Thanh Xuân Thân Ái
Chương 21: C21: Chương 21

"Mộ Sanh, Mộ Sanh, cậu nhanh lên!” Đại Hoa sốt ruột thúc giục tôi. Tôi vừa ngáp vừa đi theo phía sau cô ấy. Thời gian tốt đẹp để ngủ bù mà phải đi tặng quà cùng với cô ấy.

Trên hành lang im ắng. Đây là hành lang dẫn tới các lớp học của học sinh cao tam, bên trong một số lớp ngồi đầy học sinh, không khí yên lặng đến mức trên mặt đất đánh rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy, an tĩnh đến đáng sợ, tôi thậm chí còn cảm thấy thở một cái cũng có thể quấy rầy đến bọn họ.

Chúng tôi chui vào một phòng học không có người, vô cùng yên tĩnh nhưng cũng tự do hơn rất nhiều. Tôi đang nhìn xung quanh phòng học, thì đột nhiên một giọng nữ nghiêm khắc vang lên sau lưng: “Đang làm gì đó!”

Tôi và Đại Hoa tức khắc bị kinh sợ. Câu nói đó nếu là học sinh cao tam thì quá mức khủng bố, nếu là giáo viên của bọn họ thì càng khủng bố hơn. Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ xem giọng nói này có bao nhiêu quen thuộc, thì một đôi tay chậm rãi đưa ra, vừa chuẩn bị bỏ chạy thì trên vai đột nhiên nặng hơn một chút: “Đang làm chuyện xấu gì vậy?”

Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay đầu vừa thấy, Khanh Ngữ xinh đẹp đang cười: “Đã thấy hai người các cậu từ sớm nên dọa các cậu một chút.”

Đại Hoa nhẹ nhàng đẩy cô ấy một cái: “Trái tim tớ chút nữa thì ngừng đập rồi, cậu từ chỗ nào nhảy ra vậy hả?”

“Hội học sinh mở họp, tớ lẻn đi ra ngoài một chút, thấy có hơi chán.”

Tôi và Đại Hoa đều kinh ngạc, Khanh Ngữ là học sinh tốt như vậy mà cũng làm loại chuyện nhàm chán như nổi loạn này hay sao? Nhưng mà ngẫm lại một chút, thì có thể thấy cô ấy gần đây hoạt bát lên không ít, thích nói đùa, một đôi mắt như ánh trăng xinh đẹp vẫn luôn long lanh vui sướng, tôi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì:


A, thì ra tình yêu lại có sức mạnh vĩ đại như vậy.

Mặc dù tôi đã đồng ý với Tân Đường không vạch trần bọn họ, để tự bọn họ xác định. Nhưng mà đối với điều này biểu tình của tôi không thể giấu được, Khanh Ngữ không lĩnh ngộ được, chỉ sờ sờ tóc: “Mộ Sanh sao cậu cười nguy hiểm như vậy?”

“Được rồi được rồi, tớ không nói chuyện với các cậu nữa, tớ đi tặng quà đây.” Đại Hoa lắc lắc cái hộp màu hồng nhạt trong tay: “Khanh Ngữ cậu tới rất đúng lúc, giúp tớ canh chừng, tớ và Mộ Sanh đi tìm vị trí mục tiêu.”

“Cậu muốn tặng quà cho ai? Hôm qua là Lễ Giáng Sinh sao không tặng?” Khanh Ngữ lấy làm lạ.

“Lát nữa tớ sẽ nói cho cậu nghe sau, bây giờ cậu canh chừng giùm đã.”

Đại Hoa giống như ăn trộm lén la lén lút đi vào, tôi ngược lại thong dong tự tại hơn nhiều, tay đặt ở sau đầu, thảnh thơi chậm rãi bước, thưởng thức phòng học của các học sinh cao tam, chặc chặc, bầu không khí này...khí thế này... thật là làm người ta không thể chờ được dù chỉ một giây!

Tôi che lại mũi mình, lo học là rất đáng khen nhưng dù sao cũng phải chú ý vệ sinh phòng học một chút chứ. Đồng Phong Nhất Trung tuy rằng không có quy định rõ ràng không cho học sinh mang đồ ăn vào trường, nhưng bình thường giáo viên trực nhật mà thấy được thì vẫn sẽ tịch thu hoặc là cảnh cáo một chút. Đồ ăn vặt thì cũng coi như là du di đi, dù sao cũng là thiếu niên, thân thể đang phát triển, vừa ăn cơm xong thì một tiết học thôi là sẽ đói bụng ngay.

Nhưng cơm thì trăm triệu lần tuyệt đối không thể ăn ở phòng học một là rất mất vệ sinh, hai là hiện tại trời lạnh tất cả các cửa sổ đều đóng lại, mùi sẽ rất khó tan đi. Bây giờ nhìn lại học sinh cao tam có lẽ là có đặc quyền rồi.


Đại Hoa thừa dịp toàn bộ học sinh bị giáo viên gọi đi khích lệ mới kéo tôi đến phòng này, khi lên cao tam thì sẽ thường có những buổi khích lệ như vậy nhưng thời gian đều không lâu lắm, mỗi lần cổ vũ động viên như vậy chỉ nửa tiếng đồng hồ là sẽ kết thúc, cho nên cô ấy rất sốt ruột thúc giục tôi: “Mộ Sanh, cậu đừng trì hoãn nữa nhanh đi tìm đi.”

“A.” Tôi vẫn che lại cái mũi, nhìn thấy tên trên bìa sách vở trên bàn đang mở ra trước mặt, thật đúng là khéo, chính là người mà chúng tôi muốn tìm: “Nè, chỗ anh đó ở đây nè.”

“Thật sao thật sao?” Đại Hoa hưng phấn cực kỳ, từ phía sau chạy tới, đường đi này cũng không phải là dễ để chạy, cặp sách để nghiêng ngả trái phải loạn xạ, còn có rất nhiều đồ vật vô danh nữa, Đại Hoa chỉ mới chạy một bước đã vấp phải một cái quai đeo cặp sách, ngã nhào trên đất.

“Ầmmmm!” tiếng động này làm tôi giật cả mình, miệng cũng cứng đơ lại, rồi không phúc hậu cười ra một tiếng, sau đó liền chạy tới nâng cô ấy dậy.

Hơn nữa tôi vừa mới ngồi xổm xuống đã nghe được tiếng Khanh Ngữ cố ý nói lớn từ bên ngoài vọng vào: “Ủa bạn học này, đây là lớp bạn sao?!”

Hỏng rồi, có người quay trở lại! Tôi vội vàng nâng Đại Hoa lên, muốn chạy trốn từ cửa sau thì Đại Hoa lại cầm gói quà lên “Cái này còn chưa có đưa được.”

“Hay là tìm cơ hội khác được không?”


“Vậy phải chờ tới tháng sau đó, học sinh cao tam cái mông đều dính ở trên ghế ngồi mất rồi, một tháng mới có một buổi khích lệ như thế này”

Đây là sự thật, lần này tới là phải đưa quà cho bằng được. Tôi vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, Khanh Ngữ hình như đang kéo dài thời gian với người nọ. Tôi liền khom lưng một bước dịch về phía trước, cuối cùng cũng tới được chỗ ngồi của anh chàng kia. Đáng tiếc là hộc bàn của anh ta đều nhét đầy các loại tài liệu và bài thi, căn bản là không có chỗ để đặt cái hộp quà này.

Cũng may là, phía dưới chỗ ngồi của anh ta có một cái cặp sách màu đen, bên trong khá trống trải, vì thế tôi đem quà bỏ vào trong đó, rồi quay lên làm một cái dấu tay ok với Đại Hoa.

Đang chuẩn bị đi ra cửa, đột nhiên nghe Khanh Ngữ có chút kinh ngạc vui mừng nói “Ôi em còn nói là sao lại quen mắt như vậy thì ra là... ”

Chúng tôi thăm dò nhìn nhìn, Khanh Ngữ và người nọ trò chuyện với nhau thật vui, anh chàng kia đã sớm bị Khanh Ngữ mê hoặc, vuốt vuốt sau cổ, Khanh Ngữ vừa nói xong, thấy chúng ta chuẩn bị chạy ra, liền lại cười cười: “Hiếm khi lại tình cờ gặp nhau như vậy, có thể cho em xin số QQ không? Nếu tương lai em học có gì khó hiểu còn có thể hỏi anh.”

Hoa hậu giảng đường chủ động xin QQ, có là thằng ngốc thì mới không cho. Anh ta tiếp nhận di động Khanh Ngữ, đang cúi đầu bấm bấm thì tôi kéo Đại Hoa: “Chạy mau.”

Đại Hoa ánh mắt phức tạp, cô ấy nhìn về phía hai người bên kia trong lòng lại có chút hụt hẫng. Nhưng tôi không để ý, dùng sức kéo cô ấy: “Cậu ngốc nghếch cái gì vậy hả.”

Sau khi thành công chạy ra ngoài, chúng tôi đến quầy bán quà vặt mua mấy ly trà sữa nóng an ủi, tôi cầm cái ly nhìn Đại Hoa đang có chút mất hồn mất vía: “Sao cậu phải làm nhiều việc phiền phức như vậy, trực tiếp đưa cho anh ta không phải là được rồi hay sao? Còn phải lén lút như thế.”

“Ừ.” Cô ấy vẫn cúi đầu.


“Cậu làm sao vậy, quà đã để lại được rồi còn không vui sao? Không phải là cậu quên ký tên rồi chứ.”

Cô ấy lắc đầu, nhìn tôi: “ Tớ vừa mới nhìn thấy anh ấy, chính là người nói chuyện với Khanh Ngữ đó.”

“Chính là anh ta?” Tôi chỉ biết người đó tên là Lâm Ba, là học sinh cao tam, những cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả, Đại Hoa nói sau khi áp dụng lần hành động thứ hai thì mới kể nhiều hơn cho tôi biết.

Tôi nhớ lại bộ dạng của nam sinh đó, không hề đẹp trai, người gầy gầy, vóc dáng không khác lắm so với Khanh Ngữ, mang một đôi mắt kính màu đen tóc tai lộn xộn, nhìn không mấy sạch sẽ. Đại Hoa sao lại thích anh ta vậy?

“Lâm Ba đó có chỗ nào hấp dẫn cậu hả?” Tôi muốn nghe được lý do từ cô ấy.

“Ừm... lương thiện.” Đại Hoa nhẹ nhàng cười rộ lên: “Có một lần tớ đi mua đồ ăn sáng mà quên mang tiền, anh ấy đã trả cho tớ, sau đó tớ liền chú ý đến anh ấy.”

Tôi cảm thấy cái lý do này có chút gì đó, à, nghèo túng sao đó? Tôi thật sự không nghĩ ra, mua cho cậu bữa ăn sáng một lần thì cậu liền thích hay sao? Vậy tôi đoạt bữa ăn sáng của Tân Đường hết bao nhiêu lần rồi thì tính là cái gì, a, cái này không thể so sánh, tôi đây là cướp giật. Không đúng, chuyện này thì có liên quan gì tới Tân Đường?

Tôi híp mắt, lại cẩn thận ngẫm nghĩ, Đại Hoa là quá dễ dàng bị cảm động rồi, chỉ một việc nhỏ như vậy mà đã thích người ta.

Khi đó tôi vẫn còn chưa hiểu, thích chỉ là một loại cảm giác, không phải là người đó làm cái gì cho bạn thì bạn sẽ thích người đó. Thậm chí người đó không cần làm gì cả, anh ta chỉ cần đứng ở một chỗ, tốt đẹp mà an tĩnh, thì ngay lập tức có thể nhẹ nhàng phá hủy đi tất cả những suy nghĩ của bạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương