Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu
-
Chương 32
Tuy Hứa Tĩnh Xu rất mong đợi vào việc đổi chỗ ngồi tối nay, cứ thầm nghĩ mình với Hứa Uẩn Triết sẽ luôn có duyên không, có thể ngồi cùng bàn không? Thế nhưng, nghĩ đến cái ngày lúc bị thầy chủ nhiệm tìm nói chuyện, cậu đã cố tình nhắc tới hi vọng trở thành bạn cùng bàn của Hứa Uẩn Triết, lại không khỏi thấy thiếu tự tin bởi đáp án chính thức.
Chắc hẳn chuyện của Nghê Tông Thi đã làm cậu để lại một ấn tượng xấu trong lòng thầy chủ nhiệm. Hứa Tĩnh Xu đoán thầy chủ nhiệm sẽ không thực hiện nguyện vọng của cậu đâu.
Biết thừa là không có khả năng nào, song vẫn cầm lòng không đặng mà đợi chờ. Con người là một loài động vật lạ kì, và Hứa Tĩnh Xu là người quá đỗi bình thường trong quần thể lạ kì đó – Đây là định nghĩa cậu tự nghĩ ra cho mình.
Cũng may là có sự giúp đỡ của Hứa Uẩn Triết nên chuyện Hứa Tĩnh Xu chuyển vào ở trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng, khi cả hai chuyển hết đồ đạc về phòng 201, tiếng chuông nghỉ trưa bèn reo lên. Hứa Tĩnh Xu hãy còn nhớ Hứa Uẩn Triết bảo hắn muốn ngủ trưa, động tác mở vali chợt dừng.
Hứa Uẩn Triết nấu một bình nước sôi xong bèn pha với nước nguội, thấy cậu vẫn đứng không cựa quậy, bèn lấy làm lạ mà hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“À. Không có gì đâu.” Hứa Tĩnh Xu thấy hắn tạm thời không có ý muốn đi ngủ bèn bắt đầu bày biện đồ mình ở khắp các nơi trong phòng ngủ, bao gồm cả đôi dép lê, cốc nước, sữa tắm, dầu gội đầu của mình,…
Chỉ một chốc sau, Hứa Tĩnh Xu đã bày đầy cả bàn học trống. Cậu len lén liếc sang Hứa Uẩn Triết thì thấy hắn đang ngồi uống nước bên giường, hình như không để ý đến hành động của mình, bèn im ỉm tạm thời đặt khung ảnh lên trên bàn hắn.
Bây giờ rất ít người đặt khung ảnh lên bàn, chưa kể là còn đưa đến trường nữa. Thấy khung ảnh Hứa Tĩnh Xu đặt lên bàn mình, Hứa Uẩn Triết không khỏi tò mò bức ảnh trong khung là cái gì.
“A, cậu thật là!” Bỗng, Hứa Tĩnh Xu thốt lên.
Hứa Uẩn Triết chẳng hiểu mô tê gì, mãi đến tận khi Hứa Tĩnh Xu cầm cái hộp bánh quy Hứa Tĩnh Xu tặng mà vẫn chưa ăn hết lên thì mới ngớ người.
“Cậu không thích ăn hả?” Hứa Tĩnh Xu nhíu mày, quay đầu lại nói với vẻ không vui, “Đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa ăn hết. Lần trước tớ hỏi thì cậu bảo ngon, cậu lừa tớ hả?”
Hứa Uẩn Triết nghẹn lời, nghĩ thầm sao câu nào cái tên này cũng nhớ hết vậy? Dung lượng não quá là kinh khủng. Đối mặt với lời chất vấn của Hứa Tĩnh Xu, hắn cụp mi, nhìn nước trong cốc, đáp một cách hờ hững, “Tôi mắc chứng không dung nạp Lactose, không được ăn chế phẩm làm từ sữa. Hộp bánh quy đó bỏ nhiều bơ quá.”
“À…” Hứa Tĩnh Xu đăm chiêu, chốc sau chợt nhíu mày nói, “Nhưng hồi trước cậu có ăn cơm cùng hai cô gái ở nhà hàng ở thành Lĩnh Tú, rõ là đã ăn bánh flan, bên trong cái bánh đó cũng có chế phẩm từ sữa mà.”
Đúng là cái gì cậu ta cũng nhớ thật! Hứa Uẩn Triết đã quên sạch bách chuyện Hề Lôi, lại bị cái tên này nhắc tới. Hắn không khỏi tặc lưỡi.
Hứa Tĩnh Xu nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ một chốc. Bỗng, cậu nói như đã ngộ ra: “À, cô gái đó… Bạn nữ ăn bánh flan với cậu là bạn gái cũ của cậu đúng không?”
“Đệch. Cậu đi làm không làm tử tế đi, còn nhìn lén tôi ăn cái gì nữa hả?” Hứa Uẩn Triết không khỏi thấy phiền, vừa nói xong lại thấy Hứa Tĩnh Xu gật đầu đầy khẳng định. Hứa Uẩn Triết cầm lòng không đậu mà lắc đầu, uống một hớp nước to.
Có lẽ Hứa Tĩnh Xu cảm nhận được cơn giận của hắn nên lè lưỡi, tiếp tục dọn đồ đạc của mình, không nói gì nữa.
Song, trong khoảng thời gian đôi bên im lặng, Hứa Uẩn Triết càng nghĩ càng thấy không đúng – Vì sao Hứa Tĩnh Xu lại gật đầu, lại thừa nhận sự chỉ trích với chính cậu? Thế tức là từ thời điểm đó, Hứa Tĩnh Xu đã để ý đến hắn rồi?
Nghĩ đến đây, Hứa Uẩn Triết không khỏi thấy tóc gáy dựng đứng. Hắn đứng dậy rót thêm một cốc nước ấm, nghĩ tới nghĩ lui, quay đầu lại hỏi tiếp: “Này, hôm đó lúc thanh toán cậu đã bảo tôi ký hóa đơn ngân hàng là cố tình à?”
Hứa Tĩnh Xu xoay người lại, mừng húm: “Cậu vẫn nhớ vụ đó hả?”
Nhìn nét mặt cậu là Hứa Uẩn Triết đã biết tỏng đáp án rồi.
“Chậc.” Hứa Uẩn Triết hít sâu, im ỉm uống nửa cốc nước ấm. Hắn cảm thấy mình như một con thỏ bị giam trong phòng 201, và con sói vừa mới bước vào căn phòng này đã bắt đầu nhớ thương đến hắn từ ngày nảo tháng nào rồi.
Nhưng, Hứa Uẩn Triết có bị đánh chết cũng sẽ chẳng thừa nhận mình là một con thỏ chỉ biết thừa nhận sự xâm phạm này.
“Này, tiếp nào. Vậy tức là cô gái đó thực sự là bạn gái cũ của cậu hả? Hừm… Trông bạn ấy ra sao? Đáng yêu lắm không?” Hứa Tĩnh Xu ngồi trên ghế, vừa sửa soạn đồ trên mặt bàn vừa hỏi.
“Trông cô ta ra sao ư? Lúc đó cậu chưa nhìn thấy à?” Từ đầu tới cuối, Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng đuổi kịp được lối suy nghĩ quái gở của Hứa Tĩnh Xu, thốt ra xong bèn nói với vẻ bực bội, “Ai muốn ‘tiếp nào’ với cậu? Dọn mau lên! Tôi muốn ngủ trưa.”
Hứa Tĩnh Xu chớp mắt, đoạn hỏi: “Tớ dọn đồ ở đây thì ảnh hưởng đến việc cậu ngủ trưa đâu?”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết ngớ người. Song hắn chỉ ngớ người được hai giây thì đến giây thứ ba đã bắt đầu nghĩ mình có nên đi đến lớp để học luôn không.
Hứa Tĩnh Xu bĩu môi, nghĩ một chốc, chợt nói bâng quơ: “Thật ra tớ không nhớ bề ngoài bạn ấy thế nào nữa cả. Bởi vì lúc đó tớ chỉ lo nhìn cậu thôi. Nhưng chắc hẳn bạn ấy đáng yêu lắm nhỉ? Không thì tuy cậu thừa biết mình không thể ăn chế phẩm từ sữa mà vẫn ăn bánh flan của bạn ấy. Ôi, xem ra đây là sức mạnh của tình yêu rồi.”
Hứa Uẩn Triết nghe mà đuôi mày giần giật hai cái, song khi thấy nét mặt buồn bã như bỏ lỡ điều gì đó bỗng xuất hiện trên gương mặt Hứa Tĩnh Xu thì lại không khỏi nhíu mày.
“Đến bao giờ tớ mới được đối xử như bạn ấy nhỉ?” Hứa Tĩnh Xu nói xong bèn hít một hơi, nhún vai, cầm khung ảnh lên, đặt sang mặt bàn mình.
Hứa Uẩn Triết cảm giác gân xanh trên trán mình đang nổ đôm đốp, bởi vì rõ là hắn nhìn ra được rằng Hứa Tĩnh Xu đang làm màu mà thôi. Dù biết tỏng cậu chỉ đang giả vờ giả vịt, cố tình lừa bịp, nhưng khi Hứa Uẩn Triết nghe cậu than thở, trong lòng vẫn thấy bứt rứt.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Tĩnh Xu lại than thở đầy phô trương.
“Tôi đã ăn bánh quy rồi, được chưa?” Hứa Uẩn Triết không kìm lòng được mà nói, “Chẳng qua tôi không thể ăn nhiều mà thôi. Số bánh nửa hộp đó toàn là tôi ăn cả, sao cậu ý kiến ý cò nhiều vậy?”
Nghe thế, vẻ ủ rũ trên mặt Hứa Tĩnh Xu không còn sót lại chút gì. Cậu im lặng nhìn Hứa Uẩn Triết, bỗng phụt cười thành tiếng. Trước khi Hứa Uẩn Triết trở mặt, cậu bèn nhịn cười, đoạn nói: “Ừa.”
Nhìn đôi mắt phát sáng của cậu, Hứa Uẩn Triết hít sâu, chợt lắc đầu.
Hứa Uẩn Triết uống hết nước trong cốc, đứng dậy toan đến bên giường nằm xuống.
Đột nhiên, Hứa Tĩnh Xu hỏi: “Đúng rồi. Trước đây cậu thích cô ấy đến mức đó thì chắc đã không còn là xử nam nữa nhỉ?”
Nghe vậy, suýt chút nữa Hứa Uẩn Triết đã phun hết số nước vẫn chưa nuốt xuống giường. Hắn gắng nuốt nước vào bụng, xoay phắt người sang, đối mặt với vẻ mặt đầy vô tội của Hứa Tĩnh Xu, cắn răng nói: “Hứa Tĩnh Xu, cậu muốn ăn đòn phải không?”
“Tớ vẫn còn là xử nam đó.” Hứa Tĩnh Xu nói.
Hứa Uẩn Triết nghe vậy bèn ngây ra như phỗng. Việc hỏi một đằng trả lời một nẻo này làm hắn tạm thời quên khuấy cơn giận, trái lại còn thấy hồi hộp đến lạ trước câu “tự giới thiệu” thản nhiên này. Mãi sau, hắn “À” một tiếng, lên giường.
“Tớ ngồi trên giường cậu được không?” Hứa Tĩnh Xu thấy hắn nằm xuống, đi đến bên giường rồi hỏi.
Hứa Uẩn Triết nhìn cậu lấy làm lạ, đoạn đáp: “Cứ tự nhiên.”
Cậu mỉm cười ngồi xuống, chống hai tay xuống mép giường, nghĩ một chốc rồi nói: “Hóa ra cậu không phải xử nam thật, ban đầu tớ không chắc lắm. Cậu đừng tạc mao nữa…” Dư quang thoáng nhìn thấy Hứa Uẩn Triết sắp ngồi dậy bèn vội giải thích, “Bởi vì tính cậu, ừm… Thoạt trông chắc là khá bảo thủ? Cho nên tớ thấy bất ngờ lắm. Nhưng tớ không ngại đâu.”
Hứa Uẩn Triết thầm nghĩ, ai thèm quan tâm cậu ngại hay không? Hắn nâng tay gối lên đầu, liếc Hứa Tĩnh Xu rồi nói: “Tôi mới tưởng là cậu không phải xử nam ấy.”
“Tại tớ làm trong bar à?” Hứa Tĩnh Xu cười bất cần đời.
Hắn “Ừ” một tiếng.
“Làm buổi tối ở quán bar sẽ kiếm nhiều tiền hơn, không chỉ mỗi tiền lương kiêm chức mà còn cả tiền boa khách cho.” Hứa Tĩnh Xu nhìn ra phía trước, “Tớ cần rất nhiều tiền, vì phải đi rất nhiều nơi. Nhưng bố tớ lại không cho tớ đi, cho nên tớ chỉ đành phải tự kiếm thôi.” Dứt lời, cậu quay đầu sang nhoẻn miệng cười khẽ với Hứa Uẩn Triết.
Vừa nãy lúc nhìn cậu kể chuyện đi làm, trên nét mặt cậu vừa có cảm giác hướng về nơi xa xăm, vừa có vẻ điềm nhiên như không – Chuyện này làm Hứa Uẩn Triết không khỏi tò mò lúc cậu kể việc này, trong lòng đã nghĩ đến điều gì.
Sau khi chần chờ, Hứa Uẩn Triết mới hỏi: “‘Phải đi’ rất nhiều nơi nghĩa là sao? Vì sao bố cậu lại không cho cậu đi?”
Hứa Tĩnh Xu bật cười như thể Hứa Uẩn Triết đang hỏi một câu rất đỗi ngây thơ. “Vì tớ vẫn đang học cấp ba, phải thi đại học, kiếm tìm một con đường. Vào thời điểm này, phụ huynh sẽ không mong con mình chạy lung tung khắp nơi, đúng chứ?”
“Chạy lung tung?” Hứa Uẩn Triết nhắc nhở cậu rằng cậu vẫn chưa trả lời câu thứ nhất.
“Ừ. Tớ đang tìm ‘mẹ’ tớ. Nói một cách chính xác hơn là, người sống trong thân xác của mẹ tớ.” Hứa Tĩnh Xu đáp.
Trong mắt cậu chứa nụ cười khẽ, song Hứa Uẩn Triết nghe mà thấy mông lung.
Hứa Tĩnh Xu thấy hắn khó hiểu nên giải thích thêm: “Mẹ tớ là diễn viên mà. Bà ấy đã đóng mấy bộ phim, vả lại cũng diễn rất tuyệt vời, còn giành được kha khá giải thưởng. Nhưng bà không được dạy và huấn luyện một cách chuyên nghiệp, đều là tìm tòi dựa vào chính bản thân mình. Bởi vậy, vì để diễn nhân vật trong phim cho thật tốt, bà đã trở thành người trong phim. Nói như thế, cậu nghe chắc chắn sẽ thấy cực kì vớ vẩn, nhưng bác sĩ đã bảo bà bị mắc hội chứng rối loạn đa nhân cách, là một căn bệnh tâm thần. Sau này bà ấy đã qua đời vì căn bệnh đó, cậu có biết chuyện này không?”
Từ khi cậu kể về mẹ mình, Hứa Uẩn Triết nên đoán trước lời tiếp đó sẽ không hề thoải mái. Thế nhưng, có thế nào hắn cũng chẳng ngờ được rằng Hứa Tĩnh Xu sẽ thẳng thắn với mình đến nhường ấy.
Hắn thực sự chỉ hỏi một câu vì tò mò, mà giọng nói đột nhiên trầm tĩnh của Hứa Tĩnh Xu lại khiến hắn thấy hơi hối hận, hối hận bởi câu hỏi ban đầu mình đã hỏi. Đồng thời, hắn cũng thấy xót xa.
Hắn nhớ đến chuyện ông ngoại mình đào cây đào trong sân lên, nhớ đến đôi mắt Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn ngay sau đó. Tiếc thay vào lúc đó, hắn đã hoàn toàn quên mất rằng có thể Hứa Tĩnh Xu đang đồng cảm với hắn.
“Vì mẹ tớ mắc bệnh nên thi thoảng bà ấy sẽ là mẹ tớ, thi thoảng sẽ là người mà mẹ từng diễn. Trong đó có một người – đến tận bây giờ tớ vẫn không biết là nhân vật nào – bà ta không thích tớ. Bà ta thường hay ngược đãi tớ, còn bỏ rơi tớ ngoài đường nhiều bận.” Hứa Tĩnh Xu hồi tưởng, hơi bĩu môi, “Sau đó có một ngày, mẹ tớ tự sát. Tớ và bố tớ đọc nhật kí của bà mới vỡ lẽ ra, hóa ra trong cơ thể bà có một người muốn hại tớ, muốn giết tớ. Vì để bảo vệ tớ nên bà mới tự sát. Trước đây tớ còn bé nên đành cam chịu, nhưng hai năm nay tớ đã có thể tự đi làm việc để kiếm tiền nên muốn đến những nơi bà từng đóng phim để xem xét, tìm xem rốt cuộc là ai muốn hại tớ nên mới khiến mẹ tớ tự sát.”
Thảo nào Hứa Tĩnh Xu lại đặt phòng ở nhà hắn, hơn nữa lúc thấy cảnh ngoài cửa sổ đã để ý đến mức đó. Tuy bình thường Hứa Tĩnh Xu nói chuyện toàn nói không đâu, nhưng khi cậu thực sự bình tĩnh kể chuyện này lại khiến Hứa Uẩn Triết không khỏi hoài niệm dáng vẻ tưng tửng của cậu.
Nghe cậu kể xong, Hứa Uẩn Triết chẳng biết nói gì hơn, chỉ đành im lặng nhìn cậu.
Hứa Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn hắn giây lát, chợt nhoẻn miệng cười, đoạn nói: “Trò chuyện lâu quá rồi, tớ đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé.”
Hứa Uẩn Triết âm thầm thở phào, trả lời: “Ngủ ngon.”
Rất nhanh sau, Hứa Tĩnh Xu trèo lên giường trên.
Hứa Uẩn Triết nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra cái cây trồng trong sân, song nó không phải đào, mà là mơ.
“Đúng rồi, Hứa Uẩn Triết ơi.” Hứa Tĩnh Xu dịch người ra ngoài giường, gọi với xuống giường dưới.
Hứa Uẩn Triết mở mắt, lại thấy cậu treo vất vưởng bên mạn giường, trái tim lại phát hoảng, lạnh lùng hỏi: “Gì?”
“Ban nãy cậu nhìn tớ kiểu đó, có phải muốn hôn tớ không?” Cậu tròn mắt hỏi.
Tâm trạng của Hứa Uẩn Triết mới chùng xuống chưa được hai phút, nghe vậy bèn nói với vẻ không thèm cả nể nữa: “Không.”
“Ò.” Cậu thất vọng bĩu môi, lại cười nói, “Nhưng ban nãy tớ muốn hôn cậu đó.”
Đệch. Tai Hứa Uẩn Triết nóng bừng, trừng cậu: “Cậu dám?”
Cậu hỏi như thể lạ lắm: “Tại sao tớ không dám?”
Hứa Uẩn Triết không muốn cãi với cậu nữa. Hắn khẳng khái thừa nhận rằng mình không biết dẻo miệng như Hứa Tĩnh Xu được. Hắn liếc xéo Hứa Tĩnh Xu bằng một cái nhìn lạnh lùng nhất có thể, xoay người đối mặt với tường, đoạn nói: “Không nói nữa, ngủ ngon.”
Hứa Tĩnh Xu nhìn bóng lưng hắn. Một chốc sau, “Ò” một tiếng, nằm lại giường.
Thế nhưng, Hứa Tĩnh Xu chẳng tài nào ngủ nổi. Trừ bố và dì Phó ra, không ai biết cậu đang tìm ‘mẹ’, nhưng từ lúc nãy trở đi, Hứa Uẩn Triết đã biết rồi. Hứa Tĩnh Xu rất vui vì hắn là người thứ ba hay chuyện.
“Hứa Uẩn Triết này, đợi khi nào chúng mình có thể bộc lộ nhiều lời trong lòng hơn thì chúng mình hôn nhé.” Nhìn trần nhà, Hứa Tĩnh Xu chợt nhủ. Song, giường dưới của cậu không hề lên tiếng. Cậu còn nói thêm: “Cậu không nói gì là tớ xem như cậu đồng ý rồi nhá?” Dứt lời, cậu nhoái người xuống nhìn, vừa lúc chứng kiến Hứa Uẩn Triết đương trợn mắt, ánh nhìn lạnh như băng.
Hứa Tĩnh Xu nhìn mà phì cười, cảm thấy mĩ mãn quay về ổ chăn mình.
Chắc hẳn chuyện của Nghê Tông Thi đã làm cậu để lại một ấn tượng xấu trong lòng thầy chủ nhiệm. Hứa Tĩnh Xu đoán thầy chủ nhiệm sẽ không thực hiện nguyện vọng của cậu đâu.
Biết thừa là không có khả năng nào, song vẫn cầm lòng không đặng mà đợi chờ. Con người là một loài động vật lạ kì, và Hứa Tĩnh Xu là người quá đỗi bình thường trong quần thể lạ kì đó – Đây là định nghĩa cậu tự nghĩ ra cho mình.
Cũng may là có sự giúp đỡ của Hứa Uẩn Triết nên chuyện Hứa Tĩnh Xu chuyển vào ở trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng, khi cả hai chuyển hết đồ đạc về phòng 201, tiếng chuông nghỉ trưa bèn reo lên. Hứa Tĩnh Xu hãy còn nhớ Hứa Uẩn Triết bảo hắn muốn ngủ trưa, động tác mở vali chợt dừng.
Hứa Uẩn Triết nấu một bình nước sôi xong bèn pha với nước nguội, thấy cậu vẫn đứng không cựa quậy, bèn lấy làm lạ mà hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“À. Không có gì đâu.” Hứa Tĩnh Xu thấy hắn tạm thời không có ý muốn đi ngủ bèn bắt đầu bày biện đồ mình ở khắp các nơi trong phòng ngủ, bao gồm cả đôi dép lê, cốc nước, sữa tắm, dầu gội đầu của mình,…
Chỉ một chốc sau, Hứa Tĩnh Xu đã bày đầy cả bàn học trống. Cậu len lén liếc sang Hứa Uẩn Triết thì thấy hắn đang ngồi uống nước bên giường, hình như không để ý đến hành động của mình, bèn im ỉm tạm thời đặt khung ảnh lên trên bàn hắn.
Bây giờ rất ít người đặt khung ảnh lên bàn, chưa kể là còn đưa đến trường nữa. Thấy khung ảnh Hứa Tĩnh Xu đặt lên bàn mình, Hứa Uẩn Triết không khỏi tò mò bức ảnh trong khung là cái gì.
“A, cậu thật là!” Bỗng, Hứa Tĩnh Xu thốt lên.
Hứa Uẩn Triết chẳng hiểu mô tê gì, mãi đến tận khi Hứa Tĩnh Xu cầm cái hộp bánh quy Hứa Tĩnh Xu tặng mà vẫn chưa ăn hết lên thì mới ngớ người.
“Cậu không thích ăn hả?” Hứa Tĩnh Xu nhíu mày, quay đầu lại nói với vẻ không vui, “Đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa ăn hết. Lần trước tớ hỏi thì cậu bảo ngon, cậu lừa tớ hả?”
Hứa Uẩn Triết nghẹn lời, nghĩ thầm sao câu nào cái tên này cũng nhớ hết vậy? Dung lượng não quá là kinh khủng. Đối mặt với lời chất vấn của Hứa Tĩnh Xu, hắn cụp mi, nhìn nước trong cốc, đáp một cách hờ hững, “Tôi mắc chứng không dung nạp Lactose, không được ăn chế phẩm làm từ sữa. Hộp bánh quy đó bỏ nhiều bơ quá.”
“À…” Hứa Tĩnh Xu đăm chiêu, chốc sau chợt nhíu mày nói, “Nhưng hồi trước cậu có ăn cơm cùng hai cô gái ở nhà hàng ở thành Lĩnh Tú, rõ là đã ăn bánh flan, bên trong cái bánh đó cũng có chế phẩm từ sữa mà.”
Đúng là cái gì cậu ta cũng nhớ thật! Hứa Uẩn Triết đã quên sạch bách chuyện Hề Lôi, lại bị cái tên này nhắc tới. Hắn không khỏi tặc lưỡi.
Hứa Tĩnh Xu nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ một chốc. Bỗng, cậu nói như đã ngộ ra: “À, cô gái đó… Bạn nữ ăn bánh flan với cậu là bạn gái cũ của cậu đúng không?”
“Đệch. Cậu đi làm không làm tử tế đi, còn nhìn lén tôi ăn cái gì nữa hả?” Hứa Uẩn Triết không khỏi thấy phiền, vừa nói xong lại thấy Hứa Tĩnh Xu gật đầu đầy khẳng định. Hứa Uẩn Triết cầm lòng không đậu mà lắc đầu, uống một hớp nước to.
Có lẽ Hứa Tĩnh Xu cảm nhận được cơn giận của hắn nên lè lưỡi, tiếp tục dọn đồ đạc của mình, không nói gì nữa.
Song, trong khoảng thời gian đôi bên im lặng, Hứa Uẩn Triết càng nghĩ càng thấy không đúng – Vì sao Hứa Tĩnh Xu lại gật đầu, lại thừa nhận sự chỉ trích với chính cậu? Thế tức là từ thời điểm đó, Hứa Tĩnh Xu đã để ý đến hắn rồi?
Nghĩ đến đây, Hứa Uẩn Triết không khỏi thấy tóc gáy dựng đứng. Hắn đứng dậy rót thêm một cốc nước ấm, nghĩ tới nghĩ lui, quay đầu lại hỏi tiếp: “Này, hôm đó lúc thanh toán cậu đã bảo tôi ký hóa đơn ngân hàng là cố tình à?”
Hứa Tĩnh Xu xoay người lại, mừng húm: “Cậu vẫn nhớ vụ đó hả?”
Nhìn nét mặt cậu là Hứa Uẩn Triết đã biết tỏng đáp án rồi.
“Chậc.” Hứa Uẩn Triết hít sâu, im ỉm uống nửa cốc nước ấm. Hắn cảm thấy mình như một con thỏ bị giam trong phòng 201, và con sói vừa mới bước vào căn phòng này đã bắt đầu nhớ thương đến hắn từ ngày nảo tháng nào rồi.
Nhưng, Hứa Uẩn Triết có bị đánh chết cũng sẽ chẳng thừa nhận mình là một con thỏ chỉ biết thừa nhận sự xâm phạm này.
“Này, tiếp nào. Vậy tức là cô gái đó thực sự là bạn gái cũ của cậu hả? Hừm… Trông bạn ấy ra sao? Đáng yêu lắm không?” Hứa Tĩnh Xu ngồi trên ghế, vừa sửa soạn đồ trên mặt bàn vừa hỏi.
“Trông cô ta ra sao ư? Lúc đó cậu chưa nhìn thấy à?” Từ đầu tới cuối, Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng đuổi kịp được lối suy nghĩ quái gở của Hứa Tĩnh Xu, thốt ra xong bèn nói với vẻ bực bội, “Ai muốn ‘tiếp nào’ với cậu? Dọn mau lên! Tôi muốn ngủ trưa.”
Hứa Tĩnh Xu chớp mắt, đoạn hỏi: “Tớ dọn đồ ở đây thì ảnh hưởng đến việc cậu ngủ trưa đâu?”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết ngớ người. Song hắn chỉ ngớ người được hai giây thì đến giây thứ ba đã bắt đầu nghĩ mình có nên đi đến lớp để học luôn không.
Hứa Tĩnh Xu bĩu môi, nghĩ một chốc, chợt nói bâng quơ: “Thật ra tớ không nhớ bề ngoài bạn ấy thế nào nữa cả. Bởi vì lúc đó tớ chỉ lo nhìn cậu thôi. Nhưng chắc hẳn bạn ấy đáng yêu lắm nhỉ? Không thì tuy cậu thừa biết mình không thể ăn chế phẩm từ sữa mà vẫn ăn bánh flan của bạn ấy. Ôi, xem ra đây là sức mạnh của tình yêu rồi.”
Hứa Uẩn Triết nghe mà đuôi mày giần giật hai cái, song khi thấy nét mặt buồn bã như bỏ lỡ điều gì đó bỗng xuất hiện trên gương mặt Hứa Tĩnh Xu thì lại không khỏi nhíu mày.
“Đến bao giờ tớ mới được đối xử như bạn ấy nhỉ?” Hứa Tĩnh Xu nói xong bèn hít một hơi, nhún vai, cầm khung ảnh lên, đặt sang mặt bàn mình.
Hứa Uẩn Triết cảm giác gân xanh trên trán mình đang nổ đôm đốp, bởi vì rõ là hắn nhìn ra được rằng Hứa Tĩnh Xu đang làm màu mà thôi. Dù biết tỏng cậu chỉ đang giả vờ giả vịt, cố tình lừa bịp, nhưng khi Hứa Uẩn Triết nghe cậu than thở, trong lòng vẫn thấy bứt rứt.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Tĩnh Xu lại than thở đầy phô trương.
“Tôi đã ăn bánh quy rồi, được chưa?” Hứa Uẩn Triết không kìm lòng được mà nói, “Chẳng qua tôi không thể ăn nhiều mà thôi. Số bánh nửa hộp đó toàn là tôi ăn cả, sao cậu ý kiến ý cò nhiều vậy?”
Nghe thế, vẻ ủ rũ trên mặt Hứa Tĩnh Xu không còn sót lại chút gì. Cậu im lặng nhìn Hứa Uẩn Triết, bỗng phụt cười thành tiếng. Trước khi Hứa Uẩn Triết trở mặt, cậu bèn nhịn cười, đoạn nói: “Ừa.”
Nhìn đôi mắt phát sáng của cậu, Hứa Uẩn Triết hít sâu, chợt lắc đầu.
Hứa Uẩn Triết uống hết nước trong cốc, đứng dậy toan đến bên giường nằm xuống.
Đột nhiên, Hứa Tĩnh Xu hỏi: “Đúng rồi. Trước đây cậu thích cô ấy đến mức đó thì chắc đã không còn là xử nam nữa nhỉ?”
Nghe vậy, suýt chút nữa Hứa Uẩn Triết đã phun hết số nước vẫn chưa nuốt xuống giường. Hắn gắng nuốt nước vào bụng, xoay phắt người sang, đối mặt với vẻ mặt đầy vô tội của Hứa Tĩnh Xu, cắn răng nói: “Hứa Tĩnh Xu, cậu muốn ăn đòn phải không?”
“Tớ vẫn còn là xử nam đó.” Hứa Tĩnh Xu nói.
Hứa Uẩn Triết nghe vậy bèn ngây ra như phỗng. Việc hỏi một đằng trả lời một nẻo này làm hắn tạm thời quên khuấy cơn giận, trái lại còn thấy hồi hộp đến lạ trước câu “tự giới thiệu” thản nhiên này. Mãi sau, hắn “À” một tiếng, lên giường.
“Tớ ngồi trên giường cậu được không?” Hứa Tĩnh Xu thấy hắn nằm xuống, đi đến bên giường rồi hỏi.
Hứa Uẩn Triết nhìn cậu lấy làm lạ, đoạn đáp: “Cứ tự nhiên.”
Cậu mỉm cười ngồi xuống, chống hai tay xuống mép giường, nghĩ một chốc rồi nói: “Hóa ra cậu không phải xử nam thật, ban đầu tớ không chắc lắm. Cậu đừng tạc mao nữa…” Dư quang thoáng nhìn thấy Hứa Uẩn Triết sắp ngồi dậy bèn vội giải thích, “Bởi vì tính cậu, ừm… Thoạt trông chắc là khá bảo thủ? Cho nên tớ thấy bất ngờ lắm. Nhưng tớ không ngại đâu.”
Hứa Uẩn Triết thầm nghĩ, ai thèm quan tâm cậu ngại hay không? Hắn nâng tay gối lên đầu, liếc Hứa Tĩnh Xu rồi nói: “Tôi mới tưởng là cậu không phải xử nam ấy.”
“Tại tớ làm trong bar à?” Hứa Tĩnh Xu cười bất cần đời.
Hắn “Ừ” một tiếng.
“Làm buổi tối ở quán bar sẽ kiếm nhiều tiền hơn, không chỉ mỗi tiền lương kiêm chức mà còn cả tiền boa khách cho.” Hứa Tĩnh Xu nhìn ra phía trước, “Tớ cần rất nhiều tiền, vì phải đi rất nhiều nơi. Nhưng bố tớ lại không cho tớ đi, cho nên tớ chỉ đành phải tự kiếm thôi.” Dứt lời, cậu quay đầu sang nhoẻn miệng cười khẽ với Hứa Uẩn Triết.
Vừa nãy lúc nhìn cậu kể chuyện đi làm, trên nét mặt cậu vừa có cảm giác hướng về nơi xa xăm, vừa có vẻ điềm nhiên như không – Chuyện này làm Hứa Uẩn Triết không khỏi tò mò lúc cậu kể việc này, trong lòng đã nghĩ đến điều gì.
Sau khi chần chờ, Hứa Uẩn Triết mới hỏi: “‘Phải đi’ rất nhiều nơi nghĩa là sao? Vì sao bố cậu lại không cho cậu đi?”
Hứa Tĩnh Xu bật cười như thể Hứa Uẩn Triết đang hỏi một câu rất đỗi ngây thơ. “Vì tớ vẫn đang học cấp ba, phải thi đại học, kiếm tìm một con đường. Vào thời điểm này, phụ huynh sẽ không mong con mình chạy lung tung khắp nơi, đúng chứ?”
“Chạy lung tung?” Hứa Uẩn Triết nhắc nhở cậu rằng cậu vẫn chưa trả lời câu thứ nhất.
“Ừ. Tớ đang tìm ‘mẹ’ tớ. Nói một cách chính xác hơn là, người sống trong thân xác của mẹ tớ.” Hứa Tĩnh Xu đáp.
Trong mắt cậu chứa nụ cười khẽ, song Hứa Uẩn Triết nghe mà thấy mông lung.
Hứa Tĩnh Xu thấy hắn khó hiểu nên giải thích thêm: “Mẹ tớ là diễn viên mà. Bà ấy đã đóng mấy bộ phim, vả lại cũng diễn rất tuyệt vời, còn giành được kha khá giải thưởng. Nhưng bà không được dạy và huấn luyện một cách chuyên nghiệp, đều là tìm tòi dựa vào chính bản thân mình. Bởi vậy, vì để diễn nhân vật trong phim cho thật tốt, bà đã trở thành người trong phim. Nói như thế, cậu nghe chắc chắn sẽ thấy cực kì vớ vẩn, nhưng bác sĩ đã bảo bà bị mắc hội chứng rối loạn đa nhân cách, là một căn bệnh tâm thần. Sau này bà ấy đã qua đời vì căn bệnh đó, cậu có biết chuyện này không?”
Từ khi cậu kể về mẹ mình, Hứa Uẩn Triết nên đoán trước lời tiếp đó sẽ không hề thoải mái. Thế nhưng, có thế nào hắn cũng chẳng ngờ được rằng Hứa Tĩnh Xu sẽ thẳng thắn với mình đến nhường ấy.
Hắn thực sự chỉ hỏi một câu vì tò mò, mà giọng nói đột nhiên trầm tĩnh của Hứa Tĩnh Xu lại khiến hắn thấy hơi hối hận, hối hận bởi câu hỏi ban đầu mình đã hỏi. Đồng thời, hắn cũng thấy xót xa.
Hắn nhớ đến chuyện ông ngoại mình đào cây đào trong sân lên, nhớ đến đôi mắt Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn ngay sau đó. Tiếc thay vào lúc đó, hắn đã hoàn toàn quên mất rằng có thể Hứa Tĩnh Xu đang đồng cảm với hắn.
“Vì mẹ tớ mắc bệnh nên thi thoảng bà ấy sẽ là mẹ tớ, thi thoảng sẽ là người mà mẹ từng diễn. Trong đó có một người – đến tận bây giờ tớ vẫn không biết là nhân vật nào – bà ta không thích tớ. Bà ta thường hay ngược đãi tớ, còn bỏ rơi tớ ngoài đường nhiều bận.” Hứa Tĩnh Xu hồi tưởng, hơi bĩu môi, “Sau đó có một ngày, mẹ tớ tự sát. Tớ và bố tớ đọc nhật kí của bà mới vỡ lẽ ra, hóa ra trong cơ thể bà có một người muốn hại tớ, muốn giết tớ. Vì để bảo vệ tớ nên bà mới tự sát. Trước đây tớ còn bé nên đành cam chịu, nhưng hai năm nay tớ đã có thể tự đi làm việc để kiếm tiền nên muốn đến những nơi bà từng đóng phim để xem xét, tìm xem rốt cuộc là ai muốn hại tớ nên mới khiến mẹ tớ tự sát.”
Thảo nào Hứa Tĩnh Xu lại đặt phòng ở nhà hắn, hơn nữa lúc thấy cảnh ngoài cửa sổ đã để ý đến mức đó. Tuy bình thường Hứa Tĩnh Xu nói chuyện toàn nói không đâu, nhưng khi cậu thực sự bình tĩnh kể chuyện này lại khiến Hứa Uẩn Triết không khỏi hoài niệm dáng vẻ tưng tửng của cậu.
Nghe cậu kể xong, Hứa Uẩn Triết chẳng biết nói gì hơn, chỉ đành im lặng nhìn cậu.
Hứa Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn hắn giây lát, chợt nhoẻn miệng cười, đoạn nói: “Trò chuyện lâu quá rồi, tớ đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé.”
Hứa Uẩn Triết âm thầm thở phào, trả lời: “Ngủ ngon.”
Rất nhanh sau, Hứa Tĩnh Xu trèo lên giường trên.
Hứa Uẩn Triết nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra cái cây trồng trong sân, song nó không phải đào, mà là mơ.
“Đúng rồi, Hứa Uẩn Triết ơi.” Hứa Tĩnh Xu dịch người ra ngoài giường, gọi với xuống giường dưới.
Hứa Uẩn Triết mở mắt, lại thấy cậu treo vất vưởng bên mạn giường, trái tim lại phát hoảng, lạnh lùng hỏi: “Gì?”
“Ban nãy cậu nhìn tớ kiểu đó, có phải muốn hôn tớ không?” Cậu tròn mắt hỏi.
Tâm trạng của Hứa Uẩn Triết mới chùng xuống chưa được hai phút, nghe vậy bèn nói với vẻ không thèm cả nể nữa: “Không.”
“Ò.” Cậu thất vọng bĩu môi, lại cười nói, “Nhưng ban nãy tớ muốn hôn cậu đó.”
Đệch. Tai Hứa Uẩn Triết nóng bừng, trừng cậu: “Cậu dám?”
Cậu hỏi như thể lạ lắm: “Tại sao tớ không dám?”
Hứa Uẩn Triết không muốn cãi với cậu nữa. Hắn khẳng khái thừa nhận rằng mình không biết dẻo miệng như Hứa Tĩnh Xu được. Hắn liếc xéo Hứa Tĩnh Xu bằng một cái nhìn lạnh lùng nhất có thể, xoay người đối mặt với tường, đoạn nói: “Không nói nữa, ngủ ngon.”
Hứa Tĩnh Xu nhìn bóng lưng hắn. Một chốc sau, “Ò” một tiếng, nằm lại giường.
Thế nhưng, Hứa Tĩnh Xu chẳng tài nào ngủ nổi. Trừ bố và dì Phó ra, không ai biết cậu đang tìm ‘mẹ’, nhưng từ lúc nãy trở đi, Hứa Uẩn Triết đã biết rồi. Hứa Tĩnh Xu rất vui vì hắn là người thứ ba hay chuyện.
“Hứa Uẩn Triết này, đợi khi nào chúng mình có thể bộc lộ nhiều lời trong lòng hơn thì chúng mình hôn nhé.” Nhìn trần nhà, Hứa Tĩnh Xu chợt nhủ. Song, giường dưới của cậu không hề lên tiếng. Cậu còn nói thêm: “Cậu không nói gì là tớ xem như cậu đồng ý rồi nhá?” Dứt lời, cậu nhoái người xuống nhìn, vừa lúc chứng kiến Hứa Uẩn Triết đương trợn mắt, ánh nhìn lạnh như băng.
Hứa Tĩnh Xu nhìn mà phì cười, cảm thấy mĩ mãn quay về ổ chăn mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook