Thanh Xuyên - Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi
-
Chương 36: 36: Dưỡng Thai
Biệt viện.
Vưu Uyển ngồi tựa lưng trên giường.
Thanh Mai cẩn thận đắp chăn cho nàng, dém bốn góc kín kẽ như sợ có gió lọt vào.
Vưu Uyển bất đắc dĩ: "Ta không lạnh."
Lúc này Thanh Mai to gan rồi, không chỉ không nghe lời nàng mà còn lệnh cho Kim Trản và Đan Nhã đóng chặt cửa sổ, triệt hết huân hương trong phòng, ngay cả sàn nhà cũng phải trải thảm mềm để tránh cho Vưu Uyển trượt chân.
Ngoài bình phong, tứ gia mời tới ba thái y.
Nghe nói mấy vị thánh thủ phụ khoa đi theo xuôi nam lần này đều bị Tô Bồi Thịnh lôi tới, đang ở bên ngoài bẩm báo lại mạch tượng của Vưu Uyển cho tứ gia.
Vưu Uyển ngồi bên trong cũng có thể nghe được bảy, tám phần.
Chỉ nghe một vị thái y nói: "Bẩm tứ gia, cách cách hiện đã mang thai hơn một tháng, mạnh tượng còn yếu.
Tuy hôm nay cách cách bị kinh sợ nhưng cái thai đã ổn định, chỉ cần sau này nghỉ ngơi nhiều hơn sẽ không còn gì đáng ngại."
Lời này giống với chẩn đoán của lão đại phu trong y quán.
Vưu Uyển thoáng an tâm.
Tứ gia hỏi: "Vậy nên tĩnh dưỡng trong bao lâu, ẩm thực có gì cần lưu ý, rời Dương Châu còn phải ngồi thuyền xuống phía nam.
Nàng cứ lên thuyền là lại chóng mặt buồn ngủ, liệu có bị ảnh hưởng không? Có cần phải ở yên một chỗ dưỡng thai không?"
Nếu thân thể Vưu Uyển không thích hợp ngồi thuyền xuôi nam thì hắn cần chuẩn bị sớm, cố gắng sắp xếp cho tốt khoảng thời gian nàng ở lại Dương Châu dưỡng thai.
"Bẩm tứ gia, cách cách trước hết cứ tĩnh dưỡng năm, sáu ngày là ổn, còn việc ngồi thuyền bị chóng mặt thích ngủ thì hẳn là triệu chứng khi mang thai.
Việc ăn uống nên kiêng dầu kiêng tanh, phải chú ý hơn.
Về lý thì cách cách nên ở yên một chỗ dưỡng thai, nhưng nếu lúc này không xuôi nam, sau này đợi tháng lớn dần thì lúc ngồi thuyền về kinh sẽ càng thêm khó khăn.
Đường về kinh ngựa xe xóc nảy, e là sẽ càng phải chịu tội." Thái y đáp.
Tứ gia ngẫm nghĩ một lúc, quyết định vẫn nên mang theo Vưu Uyển đi cùng.
Thánh giá còn dừng ở Dương Châu chừng mười ngày, vừa hay tạo điều kiện cho Vưu Uyển ổn định cái thai.
Tứ gia lại hỏi thêm về những việc cần lưu ý khi mang thai, sai thái y kê một số công thức nấu nướng rồi mới kêu Tô Bồi Thịnh ban thưởng và tiễn họ rời khỏi biệt viện.
Hắn vòng qua bình phong đi vào gian trọng, nhìn tiểu cách cách ngồi trên giường mà cõi lòng không khỏi mềm mại.
Vưu Uyển vỗ lên đệm mềm bên cạnh, ý bảo tứ gia ngồi xuống.
Tứ gia vội vã đi qua, đỡ vai tiểu cách cách, cẩn thận tránh chỗ bị trầy xước trên cánh tay nàng.
"Gia có vui không?" Vưu Uyển nằm trên vai hắn, ngẩng đầu cười tủm tỉm hỏi.
Tứ gia nắm tay nàng hôn mấy cái, giọng nói khó nén kích động: "Dĩ nhiên rồi.
Nàng không biết gia mong đợi đứa bé này đã bao lâu.."
Tính toán thời gian, đứa bé này hẳn là có lúc mới rời kinh.
Tứ gia lại một lần nữa cảm thấy dẫn Vưu Uyển đi theo nam tuần là quyết định không thể đúng đắn hơn.
Ở trong kinh bao lâu như vậy cũng chưa có, vừa ra khỏi cửa đã nghe được tin tốt.
"Chỉ là phải khổ cho nàng rồi," Tứ gia có chút hổ thẹn, "Một đường xuôi nam bôn ba vất vả, từ giờ tới lúc hồi kinh còn tận hai tháng nữa.
Đoạn đường này e là nàng sẽ phải cực nhọc."
Vưu Uyển không có khái niệm gì đối với việc mang thai.
Một tháng này nàng chẳng qua là có chút bắt bẻ trên phương diện ăn uống, ban ngày dễ buồn ngủ, chỉ nghĩ là do say sóng chứ không hề liên tưởng tới chuyện thai nghén.
Hiện tứ gia nói những lời này, nàng cũng không có cảm thụ trực quan nên trong lòng cũng không quá lo lắng.
"Nếu không, gia sai người đưa nàng về trước, đừng theo Ngự giá nam tuần nữa.
Như vậy nàng cũng có thể hồi kinh sớm hơn một chút." Tứ gia đề nghị.
Vưu Uyển nghe vậy liền mất hứng.
Nàng không muốn trở lại phủ bối lặc đâu.
Ngày ngày chung đụng với đám nữ nhân bằng mặt không bằng lòng, đặc biệt hiện nàng còn đang mang thai, tứ gia lại không ở trong phủ, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đúng là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
"Thiếp muốn đi theo chàng, không muốn trở lại kinh thành đâu." Vưu Uyển lắc đầu, "Không có gia ở bên lòng thiếp bất an.
Tâm thần bất an sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ, một mình thiếp cũng không khởi hành được.
Lẽ nào gia nhẫn tâm thấy thiếp như vậy ư?"
Tứ gia vốn cũng chỉ nói mà thôi, bản thân hắn cũng chẳng nỡ đưa Vưu Uyển về.
Đây là lần đầu tiên tiểu cách cách mang thai, chưa có kinh nghiệm, tuổi lại còn nhỏ, nếu không có hắn trông coi thì sao có thể an tâm cho được?
Hắn vội nói: "Được được được, không đưa nàng về.
Vậy nàng phải nghe lời, mai gia phái một thái y qua, mỗi ngày bắt mạch bình an cho nàng.
Nàng phải ngoan ngoãn phối hợp với lời dặn của thái y, nhớ chưa?"
Vưu Uyển liên tục gật đầu.
Vừa vặn lúc này Thanh Mai bưng thuốc an thai qua.
Tứ gia tự mình nhận lấy đưa tới bên miệng Vưu Uyển.
"Uống đi." Hắn ôn nhu nói.
Vưu Uyển vừa ngửi thấy mùi đắng nghét của thuốc an thai thì khuôn mặt nhỏ không khỏi nhăn nhúm.
Vừa rồi đáp ứng đến là sảng khoải, hiện tại chính mình đã phải chịu tội.
Vưu Uyển vừa uống thuốc vừa lén lườm tứ gia mấy cái.
Tứ gia chỉ làm như không thấy.
*
Mấy ngày sau, tứ gia đều đạp bóng đêm gấp gáp trở về.
Vưu Uyển nghe nói chuyện hỏa hoạn trên đường phố Dương Châu không biết vì sao mà lại truyền ra ngoài, ngay cả Thánh thượng cũng hỏi vài câu, khiến cho mấy tầng quan viên đều chịu liên lụy.
Loại chuyện này mỗi năm lại xảy ra hai, ba lần, thường không có ai thiệt mạng nên quan phủ cũng chẳng coi trọng.
Nhưng lần này lại kinh động tới bề trên, tất nhiên là phải tra xét rõ ràng.
Vì vậy tri phủ Dương Châu tìm tới tứ gia, ai bảo đêm đó vị gia này cũng có mặt ở hiện trường kia chứ?
Tri phủ đại nhân vạn lần may mắn tứ gia và thập tam gia yên lành không xảy ra chuyện gì.
Nếu hai vị gia này có chút thương tổn nào thì e là mũ quan trên đầu ông cũng khó mà giữ được.
Một màn tặng người trước đó bị cự tuyệt nên hiện tại tri phủ đại nhân cũng không dám tùy tiện tặng lễ cho tứ gia nữa, vì vậy cố ý tìm tới Tô công công đắc lực bên người hắn.
"Tô công công, ngài phát chút thiện tâm, chỉ điểm cho ta một chút đi.
Lần trước sao tứ gia lại trả người về, cách làm này ta thật không hiểu, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Có phải là tứ gia cảm thấy chúng ta có điều không đúng? Ngài nói rõ giúp ta với!"
Tô Bồi Thịnh vẻ mặt bí hiểm, nhẹ nhàng xua tay: "Đại nhân lo lắng quá rồi.
Chủ tử gia nhà ta từ trước tới nay không ham nữ sắc, chuyện này ngài cũng biết mà."
Tri phủ đại nhân vội vàng gật đầu, lặng lẽ nhét ngân phiếu vào trong tay áo Tô Bồi Thịnh.
Lúc này Tô Bồi Thịnh mới cười nói: "Chuyện trả người về lần này đúng là ý tứ của chủ tử gia.
Nguyên nhân thì ở trên người một vị cách cách mà tứ gia dẫn theo từ trong phủ.
Đại nhân ngài ngẫm nghĩ cho kỹ đi!"
Tri phủ đại nhân suy nghĩ một lát đã hiểu rõ sự tình, khẳng định là vị cách cách này hay ghen, xúi giục tứ gia trả người.
Đàn bà ghen tuông như vậy sao tứ gia còn sủng ái?
Tri phủ đại nhân không hiểu.
Tô Bồi Thịnh chỉ điểm: "Chuyện này đại nhân hỏi tới cũng trùng hợp, mấy hôm trước vị cách cách kia chẩn ra tin vui.
Đại nhân phải nắm chắc cơ hội này đấy."
Ngài mà dỗ dành được Vưu cách cách thì chẳng phải là có thể nói lên vài lời với tứ gia rồi ư?
Tri phủ đại nhân lại suy nghĩ khác hẳn, hai mắt bỗng sáng ngời: "Ý của công công là..
vị cách cách kia đang mang thai, bên người tứ gia không có ai.
Lần này đưa người tới, có phải là tứ gia sẽ nhận lấy không?"
Đều đã mang thai rồi, đâu thể chiếm cứ tứ gia nữa? Tri phủ đại nhân cảm thấy mình đã hoàn toàn lĩnh ngộ được ẩn ý của Tô công công.
Nhưng Tô công công thì chỉ muốn cho ông ta một búa.
Đã nhắc nhở tới mức ấy rồi mà còn chưa thông suốt, không biết vì sao có thể ngồi vào vị trí tri phủ này vậy?
"Đại nhân quay về suy nghĩ cho kỹ! Việc tặng người cũng đừng làm nữa, cẩn thận chủ tử gia vạch tội ngài trước mặt Thánh thượng đó." Tô Bồi Thịnh nói xong, cất ngân phiếu vào tay áo rồi quay đầu bỏ đi.
Tri phủ đại nhân mờ mịt hồi phủ, lúc nói lên việc này với phu nhân, bị bà mắng cho một trận mới tỉnh ngộ, vội vã chuẩn bị hai rương dược liệu an thai đưa tới biệt viện.
Lần này rốt cuộc không bị tứ gia trả về nữa.
*
Một ngày trước khi Thánh thượng rời Dương Châu, thập tam gia hẹn tứ gia đi uống rượu.
Hai người ngồi trên đình giữa hồ hơn nửa canh giờ.
Thập tam gia thấy thời điểm không sai biệt lắm bèn nhịn không được hỏi về chuyện đã quấy nhiễu y suốt mấy ngày nay: "Tứ ca, vị Vưu..
cô nương đó, rốt cuộc.."
Tứ gia thản nhiên liếc y một cái rồi nói: "Đó là tiểu tứ tẩu của đệ."
"A! Ahaha, hóa ra là người trong quý phủ huynh, vậy thì hợp lý rồi, haha." Thập tam gia cuối cùng cũng hiểu rõ.
Hôm ấy thấy tứ ca và Vưu cô nương cử chỉ thân thiết, y trở về càng nghĩ càng thấy sai.
Nếu trước khi nam tuần, có người nói với y rằng tứ ca sẽ dẫn theo một nữ tử nữ giả nam trang đi dạo phố thì thế nào thập tam gia cũng không tin.
Nhưng hiện tại đã được chứng kiến, y không tin cũng không được, chỉ có thể cảm thán tứ ca mình cũng có lúc hạ phàm.
Thập tam gia còn nhớ sau đó tứ gia ôm người tới y quán.
Y vì tị hiềm nên không tiến vào, bèn hỏi: "Lúc đó tiểu tứ tẩu ở trên đường bị kinh sợ, không có gì đáng ngại chứ?"
Tứ gia cầm chén rượu chậm rãi nói: "Bị thương nhẹ, hiện đã ổn rồi.
Chỉ là tới y quán mới biết nàng đã mang thai một tháng, ban đầu quả thực có hơi nguy hiểm nhưng hiện tại thai tượng vững vàng, không có gì đáng ngại."
Thập tam gia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Y nâng tay kính rượu tứ gia, nói: "Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.
Tiểu tứ tẩu còn mang thai, đây là chuyện vui.
Đệ đệ ở chỗ này chúc mừng tứ ca!"
Y cởi xuống một khối ngọc bội bên hông đưa cho tứ gia: "Cái này xem như lễ gặp mặt đệ tặng cho cháu nhỏ.
Đệ chính là thúc thúc đầu tiên biết đến sự tồn tại của nó.
Cháu nhỏ cùng đệ cũng là hữu duyên, tứ ca giúp đệ mang về nhé."
Tứ gia vốn muốn ngầm khoe khoang chuyện tiểu cách cách có thai với y, không ngờ thập tam gia lại nghĩ như vậy, mở miệng đã gọi cháu nhỏ, đúng là chọt trúng tâm tư tứ gia.
Hắn liền thu hạ lễ, lại hàn huyên với thập tam gia thêm một hồi lâu.
Tối về, tứ gia giao ngọc bội cho Vưu Uyển.
Vưu Uyển lật qua lật lại nhìn một chút rồi nói: "Ngọc bội này là đồ tốt, vừa nhìn đã biết là để cho nam tử đeo, nếu sinh con gái thì phải làm sao bây giờ, giữ lại làm của hồi môn cho nó ư?"
Tứ gia không ngờ nàng lại nghĩ xa đến thế, không khỏi nở nụ cười: "Đứa bé đầu tiên của chúng ta vẫn nên là con trai mới tốt."
Vưu Uyển nghe vậy liền không vui, cho là tứ gia trọng nam khinh nữ, vội cầm tay tứ gia nói: "Ngài không thể nghĩ như vậy được, bé gái cũng tốt mà.
Gia không muốn một bé gái xinh đẹp giống thiếp à? Con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, vừa đáng yêu vừa nhu thuận lại hiểu chuyện.."
Nàng liệt kê từng ưu điểm của việc sinh con gái.
Tứ gia an tĩnh lắng nghe, đợi nàng nói mệt thì gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Đợi đến khi Vưu Uyển mệt nhọc thiếp đi, tứ gia nằm bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ về vùng bụng còn bằng phẳng của nàng, nói nhỏ: "Nơi này vẫn nên là một a ca thì hơn."
Sinh một a ca mới dễ thỉnh phong.
Nếu sinh một cách cách thì sẽ khó khăn hơn một chút.
Trong phủ còn có hai vị cách cách có con trai dưới gối, muốn lướt qua các nàng mà thỉnh phong cho một Vưu Uyển chỉ sinh con gái, tứ gia sẽ phải phí thêm chút công phu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook