Thanh Xuân Thân Ái
-
Chương 7: C7: Chương 7
Tôi không ngờ Trần Phồn sẽ trở về. Nói cho đúng ra, tôi không ngờ rằng nhanh như vậy đã gặp lại anh ta.
Hôm đó là thứ bảy. Tôi khó có khi không ngủ nướng, bởi vì muốn đến trường sửa chữa báo tường, lúc gặm một miếng bánh mì đi ra cửa, thì phát hiện một cái rương hành lý màu đen thật to, nằm ở trước cửa nhà anh ta. Sau đó chủ nhân của cái rương từ trong phòng đi ra, mỉm cười nhìn tôi vẫy tay: “Chào em, Mộ Sanh.”
Tôi kinh ngạc đến mức suýt chút nữa thì vứt bỏ cả miếng bánh mì, đang muốn quay đầu bỏ đi, thì Trần Phồn đã đi đến, trên mặt tươi cười rạng rỡ: “Em không có đến trường anh chơi được, thật là đáng tiếc.”
“À, xin, xin lỗi, em không phải cố ý thất hẹn, là trường học đột nhiên có việc, đi... đi không được.” Nhớ tới chuyện đó, tôi sốt ruột hoảng hốt giải thích.
“Không sao, chuyện này cũng là anh suy nghĩ không chu đáo, em là học sinh cao trung, nhất định bận hơn so với anh rất nhiều. Nhưng mà anh vẫn cần phải chúc mừng em học tốt.”
“Cũng đã qua lâu rồi.” Tôi ngượng ngùng sờ sờ gáy, hơn nữa tôi cũng không bảo vệ được thành tích: “ Vậy lần này anh về là có việc gì à?”.
“À, trở về làm một ít giấy chứng nhận linh tinh, trường học mấy ngày nay được nghỉ.”
Tôi gật gật đầu, nghĩ kế tiếp nên tạm biệt rồi, tình huống này tôi vẫn không thể đối phó được. Tôi không nhận ra được, sự xa cách thầm lặng này mày mới khiến người ta cảm thấy khó xử.
“Vậy...” Tôi đang nhấc tay định nói, thì anh ta đột nhiên cất lời: “Em có chuyện gì bận sao?”
“Hả? Tạm thời không có chuyện gì.”
“Vậy em đang định đi đâu?”
“Chỉ là đi dạo loanh quanh.”
Anh ta cười khẽ: “Vậy đi cùng đi, anh cũng đã lâu không về, vẫn còn đang chưa biết sẽ đi đâu.”
Cái thị trấn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỗ có thể đi dạo cũng chỉ là mấy con phố kia thôi, khi còn nhỏ Trần Phồn thường xuyên đưa tôi đến hiệu sách, bây giờ đã đổi thành tiệm đồ uống. Anh ta mua hai ly trà sữa trân châu, tôi mới vừa cúi đầu hút một ngụm, anh ta đột nhiên nói muốn về thăm trường.
“Đồng Phong Nhất Trung cũng thay đổi không ít ha.” Anh ta từ khi bước vào cổng trường đã bắt đầu cảm thán: “Chúng ta lúc ấy còn chưa có nhà ăn, phải tự mang cơm từ nhà theo, còn có dãy lầu kia, đó là mới xây đúng không. Trước kia chỗ đó có hai bàn bóng bàn, phía dưới tàn cây kia còn có bàn đu dây, bây giờ đã không còn nữa.”
Chỗ để hai bàn bóng bàn và bàn đu dây, đều đổi thành đường băng bằng nhựa, bên ngoài đường băng là một mảng cỏ xanh mượt, anh ta đi đến vị trí trung tâm, đối diện với khu dạy học, lấy chân dẫm dẫm lên mặt đất: “Anh có ký ức sâu sắc ở đây.”
“Là sao ạ?”
“Mối tình đầu.” Anh ta có chút ngượng ngùng cười cười. “Lúc ấy thật là cái gì cũng không hiểu.”
Tôi có chút ngây ngẩn cả người, phát hiện ra mình cơ hồ là hoàn toàn không biết gì về Trần Phồn cả, mà tôi theo anh ta đến chỗ này, rõ ràng cùng anh ta nhớ lại thời thanh xuân thôi, thời điểm đó tôi căn bản là còn chưa lên sân khấu.
“Mộ Sanh?” Một thanh âm từ bên cạnh truyền đến, tôi quay đầu, là cô Diệp, trong tay cô ấy còn ôm tài liệu giảng dạy.
“Chào cô giáo.”
“Hôm nay thứ bảy sao còn đến trường vậy?”
Tôi cười cười, Trần Phồn cũng rất lễ phép chào hỏi, cô Diệp nhìn anh ta “Vị này là..?”
“Là đàn anh khóa trên của em ạ, anh ấy cũng tốt nghiệp từ Đồng Phong Nhất Trung.”
“Em tên là Trần Phồn.”
“Trần Phồn? Tên này có chút quen tai, à.., có phải là vị học sinh tốt nghiệp loại ưu Trần Phồn đó chứ? Khi đó hiệu trưởng của chúng ta bây giờ còn là chủ nhiệm lớp em. Ông ấy đến giờ vẫn còn khen ngợi em đấy” Cô Diệp vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Lần trước, trường chúng ta có liên hệ với các học sinh tốt nghiệp loại ưu về trường để diễn thuyết, em không đến được, thật là đáng tiếc.”
“Dạ phải, khi đó em đúng lúc có việc không thể về được, thực đáng tiếc.”
“Không sao, sau này sẽ có cơ hội.” Cô Diệp lại nhìn tôi: “Mộ Sanh, em cần phải lấy vị đàn anh này làm tấm gương, cố gắng học thật tốt đấy.”
“Dạ, em biết rồi”
Cô giáo đi rồi, Trần Phồn nói với tôi: “ Cô giáo này của em nhìn rất trẻ ha.”
“Đúng vậy, cô ấy cũng mới tốt nghiệp không lâu, chúng em là học sinh năm đầu của cô ấy, có lẽ áp lực của cô ấy cũng rất lớn.”
Trần Phồn nhìn đồng hồ: “Cũng trễ rồi, chúng ta ra ngoài thôi. Em còn muốn đi đâu nữa không?”
Tôi gãi gãi đầu: “Thực ra em có chút việc ở trường, cô giáo vừa mới giao cho em. Em còn chưa làm xong.”
“Vậy em đi đi, lần sau lại mời em ăn cơm.”
“Dạ.”
Anh ta vừa mới đi được vài bước, tôi đột nhiên gọi lại “Trần Phồn.”
Anh ta đút tay vào túi quần, nhìn về phía tôi, tôi cười cười: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn sự dịu dàng của anh, cảm ơn anh đã xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, cảm ơn anh đã khiến tôi sắm một vai diễn lâu như vậy, giờ đây chính là lúc tôi nên an tĩnh rời khỏi sân khấu rồi.
Thứ hai đi học, tôi đi thẳng một đường vọt tới trường học, còn chưa vào tới chỗ ngồi đã kêu lên: “Đại Hoa! Đại Hoa! Nhanh lên, nhanh lên, bài tập tiếng Anh, bài tập tiếng Anh!”
Đại Hoa không hề ngẩng đầu, chuyên chú múa bút thành văn: “Tớ còn chưa có viết xong đâu, cậu làm cái khác trước đi.”
“Cái khác gì chứ.” Vừa vặn Khanh Ngữ đi tới, tôi một phen túm chặt cô ấy: “Mau, mau, bài tập tiếng Anh.”
Khanh Ngữ bất đắc dĩ thở dài, đem bài tập đưa cho tôi, lại bồi thêm mấy câu giáo dục thấm thía: “Tớ nói hai người các cậu đấy, có thể siêng năng làm bài tập về nhà hơn chút không? Đây chính là cơ bản, tương lai đâu thể nào mượn tớ mãi được.”
“Phải, phải, phải.” Tôi vội vàng gật đầu liên tục, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn bài làm: “Nhưng mà lần này tớ có nguyên nhân chính đáng, các cậu xem tấm bảng đen ở phía sau cây đại thụ kia đi, tớ phải mất 2 ngày mới làm được bao nhiêu đó thôi...”
“Tớ biết cậu đến trường để làm, nhưng mà sao lại chỉ có một mình cậu? Người cộng sự của cậu đâu? Chu Nham không làm cùng với cậu à?”
“Cậu ta sao? Trông cậy vào cậu ta, còn không bằng trực tiếp đi nói với cô giáo là không làm được.”
Vừa nói xong thì bài làm cũng đã chép xong, may mắn là tiếng Anh, nhiều câu trắc nghiệm, đang lười nhác vươn vai, tôi lại thấy trên bàn Khanh Ngữ để một bài làm khác: “Ủa, đây là cái gì? Không phải chúng ta chỉ có bài tập tiếng Anh thôi sao?”
“Đây là bài trắc nghiệm nhỏ, bổ sung tri thức mà Giáo viên Lịch Sử cho chúng ta, chỉ có vài câu thôi. Sáng hôm nay đi học thì chính thức thu bài, cậu không phải chưa làm đó chứ.”
“Oh my God!!!! Tớ tự dưng lại quên mất môn Lịch sử này, từ khi nào mà Lịch sử cũng có bài tập về nhà vậy.” Tôi vội vàng lục lọi trong cặp sách tìm tờ giấy bài tập đó, đang nóng ruột lửa cháy bừng bừng thì đỉnh đầu truyền đến một âm thanh lạnh lùng “Nộp bài tập đi.”
Thì ra là thằng nhãi Chu Nham này, đi thu bài tập thì cần mẫn quá nhỉ, Đại Hoa vừa muốn đem bài tập giao ra, thì nhìn sang tôi, nói với Chu Nham: “Dù sao tiết thứ ba mới là tiết lịch sử. Bọn tớ lát nữa nộp không được hay sao?”
“Không được. Giáo viên bảo phải nộp cùng một lúc, thầy ấy muốn kiểm tra ngay bây giờ.”
Tôi vào lúc này mới tìm được tờ giấy bài tập còn trống trơn kia, khóc không ra nước mắt.
“Viết nhanh lên cho tớ.” Cậu ta vội vàng mang bài tập của Đại Hoa đi, không thèm nhìn đến tôi.
“Không sao đâu Mộ Sanh, Bây giờ cậu làm đi. Sau khi làm xong đến tìm thầy xin lỗi rồi nộp sau.”
Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt già nua khó tính của ông thầy dạy Lịch Sử, đột nhiên tôi cảm thấy mọi thứ vô cùng gian nan, khó mà thực hiện.
Quả nhiên là không thể thực hiện được.
Đến tiết học lịch sử, ông thầy vừa mới bước lên bục giảng, giọng điệu cứng nhắc mở miệng nói: “Ai không làm bài tập, ra hành lang đứng nghe giảng.”
Tôi còn chưa kịp đứng lên, ông ta lại nói: “Chưa đến tiết của tôi thì không nộp bài à, đến trường mới bắt đầu viết, cho dù có viết tốt đi nữa, thì cũng không sử dụng được, thái độ học tập như vậy là không nghiêm túc.”
Tôi cầm bài tập không nghiêm túc của mình đứng lên, phát hiện cả lớp chỉ có một mình tôi. Đại Hoa và Khanh Ngữ dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi chăm chú, tôi yên lặng đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài hành lang là ánh nắng vô cùng tươi đẹp, giọng nói của thầy giáo dạy Sử vô cùng khó nghe, âm lượng cũng không lớn, chỉ nghe loáng thoáng căn bản là không biết ông ta nói gì.
Tôi dựa lưng vào tường, vừa mới từ trong phòng học đi ra, có một loại cảm giác bị sỉ nhục mà từ khi sinh ra đến giờ chưa từng có, hiện tại lại còn thêm chút nhàm chán.
Đột nhiên lớp bên cạnh truyền đến một trận xao động, còn có tiếng nam sinh hoan hô. Sau đó một dòng chảy hùng dũng từ bên trong lao ra ngoài.
Không phải là bọn họ đến tiết thể dục đó chứ! Tôi cuống quít dùng tờ giấy bài tập che khuất mặt, xuống thang lầu phải đi ngang qua lớp chúng tôi, có nghĩa là tôi phải liên tiếp chịu đựng ánh mắt soi mói của bọn họ.
Đầu cúi thấp, tôi dùng bài tập che mặt lại, khi học sinh lớp 7 đi ngang qua, tôi nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán: “Đây là ai vậy?”
“Học hành không đàng hoàng, bị phạt đứng rồi.”
Tiếp theo là một trận hi hi ha ha cười cợt.
“Mộ Sanh?” Là giọng Lục Minh, cậu ấy dứt khoát gỡ lấy bài tập trên mặt tôi ra: “Cậu bị phạt đứng à.”
“Trần Mộ Sanh, cậu đã làm sai chuyện gì?!” Tân Đường cũng chạy tới, trong tay còn ôm một trái bóng rổ, bắt đầu hét lên, sau đó còn cười nhạo tôi: “Ha ha cậu cũng có hôm nay.”
Thầy giáo dạy Sử đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học, giọng điệu nề nếp nói: “Các em không phải đã tới tiết học hay sao?!”
“Dạ dạ dạ, chào thầy em đi.”
Lục Minh vỗ vỗ bả vai tôi, Tân Đường ra dấu nắm tay: “Cậu cố lên, chịu đựng chút.”
“Hừ.” Thầy Sử nhìn hai người bọn họ đi như bỏ trốn, vẻ mặt ngạo khí xung thiên trở vào phòng học.
Lúc tan học, Đại Hoa và Khanh Ngữ nói muốn ở lại cùng tôi làm báo tường. Nhưng trên thực tế là Khanh Ngữ ở lại để làm bài tập, Đại Hoa cầm khoai tây chiên ném vào trong miệng, rồi dối trá hỏi: “Có cần tớ hỗ trợ gì không, bạn học Mộ Sanh?”
“Không cần, cậu cứ ăn đi” Tôi đạp lên trên ghế, đứng vẽ tiếp.
“Có cần tớ làm gì không?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt.
Tôi nghiêng người nhìn lại, còn không phải chính là vị cán sự Lịch sử bất cận nhân tình, không màng thế sự kia hay sao? Tôi tiếp tục vẽ, nhàn nhạt nói: “Không cần, tớ tự làm một mình cũng được.”
“Tớ có chọn được một đoạn văn khá tốt.”
“Tớ cũng đã chọn được. Tuy chữ của tớ khó nhìn, nhưng Khanh Ngữ có thể viết giúp tớ, không cần làm phiền đến cậu.”
Cậu ta không nói gì, Đại Hoa và Khanh Ngữ hai người đều đẩy đẩy tôi. Hình như lời tôi nói quá mức lạnh nhạt, không chừa mặt mũi. Cậu ta nhéo nhéo quai đeo cặp sách, không nói gì, xoay người bỏ đi.
Tôi tức giận nói: “Các cậu xem đi, cậu ta chính là không muốn làm mà!”
Vốn dĩ tính toán đêm nay sẽ xong việc, đáng tiếc phấn màu đã dùng hết, Khanh Ngữ dẫm lên trên ghế nhảy xuống, vỗ vỗ tay nói: “Ngày mai tìm cô giáo xin đi, vẫn còn một nửa chưa viết.”
Ngày hôm sau, khi tôi cầm phấn viết giáo viên phòng học vụ cho, đi đến phòng học, thì phát hiện chỗ trống hôm qua đã được lấp đầy, Khanh Ngữ cười cười buông tay: “Lúc tớ đến thì đã thấy như vậy.”
Tôi nhận ra đây đúng là không phải chữ cô ấy, Khanh Ngữ chữ viết phóng khoáng mà sắc bén, còn chữ trên bảng đen này khéo léo tinh xảo, giống như gom hết tất cả các nét vào một hình vuông vậy, đều tăm tắp.
Vừa lúc, thấy Chu Nham đi vào phòng học, tôi ôm một tia hy vọng mong manh hỏi cậu ta: “Đây là cậu viết sao?”
Cậu ta cũng không thèm nhìn tới tôi, đi đến chỗ của mình ngồi xuống: “Ừ” một tiếng xem như trả lời.
“Thật là cậu làm?” Tôi nhìn lại trên bảng đen một thể chữ thống nhất kia, hiển nhiên là một nửa chữ mà ngày hôm qua Khanh Ngữ viết cũng đã bị lau đi, một số nét vẽ cây cối của tôi cũng có cải biến: “Cậu sửa lại cũng không ít nhỉ?”
“Bởi vì nét chữ không giống nhau.” Cậu ta lấy sách giáo khoa ra từ trong cặp, nhàn nhạt mở miệng, nói với Khanh Ngữ: “Chữ của cậu rất đẹp, chỉ là khác biệt quá lớn với tớ, để chung bên nhau, trong cùng một văn bản nhìn có vẻ rất khó chịu.”
“Không sao, có thể hoàn thành nhiệm vụ là được, quả nhiên vẫn là văn chương của cậu bám sát chủ đề hơn chút. Mộ Sanh, thế nào, vừa lòng chưa?”
Vừa lòng, đương nhiên là vừa lòng, nhưng trong tâm lý lại có một cảm giác không thể gọi tên: “Hoa cỏ trên mặt đất chỉ còn hơi thở thoi thóp, đang trộm đi vô hạn sức sống của tôi.”
“Cậu vẫn luôn là như vậy sao? Âm thầm nỗ lực.” Trước mắt, Chu Nham đã bắt đầu học bài, tôi vẫn còn mở miệng quấy rầy cậu ta.
“Có lẽ vậy.” Cậu ta lại khôi phục bộ dạng lạnh như băng.
Đại Hoa vội vàng kéo tôi qua, nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy còn có người khác giúp cậu làm cái này nữa.”
“Nhưng tại sao tớ lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.”
Tôi đang suy tư nhìn chằm chằm bảng tin, có người ở cửa phòng học gọi tôi, là Lục Minh, tôi đi ra ngoài, cậu ấy mang bài tập toán học đã mượn trước đó vài ngày trả cho tôi: “Tớ làm xong rồi, cảm ơn cậu.”
“Không có gì, cậu giúp tôi làm bài tập còn...” tôi đang xua tay khách khí, thì phát hiện bên trong vẫn là trống trơn.
“Tớ chép lại câu hỏi xuống vở rồi, nếu cậu không biết làm, tớ có thể cho cậu mượn vở của tớ.”
Tôi thở dài trong lòng cái tên đầu gỗ này, khi người khác đem sách luyện tập mới tinh đưa cho cậu mượn, hơn nữa còn nói cứ tùy tiện viết vào, thì trong nội tâm cậu thật sự không nghĩ gì khác hay sao? Trong đầu cậu thật là không hiểu sao?
“Thôi bỏ đi, bỏ đi.” Ôm hy vọng đối với cậu ấy là tôi ngốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook