Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch
-
Chương 55: Món ăn thứ năm mươi lăm
Cho đến khi nhìn thấy Tử Tu, nhìn thấy Tử Tu bưng điểm tâm đi thẳng về phía mình, Khang Hy bỗng nhiên nghe thấy có âm thanh của thứ gì đó bị đứt ở trong đầu mình. Rốt cục là có chuyện gì? Tử Tu vì sao lại đến đây? Tử Tu nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ như thế nào?
Những vấn đề liên tiếp hiện ra trong đầu, Thái Hoàng Thái Hậu thì vẫn ung dung nhìn hai người họ.
Tử Tu bưng điểm tâm quỳ xuống thỉnh an: “Hoàng thượng, Lão Phật Gia, điểm tâm đã đến.”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tử Tu vang lên, Khang Hy mới hồi phục tinh thần, hắn thầm mắng bản thân một tiếng, biểu hiện vừa rồi của hắn nhất định đã bị Hoàng tổ mẫu nhìn thấy.
“Được, ngươi ở lại hầu Hoàng thượng dùng trà bánh đi.” Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói.
“Hoàng tổ mẫu, không cần phiền toái vậy đâu. Tôn nhi tự mình ăn được, cứ cho y lui xuống đi.” Khang Hy xen vào, hắn thật sự không đành lòng để Tử Tu chứng kiến cảnh mình tuyển nữ nhân.
Hắn biết Hoàng tổ mẫu cố tình, bằng không có bao nhiêu thái giám cung nữ như vậy, cớ gì người phải bắt Tử Tu tự mình mang thức ăn đến đây. Hoàng tổ mẫu, chiêu này của người quá ngoan độc rồi.
“A? Ai gia còn tưởng Hoàng thượng rất muốn được gặp Lâm ngự trù. Thì ra là ai gia đã hiểu lầm, vậy Lâm ngự trù sang hầu Hoàng hậu dùng điểm tâm đi.” Thái Hoàng Thái Hậu thản nhiên nói, hoàn toàn chẳng buồn để ý đến sắc mặt của Khang Hy lẫn Tử Tu.
Khang Hy lạnh lùng đáp: “Vẫn để Tử Tu hầu trẫm đi.” Nói xong thì hung hăng trừng Tuyết San một cái.
Tuyết San cảm thấy buồn bực, có phải nàng bắt Lâm Tử Tu đến đâu, trừng nàng làm gì? Bất quá, trong này nàng đúng là đã bỏ thêm chút sức lực, ví dụ như tố khổ với Thái Hoàng Thái Hậu, nói Hoàng thượng tuy có đến Khôn Ninh Cung của nàng nhưng chưa bao giờ chạm vào nàng.
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười, không để ý tới hắn. Tử Tu quỳ bên cạnh Khang Hy, như lời Thái Hoàng Thái Hậu hầu Khang Hy dùng trà bánh. Thấy Tử Tu như vậy, Khang Hy làm sao nuốt nổi?
Khang Hy muốn nắm tay Tử Tu, lại nhận ra ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng như có như không lướt đến đây. Đúng là nghẹn chết mất, tại sao hắn lại phải chịu cái cảnh này?
Đã vậy lúc này Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể hỏi hắn: “Hoàng thượng, tú nữ này như thế nào?”
Khang Hy nghiến răng ken két, rít nhẹ: “Không tốt.”
Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, cho người úp thẻ, tú nữ kia nhất thời bi thống đau khổ ôm mặt chạy ra. Khang Hy đem cơn tức giận trút hết lên người đám tú nữ, liên tục năm sáu người tiếp theo đều bị hắn bảo không tốt. Thái Hoàng Thái Hậu cũng không phản bác hắn, bà cứ cho người lật thẻ, tựa như những tú nữ kia có được chọn hay không chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Thái Hoàng Thái Hậu muốn trấn áp Khang Hy, muốn buộc hắn không thể xử sự theo cảm tính. Sinh ra trong gia đình đế vương, bọn họ chỉ có thể vô tình chứ không được lậm tình, huống hồ đối tượng lậm tình lại chính là một nam nhân.
Tử Tu lẳng lặng quỳ dưới đất nhìn các tú nữ hết đi vào lại đi ra. Tử Tu biết tâm trạng của Khang Hy không tốt, cũng biết Thái Hoàng Thái Hậu đang nhằm vào mình, nhưng y không thể làm gì được mà chỉ có thể ở một bên yên lặng mà nhìn.
Một canh giờ trôi qua, tú nữ rốt cục cũng chọn xong, cuối cùng chỉ giữ lại đúng mười người. Tử Tu vẫn quỳ dưới đất, trên trán rịn ra không ít mồ hôi. Khang Hy đau lòng đến đòi mạng nhưng không dám giúp Tử Tu lau đi, càng không thể cho y đứng dậy được.
“Được rồi, cuối cùng cũng tuyển chọn xong, Hoàng thượng, ngày mai ngươi sắp xếp cho các tú nữ đã được chọn đi.” Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy, nhìn Tử Tu nhếch miệng cười, thoải mái rời đi.
“Tử Tu, ngươi không sao chứ? Mau đứng lên!” Thái Hoàng Thái Hậu đi rồi, Khang Hy vội vàng đỡ Tử Tu. Hai chân Tử Tu đau đến muốn đòi mạng, thiếu chút nữa thì đã ngã khuỵu xuống.
Khang Hy nửa ôm nửa dìu đỡ Tử Tu ngồi xuống ghế. Hắn cầm lấy cái khăn Lương Cửu Công đưa qua cẩn thận lau mồ hôi cho Tử Tu.
Tử Tu mỉm cười trấn an hắn: “Hoàng thượng, ta không sao.”
“Đã ra nông nỗi này còn nói không có việc gì? Lương Cửu Công, không mau đi mời thái y!” Tay Khang Hy khẽ run lên, không dám vén ống quần Tử Tu lên, hắn biết đầu gối của Tử Tu nhất định đã sưng lên rồi.
“Đừng, không cần đâu!” Tử Tu vội can ngăn. “Nếu để người khác biết thì ta sẽ càng thảm hơn!”
Khang Hy bình tĩnh hơn, quả thật giờ phút này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn họ chằm chằm. Nhưng nếu để Tử Tu mang thương tích trở về như vậy, hắn sao có thể nhịn được?!
“Hoàng thượng, chút khổ sở này ta vẫn chịu đựng được. Nếu chỉ như thế này mà có thể làm cho Thái Hậu không nhắm vào ta nữa thì ta thấy cũng đáng mà!” Tử Tu chân thành nói với Khang Hy.
Khang Hy ôm lấy Tử Tu than một tiếng: “Chỉ e Hoàng tổ mẫu sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi. Tử Tu, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi phải chịu khổ nữa!”
“Ha ha, có lời này của ngươi thì ta đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần ngươi còn yêu thương ta thì ta đã cảm thấy đủ lắm rồi.” Tử Tu cười khẽ, đầu gối dường như đã không còn đau nữa.
Tử Tu khập khiễng quay về phòng, mỗi bước đi đều đau đến đòi mạng. Tử Tu kiệt sức nằm vật xuống giường, trong đầu trống rỗng. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Tử Tu thở dài một hơi đi ra mở, nhận thấy trước cửa là tiểu thái giám luôn theo hầu trong cung của Khang Hy.
Tiểu thái giám giao cho Tử Tu một cái chai nhỏ liền chạy mất, dường như sợ bị nhìn thấy. Tử Tu mở ra ngửi thử, sau đó vui vẻ nở nụ cười, đây là Kim Sang dược Khang Hy gửi cho y.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai tinh thần của Tử Tu tốt hơn rất nhiều. Tử Tu vừa làm xong bữa tối cho Thái Hoàng Thái Hậu thì lại nghe thấy tiểu thái giám đến truyền lời Thái Hoàng Thái Hậu gọi y đến Từ Ninh Cung.
Tử Tu cảm thấy không ổn, không biết lão thái bà này lại muốn tìm cách nào để chỉnh y. Tử Tu nhắm hai mắt, đến khi mở mắt ra thì ánh mắt đã kiên quyết hơn nhiều. Tử Tu bảo tiểu thái giám đợi một chút, sau đó trở về phòng tìm một thứ đồ rồi mới đi theo tiểu thái giám đến Từ Ninh Cung.
So với trước kia, Từ Ninh Cung hôm nay dường như càng thêm nặng nề. Đại sảnh chỉ có một mình Thái Hoàng Thái Hậu đang ngồi trên ghế phẩm trà.
“Nô tài tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu cát tường.” Tử Tu quỳ xuống đất hành lễ.
“Ngươi có biết hôm nay ai gia gọi ngươi tới là vì chuyện gì không?” Giọng của Thái Hoàng Thái Hậu nghe không ra vui buồn, bất quá Tử Tu vẫn có thể cảm nhận được sự chán ghét trong giọng nói của bà ta.
“Nô tài ngu dốt, xin Thái Hoàng Thái Hậu chỉ điểm.”
Thái Hoàng Thái Hậu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, chậm rãi cất tiếng: “Được, ai gia sẽ chỉ điểm cho ngươi. Ngươi mê hoặc Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng khăng khăng một mực với ngươi, bỏ bê Hậu cung; đây là tội thứ nhất. Hoàng thượng không đến Hậu cung khiến cho con nối dòng khan hiếm, đây là tội thứ hai. Ngươi quấy nhiễu Hoàng thượng khiến cho Hoàng thượng không có tâm trạng tuyển tú, đây là tội thứ ba. Còn nhiều điều nữa mà ai gia không muốn nói, chỉ nội ba điều kia thôi cũng đủ để ai gia chém đầu ngươi rồi!”
Tử Tu càng nghe càng kinh hãi, cái gọi là dục gia chi tội (*), hôm nay xem như y đã đụng phải. Nhưng khi Thái Hoàng Thái Hậu nói dứt lời thì thần kỳ là Tử Tu lại chẳng cảm thấy sợ hãi nữa. Quả nhiên Thái Hoàng Thái Hậu vẫn quyết không bỏ qua cho y.
(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do, ý là bà già tìm đại cớ để có thể danh chính ngôn thuận giết em thôi =”=
“Sao hả? Ngươi cũng đồng ý với loài của ai gia nên không cách nào nói lại được phải không?”
Tử Tu lắc đầu: “Nô tài chỉ là một ngự trù nho nhỏ, hơn nữa vẫn luôn giữ vững bổn phận. Nô tài đúng là có tình cảm với Hoàng thượng nhưng chưa bao giờ làm cho Hoàng thượng vắng vẻ Hậu cung. Nô tài đi ngay ngồi thẳng, Thái Hoàng Thái Hậu, nếu người thật sự cho rằng nô tài có sai thì cứ thoải mái trừng phạt.”
Thái Hoàng Thái Hậu tức giận phản cười, gầm nhẹ: “Hay cho tên nô tài to gan, cái sai duy nhất của ngươi chính là đã làm cho Hoàng thượng yêu thích ngươi! Nếu ngươi là một nữ tử thì thôi đi, ai gia có thể để Hoàng thượng ban cho ngươi một danh phận; nhưng ngươi cố tình lại là một nam nhân! Ai gia quyết không cho phép Hoàng thượng vì một tên nam nhân mà làm đứt đoạn hương khói của Đại Thanh chúng ta!”
Tử Tu cười khổ, thì ra sự tồn tại của mình đã nghiêm trọng đến loại tình trạng đó à?
Thái Hoàng Thái Hậu lại quát lớn: “Người đâu, mang tên nô tài họa quốc này ra ngoài chém cho ai gia!” Thái Hoàng Thái Hậu chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng mà đã có thể quyết định sinh tử của một người.
Nếu bây giờ không chém Tử Tu, Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu y. Chém Tử Tu, Hoàng thượng có khả năng sẽ hận bà một thời gian. Nhưng không sao cả, Hậu cung nhiều nữ tử mỹ mạo như vậy, nhất định Hoàng thượng sẽ sớm quên được y thôi.
Hai thị vệ đi vào, Tử Tu bỗng nhiên giơ lên một vật lớn tiếng hô: “Ta có Kim bài miễn tử do Hoàng thượng ngự ban, Lão Phật Gia, người không thể chém ta!”
Thái Hoàng Thái Hậu cả kinh, thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu. Hoàng thượng lại có thể ban cho tên nô tài này Kim bài miễn tử, là hắn đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này sao? Thái Hoàng Thái Hậu nhìn kim bài sáng lấp lánh trên tay Tử Tu, cơn tức giận càng bùng lên.
Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên bình tĩnh lại, bà phất tay lệnh cho hai tên thị vệ lui ra, bà nở nụ cười hòa ái: “Ai gia không giết ngươi cũng được, nhưng ai gia có thể khiến cho ngươi sống còn khổ hơn cả chết!”
Tử Tu nhìn thẳng vào mắt bà ta, cau mày hỏi: “Lão Phật Gia, bà định làm gì?”
Thái Hoàng Thái Hậu cười khẩy: “Ngươi sợ sao? Không cần phải sợ, ai gia đã nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi. Ai gia muốn ngươi phải sống thật tốt, cả đời này đều không thể nhìn thấy được Hoàng thượng, cho ngươi mỗi ngày đều phải sống trong dằn vặt!”
Tử Tu nở nụ cười ảm đạm, gật đầu: “Được, vậy đa tạ ơn không giết của Thái Hoàng Thái Hậu.”
Chỉ cần còn sống thì còn hy vọng, còn sống, y còn có thể tưởng nhớ Khang Hy. Cho dù vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nhưng vẫn có thể nghe được tin tức. Chỉ cần biết Khang Hy vẫn sống tốt thì y đã thỏa mãn lắm rồi.
“Nay Kim bài này đã cứu ngươi một mạng, cần phải thu lại!” Bà ta tiến lên giật lấy Kim bài miễn tử trong tay Tử Tu, tiện tay vứt qua một bên.
Tử Tu không nói gì nhìn bà ta, chỉ đơn giản là nhìn, không tức giận, không oán hận, thậm chí ngay cả bất mãn cũng không có. Thái Hoàng Thái Hậu bị Tử Tu nhìn đến mất tự nhiên, hừ lạnh một tiếng.
Hai người ở bên này nhìn nhau không nói gì, Khang Hy ở bên kia cũng đang áp suất thấp muốn đòi mạng. Khang Hy nhìn mười tú nữ được chọn ngày hôm qua đang đứng thành hai hàng, hắn thật muốn đem toàn bộ cái đám này thưởng cho đám hoàng thân quốc thích hết.
Trong lúc đang cân nhắc nên xử lý những tú nữ này như thế nào, Lương Cửu Công vội vội vàng vàng chạy từ bên ngoài vào thì thầm mấy câu vào tai Khang Hy. Khang Hy vừa nghe xong thì lập tức biến sắc, mang theo lửa giận lẫn lo lắng mà chạy đi.
Chúng tú nữ nhìn biến cố trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, không có lệnh của Hoàng thượng, các nàng không dám tùy ý rời đi, chỉ có thể trơ mắt đứng đó chờ đợi.
“Hoàng thượng, xin người chậm một chút…” Lương Cửu Công đuổi theo phía sau, thân hình mập mạp của hắn cứ như đang lăn lông lốc trên mặt đất, cực kỳ buồn cười.
Khang Hy sao có thể nghe thấy Lương Cửu Công nói gì, hắn một lòng một dạ đều chỉ nghĩ đến Tử Tu. Tử Tu rơi vào tay Hoàng tổ mẫu, lúc này không biết đang phải chịu bao nhiêu khổ sở. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ không bao giờ còn được gặp lại Tử Tu, hắn liền thống khổ tột cùng.
“Rầm!” Cửa Từ Ninh Cung bị Khang Hy xô ra, hắn nhanh chóng xông vào, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Tử Tu.
Không có! Không có! Nơi nơi đều không có!
Tử Tu đi đâu rồi? Y ra sao rồi?
“Làm càn! Hoàng thượng, ngươi đang làm cái gì?” Thái Hoàng Thái Hậu lớn tiếng quát.
Khang Hy cố gắng bình tĩnh lại, hắn kéo tay Thái Hoàng Thái Hậu cầu xin: “Hoàng tổ mẫu, cầu xin người nói cho tôn nhi, Tử Tu đâu rồi?”
Thái Hoàng Thái Hậu hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, ngươi thật sự khiến cho ai gia quá thất vọng rồi. Ai gia nói cho ngươi biết, y đã chết rồi, y đã bị ai gia chém chết!”
Khang Hy lắc đầu như điên: “Không đâu, Hoàng tổ mẫu, người đừng gạt tôn nhi. Cầu xin người nói cho ta biết, Tử Tu đã đi đâu rồi?”
“Hoàng thượng, ngươi nhìn ngươi xem, bị một tên nam nhân mê thành bộ dáng gì? Nếu ai gia không giết y thì sau này ngươi còn có thể chuyên tâm xử lý triều chính sao?” Thái Hoàng Thái Hậu thở dốc, trong mắt tràn đầy đau lòng lẫn thất vọng.
Khang Hy cười khổ: “Nếu không có Tử Tu, tôn nhi càng không có khả năng tập trung xử lý triều chính. Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ người bức tử Hoàng a mã rồi, nay lại muốn bức chết tôn nhi sao?”
Thái Hoàng Thái Hậu ngẩn người, lui lại hai bước ngồi phịch xuống ghế, bà run rẩy chỉ vào Khang Hy, giọng nói cũng run lên.
“Ngươi và Hoàng a mã ngươi giống nhau, đều cho là lỗi của ai gia. Ai gia chính là không muốn nhìn thấy ngươi đi theo con đường cũ của Hoàng a mã ngươi, mới không ngừng nhắc nhở ngươi không thể động tình với tên ngự trù kia. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi không chịu nghe lời của ai gia, ngươi vì y mà không buồn lui tới Hậu cung. Hoàng thượng, ngươi thật sự biết mình đang làm cái gì sao?”
Khang Hy gật đầu: “Tôn nhi biết, tôn nhi thương Tử Tu, hơn nữa không thể mất đi Tử Tu. Tôn nhi không muốn giống như Hoàng a mã, cho nên xin Hoàng tổ mẫu hãy nói cho tôn nhi biết Tử Tu đang ở nơi nào?”
Đây là lần đầu tiên hắn giằng co với Thái Hoàng Thái Hậu, vì người mà hắn yêu. Lúc này, vô luận Thái Hoàng Thái Hậu nói gì, làm gì, hắn đều kiên trì với quyết định của mình.
Những vấn đề liên tiếp hiện ra trong đầu, Thái Hoàng Thái Hậu thì vẫn ung dung nhìn hai người họ.
Tử Tu bưng điểm tâm quỳ xuống thỉnh an: “Hoàng thượng, Lão Phật Gia, điểm tâm đã đến.”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tử Tu vang lên, Khang Hy mới hồi phục tinh thần, hắn thầm mắng bản thân một tiếng, biểu hiện vừa rồi của hắn nhất định đã bị Hoàng tổ mẫu nhìn thấy.
“Được, ngươi ở lại hầu Hoàng thượng dùng trà bánh đi.” Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói.
“Hoàng tổ mẫu, không cần phiền toái vậy đâu. Tôn nhi tự mình ăn được, cứ cho y lui xuống đi.” Khang Hy xen vào, hắn thật sự không đành lòng để Tử Tu chứng kiến cảnh mình tuyển nữ nhân.
Hắn biết Hoàng tổ mẫu cố tình, bằng không có bao nhiêu thái giám cung nữ như vậy, cớ gì người phải bắt Tử Tu tự mình mang thức ăn đến đây. Hoàng tổ mẫu, chiêu này của người quá ngoan độc rồi.
“A? Ai gia còn tưởng Hoàng thượng rất muốn được gặp Lâm ngự trù. Thì ra là ai gia đã hiểu lầm, vậy Lâm ngự trù sang hầu Hoàng hậu dùng điểm tâm đi.” Thái Hoàng Thái Hậu thản nhiên nói, hoàn toàn chẳng buồn để ý đến sắc mặt của Khang Hy lẫn Tử Tu.
Khang Hy lạnh lùng đáp: “Vẫn để Tử Tu hầu trẫm đi.” Nói xong thì hung hăng trừng Tuyết San một cái.
Tuyết San cảm thấy buồn bực, có phải nàng bắt Lâm Tử Tu đến đâu, trừng nàng làm gì? Bất quá, trong này nàng đúng là đã bỏ thêm chút sức lực, ví dụ như tố khổ với Thái Hoàng Thái Hậu, nói Hoàng thượng tuy có đến Khôn Ninh Cung của nàng nhưng chưa bao giờ chạm vào nàng.
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười, không để ý tới hắn. Tử Tu quỳ bên cạnh Khang Hy, như lời Thái Hoàng Thái Hậu hầu Khang Hy dùng trà bánh. Thấy Tử Tu như vậy, Khang Hy làm sao nuốt nổi?
Khang Hy muốn nắm tay Tử Tu, lại nhận ra ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng như có như không lướt đến đây. Đúng là nghẹn chết mất, tại sao hắn lại phải chịu cái cảnh này?
Đã vậy lúc này Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể hỏi hắn: “Hoàng thượng, tú nữ này như thế nào?”
Khang Hy nghiến răng ken két, rít nhẹ: “Không tốt.”
Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, cho người úp thẻ, tú nữ kia nhất thời bi thống đau khổ ôm mặt chạy ra. Khang Hy đem cơn tức giận trút hết lên người đám tú nữ, liên tục năm sáu người tiếp theo đều bị hắn bảo không tốt. Thái Hoàng Thái Hậu cũng không phản bác hắn, bà cứ cho người lật thẻ, tựa như những tú nữ kia có được chọn hay không chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Thái Hoàng Thái Hậu muốn trấn áp Khang Hy, muốn buộc hắn không thể xử sự theo cảm tính. Sinh ra trong gia đình đế vương, bọn họ chỉ có thể vô tình chứ không được lậm tình, huống hồ đối tượng lậm tình lại chính là một nam nhân.
Tử Tu lẳng lặng quỳ dưới đất nhìn các tú nữ hết đi vào lại đi ra. Tử Tu biết tâm trạng của Khang Hy không tốt, cũng biết Thái Hoàng Thái Hậu đang nhằm vào mình, nhưng y không thể làm gì được mà chỉ có thể ở một bên yên lặng mà nhìn.
Một canh giờ trôi qua, tú nữ rốt cục cũng chọn xong, cuối cùng chỉ giữ lại đúng mười người. Tử Tu vẫn quỳ dưới đất, trên trán rịn ra không ít mồ hôi. Khang Hy đau lòng đến đòi mạng nhưng không dám giúp Tử Tu lau đi, càng không thể cho y đứng dậy được.
“Được rồi, cuối cùng cũng tuyển chọn xong, Hoàng thượng, ngày mai ngươi sắp xếp cho các tú nữ đã được chọn đi.” Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy, nhìn Tử Tu nhếch miệng cười, thoải mái rời đi.
“Tử Tu, ngươi không sao chứ? Mau đứng lên!” Thái Hoàng Thái Hậu đi rồi, Khang Hy vội vàng đỡ Tử Tu. Hai chân Tử Tu đau đến muốn đòi mạng, thiếu chút nữa thì đã ngã khuỵu xuống.
Khang Hy nửa ôm nửa dìu đỡ Tử Tu ngồi xuống ghế. Hắn cầm lấy cái khăn Lương Cửu Công đưa qua cẩn thận lau mồ hôi cho Tử Tu.
Tử Tu mỉm cười trấn an hắn: “Hoàng thượng, ta không sao.”
“Đã ra nông nỗi này còn nói không có việc gì? Lương Cửu Công, không mau đi mời thái y!” Tay Khang Hy khẽ run lên, không dám vén ống quần Tử Tu lên, hắn biết đầu gối của Tử Tu nhất định đã sưng lên rồi.
“Đừng, không cần đâu!” Tử Tu vội can ngăn. “Nếu để người khác biết thì ta sẽ càng thảm hơn!”
Khang Hy bình tĩnh hơn, quả thật giờ phút này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn họ chằm chằm. Nhưng nếu để Tử Tu mang thương tích trở về như vậy, hắn sao có thể nhịn được?!
“Hoàng thượng, chút khổ sở này ta vẫn chịu đựng được. Nếu chỉ như thế này mà có thể làm cho Thái Hậu không nhắm vào ta nữa thì ta thấy cũng đáng mà!” Tử Tu chân thành nói với Khang Hy.
Khang Hy ôm lấy Tử Tu than một tiếng: “Chỉ e Hoàng tổ mẫu sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi. Tử Tu, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi phải chịu khổ nữa!”
“Ha ha, có lời này của ngươi thì ta đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần ngươi còn yêu thương ta thì ta đã cảm thấy đủ lắm rồi.” Tử Tu cười khẽ, đầu gối dường như đã không còn đau nữa.
Tử Tu khập khiễng quay về phòng, mỗi bước đi đều đau đến đòi mạng. Tử Tu kiệt sức nằm vật xuống giường, trong đầu trống rỗng. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Tử Tu thở dài một hơi đi ra mở, nhận thấy trước cửa là tiểu thái giám luôn theo hầu trong cung của Khang Hy.
Tiểu thái giám giao cho Tử Tu một cái chai nhỏ liền chạy mất, dường như sợ bị nhìn thấy. Tử Tu mở ra ngửi thử, sau đó vui vẻ nở nụ cười, đây là Kim Sang dược Khang Hy gửi cho y.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai tinh thần của Tử Tu tốt hơn rất nhiều. Tử Tu vừa làm xong bữa tối cho Thái Hoàng Thái Hậu thì lại nghe thấy tiểu thái giám đến truyền lời Thái Hoàng Thái Hậu gọi y đến Từ Ninh Cung.
Tử Tu cảm thấy không ổn, không biết lão thái bà này lại muốn tìm cách nào để chỉnh y. Tử Tu nhắm hai mắt, đến khi mở mắt ra thì ánh mắt đã kiên quyết hơn nhiều. Tử Tu bảo tiểu thái giám đợi một chút, sau đó trở về phòng tìm một thứ đồ rồi mới đi theo tiểu thái giám đến Từ Ninh Cung.
So với trước kia, Từ Ninh Cung hôm nay dường như càng thêm nặng nề. Đại sảnh chỉ có một mình Thái Hoàng Thái Hậu đang ngồi trên ghế phẩm trà.
“Nô tài tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu cát tường.” Tử Tu quỳ xuống đất hành lễ.
“Ngươi có biết hôm nay ai gia gọi ngươi tới là vì chuyện gì không?” Giọng của Thái Hoàng Thái Hậu nghe không ra vui buồn, bất quá Tử Tu vẫn có thể cảm nhận được sự chán ghét trong giọng nói của bà ta.
“Nô tài ngu dốt, xin Thái Hoàng Thái Hậu chỉ điểm.”
Thái Hoàng Thái Hậu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, chậm rãi cất tiếng: “Được, ai gia sẽ chỉ điểm cho ngươi. Ngươi mê hoặc Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng khăng khăng một mực với ngươi, bỏ bê Hậu cung; đây là tội thứ nhất. Hoàng thượng không đến Hậu cung khiến cho con nối dòng khan hiếm, đây là tội thứ hai. Ngươi quấy nhiễu Hoàng thượng khiến cho Hoàng thượng không có tâm trạng tuyển tú, đây là tội thứ ba. Còn nhiều điều nữa mà ai gia không muốn nói, chỉ nội ba điều kia thôi cũng đủ để ai gia chém đầu ngươi rồi!”
Tử Tu càng nghe càng kinh hãi, cái gọi là dục gia chi tội (*), hôm nay xem như y đã đụng phải. Nhưng khi Thái Hoàng Thái Hậu nói dứt lời thì thần kỳ là Tử Tu lại chẳng cảm thấy sợ hãi nữa. Quả nhiên Thái Hoàng Thái Hậu vẫn quyết không bỏ qua cho y.
(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do, ý là bà già tìm đại cớ để có thể danh chính ngôn thuận giết em thôi =”=
“Sao hả? Ngươi cũng đồng ý với loài của ai gia nên không cách nào nói lại được phải không?”
Tử Tu lắc đầu: “Nô tài chỉ là một ngự trù nho nhỏ, hơn nữa vẫn luôn giữ vững bổn phận. Nô tài đúng là có tình cảm với Hoàng thượng nhưng chưa bao giờ làm cho Hoàng thượng vắng vẻ Hậu cung. Nô tài đi ngay ngồi thẳng, Thái Hoàng Thái Hậu, nếu người thật sự cho rằng nô tài có sai thì cứ thoải mái trừng phạt.”
Thái Hoàng Thái Hậu tức giận phản cười, gầm nhẹ: “Hay cho tên nô tài to gan, cái sai duy nhất của ngươi chính là đã làm cho Hoàng thượng yêu thích ngươi! Nếu ngươi là một nữ tử thì thôi đi, ai gia có thể để Hoàng thượng ban cho ngươi một danh phận; nhưng ngươi cố tình lại là một nam nhân! Ai gia quyết không cho phép Hoàng thượng vì một tên nam nhân mà làm đứt đoạn hương khói của Đại Thanh chúng ta!”
Tử Tu cười khổ, thì ra sự tồn tại của mình đã nghiêm trọng đến loại tình trạng đó à?
Thái Hoàng Thái Hậu lại quát lớn: “Người đâu, mang tên nô tài họa quốc này ra ngoài chém cho ai gia!” Thái Hoàng Thái Hậu chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng mà đã có thể quyết định sinh tử của một người.
Nếu bây giờ không chém Tử Tu, Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu y. Chém Tử Tu, Hoàng thượng có khả năng sẽ hận bà một thời gian. Nhưng không sao cả, Hậu cung nhiều nữ tử mỹ mạo như vậy, nhất định Hoàng thượng sẽ sớm quên được y thôi.
Hai thị vệ đi vào, Tử Tu bỗng nhiên giơ lên một vật lớn tiếng hô: “Ta có Kim bài miễn tử do Hoàng thượng ngự ban, Lão Phật Gia, người không thể chém ta!”
Thái Hoàng Thái Hậu cả kinh, thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu. Hoàng thượng lại có thể ban cho tên nô tài này Kim bài miễn tử, là hắn đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này sao? Thái Hoàng Thái Hậu nhìn kim bài sáng lấp lánh trên tay Tử Tu, cơn tức giận càng bùng lên.
Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên bình tĩnh lại, bà phất tay lệnh cho hai tên thị vệ lui ra, bà nở nụ cười hòa ái: “Ai gia không giết ngươi cũng được, nhưng ai gia có thể khiến cho ngươi sống còn khổ hơn cả chết!”
Tử Tu nhìn thẳng vào mắt bà ta, cau mày hỏi: “Lão Phật Gia, bà định làm gì?”
Thái Hoàng Thái Hậu cười khẩy: “Ngươi sợ sao? Không cần phải sợ, ai gia đã nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi. Ai gia muốn ngươi phải sống thật tốt, cả đời này đều không thể nhìn thấy được Hoàng thượng, cho ngươi mỗi ngày đều phải sống trong dằn vặt!”
Tử Tu nở nụ cười ảm đạm, gật đầu: “Được, vậy đa tạ ơn không giết của Thái Hoàng Thái Hậu.”
Chỉ cần còn sống thì còn hy vọng, còn sống, y còn có thể tưởng nhớ Khang Hy. Cho dù vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nhưng vẫn có thể nghe được tin tức. Chỉ cần biết Khang Hy vẫn sống tốt thì y đã thỏa mãn lắm rồi.
“Nay Kim bài này đã cứu ngươi một mạng, cần phải thu lại!” Bà ta tiến lên giật lấy Kim bài miễn tử trong tay Tử Tu, tiện tay vứt qua một bên.
Tử Tu không nói gì nhìn bà ta, chỉ đơn giản là nhìn, không tức giận, không oán hận, thậm chí ngay cả bất mãn cũng không có. Thái Hoàng Thái Hậu bị Tử Tu nhìn đến mất tự nhiên, hừ lạnh một tiếng.
Hai người ở bên này nhìn nhau không nói gì, Khang Hy ở bên kia cũng đang áp suất thấp muốn đòi mạng. Khang Hy nhìn mười tú nữ được chọn ngày hôm qua đang đứng thành hai hàng, hắn thật muốn đem toàn bộ cái đám này thưởng cho đám hoàng thân quốc thích hết.
Trong lúc đang cân nhắc nên xử lý những tú nữ này như thế nào, Lương Cửu Công vội vội vàng vàng chạy từ bên ngoài vào thì thầm mấy câu vào tai Khang Hy. Khang Hy vừa nghe xong thì lập tức biến sắc, mang theo lửa giận lẫn lo lắng mà chạy đi.
Chúng tú nữ nhìn biến cố trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, không có lệnh của Hoàng thượng, các nàng không dám tùy ý rời đi, chỉ có thể trơ mắt đứng đó chờ đợi.
“Hoàng thượng, xin người chậm một chút…” Lương Cửu Công đuổi theo phía sau, thân hình mập mạp của hắn cứ như đang lăn lông lốc trên mặt đất, cực kỳ buồn cười.
Khang Hy sao có thể nghe thấy Lương Cửu Công nói gì, hắn một lòng một dạ đều chỉ nghĩ đến Tử Tu. Tử Tu rơi vào tay Hoàng tổ mẫu, lúc này không biết đang phải chịu bao nhiêu khổ sở. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ không bao giờ còn được gặp lại Tử Tu, hắn liền thống khổ tột cùng.
“Rầm!” Cửa Từ Ninh Cung bị Khang Hy xô ra, hắn nhanh chóng xông vào, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Tử Tu.
Không có! Không có! Nơi nơi đều không có!
Tử Tu đi đâu rồi? Y ra sao rồi?
“Làm càn! Hoàng thượng, ngươi đang làm cái gì?” Thái Hoàng Thái Hậu lớn tiếng quát.
Khang Hy cố gắng bình tĩnh lại, hắn kéo tay Thái Hoàng Thái Hậu cầu xin: “Hoàng tổ mẫu, cầu xin người nói cho tôn nhi, Tử Tu đâu rồi?”
Thái Hoàng Thái Hậu hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, ngươi thật sự khiến cho ai gia quá thất vọng rồi. Ai gia nói cho ngươi biết, y đã chết rồi, y đã bị ai gia chém chết!”
Khang Hy lắc đầu như điên: “Không đâu, Hoàng tổ mẫu, người đừng gạt tôn nhi. Cầu xin người nói cho ta biết, Tử Tu đã đi đâu rồi?”
“Hoàng thượng, ngươi nhìn ngươi xem, bị một tên nam nhân mê thành bộ dáng gì? Nếu ai gia không giết y thì sau này ngươi còn có thể chuyên tâm xử lý triều chính sao?” Thái Hoàng Thái Hậu thở dốc, trong mắt tràn đầy đau lòng lẫn thất vọng.
Khang Hy cười khổ: “Nếu không có Tử Tu, tôn nhi càng không có khả năng tập trung xử lý triều chính. Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ người bức tử Hoàng a mã rồi, nay lại muốn bức chết tôn nhi sao?”
Thái Hoàng Thái Hậu ngẩn người, lui lại hai bước ngồi phịch xuống ghế, bà run rẩy chỉ vào Khang Hy, giọng nói cũng run lên.
“Ngươi và Hoàng a mã ngươi giống nhau, đều cho là lỗi của ai gia. Ai gia chính là không muốn nhìn thấy ngươi đi theo con đường cũ của Hoàng a mã ngươi, mới không ngừng nhắc nhở ngươi không thể động tình với tên ngự trù kia. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi không chịu nghe lời của ai gia, ngươi vì y mà không buồn lui tới Hậu cung. Hoàng thượng, ngươi thật sự biết mình đang làm cái gì sao?”
Khang Hy gật đầu: “Tôn nhi biết, tôn nhi thương Tử Tu, hơn nữa không thể mất đi Tử Tu. Tôn nhi không muốn giống như Hoàng a mã, cho nên xin Hoàng tổ mẫu hãy nói cho tôn nhi biết Tử Tu đang ở nơi nào?”
Đây là lần đầu tiên hắn giằng co với Thái Hoàng Thái Hậu, vì người mà hắn yêu. Lúc này, vô luận Thái Hoàng Thái Hậu nói gì, làm gì, hắn đều kiên trì với quyết định của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook