Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch
-
Chương 61: Món ăn thứ sáu mươi mốt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm nay, Tử Tu vẫn bận đến nửa đêm mới ngủ, nghĩ đến ngày mai mọi người sẽ giật mình đến thế nào thì Tử Tu cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Trận cuối cùng này, y nhất định phải thắng!
Vì vòng thi cuối cùng, nguyên liệu nấu ăn là do bản thân tự chọn lựa, và cũng để tiện hơn nên dụng cụ làm bếp linh tinh đều do bản thân chuẩn bị. Bởi vậy khi mọi người thấy Tử Tu đẩy một chiếc xe gỗ đến bên bàn thì đều rất kinh ngạc.
Trên xe gỗ có một khối gì đó được đậy lại bởi một tấm vải đen, không ai đoán được bên trong là thứ gì. Thần sắc của Tử Tu rất bình tĩnh, không buồn quan tâm đến ánh mắt mọi người đang nhìn mình. Mục Đức trầm tư nhìn Tử Tu, hai hàng chân mày khẽ cau lại.
“Lần này nhất định sư phụ sẽ thắng.” Tùng Viễn hưng phấn nói với Trình Lễ.
Trình Lễ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt không giấu được ý cười. Tối hôm qua ông cùng Tử Tu bận đến tận khuya là vì để chuẩn bị món ăn này.
Nhóm ba người Khang Hy thoáng kinh ngạc nhìn Tử Tu, Tử Tu không mang theo dụng cụ làm bếp lẫn nguyên liệu nấu ăn, rốt cục là y định làm món gì? Lúc này tất cả mọi người đều hiếu kỳ không rõ thứ trên chiếc xe gỗ mà Tử Tu đẩy vào rốt cục là thứ gì.
Người chủ trì tuyên bố trận đấu bắt đầu, Mục Đức thu hồi ánh mắt, hôm nay hắn muốn làm món Tổ Yến Đường Phèn, tổ yến mà hắn sử dụng là loại huyết yến cực kỳ quý giá. Trải qua sự chọn lựa tỷ mỉ, cuối cùng Mục Đức mới chọn ra được loại tổ yến này. Mục Đức tin chắc rằng món tổ yến này sẽ trở thành món ăn được lưu danh thiên cổ.
Bởi vì Mục Đức đã sớm xử lý tổ yến trước nên lúc này hắn chỉ cần dùng nước để chưng, thời gian chưng tổ yến không dài nhưng trong suốt quá trình này Tử Tu không hề nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Mục Đức có hơi mất kiên nhẫn nhưng không cách nào phát ra được, rốt cục thì người kia muốn làm cái gì? Hay là y đã sớm đoán mình sẽ thua nên quyết định bỏ cuộc sớm?
Tử Tu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, y đang đợi, đợi Mục Đức chưng tổ yến xong. Thời gian mà y phải đợi không lâu, Mục Đức vốn tinh thông trù nghệ, chẳng mất nhiều thời gian đã chưng tổ yến xong.
Mục Đức liếc nhìn Tử Tu, phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích, miếng vải đen vẫn phủ kín cái thứ trên xe gỗ. Mục Đức nở nụ cười khiêu khích bưng tổ yến đi đến chỗ giám khảo.
“Món ăn này của nô tài là Tổ Yến Đường Phèn, được làm từ huyết yến quý giá, món này tư âm nhuận táo, ích khí cường thân, Hoàng thượng và hai vị đại nhân, xin mời dùng thử.”
Tổ yến vốn rất quý báu, nếu không phải là người có tiền thì không có cơ hội được ăn, càng đừng nói tới thứ huyết yến cực phẩm này, người có thể ăn được lại càng ít hơn. Nhưng mà ba vị đang ngồi trên ghế giám khảo kia không có khả năng chưa ăn qua, tuy nói hương vị không nhất định là tốt như thế này.
Tổ yến được chia ra làm ba phần dâng lên cho ba người, ba người đánh giá hình thức trước, sau đó dùng thìa múc một muỗng cho vào miệng. Tổ yến mềm mại nhưng cũng dai giòn, hương vị thuộc vào loại cực phẩm.
Trát Ba nói một tiếng “tốt” với Mục Đức rồi lại vui vẻ ăn một miếng.
Món tổ yến này của Mục Đức nấu có độ ngọt vừa phải, không lẫn một chút tạp chất, dùng vào thời tiết này cũng vừa vặn thích hợp, ngay cả Khang Hy cũng không nhịn được muốn khen một tiếng.
“Ăn quá ngon.” Sứ thần Bồ Đào Nha không keo kiệt mà khen ngợi.
Mục Đức lộ ra ý cười, cảm thấy vừa rồi mình quá đa tâm, hắn luôn rất tự tin vào tay nghề của mình, không có khả năng hắn lại thua được. Món Tổ Yến Đường Phèn này hắn đã nghiên cứu rất lâu mới làm ra được, hoàn toàn khác hẳn với những món Tổ Yến Đường Phèn bình thường. Mục Đức dám khẳng định không có ai trên thế gian này có thể nắm rõ về món Tổ Yến Đường Phèn này bằng hắn.
Mục Đức lui về chỗ của mình, mọi người cùng nhau nhìn Tử Tu.
Trát Ba nhịn không được hỏi: “Không biết hôm nay Lâm ngự trù định làm món gì?”
Tử Tu không nhanh không chậm đáp: “Thiên hạ danh thái vô xuất kỳ hữu(*), nô tài chọn nấu một trong mười món ăn đứng đầu thiên hạ —— óc khỉ!” Sau đó “soạt” một tiếng Tử Tu xốc miếng vải đen lên, lộ ra thứ nằm trên xe gỗ, đó là một con khỉ chỉ lộ ra một cái đầu, con khỉ bị bịt miệng nên không thể phát ra âm thanh nào.
(* đại khái là món ăn nổi danh trong thiên hạ không ngoài món này.)
Mục Đức ngẩn người, óc khỉ, Tử Tu muốn làm óc khỉ! Mục Đức từng định làm món này nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc, thứ nhất là không dễ tìm được giống khỉ quý, thứ hai cũng dễ để lộ bài để người khác đoán được mình sẽ làm món gì. Cho nên cuối cùng Mục Đức đành phải lựa chọn món Tổ Yến Đường Phèn, nhưng hắn không thể tin được Tử Tu lại chọn làm món óc khỉ này.
Giống như sự khác nhau một trời một vực giữa Chân Vịt Phỉ Thúy và Chân Vịt Nướng, món Tổ Yến Đường Phèn dù quý báu như thế nào cũng kém xa óc khỉ. Óc khỉ là một trong mười món ăn hàng đầu, nó là món ăn còn hoàn hảo cũng như tàn ác hơn cả món Chân Vịt Nướng.
Tử Tu mỉm cười, cầm lấy dao chém ngang đầu con khỉ, sọ khỉ lập tức rơi ra, óc khỉ chảy ra, Tử Tu nhanh nhẹn thu vào trong chén.
Không ít người dám nhìn tiếp, chỉ cảm thấy món ăn này so với món Chân Vịt Nướng ngày hôm qua còn tàn bạo và đẫm máu hơn. Khang Hy nhìn Tử Tu chằm chằm, không tin Tử Tu lại thật sự làm món ăn này.
“Thật đúng là rất giống, nếu không phải con sớm biết rõ thì nhất định cũng bị lừa.” Tùng Viễn lẩm bẩm, Trình Lễ hài lòng nở nụ cười.
Đúng như lời Tử Tu nói, đây là món ăn khiến cho không ai có thể chối từ. Óc khỉ thơm ngon nổi tiếng thiên hạ, bao nhiêu người muốn ăn mà không được. Tử Tu bưng ba phần óc khỉ đến bàn của giám khảo đặt xuống.
Hương vị của óc khỉ rất thanh đạm, vừa cho vào miệng thì trôi xuống ngay, nhưng sau khi nuốt xuống rồi thì trong miệng vẫn còn lưu lại một hương thơm nhàn nhạt mãi không tan đi.
“Đây mới đúng là thứ thơm ngon nhất thiên hạ.” Sứ thần Bồ Đào Nha tán thưởng, cắm đầu ăn sạch bát mới ngẩng mặt lên, vẻ mặt vẫn còn thòm thèm.
Trát Ba cũng gật đầu: “Không có món nào ngon hơn món này!” Tuy điều này đồng nghĩa với việc người mà Trát Ba tiến cử thua cuộc nhưng Trát Ba tuyệt không hối hận.
Khang Hy chỉ nếm một chút rồi bỏ muỗng xuống, hắn nghiền ngẫm nhìn Tử Tu, dường như không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu y.
Tử Tu cười khẽ, quỳ xuống đất nói: “Xin thứ cho nô tài tội khi quân.”
Mọi người sửng sốt, không rõ Tử Tu có ý gì? Chỉ có Trình Lễ cùng Tùng Viễn lại nở nụ cười.
Khang Hy gật đầu: “Thứ ngươi vô tội, ngươi nói đi.”
Tử Tu thẳng thắn nói: “Thật ra đây không phải là óc khỉ mà chỉ là đậu hủ mềm(*) mà thôi. Con khỉ mọi người vừa thấy là nô tài tự khắc ra, sau đó cho đậu hủ mềm vào giữa.” Tử Tu ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nô tài có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.”
(*) Là tàu phớ đó, cái món tàu hủ mềm ăn với nước đường có bỏ gừng, tại để tàu phớ nghĩ nhiều bạn miền nam không biết =v=
Không biết vì sao, Khang Hy lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn biết Tử Tu không phải là người như vậy, Tử Tu là người vô cùng lương thiện, sao có khả năng đi làm món óc khỉ?
Mọi người ngạc nhiên, đậu hủ mềm mà lại có thể làm ra được vị như óc khỉ!
Trát ba không thể tin được nhìn xuống cái chén của mình, bên trong trống rỗng, sớm đã bị vét sạch. Sứ thần Bồ Đào Nha cũng rất kinh hãi, không tin được món ăn cực ngon vừa rồi chỉ đơn giản là đậu hủ mềm.
“Có thể sử dụng đậu hủ mềm nấu ra được món óc khỉ, trẫm nghĩ lần này chư vị sẽ không ai có dị nghị khi người thắng là Lâm ngự trù chứ?!” Khang Hy đắc ý quét mắt nhìn Trát Ba, Trát Ba lập tức gật đầu đáp “phải!”
Lần này, ngay cả Mục Đức cũng không thể không bội phục trù nghệ cùng với trí tuệ của Tử Tu. Tuy hắn cũng có khả năng nhưng hắn lại không thể nghĩ ra được món ăn này.
Tử Tu ngẩng đầu mỉm cười với Khang Hy, thấy Khang Hy dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, không khỏi xấu hổ cúi đầu.
Ba vòng tỷ thí, Tử Tu thắng hai trận, đương nhiên là người thắng chung cuộc, tất cả mọi người rất cao hứng vì Tử Tu đã giữ lại thể diện cho Đại Thanh.
Khang Hy hỏi: “Lâm ngự trù, trẫm nên thưởng cho ngươi cái gì đây?”
Tử Tu vội lắc đầu: “Vì Đại Thanh làm việc, vì Hoàng thượng làm việc, nô tài nào dám cầu xin ban thưởng?!”
Khang Hy không khỏi buồn cười, người này nói những lời này dường như càng lúc càng trôi chảy. Bất quá Khang Hy đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt để bồi thường cho Tử Tu, lần trước Hoàng tổ mẫu đã tịch thu Kim bài miễn tử của Tử Tu, hắn định đưa cho Tử Tu một tấm khác.
Nhưng mà lời ra đến bên miệng thì Khang Hy lại nghĩ lại, Tử Tu coi trù nghệ là lẽ sống, tất nhiên nên bồi thường cho Tử Tu trên phương diện này thì tốt hơn.
“Lâm ngự trù, ngươi lập công cho Đại Thanh, nay trẫm phong ngươi là “Thiên Hạ Đệ Nhất Ngự Trù”, như thế nào?”
Mọi người khiếp sợ, Tử Tu thì kinh ngạc há to miệng, “Thiên Hạ Đệ Nhất Ngự Trù”, vinh dự này y thật sự có thể nhận sao?
Khang Hy tươi cười nhìn Tử Tu, thần sắc rõ ràng là không cho từ chối.
Tử Tu vội dập đầu tạ ơn: “Tạ Hoàng thượng.”
Tác giả có lời muốn nói: so với đậu hủ mềm thì tui thèm nhỏ dãi món Tổ yến chưng đường phèn, nhỏ nước miếng~~~
Ru có lời muốn nói: Tui cũng thèm, cả đời được ăn có mấy lần đâu, đã vậy còn toàn là nhờ ăn ké mới được TtoTT, mà tui cũng chưa từng được ăn huyết yến.
Đêm nay, Tử Tu vẫn bận đến nửa đêm mới ngủ, nghĩ đến ngày mai mọi người sẽ giật mình đến thế nào thì Tử Tu cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Trận cuối cùng này, y nhất định phải thắng!
Vì vòng thi cuối cùng, nguyên liệu nấu ăn là do bản thân tự chọn lựa, và cũng để tiện hơn nên dụng cụ làm bếp linh tinh đều do bản thân chuẩn bị. Bởi vậy khi mọi người thấy Tử Tu đẩy một chiếc xe gỗ đến bên bàn thì đều rất kinh ngạc.
Trên xe gỗ có một khối gì đó được đậy lại bởi một tấm vải đen, không ai đoán được bên trong là thứ gì. Thần sắc của Tử Tu rất bình tĩnh, không buồn quan tâm đến ánh mắt mọi người đang nhìn mình. Mục Đức trầm tư nhìn Tử Tu, hai hàng chân mày khẽ cau lại.
“Lần này nhất định sư phụ sẽ thắng.” Tùng Viễn hưng phấn nói với Trình Lễ.
Trình Lễ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt không giấu được ý cười. Tối hôm qua ông cùng Tử Tu bận đến tận khuya là vì để chuẩn bị món ăn này.
Nhóm ba người Khang Hy thoáng kinh ngạc nhìn Tử Tu, Tử Tu không mang theo dụng cụ làm bếp lẫn nguyên liệu nấu ăn, rốt cục là y định làm món gì? Lúc này tất cả mọi người đều hiếu kỳ không rõ thứ trên chiếc xe gỗ mà Tử Tu đẩy vào rốt cục là thứ gì.
Người chủ trì tuyên bố trận đấu bắt đầu, Mục Đức thu hồi ánh mắt, hôm nay hắn muốn làm món Tổ Yến Đường Phèn, tổ yến mà hắn sử dụng là loại huyết yến cực kỳ quý giá. Trải qua sự chọn lựa tỷ mỉ, cuối cùng Mục Đức mới chọn ra được loại tổ yến này. Mục Đức tin chắc rằng món tổ yến này sẽ trở thành món ăn được lưu danh thiên cổ.
Bởi vì Mục Đức đã sớm xử lý tổ yến trước nên lúc này hắn chỉ cần dùng nước để chưng, thời gian chưng tổ yến không dài nhưng trong suốt quá trình này Tử Tu không hề nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Mục Đức có hơi mất kiên nhẫn nhưng không cách nào phát ra được, rốt cục thì người kia muốn làm cái gì? Hay là y đã sớm đoán mình sẽ thua nên quyết định bỏ cuộc sớm?
Tử Tu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, y đang đợi, đợi Mục Đức chưng tổ yến xong. Thời gian mà y phải đợi không lâu, Mục Đức vốn tinh thông trù nghệ, chẳng mất nhiều thời gian đã chưng tổ yến xong.
Mục Đức liếc nhìn Tử Tu, phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích, miếng vải đen vẫn phủ kín cái thứ trên xe gỗ. Mục Đức nở nụ cười khiêu khích bưng tổ yến đi đến chỗ giám khảo.
“Món ăn này của nô tài là Tổ Yến Đường Phèn, được làm từ huyết yến quý giá, món này tư âm nhuận táo, ích khí cường thân, Hoàng thượng và hai vị đại nhân, xin mời dùng thử.”
Tổ yến vốn rất quý báu, nếu không phải là người có tiền thì không có cơ hội được ăn, càng đừng nói tới thứ huyết yến cực phẩm này, người có thể ăn được lại càng ít hơn. Nhưng mà ba vị đang ngồi trên ghế giám khảo kia không có khả năng chưa ăn qua, tuy nói hương vị không nhất định là tốt như thế này.
Tổ yến được chia ra làm ba phần dâng lên cho ba người, ba người đánh giá hình thức trước, sau đó dùng thìa múc một muỗng cho vào miệng. Tổ yến mềm mại nhưng cũng dai giòn, hương vị thuộc vào loại cực phẩm.
Trát Ba nói một tiếng “tốt” với Mục Đức rồi lại vui vẻ ăn một miếng.
Món tổ yến này của Mục Đức nấu có độ ngọt vừa phải, không lẫn một chút tạp chất, dùng vào thời tiết này cũng vừa vặn thích hợp, ngay cả Khang Hy cũng không nhịn được muốn khen một tiếng.
“Ăn quá ngon.” Sứ thần Bồ Đào Nha không keo kiệt mà khen ngợi.
Mục Đức lộ ra ý cười, cảm thấy vừa rồi mình quá đa tâm, hắn luôn rất tự tin vào tay nghề của mình, không có khả năng hắn lại thua được. Món Tổ Yến Đường Phèn này hắn đã nghiên cứu rất lâu mới làm ra được, hoàn toàn khác hẳn với những món Tổ Yến Đường Phèn bình thường. Mục Đức dám khẳng định không có ai trên thế gian này có thể nắm rõ về món Tổ Yến Đường Phèn này bằng hắn.
Mục Đức lui về chỗ của mình, mọi người cùng nhau nhìn Tử Tu.
Trát Ba nhịn không được hỏi: “Không biết hôm nay Lâm ngự trù định làm món gì?”
Tử Tu không nhanh không chậm đáp: “Thiên hạ danh thái vô xuất kỳ hữu(*), nô tài chọn nấu một trong mười món ăn đứng đầu thiên hạ —— óc khỉ!” Sau đó “soạt” một tiếng Tử Tu xốc miếng vải đen lên, lộ ra thứ nằm trên xe gỗ, đó là một con khỉ chỉ lộ ra một cái đầu, con khỉ bị bịt miệng nên không thể phát ra âm thanh nào.
(* đại khái là món ăn nổi danh trong thiên hạ không ngoài món này.)
Mục Đức ngẩn người, óc khỉ, Tử Tu muốn làm óc khỉ! Mục Đức từng định làm món này nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc, thứ nhất là không dễ tìm được giống khỉ quý, thứ hai cũng dễ để lộ bài để người khác đoán được mình sẽ làm món gì. Cho nên cuối cùng Mục Đức đành phải lựa chọn món Tổ Yến Đường Phèn, nhưng hắn không thể tin được Tử Tu lại chọn làm món óc khỉ này.
Giống như sự khác nhau một trời một vực giữa Chân Vịt Phỉ Thúy và Chân Vịt Nướng, món Tổ Yến Đường Phèn dù quý báu như thế nào cũng kém xa óc khỉ. Óc khỉ là một trong mười món ăn hàng đầu, nó là món ăn còn hoàn hảo cũng như tàn ác hơn cả món Chân Vịt Nướng.
Tử Tu mỉm cười, cầm lấy dao chém ngang đầu con khỉ, sọ khỉ lập tức rơi ra, óc khỉ chảy ra, Tử Tu nhanh nhẹn thu vào trong chén.
Không ít người dám nhìn tiếp, chỉ cảm thấy món ăn này so với món Chân Vịt Nướng ngày hôm qua còn tàn bạo và đẫm máu hơn. Khang Hy nhìn Tử Tu chằm chằm, không tin Tử Tu lại thật sự làm món ăn này.
“Thật đúng là rất giống, nếu không phải con sớm biết rõ thì nhất định cũng bị lừa.” Tùng Viễn lẩm bẩm, Trình Lễ hài lòng nở nụ cười.
Đúng như lời Tử Tu nói, đây là món ăn khiến cho không ai có thể chối từ. Óc khỉ thơm ngon nổi tiếng thiên hạ, bao nhiêu người muốn ăn mà không được. Tử Tu bưng ba phần óc khỉ đến bàn của giám khảo đặt xuống.
Hương vị của óc khỉ rất thanh đạm, vừa cho vào miệng thì trôi xuống ngay, nhưng sau khi nuốt xuống rồi thì trong miệng vẫn còn lưu lại một hương thơm nhàn nhạt mãi không tan đi.
“Đây mới đúng là thứ thơm ngon nhất thiên hạ.” Sứ thần Bồ Đào Nha tán thưởng, cắm đầu ăn sạch bát mới ngẩng mặt lên, vẻ mặt vẫn còn thòm thèm.
Trát Ba cũng gật đầu: “Không có món nào ngon hơn món này!” Tuy điều này đồng nghĩa với việc người mà Trát Ba tiến cử thua cuộc nhưng Trát Ba tuyệt không hối hận.
Khang Hy chỉ nếm một chút rồi bỏ muỗng xuống, hắn nghiền ngẫm nhìn Tử Tu, dường như không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu y.
Tử Tu cười khẽ, quỳ xuống đất nói: “Xin thứ cho nô tài tội khi quân.”
Mọi người sửng sốt, không rõ Tử Tu có ý gì? Chỉ có Trình Lễ cùng Tùng Viễn lại nở nụ cười.
Khang Hy gật đầu: “Thứ ngươi vô tội, ngươi nói đi.”
Tử Tu thẳng thắn nói: “Thật ra đây không phải là óc khỉ mà chỉ là đậu hủ mềm(*) mà thôi. Con khỉ mọi người vừa thấy là nô tài tự khắc ra, sau đó cho đậu hủ mềm vào giữa.” Tử Tu ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nô tài có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.”
(*) Là tàu phớ đó, cái món tàu hủ mềm ăn với nước đường có bỏ gừng, tại để tàu phớ nghĩ nhiều bạn miền nam không biết =v=
Không biết vì sao, Khang Hy lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn biết Tử Tu không phải là người như vậy, Tử Tu là người vô cùng lương thiện, sao có khả năng đi làm món óc khỉ?
Mọi người ngạc nhiên, đậu hủ mềm mà lại có thể làm ra được vị như óc khỉ!
Trát ba không thể tin được nhìn xuống cái chén của mình, bên trong trống rỗng, sớm đã bị vét sạch. Sứ thần Bồ Đào Nha cũng rất kinh hãi, không tin được món ăn cực ngon vừa rồi chỉ đơn giản là đậu hủ mềm.
“Có thể sử dụng đậu hủ mềm nấu ra được món óc khỉ, trẫm nghĩ lần này chư vị sẽ không ai có dị nghị khi người thắng là Lâm ngự trù chứ?!” Khang Hy đắc ý quét mắt nhìn Trát Ba, Trát Ba lập tức gật đầu đáp “phải!”
Lần này, ngay cả Mục Đức cũng không thể không bội phục trù nghệ cùng với trí tuệ của Tử Tu. Tuy hắn cũng có khả năng nhưng hắn lại không thể nghĩ ra được món ăn này.
Tử Tu ngẩng đầu mỉm cười với Khang Hy, thấy Khang Hy dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, không khỏi xấu hổ cúi đầu.
Ba vòng tỷ thí, Tử Tu thắng hai trận, đương nhiên là người thắng chung cuộc, tất cả mọi người rất cao hứng vì Tử Tu đã giữ lại thể diện cho Đại Thanh.
Khang Hy hỏi: “Lâm ngự trù, trẫm nên thưởng cho ngươi cái gì đây?”
Tử Tu vội lắc đầu: “Vì Đại Thanh làm việc, vì Hoàng thượng làm việc, nô tài nào dám cầu xin ban thưởng?!”
Khang Hy không khỏi buồn cười, người này nói những lời này dường như càng lúc càng trôi chảy. Bất quá Khang Hy đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt để bồi thường cho Tử Tu, lần trước Hoàng tổ mẫu đã tịch thu Kim bài miễn tử của Tử Tu, hắn định đưa cho Tử Tu một tấm khác.
Nhưng mà lời ra đến bên miệng thì Khang Hy lại nghĩ lại, Tử Tu coi trù nghệ là lẽ sống, tất nhiên nên bồi thường cho Tử Tu trên phương diện này thì tốt hơn.
“Lâm ngự trù, ngươi lập công cho Đại Thanh, nay trẫm phong ngươi là “Thiên Hạ Đệ Nhất Ngự Trù”, như thế nào?”
Mọi người khiếp sợ, Tử Tu thì kinh ngạc há to miệng, “Thiên Hạ Đệ Nhất Ngự Trù”, vinh dự này y thật sự có thể nhận sao?
Khang Hy tươi cười nhìn Tử Tu, thần sắc rõ ràng là không cho từ chối.
Tử Tu vội dập đầu tạ ơn: “Tạ Hoàng thượng.”
Tác giả có lời muốn nói: so với đậu hủ mềm thì tui thèm nhỏ dãi món Tổ yến chưng đường phèn, nhỏ nước miếng~~~
Ru có lời muốn nói: Tui cũng thèm, cả đời được ăn có mấy lần đâu, đã vậy còn toàn là nhờ ăn ké mới được TtoTT, mà tui cũng chưa từng được ăn huyết yến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook