Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng
-
Chương 30
Editor: Mặc NamĐối diện với ánh mắt tiểu cách cách vừa ủy khuất lại vừa chờ mong, cứ như vậy nóng bỏng nhìn hắn, trong lòng Tứ gia nhất thời có chút đắc ý, lại có chút đau lòng.
Đi qua nắm tay Ôn Hinh, mở miệng nói: “Cũng không phải là việc quan trọng, mang thêm mấy cái cái rương là được.
”“Việc này sao có thể được? Nô tỳ nghe La mama bên cạnh phúc tấn nói, chúng ta đi theo ngự giá trong phủ đều biết rõ, mang thêm mấy rương tư trang đã vượt qua lệ thường, đó chính là chuyện lớn.
” Ôn Hinh liền ngồi xuống gần Tứ gia trên giường đất, bộ dáng mặt ủ mày chau.
Tứ gia lúc này mới chợt hiểu rõ, bọn họ theo ngự giá xuất hành, tự nhiên không phải như hắn đi ra ngoài, mà phải tuân theo quy chế.
Lời nói ra lại không thể thu trở về, sắc mặt nhất thời liền có chút khó coi.
Lúc này, lại nghe Ôn Hinh nói: “ Nô tỳ muốn hỏi gia một chút, nếu chúng ta đi ra ngoài, đồ vật nô tỳ mang đi không đủ dùng, có thể mua tại cửa hàng trên đường sao?”Tứ gia liền cúi đầu nhìn Ôn Hinh, trong lòng cân nhắc tiểu nha đầu này là muốn hắn gấp rút cho hứa hẹn, sau khi ra ngoài có thể mang theo nàng ra cửa đi dạo.
Tiểu quỷ tâm nhãn không ít.
Nghĩ trái nghĩ phải, từ vấn đề rương tư trang còn có thể mưu tính chỗ tốt cho chính mình.
“Nàng không thể ra cửa được, đến lúc đó gia cùng nàng đi ra ngoài.
” Tứ gia nghĩ đồ vật mang thiếu, trên đường khó tránh khỏi ủy khuất nàng, đến lúc đó đền bù cho nàng đi ra ngoài cũng là chuyện nên làm.
Tứ gia lần nữa đã quên, hắn là chủ tử, nàng là nô tỳ, chẳng có cái gì gọi là nên hay không nên.
Ôn Hinh liền cao hứng, lay tay áo Tứ gia làm nũng: “ Nô tỳ biết gia tốt nhất, đến lúc đó người đừng đau lòng mất bạc.
”Tứ gia thật sự dở khóc dở cười: “Nàng có thể tiêu bao nhiêu?”.
Chẳng lẽ nữ nhân của mình hắn đều nuôi không nổi?“Cũng đúng, nô tỳ lớn lên rất dễ nuôi.
” Ôn Hinh cười đôi mắt cong cong giống hai ánh trăng non trên bầu trời.
Trong lòng Ôn Hinh có tự tin, liền chỉ huy hai người Vân Tú Vân Linh, đem đồ vật một lần nữa thu thập vào rương tư trang.
Chờ nàng thu thập xong, Tứ gia liền nhìn ra, trong ba cái rương, đồ dùng ăn uống đã chiếm hơn phân nửa, thật ra y phục bị nàng lấy ra không ít.
Thật đúng là người ham ăn uống.
Rốt cuộc nàng tuổi còn nhỏ.
Ôn Hinh nơi này tóm được Tứ gia làm nũng mưu cầu phúc lợi, Cảnh cách cách bên kia lại rơi vào buồn rầu.
“Cách cách, danh sách đồ vật cần mang đi sợ còn dư lại không ít.
” Hồng Diệp mặt ủ mày ê mở miệng, ba cái cái rương thật sự quá ít, xếp như thế nào cũng không đủ dùng.
Cảnh thị bận rộn xong cũng một đầu mồ hôi, tay nắm khăn sắc mặt có chút không tốt.
Nghe Hồng Diệp nói xong, một hồi lâu mới nói: “Cho người đi Thính Trúc Các hỏi thăm tình hình, xem Ôn cách cách bên kia thu thập như thế nào.
”Hồng Diệp ngẫm lại liền nói: “Việc này cũng đúng, cách cách cùng Ôn cách cách cùng nhau đi ra ngoài, có chuyện thương lượng cũng không sai.
”Cảnh thị liền gật đầu, Hồng Diệp liền đuổi Hồng Quyên đi.
Nửa canh giờ trôi qua, nàng còn chưa sao chép xong danh sách, Hồng Quyên sắc mặt không tốt trở lại.
Trong phòng chủ tớ Cảnh thị nhìn bộ dáng Hồng Quyên đều không khỏi sửng sốt, Hồng Diệp vội vàng hỏi một câu: “Ngươi làm sao vậy, cho ngươi đi hỏi chuyện ở Thính Trúc Các, sao lại mang cái mặt đen trở lại?”Hay đã va chạm Ôn cách cách?Hồng Diệp có chút kinh hồn táng đảm nghĩ.
Hồng Quyên nhìn Cảnh cách cách, cưỡng chế tức giận trong lòng, nhún người hành lễ, lúc này mới nói: “Nô tỳ đi hỏi, người Thính Trúc Các nói, chủ tử gia cho phép Ôn cách cách sau khi rời khỏi đây cùng đi dạo mua vài món đồ vật.
”“Cái gì?” Hồng Diệp cho rằng chính mình nghe nhầm, theo bản năng nhìn cách cách nhà mình một cái.
Tay Cảnh cách cách nắm khăn không khỏi xiết chặt: “Ngươi đã hỏi thăm rõ ràng chưa, chuyện này là thật sự sao?”Hồng Quyên ủy khuất vô cùng: “ Đã hỏi thăm rõ ràng, hôm nay Tứ gia vừa trở về liền đi Thính Trúc Các, nói là vừa lúc gặp gỡ Ôn cách cách mang theo người thu thập đồ vật.
Ôn cách cách làm nũng nói hòm tư trang không đủ dùng, chủ tử gia liền nói Ôn cách cách đừng nóng vội, đồ vật không đủ đi ra ngoài mua thêm…”Chờ Hồng Quyên nói xong, Hồng Diệp liền cắn răng nói: “Lý trắc phúc tấn nói một chút cũng không sai, Ôn cách cách đúng là hồ ly mê hoặc chủ tử!”Ban ngày ban mặt liền lôi kéo chủ tử gia làm nũng, còn biết xấu hổ hay không?Thật ra làm sao mới tốt đây?Ôn cách cách có chủ tử gia chăm sóc, cách cách các nàng thì sao?Hai cách cách cùng nhau đi ra ngoài, so sánh cùng nhau, mặt mũi cách cách các nàng đều mất hết!Cảnh cách cách sắc mặt đen nhánh lộ ra vài phần u ám, lại trấn định không cho chính mình thất thố, một hồi lâu mới đứng dậy, hít sâu một hơi nói: “Hồng Diệp, ngươi đi theo ta đi thỉnh an phúc tấn.
”Trên mặt Hồng Diệp lộ ra vui vẻ: “Đúng vậy, chúng ta thỉnh phúc tấn chủ trì công đạo.
”Muốn chủ tử gia mang nàng ta đi ra ngoài đi dạo, mặt mũi Ôn cách cách có bao nhiêu trọng lượng?Phúc tấn đã biết, tất nhiên không thể khoan dung nàng!Cảnh thị vội vàng thay đổi xiêm y, liền vịn tay Hồng Diệp đi ra ngoài.
Đã nhiều ngày trong lòng nàng vẫn luôn tồn hỏa khí, Lý trắc phúc tấn cố ý khó xử tìm sai phạt nàng, nàng cũng cắn răng nhịn xuống.
Ôn cách cách có sủng, gặp chuyện như vậy không phải cũng nhịn sao?Nàng còn chưa thừa sủng, liền càng không dám gây chuyện thị phi.
Chỉ là nàng là cách cách, Ôn thị cũng là cách cách.
Lý trắc phúc tấn có thể đánh mặt nàng, nhưng Ôn thị không thể!Tới cửa chính viện, nóng nảy trong lòng Cảnh thị mới chậm rãi được áp chế xuống, trên mặt như cũ mang theo ấm áp tươi cười, ở cửa chính gặp Bích Vũ.
“Cách cách sao lúc này tới đây?”.
Bích Vũ rất ngoài ý muốn, có lệ hành lễ, liền cười mở miệng.
Cảnh thị liền tiếng lời nhỏ nhẹ đối với Bích Vũ nói: “Ta là lần đầu tiên xa nhà, trong lòng luôn có chút thấp thỏm, lúc này mới tới thỉnh phúc tấn chỉ điểm một vài điều, làm phiền Bích Vũ tỷ tỷ thông báo một tiếng.
”Trong tay Bích Vũ được nhét một túi tiền, nàng không tiếng động thu lấy, cười càng thêm thân cận: “Cũng thật trùng hợp, phúc tấn mới vừa nghỉ ngơi xong, cách cách theo nô tỳ vào đi.
”Bích Vũ dẫn chủ tớ Cảnh cách cách vào sân, ngẩng đầu liền gặp gỡ Bích Vân, vội nói: “Ngươi đi vào bẩm báo phúc tấn có Cảnh cách cách cầu kiến.
”Bích Vân nhìn lướt qua Cảnh cách cách, cười nhạt, đem đồ vật trong tay đưa cho tiểu nha đầu bên cạnh, cũng không hành lễ, xoay người liền vén mành đi vào.
Trong lòng Cảnh cách cách cuối cùng vẫn không vui, nàng ở trong nhà cũng là cô nãi nãi đứng đắn, được nịnh nọt nuông chiều lớn lên, vào phủ Tứ gia, ngay cả nô tỳ trước mặt phúc tấn cũng dám càn rỡ như vậy, không coi ai ra gì.
Thực mau Bích Vân liền ra tới: “Phúc tấn thỉnh cách cách đi vào.
”Bích Vũ ở một bên nhìn, cũng không nói Bích Vân thái độ không tốt, chỉ cười đối Cảnh cách cách nói: “Cách cách mau vào đi thôi, đã nhiều ngày phúc tấn vội vàng thu thập hành trang cho chủ tử gia.
”Cảnh thị gật đầu, nhấc chân vào cửa, tự vươn tay vén mành.
Chờ nàng đi vào, Bích Vân không vui lại gần, nhìn Bích Vũ liền nói: “ Chỉ là một cái cách cách, cũng đáng để ngươi nịnh bợ như vậy sao?”Bích Vũ liếc nhìn Bích Vân: “Rốt cuộc cũng là cách cách, ngươi nên tôn trọng vài phần.
”Bích Vân cười lạnh một tiếng: “ Vậy cũng phải chờ bụng có thể sinh ra a ca cho chủ tử.
” Nói xong cũng mặc kệ Bích Vũ, uốn éo rời đi.
Bích Vũ nhìn bóng dáng nàng trong lòng cười nhạo một tiếng, chính mình nhấc chân nhẹ nhàng bước lên bậc thang, đứng ở ngoài cửa hơi hơi nghiêng tai nghe âm thanh nói chuyện trong phòng.
Nàng cảm thấy sắc mặt Cảnh cách cách không quá thích hợp, không biết cầu phúc tấn chuyện gì.
Ôn Hinh tiễn Tứ gia đi, lúc này mới híp mắt nghiêng người nằm xuống ngủ trưa, chợt nghe trong viện có thanh âm nói chuyện truyền đến.
Mơ hồ có thể nghe được trong giọng nói Triệu Bảo loáng thoáng có chút ý tứ lấy lòng, Ôn Hinh lập tức không còn buồn ngủ.
Mới vừa ngồi dậy, Vân Linh liền vén rèm lên đi vào, nhìn cách cách tiến lên hành lễ, vội nói: “Cách cách, La mama tới nói phúc tấn thỉnh ngài đi chính viện một chuyến.
”Phúc tấn nhiều ngày nay đều bận rộn chuẩn bị hành trang cho Tứ gia, kêu nàng đi chính viện làm gì ?Ôn Hinh nghĩ mãi cũng không ra, nhưng vẫn là đứng dậy chỉnh lại y phục trên người, lại ngồi trước gương đồng sửa sang lại dung nhan.
May mắn nàng không xả tóc ngủ trưa, nhìn hết thảy thoả đáng, liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Có biết là chuyện gì không?”“Triệu Bảo nhét cho nàng ta túi tiền, nhưng La mama lại không thu, nô tỳ nhìn không quá thỏa đáng.
” Vân Linh lo lắng gần chết, sắc mặt có chút lo sợ bất an.
Ôn Hinh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, cũng chỉ có thể gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, đi trước lại nói sau.
Bên ngoài La mama nhìn Ôn Hinh ra tới, giống như cười nhạo nói: “Cách cách cùng nô tỳ đi một chuyến đi.
”Ôn Hinh nhìn tư thế La mama liền mơ hồ cảm thấy không tốt, trên mặt mang theo tươi cười trước sau như một: “Làm phiền mama đi đến đây một chuyến, chúng ta cũng liền đi thôi, đừng làm cho phúc tấn đợi lâu, đó chính là tội lỗi của nô tỳ.
”La mama đánh giá thái độ Ôn cách cách đối phúc tấn trước sau đều tôn kính, sắc mặt tốt một chút, xoay người liền đi ra ngoài.
Ôn Hinh nhìn La mama không giống dĩ vãng, cẩn thận cân nhắc, cũng không nghĩ tới được điều gì.
Vân Linh đi theo cùng nhau tới chính viện, vừa đến liền nghe La mama nói: “Cách cách chờ một lát, nô tỳ đi vào bẩm báo một tiếng.
”“Đa tạ mama.
” Ôn Hinh cười gật đầu.
La mama lại nhìn Ôn Hinh liếc mắt một cái, lúc này mới hướng tới chính phòng.
Nào ngờ La mama đi vào rốt cuộc không trở ra, Ôn Hinh mang theo Vân Linh đứng ở giữa sân, các nô tài thường xuyên qua lại không ngừng, chủ tớ hai người giống như con khỉ trong đoàn xiếc, tùy ý để người đánh giá.
Sắc mặt Vân Linh thiếu chút nữa không giữ được, ngẩng đầu nhìn cách cách nhà mình, liền thấy cách cách như cũ đứng nghiêm, sắc mặt như thường.
Trong lòng nàng chậm rãi trấn định xuống, dù là kẻ ngốc lúc này cũng biết đây là phúc tấn trừng phạt cách cách.
Nhiều người như vậy lui tới, mặt mũi cách cách vứt đi nơi nào?Rõ ràng chính là đem thể diện cách cách dẫm xuống mặt đất!Vân Linh tức đến muốn khóc, chỉ là nghĩ nếu chính mình khóc, chỉ càng làm cách cách mất mặt, đành phải cắn răng đứng thẳng người.
Trong phòng, La mama nhìn nhìn đồng hồ báo giờ, Ôn cách cách đứng đã hai canh giờ, trời đã chậm rãi tối đen, ngẩng đầu nhìn phúc tấn còn đang xem danh sách đồ vật chuẩn bị cho chủ tử gia đi ra ngoài, nhất thời có chút do dự.
Lại một lát sau, trong phòng đốt đèn, La mama thừa dịp Bích Vũ tiến vào đốt đèn, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Phúc tấn, Ôn cách cách còn ở trong sân chờ.
”Phúc tấn phảng phất như không nghe thấy, mãi cho đến khi xem xong một tờ trong tay, lại cầm lấy bút tu bổ xong chỗ trống, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đi đuổi nàng trở về đi.
”La mama sửng sốt, phúc tấn đây là chán ghét Ôn cách cách chăng?Trong lòng ngờ vực, nhưng vẫn là gật đầu làm theo: " Dạ, nô tỳ liền đi.
”La mama đi ra ngoài, phúc tấn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy thân ảnh Ôn cách cách đứng nơi đó.
Nhớ tới Cảnh thị nói, lửa giận trong lòng phúc tấn dần bốc lên.
Chỉ là một cách cách nho nhỏ, cư nhiên dám quyến rũ chủ tử gia cho phép nàng cùng đi dạo chơi.
Mới có ân sủng, lại không biết trời cao đất rộng.
Nếu không phải ở trước mặt nương nương sớm bày tỏ rằng nàng (Ôn Hinh) muốn đi theo tây tuần, nàng (phúc tấn) cũng sẽ không nhẹ nhàng buông tha.
Nhưng thật ra tiện nghi nàng ta!Bên này Ôn Hinh bước chân vừa ê ẩm lại chậm chạp trở về Thính Trúc Các, trong lòng lửa giận ngập trời.
Càng tức giận, trên mặt lại càng bình tĩnh, trở về sân, liền gọi Triệu Bảo tới: “Đi hỏi thăm một chút, hôm nay là ai đi chính viện.
”Triệu Bảo tới hiển nhiên đã biết chuyện cách cách ở chính viện bị phạt, lúc này liền nói: “ Lúc Cách cách ở chính viện, nô tài liền cảm thấy không tốt, sợ là có người hạ độc thủ đối với cách cách, liền chạy nhanh đi tra xét, kết quả tra được hôm nay chỉ có Cảnh cách cách đi gặp phúc tấn.
”Cảnh thị?Ôn Hinh có chút ngoài ý muốn, bất quá nghĩ đến Triệu Bảo làm việc thông minh như thế, vẫn thực vừa lòng.
Lanh lợi linh hoạt, nhìn xa trông rộng, hơn nữa tâm tư kín đáo, đây mới là người nàng muốn dùng, không uổng công nàng mấy ngày này chậm rãi dạy dỗ.
Nhưng đang êm đẹp Cảnh thị vì cái gì hại nàng?Nhìn cách cách nhíu mày, Triệu Bảo liền cắn răng nói: “Là nô tài thất trách, đã bị người trong Lạc Mai Viện tới hỏi thăm chuyện trong Thính Trúc Các, thỉnh cách cách trách phạt.
”Triệu Bảo nói xong liền “thình thịch” quỳ xuống đất thỉnh tội.
Ôn Hinh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ (hiểu rõ mọi việc), không khỏi cười lạnh một tiếng.
Thính Trúc Các có ba người, Vân Linh cùng Vân Tú hầu hạ bên người, chuyện khác trong Thính Trúc Các đa phần đều do Triệu Bảo lo liệu.
Thính Trúc Các không phải nơi nước hắt vào không thấm, kim chỉ phòng (phòng may vá), giặt hồ phòng (phòng giặt đồ), người thiện phòng cũng thường xuyên lui tới, cho nên có một số việc giấu không được.
Cũng không phải Ôn Hinh không quan tâm, chỉ là người có thể sử dụng quá ít, có một số việc hữu tâm vô lực.
“ Chuyện lần này ngươi phải nhớ kỹ, lần sau nên biết làm như thế nào chưa?” Ôn Hinh nhìn Triệu Bảo hỏi.
“Cách cách yên tâm, lần tới nếu chuyện trong Thính Trúc Các lại bị tiết lộ ra ngoài, nô tài mặc cho cách cách xử trí.
” Triệu Bảo thấy thất trách, cảm thấy không mặt mũi nào vì chính mình biện giải (giải thích), chỉ dập đầu nhận tội, trong lòng lại hận thấu Lạc Mai Viện.
Hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải cho Lạc Mai Viện đẹp mặt!Ôn Hinh ăn mệt lớn như vậy từ Cảnh thị, phúc tấn nơi đó cũng không muốn thấy nàng, có thể thấy được đối với nàng có bao nhiêu bực bội.
Nếu không phải ở trong cung nương nương sớm bày tỏ muốn nàng đi theo tây tuần, chỉ sợ phúc tấn liền nghĩ biện pháp lưu lại nàng.
Nếu đến một bước kia, đúng là kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.
Còn hiện tại sao, Ôn Hinh cười nhạo một tiếng.
Ban đầu nghĩ Cảnh thị chỉ cần không tìm tới cửa, Ôn Hinh liền mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiện tại, nằm mơ đi thôi.
“Triệu Bảo tới, ngươi đi tiền viện hỏi một chút chủ tử gia khi nào có thời gian gặp ta.
”“Dạ, nô tài liền đi ngay.
” Triệu Bảo bò dậy liền đi ra ngoài.
Ôn Hinh nhìn Vân Tú nói: “Ngươi đi thiện phòng lấy một khay điểm tâm.
”Nhìn chung không thể tay không đi gặp Tứ gia.
Vân Tú cũng là tức giận đến mặt biến thành màu đen, nghe xong cách cách nói, liền hướng tới thiện phòng.
“Vân Linh, thay quần áo, trang điểm.
” Ôn Hinh bước chân nặng nề đứng dậy, lần này nếu nàng dễ dàng buông tha Cảnh thị, tên nàng liền viết ngược lại.
“Vâng.
” Vân Linh vội vàng tiến lên đỡ cách cách ngồi xuống trước gương đồng, mở tủ ra chọn xiêm y, giúp cách cách mặc lên.
Kỳ thật trong lòng Ôn Hinh cũng không chắc chắn, Tứ gia giữa trưa mới đến, cũng không biết buổi tối có thể tìm nàng hay không.
Nhưng một chuyến này nhất định phải đi, Tứ gia không gặp nàng, nàng cũng phải nghĩ biện pháp nhìn thấy hắn.
Nàng thật sự không nghĩ tới, Cảnh thị sẽ ở ngay lúc này cắn nàng một ngụm.
Hơn nữa, trải qua việc này, sợ là phúc tấn sẽ để ý đến nàng nhiều hơn.
Bước kế tiếp đi như thế nào, nàng phải một lần nữa cân nhắc.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook