Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu
-
Chương 26
Khó lắm mới có một cuối tuần trọn vẹn vì tuần thi cử, kết quả trong nhà lại xảy ra chuyện đó, Hứa Uẩn Triết chỉ thấy cuối tuần này trở nên dài vô cùng.
Hai người khách ở phòng phía Tây đã trả phòng rời đi ngay trong đêm cây đào bị đào lên.
Lúc đó Hứa Uẩn Triết muốn yên tĩnh nên chẳng giữ lại, chỉ làm thủ tục trả phòng cho họ.
Đợi đến khi họ đi tới cửa sân, Hứa Uẩn Triết mới chợt ra còn một chuyện bèn vội đuổi theo, nhờ họ sau khi về đừng gõ về chuyện liên quan đến đêm đó trên khung bình luận người mua trên mạng. Bởi vậy, Hứa Uẩn Triết còn đưa họ một số chi phí làm tiền bồi thường.
Có lẽ đối phương thấy thái độ Hứa Uẩn Triết thành khẩn, hiểu được nỗi khó xử của hắn nên tạm đồng ý với hắn.
Nhưng Hứa Uẩn Triết nhìn biểu cảm của họ, nghĩ thầm sau khi họ về chắc sẽ không đề cử cái khách sạn này với người nhà hay bạn bè nữa, chính họ lại càng không đến.
Hôm đó lúc đêm đã về khuya hơn, Hứa Trọng Ngôn “khôi phục bình thường” phát hiện khách trong nhà đã đi hết bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Vân Uyển không đáp, Hứa Uẩn Triết cũng vậy.
Hứa Trọng Ngôn hết cách với họ bèn trầm ngâm một lát với cái hố còn để lại trong sân khi cây đào bị đào lên, lần thứ hai cầm xẻng, bình tĩnh lấp đống đất bên ngoài hố vào.
Hứa Uẩn Triết nhìn bóng dáng đương lấp đất của ông dưới ánh trăng, trong lòng bỗng thấy lạnh căm – Tuy ông ngoại chẳng biết tại sao những người khách đó lại đi mất nhưng hình như ông không hề thấy bất ngờ với sự biến mất của cây đào chút nào.
Lẽ nào ông vẫn nhớ là ông đã tự đào cây đào lên? Nghĩ đến đó, Hứa Uẩn Triết không khỏi nhìn Hứa Vân Uyển.
Bà đang im lặng nhìn Hứa Trọng Ngôn trong sân, khuôn mặt sáng rỡ như ánh trăng. Mãi lâu sau, bà bỗng ngẩng đầu nói với Hứa Uẩn Triết: “Mẹ sẽ nghĩ cách.”
Lòng Hứa Uẩn Triết hơi run rẩy, đoạn hỏi với vẻ không chắc chắn: “Rốt cuộc thì ông ngoại có điên không ạ? Ông vẫn nhớ là ông đào cây lên.”
Trên mặt bà không hề có sóng gợn, đôi mắt an hòa như ánh trăng, chợt nói: “Ông ta bị điên, ông ta nên bị điên chứ.”
Đã một ngày trôi qua, một Hứa Uẩn Triết đã ngồi trong lớp nhớ đến biểu cảm lúc đó của Hứa Vân Uyển vẫn không tài nào hiểu được.
Nét mặt đó của Hứa Vân Uyển quá đỗi xa lạ khiến Hứa Uẩn Triết vừa hoang mang vừa thầm thấy sờ sợ. Hắn dự cảm một chuyện hắn hoàn toàn không đoán trước được sắp sửa xảy ra rồi.
Đêm đó, điều làm Hứa Uẩn Triết thấy bối rối là khi chuyện xảy ra, Hứa Tĩnh Xu đang ở ngay tại đó.
Trước đây tuy bọn Lý Sảng cũng đến nhà hắn làm khách nhưng trong mắt họ, Hứa Trọng Ngôn chỉ là một ông già vừa yêu cầu nghiêm khắc vừa thiếu cảm giác thân thiện. Dáng vẻ thất thố đó của Hứa Trọng Ngôn chưa từng xuất hiện trước mặt người khác trừ người nhà.
Hứa Uẩn Triết cực kì bực bội.
Tại sao lại bị Hứa Tĩnh Xu – người không thân với hắn lắm – nhìn thấy? Nếu là bọn Lý Sảng, mọi người còn là bạn bè, vẫn sẽ có lòng thông cảm không kể cho nhau nghe, thế nhưng đối phương lại là Hứa Tĩnh Xu…
Trong mắt Hứa Uẩn Triết, quan hệ giữa cả hai vừa xa lạ vừa không hoàn toàn xa lạ cho lắm nên đẩy sự khó xử của hắn lên đến đỉnh điểm. May thay khi về trường vào tiết tự học tối chủ nhật, Hứa Tĩnh Xu không hề xuất hiện – CFT League tổ chức trận chung kết cuối cùng vào tối chủ nhật, Hứa Tĩnh Xu và bọn Tiền Trình đã kết nhóm đi ra quán net ngoài trường xem livestream rồi.
Tuy trên thời khóa biểu đã sắp xếp mỗi môn vào mỗi tiết tự học nhưng bình thường thì giáo viên bộ môn không chắc sẽ đứng lớp. Đám học sinh say sưa với game đó trốn học ra ngoài chơi trong tiết tự học vẫn còn có thể xem như là “có thể hiểu được”.
Song, kì thi học kì giai đoạn một vừa mới kết thúc thì ngay sau đó sẽ là tuần công bố điểm. Dựa theo lệ thường, các giáo viên tranh thủ thời gian cuối tuần để tăng ca chấm thi chắc chắn sẽ mang tập bài thi đã chấm xong xuất hiện ngay trong đêm đó. Mấy người kia biết rõ vậy rồi mà còn trốn học, đúng là hoàn toàn không để giáo viên lẫn thi đại học vào mắt.
Nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn chưa nghĩ ra đối mặt với Hứa Tĩnh Xu ra làm sao nên cậu không xuất hiện mới là tốt nhất.
Vì mọi người đều biết chắc chắn đêm nào sẽ công bố điểm môn nào nên tuy tiếng chuông tiết tự học đã reo nhưng học sinh trong lớp vẫn bộc lộ sự hưng phấn khó nhịn, kể cả tiếng nói chuyện riêng hay tiếng thảo luận cũng bị mọi người cố ý đè thấp không như lúc thường.
Lý Sảng ngồi đằng sau Hứa Uẩn Triết, chẳng biết là vì phấn khích hay hồi hộp mà cứ hay rung chân. Lưng ghế Hứa Uẩn Triết tựa vào bàn cậu ta, sau khi vào lớp được mười phút, cuối cùng thì Hứa Uẩn Triết cũng chẳng thể nhịn được trước việc ghế mình bị rung không ngơi nghỉ bèn dịch ghế lên trước một chút, rời khỏi cái bàn của Lý Sảng.
Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên phát hiện ra hình như bạn cùng bàn của hắn không hề thấy hồi hộp vì việc công bố điểm thi.
Bốn mươi phút trước khi vào lớp, Hứa Uẩn Triết đến phòng học là đã thấy Nghê Tông Thi ngồi trên ghế đọc sách rồi. Giờ đã hơn một tiếng trôi qua, dường như Nghê Tông Thi vẫn giữ tư thế ngồi như lúc đầu cứ như ngồi thiền vậy, không hề bị ảnh hưởng bởi môi trường ồn ào xung quanh.
Nhìn dáng vẻ cố gắng như vậy của cậu ta, Hứa Uẩn Triết không khỏi nghĩ: Hi vọng điểm thi lần này của cậu ấy có thể tiến bộ hơn lần trước.
“Đậu mía, đến rồi đến rồi.” Sự kích động của Lý Sảng đạt đến mức cao nhất, Hứa Uẩn Triết đã có thể nghe thấy rõ tiếng rung của bàn cậu ta.
Hứa Uẩn Triết nhìn lại thì thấy một người bạn cùng lớp ngồi hàng dưới cùng sát hành lang đang chia tập bài thi cho các bạn xung quanh, còn giáo viên Hóa vẫn đang ôm cả đống bài thi to tổ bố đã rời đi rất nhanh chóng.
Lý Sảng xoa tay, chợt nói: “Môn chấm nhanh nhất lại là môn Tự Nhiên!”
Rõ là đã trải qua nhiều cuộc thi lớn nhỏ thế rồi nhưng ngay khi bài thi đã phê chữa xong bị đưa đến lớp, Hứa Uẩn Triết vẫn khó lòng kiềm nén cảm xúc hồi hộp như các bạn khác.
Ánh nhìn hắn không khỏi đi theo người đang phát bài thi. Một lát sau, hắn lại cảm thấy cũng chẳng cần phải như vậy, thế nên lại chần chờ, định dời sự chú ý của mình đến đề luyện tập trước mặt.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Cát Táp ngồi cách hắn một lối đi đưa bài thi cho hắn.
Hắn trưng vẻ bình tĩnh nhận bài thi, liếc mắt thấy điểm ngay đầu bài, lòng hắn bỗng dưng chùng xuống hẳn. Nhưng rất nhanh sau, chưa đến hai giây sau, hắn đã kịp phản ứng lại đây không phải bài thi của mình, cái tên được viết trên khung bảo mật là tên của Nghê Tông Thi.
Hứa Uẩn Triết hoảng hốt túa mồ hôi lạnh, không khỏi cười mỉa vì mình quá ngu ngốc. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn lại thấy ngạc nhiên vì điểm thi này của Nghê Tông Thi.
“Bài thi của cậu này.” Hứa Uẩn Triết vờ mang vẻ bình thường nhất để đưa bài thi cho bạn cùng bàn.
Nghê Tông Thi ngẩng đầu, trước khi nhận bài thi bèn liếc điểm một cái, sau đó khẽ “À” một tiếng, rút bài thi về.
Vì điểm của bạn cùng bàn mà Hứa Uẩn Triết tạm thời quên sự hồi hộp vì điểm của mình. Tại sao Nghê Tông Thi lại thi kém vậy nhỉ? Rõ là cậu ta luôn cố gắng mỗi ngày cơ mà, vả lại còn cố gắng gấp nhiều lần so với người bình thường nữa là.
Hứa Uẩn Triết vừa không tin vừa thấy tiếc. Không lâu sau, bài thi của hắn được đưa đến trước mặt, điểm hơn gấp đôi điểm của Nghê Tông Thi. Số điểm này khớp với số điểm mong muốn và dự đoán sau khi thi xong của Hứa Uẩn Triết, nhưng vì trước đó đã thấy điểm của Nghê Tông Thi nên trong lòng hắn vẫn thấy bồn chồn.
Hắn thấy bồn chồn không phải vì trước đó thầy chủ nhiệm đã dặn dò hắn phải giúp đỡ Nghê Tông Thi nhiều hơn ở mảng học tập, mà là bởi hắn đã tận mắt chứng kiến Nghê Tông Thi chăm chỉ học đến nhường ấy nhưng vẫn không nhận được kết quả khả quan. Chuyện này thực sự rất bất công, dẫu nó không xảy ra với Hứa Uẩn Triết nhưng hắn vẫn không khỏi thấy như vậy.
Quá bất công. Nhưng sự bất công đó lại chẳng thể nào xoay chuyển được.
Sau khi phát bài thi xong, phòng học vốn đã không yên ắng càng thêm huyên náo, ai nấy đều trao đổi điểm thi, bàn tán về đề không biết làm trên bài thi. Dù thừa biết thể nào giáo viên cũng sẽ chỉ phê chữa bài thi vào một tiết học nào đó nhưng học sinh vẫn thiên về việc biết đáp án chính xác của bài đã sai trước khi được chữa hơn.
Hứa Uẩn Triết sửa lại lỗi sai trên bài thi mình rất nhanh, chép lại bài sai vào vở ghi chép.
Hắn kìm lòng không đặng nhìn thoáng qua bạn cùng bàn của mình bèn ngạc nhiên phát hiện ra Nghê Tông Thi không hề sửa lại bài thi mà vẫn đang làm sách bài tập.
Hứa Uẩn Triết đang định chủ động hỏi xem cậu ta có cần mượn bài thi của mình để xem một lát không thì bài thi đã bị Cát Táp mượn rồi.
Dương Mẫn Hiền đến mượn bài thi của Hứa Uẩn Triết nhưng không thành bèn chuyển mục tiêu sang Lý Sảng. Kết quả, hắn phát hiện ra Lý Sảng đang đối chứng với một bài thi khác để sửa.
“Mày đang xem bài thi của ai thế?” Dương Mẫn Hiền lấy làm lạ mà cầm bài thi trước mặt cậu ta lên, “Òa! Hóa ra cậu ta lại trâu thế này?!”
Hứa Uẩn Triết vừa mới nói bài thi mình không còn ở đây với vẻ tiếc nuối cho Dương Mẫn Hiền hay, nghe tiếng bèn tò mò quay đầu lại thì thấy Dương Mẫn Hiền đang cầm bài thi tấm tắc, bèn hỏi Lý Sảng: “Của ai thế?”
“Của Hứa Tĩnh Xu đấy.” Trong giọng của Lý Sảng ân ẩn lộ ra vài phần không phục, “Sinh với Hóa đều được điểm tối đa, Lý sai hai bài lựa chọn, đề chính bị trừ vài điểm.”
Nghe xong, Hứa Uẩn Triết không khỏi bất ngờ, nhìn về phía chỗ ngồi của Hứa Tĩnh Xu. Cái tên trốn học xem đấu giờ vẫn chưa hay biết gì về điểm thi của mình, hoặc là, thật ra cậu ấy đã biết rõ trong lòng từ lâu rồi.
Lý Sảng giật bài thi lại, trách móc: “Xếp hàng đợi đi, lát nữa đưa cho mày sau. Mày nhìn mày coi, người ta chơi game, mày cũng chơi game mà người ta lại thi được chừng ấy điểm, mày thì sao? Được mấy điểm?”
Hứa Uẩn Triết nhìn cậu ta rõ là đang xả tâm trạng xấu của mình lên Dương Mẫn Hiền bèn không khỏi nhìn Dương Mẫn Hiền đầy thương hại.
Dương Mẫn Hiền bị mắng xong, kìm lòng không đặng trợn trắng mắt, chợt nói tầm phào: “Ờ, tao chơi game nên thi chẳng tốt. Chứ mày thì sao? Ngày nào cũng cắm mặt học, thế mà chẳng bằng người suốt ngày chơi game.”
“Cút!” Lý Sảng bèn ra lệnh đuổi khách.
Dương Mẫn Hiền không chịu đi, giục cậu ta: “Mau lên, đưa bài thi cho tao!”
“Biết rồi biết rồi. Về chỗ mày mà đợi, để tao yên đi!” Lý Sảng chẳng chịu được, phất tay luôn.
Dương Mẫn Hiền giơ nắm đấm lên làm động tác giả vờ muốn đánh Lý Sảng, đoạn quay về chỗ ngồi đợi.
Cậu ta vừa đi chẳng bao lâu, giáo viên Tiếng Anh và Ngữ Văn đã lần lượt đưa bài thi tới.
Hứa Uẩn Triết ngồi nghiêng, đương lúc đợi bạn cùng lớp phát bài thi đến thì thi thoảng liếc sang bài thi tổng hợp môn Tự Nhiên đề tên Hứa Tĩnh Xu trên mặt bàn Lý Sảng.
Trên bài thi Hứa Tĩnh Xu cực kì sạch sẽ, không có dấu vết tẩy xóa hay sửa lại.
Nhìn bài thi này, Hứa Uẩn Triết nghĩ tới Nghê Tông Thi ngồi bên cạnh mình và cả lời nói ban nãy của Dương Mẫn Hiền. Đúng là điểm của Hứa Tĩnh Xu tốt thật, nhưng nếu cậu ấy có thể ngồi học trong tiết chính lẫn tiết tự học một cách đàng hoàng thì tốt hơn. Hứa Uẩn Triết không khỏi nghĩ vậy.
Hai người khách ở phòng phía Tây đã trả phòng rời đi ngay trong đêm cây đào bị đào lên.
Lúc đó Hứa Uẩn Triết muốn yên tĩnh nên chẳng giữ lại, chỉ làm thủ tục trả phòng cho họ.
Đợi đến khi họ đi tới cửa sân, Hứa Uẩn Triết mới chợt ra còn một chuyện bèn vội đuổi theo, nhờ họ sau khi về đừng gõ về chuyện liên quan đến đêm đó trên khung bình luận người mua trên mạng. Bởi vậy, Hứa Uẩn Triết còn đưa họ một số chi phí làm tiền bồi thường.
Có lẽ đối phương thấy thái độ Hứa Uẩn Triết thành khẩn, hiểu được nỗi khó xử của hắn nên tạm đồng ý với hắn.
Nhưng Hứa Uẩn Triết nhìn biểu cảm của họ, nghĩ thầm sau khi họ về chắc sẽ không đề cử cái khách sạn này với người nhà hay bạn bè nữa, chính họ lại càng không đến.
Hôm đó lúc đêm đã về khuya hơn, Hứa Trọng Ngôn “khôi phục bình thường” phát hiện khách trong nhà đã đi hết bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Vân Uyển không đáp, Hứa Uẩn Triết cũng vậy.
Hứa Trọng Ngôn hết cách với họ bèn trầm ngâm một lát với cái hố còn để lại trong sân khi cây đào bị đào lên, lần thứ hai cầm xẻng, bình tĩnh lấp đống đất bên ngoài hố vào.
Hứa Uẩn Triết nhìn bóng dáng đương lấp đất của ông dưới ánh trăng, trong lòng bỗng thấy lạnh căm – Tuy ông ngoại chẳng biết tại sao những người khách đó lại đi mất nhưng hình như ông không hề thấy bất ngờ với sự biến mất của cây đào chút nào.
Lẽ nào ông vẫn nhớ là ông đã tự đào cây đào lên? Nghĩ đến đó, Hứa Uẩn Triết không khỏi nhìn Hứa Vân Uyển.
Bà đang im lặng nhìn Hứa Trọng Ngôn trong sân, khuôn mặt sáng rỡ như ánh trăng. Mãi lâu sau, bà bỗng ngẩng đầu nói với Hứa Uẩn Triết: “Mẹ sẽ nghĩ cách.”
Lòng Hứa Uẩn Triết hơi run rẩy, đoạn hỏi với vẻ không chắc chắn: “Rốt cuộc thì ông ngoại có điên không ạ? Ông vẫn nhớ là ông đào cây lên.”
Trên mặt bà không hề có sóng gợn, đôi mắt an hòa như ánh trăng, chợt nói: “Ông ta bị điên, ông ta nên bị điên chứ.”
Đã một ngày trôi qua, một Hứa Uẩn Triết đã ngồi trong lớp nhớ đến biểu cảm lúc đó của Hứa Vân Uyển vẫn không tài nào hiểu được.
Nét mặt đó của Hứa Vân Uyển quá đỗi xa lạ khiến Hứa Uẩn Triết vừa hoang mang vừa thầm thấy sờ sợ. Hắn dự cảm một chuyện hắn hoàn toàn không đoán trước được sắp sửa xảy ra rồi.
Đêm đó, điều làm Hứa Uẩn Triết thấy bối rối là khi chuyện xảy ra, Hứa Tĩnh Xu đang ở ngay tại đó.
Trước đây tuy bọn Lý Sảng cũng đến nhà hắn làm khách nhưng trong mắt họ, Hứa Trọng Ngôn chỉ là một ông già vừa yêu cầu nghiêm khắc vừa thiếu cảm giác thân thiện. Dáng vẻ thất thố đó của Hứa Trọng Ngôn chưa từng xuất hiện trước mặt người khác trừ người nhà.
Hứa Uẩn Triết cực kì bực bội.
Tại sao lại bị Hứa Tĩnh Xu – người không thân với hắn lắm – nhìn thấy? Nếu là bọn Lý Sảng, mọi người còn là bạn bè, vẫn sẽ có lòng thông cảm không kể cho nhau nghe, thế nhưng đối phương lại là Hứa Tĩnh Xu…
Trong mắt Hứa Uẩn Triết, quan hệ giữa cả hai vừa xa lạ vừa không hoàn toàn xa lạ cho lắm nên đẩy sự khó xử của hắn lên đến đỉnh điểm. May thay khi về trường vào tiết tự học tối chủ nhật, Hứa Tĩnh Xu không hề xuất hiện – CFT League tổ chức trận chung kết cuối cùng vào tối chủ nhật, Hứa Tĩnh Xu và bọn Tiền Trình đã kết nhóm đi ra quán net ngoài trường xem livestream rồi.
Tuy trên thời khóa biểu đã sắp xếp mỗi môn vào mỗi tiết tự học nhưng bình thường thì giáo viên bộ môn không chắc sẽ đứng lớp. Đám học sinh say sưa với game đó trốn học ra ngoài chơi trong tiết tự học vẫn còn có thể xem như là “có thể hiểu được”.
Song, kì thi học kì giai đoạn một vừa mới kết thúc thì ngay sau đó sẽ là tuần công bố điểm. Dựa theo lệ thường, các giáo viên tranh thủ thời gian cuối tuần để tăng ca chấm thi chắc chắn sẽ mang tập bài thi đã chấm xong xuất hiện ngay trong đêm đó. Mấy người kia biết rõ vậy rồi mà còn trốn học, đúng là hoàn toàn không để giáo viên lẫn thi đại học vào mắt.
Nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn chưa nghĩ ra đối mặt với Hứa Tĩnh Xu ra làm sao nên cậu không xuất hiện mới là tốt nhất.
Vì mọi người đều biết chắc chắn đêm nào sẽ công bố điểm môn nào nên tuy tiếng chuông tiết tự học đã reo nhưng học sinh trong lớp vẫn bộc lộ sự hưng phấn khó nhịn, kể cả tiếng nói chuyện riêng hay tiếng thảo luận cũng bị mọi người cố ý đè thấp không như lúc thường.
Lý Sảng ngồi đằng sau Hứa Uẩn Triết, chẳng biết là vì phấn khích hay hồi hộp mà cứ hay rung chân. Lưng ghế Hứa Uẩn Triết tựa vào bàn cậu ta, sau khi vào lớp được mười phút, cuối cùng thì Hứa Uẩn Triết cũng chẳng thể nhịn được trước việc ghế mình bị rung không ngơi nghỉ bèn dịch ghế lên trước một chút, rời khỏi cái bàn của Lý Sảng.
Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên phát hiện ra hình như bạn cùng bàn của hắn không hề thấy hồi hộp vì việc công bố điểm thi.
Bốn mươi phút trước khi vào lớp, Hứa Uẩn Triết đến phòng học là đã thấy Nghê Tông Thi ngồi trên ghế đọc sách rồi. Giờ đã hơn một tiếng trôi qua, dường như Nghê Tông Thi vẫn giữ tư thế ngồi như lúc đầu cứ như ngồi thiền vậy, không hề bị ảnh hưởng bởi môi trường ồn ào xung quanh.
Nhìn dáng vẻ cố gắng như vậy của cậu ta, Hứa Uẩn Triết không khỏi nghĩ: Hi vọng điểm thi lần này của cậu ấy có thể tiến bộ hơn lần trước.
“Đậu mía, đến rồi đến rồi.” Sự kích động của Lý Sảng đạt đến mức cao nhất, Hứa Uẩn Triết đã có thể nghe thấy rõ tiếng rung của bàn cậu ta.
Hứa Uẩn Triết nhìn lại thì thấy một người bạn cùng lớp ngồi hàng dưới cùng sát hành lang đang chia tập bài thi cho các bạn xung quanh, còn giáo viên Hóa vẫn đang ôm cả đống bài thi to tổ bố đã rời đi rất nhanh chóng.
Lý Sảng xoa tay, chợt nói: “Môn chấm nhanh nhất lại là môn Tự Nhiên!”
Rõ là đã trải qua nhiều cuộc thi lớn nhỏ thế rồi nhưng ngay khi bài thi đã phê chữa xong bị đưa đến lớp, Hứa Uẩn Triết vẫn khó lòng kiềm nén cảm xúc hồi hộp như các bạn khác.
Ánh nhìn hắn không khỏi đi theo người đang phát bài thi. Một lát sau, hắn lại cảm thấy cũng chẳng cần phải như vậy, thế nên lại chần chờ, định dời sự chú ý của mình đến đề luyện tập trước mặt.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Cát Táp ngồi cách hắn một lối đi đưa bài thi cho hắn.
Hắn trưng vẻ bình tĩnh nhận bài thi, liếc mắt thấy điểm ngay đầu bài, lòng hắn bỗng dưng chùng xuống hẳn. Nhưng rất nhanh sau, chưa đến hai giây sau, hắn đã kịp phản ứng lại đây không phải bài thi của mình, cái tên được viết trên khung bảo mật là tên của Nghê Tông Thi.
Hứa Uẩn Triết hoảng hốt túa mồ hôi lạnh, không khỏi cười mỉa vì mình quá ngu ngốc. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn lại thấy ngạc nhiên vì điểm thi này của Nghê Tông Thi.
“Bài thi của cậu này.” Hứa Uẩn Triết vờ mang vẻ bình thường nhất để đưa bài thi cho bạn cùng bàn.
Nghê Tông Thi ngẩng đầu, trước khi nhận bài thi bèn liếc điểm một cái, sau đó khẽ “À” một tiếng, rút bài thi về.
Vì điểm của bạn cùng bàn mà Hứa Uẩn Triết tạm thời quên sự hồi hộp vì điểm của mình. Tại sao Nghê Tông Thi lại thi kém vậy nhỉ? Rõ là cậu ta luôn cố gắng mỗi ngày cơ mà, vả lại còn cố gắng gấp nhiều lần so với người bình thường nữa là.
Hứa Uẩn Triết vừa không tin vừa thấy tiếc. Không lâu sau, bài thi của hắn được đưa đến trước mặt, điểm hơn gấp đôi điểm của Nghê Tông Thi. Số điểm này khớp với số điểm mong muốn và dự đoán sau khi thi xong của Hứa Uẩn Triết, nhưng vì trước đó đã thấy điểm của Nghê Tông Thi nên trong lòng hắn vẫn thấy bồn chồn.
Hắn thấy bồn chồn không phải vì trước đó thầy chủ nhiệm đã dặn dò hắn phải giúp đỡ Nghê Tông Thi nhiều hơn ở mảng học tập, mà là bởi hắn đã tận mắt chứng kiến Nghê Tông Thi chăm chỉ học đến nhường ấy nhưng vẫn không nhận được kết quả khả quan. Chuyện này thực sự rất bất công, dẫu nó không xảy ra với Hứa Uẩn Triết nhưng hắn vẫn không khỏi thấy như vậy.
Quá bất công. Nhưng sự bất công đó lại chẳng thể nào xoay chuyển được.
Sau khi phát bài thi xong, phòng học vốn đã không yên ắng càng thêm huyên náo, ai nấy đều trao đổi điểm thi, bàn tán về đề không biết làm trên bài thi. Dù thừa biết thể nào giáo viên cũng sẽ chỉ phê chữa bài thi vào một tiết học nào đó nhưng học sinh vẫn thiên về việc biết đáp án chính xác của bài đã sai trước khi được chữa hơn.
Hứa Uẩn Triết sửa lại lỗi sai trên bài thi mình rất nhanh, chép lại bài sai vào vở ghi chép.
Hắn kìm lòng không đặng nhìn thoáng qua bạn cùng bàn của mình bèn ngạc nhiên phát hiện ra Nghê Tông Thi không hề sửa lại bài thi mà vẫn đang làm sách bài tập.
Hứa Uẩn Triết đang định chủ động hỏi xem cậu ta có cần mượn bài thi của mình để xem một lát không thì bài thi đã bị Cát Táp mượn rồi.
Dương Mẫn Hiền đến mượn bài thi của Hứa Uẩn Triết nhưng không thành bèn chuyển mục tiêu sang Lý Sảng. Kết quả, hắn phát hiện ra Lý Sảng đang đối chứng với một bài thi khác để sửa.
“Mày đang xem bài thi của ai thế?” Dương Mẫn Hiền lấy làm lạ mà cầm bài thi trước mặt cậu ta lên, “Òa! Hóa ra cậu ta lại trâu thế này?!”
Hứa Uẩn Triết vừa mới nói bài thi mình không còn ở đây với vẻ tiếc nuối cho Dương Mẫn Hiền hay, nghe tiếng bèn tò mò quay đầu lại thì thấy Dương Mẫn Hiền đang cầm bài thi tấm tắc, bèn hỏi Lý Sảng: “Của ai thế?”
“Của Hứa Tĩnh Xu đấy.” Trong giọng của Lý Sảng ân ẩn lộ ra vài phần không phục, “Sinh với Hóa đều được điểm tối đa, Lý sai hai bài lựa chọn, đề chính bị trừ vài điểm.”
Nghe xong, Hứa Uẩn Triết không khỏi bất ngờ, nhìn về phía chỗ ngồi của Hứa Tĩnh Xu. Cái tên trốn học xem đấu giờ vẫn chưa hay biết gì về điểm thi của mình, hoặc là, thật ra cậu ấy đã biết rõ trong lòng từ lâu rồi.
Lý Sảng giật bài thi lại, trách móc: “Xếp hàng đợi đi, lát nữa đưa cho mày sau. Mày nhìn mày coi, người ta chơi game, mày cũng chơi game mà người ta lại thi được chừng ấy điểm, mày thì sao? Được mấy điểm?”
Hứa Uẩn Triết nhìn cậu ta rõ là đang xả tâm trạng xấu của mình lên Dương Mẫn Hiền bèn không khỏi nhìn Dương Mẫn Hiền đầy thương hại.
Dương Mẫn Hiền bị mắng xong, kìm lòng không đặng trợn trắng mắt, chợt nói tầm phào: “Ờ, tao chơi game nên thi chẳng tốt. Chứ mày thì sao? Ngày nào cũng cắm mặt học, thế mà chẳng bằng người suốt ngày chơi game.”
“Cút!” Lý Sảng bèn ra lệnh đuổi khách.
Dương Mẫn Hiền không chịu đi, giục cậu ta: “Mau lên, đưa bài thi cho tao!”
“Biết rồi biết rồi. Về chỗ mày mà đợi, để tao yên đi!” Lý Sảng chẳng chịu được, phất tay luôn.
Dương Mẫn Hiền giơ nắm đấm lên làm động tác giả vờ muốn đánh Lý Sảng, đoạn quay về chỗ ngồi đợi.
Cậu ta vừa đi chẳng bao lâu, giáo viên Tiếng Anh và Ngữ Văn đã lần lượt đưa bài thi tới.
Hứa Uẩn Triết ngồi nghiêng, đương lúc đợi bạn cùng lớp phát bài thi đến thì thi thoảng liếc sang bài thi tổng hợp môn Tự Nhiên đề tên Hứa Tĩnh Xu trên mặt bàn Lý Sảng.
Trên bài thi Hứa Tĩnh Xu cực kì sạch sẽ, không có dấu vết tẩy xóa hay sửa lại.
Nhìn bài thi này, Hứa Uẩn Triết nghĩ tới Nghê Tông Thi ngồi bên cạnh mình và cả lời nói ban nãy của Dương Mẫn Hiền. Đúng là điểm của Hứa Tĩnh Xu tốt thật, nhưng nếu cậu ấy có thể ngồi học trong tiết chính lẫn tiết tự học một cách đàng hoàng thì tốt hơn. Hứa Uẩn Triết không khỏi nghĩ vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook