuyện gì, cậu không phải để bụng đâu.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thì hốt hoảng, vội nói: “Không phải tớ…” Thế nhưng, cậu bỗng không biết nên nói ra sao nữa, ỉu xỉu chùng vai xuống.
Hứa Uẩn Triết trầm ngâm giây lát rồi thấp giọng nhủ: “Cậu chỉ cần trả xe lại cho tôi là được.”
“Nhưng mà,” Hứa Tĩnh Xu nghĩ, nói một cách bối rối, “tớ rất vui vì cậu quản tớ.”
Hứa Uẩn Triết nhìn cậu lấy làm lạ, “Cậu bị điên à?”
Cậu cười ngượng, “Bằng không, dựa vào mối quan hệ của hai chúng mình thì thực sự là quá ít khi.”
Nghe thế, Hứa Uẩn Triết dừng bước ở hàng cuối trong hàng.
“Hứa Uẩn Triết à?” Hứa Tĩnh Xu cũng dừng bước theo, nhìn hắn đầy tò mò.
Hắn hoàn hồn, chợt hỏi: “Cậu đã ăn sáng chưa?”
Hứa Tĩnh Xu nghe xong thì ngớ người.
Trước khi cậu kịp phản ứng lại, Hứa Uẩn Triết đẩy cậu sang hàng khác trong hàng lớp, đoạn nói: “Tập xong thì ăn hết trứng đi nhé.”
Hứa Tĩnh Xu lảo đảo, đứng vào hàng lớp, quay đầu sang nhìn Hứa Uẩn Triết với vẻ khó tin.
Đã bắt đầu động tác chuẩn bị, Hứa Uẩn Triết nhìn ra phía trước với biểu cảm không đổi.
Hứa Tĩnh Xu ngu ngơ làm động tác theo nhạc, nhớ ra dáng vẻ lúc sáng khi Hứa Uẩn Triết ném quả trứng sang chỗ mình, thực sự chỉ ước gì có thể tuyên bố với cả thế giới: Tớ thích Hứa Uẩn Triết nhất!
Hai người họ quấn lấy Hứa Uẩn Triết để trò chuyện suốt nên Hứa Tĩnh Xu không có cơ hội xen vào, đành phải đi cùng họ suốt dọc đường, chứng kiến Hứa Uẩn Triết làm như chẳng thấy mình.
Hứa Tĩnh Xu đói đến nỗi bụng kêu ọt ọt mãi, đi ngang qua cửa quầy hàng nhưng lại không nỡ đi vào mua đồ ăn. Khó lắm mới đến được lớp, cậu đang định đi về chỗ mình theo thói quen, đi được nửa chợt nhớ ra đã đổi chỗ, và cậu không biết giờ mình ngồi ở đâu.
Thấy ba người khác đã đi về phía chỗ ngồi mới, mục tiêu của Hứa Tĩnh Xu vội tập trung vào Hứa Uẩn Triết, nhớ ra chỗ của mình chỉ cách chỗ Hứa Uẩn Triết một lối đi bèn vội đuổi theo.
Một bạn khác đã ngồi một bên Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống ở dãy khác, tức thì ngồi xuống giải thích với Hứa Uẩn Triết: “Tớ không cố ý để bị mất đâu. Tớ không ngờ an ninh ở thị trấn lại không tốt đến thế. Cũng là tại tớ sơ sót cả, tưởng khóa chính là xong, nào ngờ tên trộm không trộm xe mà chỉ trộm mỗi bình ắc-quy! Nửa đêm nửa hôm, chẳng có bóng ai trên đường, căn bản không tìm được kẻ hiềm nghi.”
“Cậu phát hiện bình ắc-quy bị trộm vào lúc ‘nửa đêm’ ư?” Hứa Uẩn Triết lấy quả trứng làm bữa sáng từ trong túi nilon, quay đầu sang nhìn cậu đầy lạnh lùng.
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy bèn ngớ người, chớp mắt, khóe miệng giần giật, nở một nụ cười chẳng ra cười.
Đối mặt với sự chất vấn bằng gương mặt không biểu cảm của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu gắng nuốt nước bọt xuống, ấp a ấp úng: “Chơi ‘Liên Minh Huyền Thoại’.” Dứt lời, cậu lập tức đưa tay ra, bắt quả trứng luộc Hứa Uẩn Triết ném sang.
“Nếu hai ngày này cậu muốn lái xe thì tớ đưa xe tớ cho cậu lái.” Hứa Tĩnh Xu nói xong, lấy hai cái chìa khóa từ trong túi – Lần lượt là chìa khóa xe của cậu và của Hứa Uẩn Triết, đặt hết lên bàn Hứa Uẩn Triết, “Nếu cậu vội thì chiều nay tớ xin nghỉ, đi Hoài Tả mua bình ắc-quy trả lại cậu.”
Hứa Uẩn Triết lấy lại chìa khóa xe mình, bỏ vào ngăn kéo, không thèm nhìn cậu mà nói: “Tôi không vội.”
Nhìn chiếc chìa khóa còn ở trên bàn, Hứa Tĩnh Xu đành chịu, chợt nói: “Tớ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện đó.”
Hứa Uẩn Triết toan nói nếu cậu không đi chơi net, còn chơi đến tận nửa đêm thì có lẽ bình ắc-quy sẽ không bị trộm. Nhưng thốt ra câu đó lại như đang xen vào việc người khác, hắn bèn giấu trong lòng, hờ hững nói: “Cuối tuần này tôi sẽ về nhà, cậu trả lại xe cho tôi trước lúc đó là được.” Nói xong, hắn lại lấy cái chìa khóa ra lần nữa, đưa cho Hứa Tĩnh Xu.
Hứa Tĩnh Xu vừa xấu hổ vừa áy náy, cầm chiếc chìa khóa. Xem ra Hứa Uẩn Triết giận thật rồi – Hứa Tĩnh im lặng thở dài, quyết định tạm thời không làm phiền hắn nữa.
Thật ra thì Hứa Tĩnh Xu chưa ăn sáng. Vì ngủ muộn quá nên cậu dậy muộn, ra khỏi nhà rất vội vã. Nhìn quả trứng luộc trong tay, trong lòng Hứa Tĩnh Xu có thứ cảm xúc nói không nên lời.
Hình như Hứa Uẩn Triết không muốn bắt gặp cậu đi ra quán net chơi game, song nếu bắt cậu phải đảm bảo không bao giờ chơi game nữa thì chẳng thực tế chút nào. Hứa Tĩnh Xu thừa biết mình không làm được, vả lại hai người vẫn chưa xác nhận quan hệ, cậu cứ nói gì nghe nấy với Hứa Uẩn Triết mãi thì chẳng phải là thiệt thòi lắm ư?
Hứa Tĩnh Xu cũng không bằng lòng để bây giờ mình phải hi sinh nhiều đến mức đó vì Hứa Uẩn Triết.
Tiếng chuông của tiết đọc bài sớm đã reo lên rất nhanh. Hứa Tĩnh Xu tìm chiếc chìa khóa của ngăn kéo, đang định mở khóa thì cúi đầu nhận ra đây không phải chìa khóa của mình.
Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy một bạn cùng lớp đang chạy tới chỗ mình. Đối phương thở hồng hộc, nhìn cậu hỏi: “Hả? Sao mày lại ngồi đây? Vào học rồi kìa.”
Không phải là… Hứa Tĩnh Xu giật mình nhìn Hứa Uẩn Triết, nhưng Hứa Uẩn Triết còn chẳng thèm liếc sang lấy một cái, Hứa Tĩnh Xu hoàn toàn không thể hỏi hắn.
“Mày ngồi đây à?” Hứa Tĩnh Xu không kịp phản ứng lại.
Đối phương gật đầu ra chiều khẳng định, đoạn nói: “Tao ngồi đây. Chỗ mày là ở đằng sau.” Cậu ta hất cằm ra đằng sau.
Hứa Tĩnh Xu không khỏi liếc Hứa Uẩn Triết lần nữa, tiếc thay Hứa Uẩn Triết vẫn không đáp lại. Cậu đành phải nở nụ cười ngượng với cậu bạn này, đứng dậy ngồi xuống ghế sau.
Lần này Hứa Tĩnh Xu thực sự xác định đây là chỗ ngồi của mình, ngay cả sách trên mặt bàn hay chìa khóa ngăn kéo cũng là của cậu tất.
Nhớ đến lời trước đó của Hứa Uẩn Triết là chỗ ngồi của họ chỉ cách nhau mỗi một lối đi, Hứa Tĩnh Xu nào ngờ lại cách xa nhau vậy. Nếu lúc đó Hứa Tĩnh Xu đã nghe cái câu “tiện chuyển” Hứa Uẩn Triết thốt ra thấy khó tin thì bây giờ cái “tiện chuyển” đó đã thực sự nằm ngoài dự đoán của Hứa Tĩnh Xu.
Nhìn bóng dáng Hứa Uẩn Triết, sự áy náy trong lòng Hứa Tĩnh Xu càng sâu hơn. Cậu mở ngăn kéo, lấy bút trong hộp, viết vẽ lên quả trứng luộc.
Thừa dịp mọi người đang đọc bài sớm, Hứa Tĩnh Xu khom người rời khỏi chỗ, ngồi xổm bên cạnh Hứa Uẩn Triết len lén đặt quả trứng lên mặt bàn hắn rồi lại thừa dịp vẫn chưa lọt vào đôi mắt lạnh tanh của Hứa Uẩn Triết mà nhanh nhảu về chỗ mình.
Hứa Uẩn Triết nhìn quả trứng luộc đột ngột xuất hiện trước mắt và cả biểu cảm mắt ngấn nước (được vẽ), trái tim đập thịch một cái. Hắn lúng túng cầm quả trứng gà bèn phát hiện trên ngón tay bị dây vết mực, xoay sang mặt sau, trên đó là: Xin lỗi cậu, sau này tớ sẽ không bao giờ đi ra quán net chơi game nữa đâu. Tớ hứa đó!
Đọc xong, Hứa Uẩn Triết nhíu mày, nghĩ bụng quả nhiên cái tên này không định bỏ game thật. Hắn quay đầu lại thì thấy Hứa Tĩnh Xu đang chắp hai tay tạo hình chữ thập, cúi đầu với hắn, lại lén ngước mắt nhìn hắn, nhất thời cầm lòng không đậu mà tức quá hóa cười.
Thấy Hứa Uẩn Triết cười, mắt Hứa Tĩnh Xu sáng rực, biết mọi chuyện đã qua, chỉ ước gì có thể vỗ tay chúc mừng nữa thôi.
Tuy cuối cùng thì Hứa Uẩn Triết cũng thả quả trứng vào ngăn kéo, không phản ứng với cậu nữa nhưng Hứa Tĩnh Xu vẫn thở phào.
“Cậu đang theo đuổi cậu ấy à?” Bỗng, một giọng nói cất lên từ bên cạnh Hứa Tĩnh Xu.
Hứa Tĩnh Xu phát hoảng, thiếu điều nhảy dựng ngay tại chỗ, quay đầu sang thì mới nhớ ra bây giờ mình đã là một người có bạn cùng bàn rồi.
Chưa kể còn là một bạn cùng bàn nữ!
Cái lần Hứa Tĩnh Xu từng ngồi cùng bàn với một bạn nữ trước đó là hồi học lớp ba. Từ khi lên lớp bốn, cho dù cậu có đi học ở trường nào thì cũng không có giáo viên nào xếp con trai và con gái ngồi cùng bàn nữa.
Không ngờ trường cấp ba huyện Lật Sơn lại tiên tiến và thoáng đến mức này!
Hứa Tĩnh Xu ma xui quỷ khiến mà nhìn một vòng xung quanh, bây giờ mới nhớ thật ra thì lúc chưa đổi chỗ, trong lớp cũng có nam và nữ ngồi cùng bàn, chỉ là cậu một mình một bàn, không để ý mà thôi.
“Ờm.” Đối mặt với câu hỏi của Hồ Thiến Y, Hứa Tĩnh Xu ngớ người hai giây, sau khi chắc chắn trên mặt cô không biểu lộ vẻ kì thị và chán ghét thì mới trả lời, “Sao cậu biết?”
Nghe vậy, Hồ Thiến Y không khỏi liếc xéo, đoạn nói: “Hủ nam hủ nữ trên toàn thế giới đều nhìn ra được, ok? Rõ như ban ngày luôn mà.”
Hứa Tĩnh Xu lại nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Trong lớp có nhiều bạn là hủ lắm không?”
“Cũng chỉ một hai đứa thôi.” Hồ Thiến Y bĩu môi, “Nhưng trước đây cậu ấy đã từng có bạn gái rồi. Tuy đã chia tay nhưng tại sao cậu lại muốn theo đuổi trai thẳng?”
Hứa Tĩnh Xu bĩu môi, đoạn đáp: “Con trai mà có thể bẻ cong thì không phải trai thẳng.”
Hồ Thiến Y trừng mắt rồi nói: “Thế thì được. Con người Hứa Uẩn Triết tốt lắm.”
“Đương nhiên tớ biết chứ.” Hứa Tĩnh Xu nói xong, rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Hồ Thiến Y. Trước đây khi cậu học ở trường khác cũng có quen vài hủ nữ, song đa số các cô đều không bình tĩnh được như vậy, thậm chí còn hơi hóng hớt và tọc mạch làm Hứa Tĩnh Xu sinh ghét. Cậu nghĩ một lát, chợt thốt: “Này, nếu chúng ta đã là bạn cùng bàn, cậu lại biết tớ theo đuổi cậu ấy thì chúc phúc cái đi.”
Hồ Thiến Y sửng sốt trợn mắt, nhìn cậu đầy vẻ kì lạ, đoạn đáp: “Thôi được, chúc cậu thành công nhé. Hai người đều rất đẹp trai, xứng đôi lắm.”
Hứa Tĩnh Xu ôm quyền: “Mượn lời may của cậu nhé.”
Cô nhún vai ra chiều chẳng hề chi.
Từ khi có được sự tha thứ của Hứa Uẩn Triết, sức chú ý của Hứa Tĩnh Xu lại dừng hết ở chiếc dạ dày rỗng tuếch của mình. Cậu thực sự quá đói, đói quá thành thử bụng chẳng réo nữa.
Tuy bạn cùng bàn mới của cậu tốt bụng đưa cậu hai túi bánh quy nhỏ nhưng số lượng này vẫn không thể cứu cậu khỏi khốn cảnh được.
Cậu chỉ biết đợi đến khi hết tiết thứ hai thì ra quầy hàng mua đồ ăn nhân tiết thể dục giữa giờ.
Nhưng trước khi khúc quân hành vận động viên của tiết thể dục giữa giờ reo lên, Hứa Tĩnh Xu lại nhớ đến chuyện mình nợ Hứa Uẩn Triết.
Cậu bắt gặp Hứa Uẩn Triết đi đằng trước lúc xuống tầng, vội đuổi kịp, đoạn nói: “Ừm, tuần này tớ đã xin nghỉ một lần rồi, nếu xin nữa thì không hay. Nếu cuối tuần cậu về nhà thì cứ lái xe tớ đi đã! Khi nào tớ về từ Tĩnh An, mua bình ắc-quy xong thì sẽ trả xe lại cho cậu.”
Hứa Uẩn Triết nhớ tới chuyện cậu phải về Tĩnh An tảo mộ cho mẹ, trong lòng thấy ngạc nhiên, nhưng cúi đầu thì thấy Hứa Tĩnh Xu đã đưa chìa khóa xe cho mình.
“Thôi được.” Hắn nhận chiếc chìa khóa, “Cảm ơn.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thấy ngạc nhiên, cười ngượng: “Cảm ơn gì chứ? Là tớ làm mất bình ắc-quy của cậu mà.”
Hắn nhún vai.
Hứa Tĩnh Xu không hiểu hàm nghĩa của động tác này cho lắm, nghĩ một lát rồi nhắc lại chuyện cũ: “Sau này tớ sẽ tuyệt đối, tuyệt đối không ra quán net chơi game nữa.”
Hứa Uẩn Triết liếc cậu, đoạn nói: “Nhưng sẽ chơi ở nhà đúng không?”
“Ặc.” Hứa Tĩnh Xu á khẩu không đáp lại nổi.
Hứa Uẩn Triết cười khẩy một tiếng.
“Tớ thấy chơi game cũng có làm trễ nải chuyện gì đâu…” Hứa Tĩnh Xu lúng túng đáp.
Hứa Uẩn Triết nhíu mày, chẳng hiểu sao mình phải đi nói chuyện này với cậu nữa. Đây không phải cuộc đối thoại nên có ứng với quan hệ của hai người họ – Sự nhận thức này khiến Hứa Uẩn Triết không khỏi bực dọc. Hắn nói một cách hờ hững: “Đúng là chẳng làm trễ nải chuyện gì, cậu không phải để bụng đâu.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thì hốt hoảng, vội nói: “Không phải tớ…” Thế nhưng, cậu bỗng không biết nên nói ra sao nữa, ỉu xỉu chùng vai xuống.
Hứa Uẩn Triết trầm ngâm giây lát rồi thấp giọng nhủ: “Cậu chỉ cần trả xe lại cho tôi là được.”
“Nhưng mà,” Hứa Tĩnh Xu nghĩ, nói một cách bối rối, “tớ rất vui vì cậu quản tớ.”
Hứa Uẩn Triết nhìn cậu lấy làm lạ, “Cậu bị điên à?”
Cậu cười ngượng, “Bằng không, dựa vào mối quan hệ của hai chúng mình thì thực sự là quá ít khi.”
Nghe thế, Hứa Uẩn Triết dừng bước ở hàng cuối trong hàng.
“Hứa Uẩn Triết à?” Hứa Tĩnh Xu cũng dừng bước theo, nhìn hắn đầy tò mò.
Hắn hoàn hồn, chợt hỏi: “Cậu đã ăn sáng chưa?”
Hứa Tĩnh Xu nghe xong thì ngớ người.
Trước khi cậu kịp phản ứng lại, Hứa Uẩn Triết đẩy cậu sang hàng khác trong hàng lớp, đoạn nói: “Tập xong thì ăn hết trứng đi nhé.”
Hứa Tĩnh Xu lảo đảo, đứng vào hàng lớp, quay đầu sang nhìn Hứa Uẩn Triết với vẻ khó tin.
Đã bắt đầu động tác chuẩn bị, Hứa Uẩn Triết nhìn ra phía trước với biểu cảm không đổi.
Hứa Tĩnh Xu ngu ngơ làm động tác theo nhạc, nhớ ra dáng vẻ lúc sáng khi Hứa Uẩn Triết ném quả trứng sang chỗ mình, thực sự chỉ ước gì có thể tuyên bố với cả thế giới: Tớ thích Hứa Uẩn Triết nhất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook