Thanh Xuân Thân Ái
Chương 10: C10: Chương 10

Lúc về đến nhà, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, lại phát hiện cửa không khóa, không khỏi cảm thấy kỳ lạ “Mình nhớ là đã khóa rồi mà.”

“Có lẽ quá vội vàng cho nên đã quên mất.”

Khi mở cửa nhìn thấy hai đôi giày hết sức quen thuộc đặt ở huyền quan, mắt tôi trợn trắng “Không phải chứ, là mình dẫn sói vào nhà rồi sao.”

Hai người ở trong phòng cái kia một người ngã sang trái một người ngã sang phải đang ngủ say sưa, trong phòng còn tràn ngập một loại mùi vị cháy khét. Tôi che lại mũi, tức giận nói: “Hai cái người kia, dứt khoát ném xuống sông luôn nhé”

“Con hẹn bạn bè gặp mặt sao?” Ba tôi hỏi một câu.

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra: “A, Tân Đường hình như có nói là sẽ đến ăn lẩu.”

Sao tôi lại quên mất việc này nhỉ. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Đại Hoa, hơi thở của cô ấy còn có mùi, dám uống rượu cơ à?

Quay đầu nhìn thấy hộp socola nhân rượu trên đất, lần trước lấy ra bọn họ cũng không chịu ăn, hôm nay bọn họ hai người xử lý hết cả một hộp, không say mới là lạ.

Ba tôi rửa mặt xong từ toilet đi ra: “Hai đứa này, sao lại trở nên như vậy? Đã trễ thế này, Tân Đường cứ để ngủ ở phòng ba đi.”

“Ba không cần lo cho bọn họ, con lấy một cái thảm cho bọn họ là được rồi, dù sao ngày mai cũng không có đi học, Ngày mai ba còn phải dậy sớm đi làm. Ba đi ngủ đi”

Ba tôi có chút không yên tâm nhìn bọn họ, lại gật gật đầu: “Vậy được rồi. Nếu cái gì không ổn thì cứ gọi ba.”

“Con đã quen rồi, mấy chuyện này không có gì đâu.”

Ba tôi trở về phòng, lúc tôi chuẩn bị đi lên lầu lấy thảm, di động của Đại Hoa đặt trên bàn treo lên, là mẹ cô ấy, Tôi vừa bắt điện thoại bên kia đã vội vàng nói: “Cám ơn trời đất, cuối cùng con cũng nghe điện thoại rồi. Đang ở đâu đấy? Có phải nhà Mộ Sanh không?”

Tôi sờ sờ mũi: “Dì ơi con là Mộ Sanh, Đại Hoa ở nhà con ngủ quên, con và ba con vừa trở về.”

“A, là Mộ Sanh à, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, dì nghĩ nó cũng không có chỗ nào khác để đi. Ôi chao, Mộ Sanh thật là cảm ơn con, con xem có thể đánh thức nó dậy không? Bảo nó trở về đi.”

“Dạ, dì ơi, Đại Hoa ngủ say lắm. Thôi đừng kêu bạn ấy, ở nhà con ngủ cũng được mà, không có gì đâu ạ.”

Dì ấy đột nhiên ậm ừ: “Kỳ thật, dì có việc muốn nói với nó.”


“Chuyện gì? Cứ nói với con đi, con sẽ nói với bạn ấy.”

Dì ấy hi hi cười rộ lên: “Cũng đúng, việc này giao cho con cũng được.”

Cúp điện thoại, tôi nhìn Tân Đường ngủ nghiêng ngã trên sàn, nghĩ thầm đây là sự khác biệt giữa nam và nữ đó. Tân Đường mẹ hắn hoàn toàn có thể yên tâm để hắn ngủ ở bên ngoài.

Lúc lấy thảm, tôi thấy người ở trên mặt đất co rút thân mình, hiện tại thời tiết cũng dần lạnh hơn, trên sàn nhà rất dễ dàng bị cảm, tôi nghĩ nghĩ, vẫn là dùng sức đẩy đẩy Đại Hoa, lay cho đến khi cô ấy tỉnh: “Đến phòng tớ ngủ, có được không?”

Cô ấy dụi dụi mắt, một lát sau mới tiếp thu được ý tôi, gật gật đầu chậm rãi đi lên lầu. Tôi nhìn cô ấy lắc qua lắc lại đi lên bậc thang, thật lo lắng cô ấy đột nhiên lăn xuống mất.

“Nè, Tân Đường, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy!” Tôi đá hắn, không phản ứng, chuyển phương hướng khác tiếp tục đá, rốt cuộc có phản ứng, lại hắng giọng nói kỳ quái hỏi: “Trần Mộ Sanh, sao cậu lại ở đây?”

“Vớ vẩn, đây là nhà tớ.” Tôi mang thảm ném lên trên người hắn: “Đi lên trên sô pha đi, bị cảm tớ không chịu trách nhiệm đâu.”

Nói xong nhấc chân định đi, đột nhiên dẫm vào một cái muỗng không biết ở đâu chui ra, trọng tâm thân thể bị nghiêng về phía trước, vững vàng đè lên trên người kẻ nào đó đang nằm trên mặt đất, chỉ nghe Tân Đường kêu lên một tiếng, may mắn còn có một cái thảm chống đỡ, bằng không hậu quả càng nghiêm trọng.

Tôi phản ứng kịp, duỗi tay kéo cái thảm lông trên mặt hắn qua, nhấc tay tạ lỗi: “Cậu không sao chứ?”

Hắn xoay đầu, bên tai cực kỳ đỏ, tôi còn chưa kịp cẩn thận quan sát một chút, hắn đột nhiên đứng dậy, tôi cả người cũng thuận thế lăn trên mặt đất.

“Đã nói cậu nên giảm cân rồi mà!” Hắn một tay túm cái thảm lông qua đi, lấy tốc độ cực nhanh nằm lên sofa, chỉ để cái lưng của mình đối diện với tôi.

Ở nhà người khác cũng kiêu ngạo như vậy, tôi đứng lên, vỗ vỗ quần áo, lại lần nữa xác định nói: “Có thật là không sao không? Về sau có nội thương gì là tớ không chịu trách nhiệm đâu đó nha.”

“Cậu đi ngủ đi.”

- ------

“Cậu sao có thể đồng ý với mẹ tớ vậy hả? Chuyện hôm qua tớ còn chưa tha thứ cho bà ấy đâu, hôm nay còn trông cửa hiệu cho bà ấy cái gì chứ!”

Buổi sáng hôm sau, Đại Hoa hung tợn cắn một miếng bánh bao. Chúng tôi hai người sóng vai đi đến cửa tiệm cắt tóc của dì Mỹ Lệ.


Tôi uống một hớp sữa đậu nành, vỗ vỗ vai cô ấy: “Được rồi, mẹ cậu không nấu cơm có phải một ngày hai ngày đâu, cậu nên quen rồi mới phải chứ. Cứ coi như mẹ cậu là một tiểu công chúa đi.”. Truyện Việt Nam

“Nhưng tớ không có kiên nhẫn như ba tớ được, Lý nữ sĩ hẳn là không có gien làm mẫu thân người khác.”

“Mặc kệ thế nào, bà ấy vẫn còn ở bên cạnh cậu.”

“Tớ thà là bà ấy không ở, giống mẹ cậu thì tốt hơn, cho đủ tiền tiêu vặt, những cái khác không quan tâm.” Cô ấy sảng khoái nhanh nhẹn, tôi cười khổ, quẳng sữa đậu nành còn chưa uống xong vào thùng rác.

Đại Hoa vội xua tay: “Tớ, tớ không phải có ý đó, Mộ Sanh, cậu đừng giận nha.”

“Không có, mẹ tớ quả thật cho tớ rất nhiều tiền tiêu vặt nhưng tớ chưa từng dùng tới.”

“Vì sao?”

“Bởi vì" Tôi ôm chầm lấy bả vai cô ấy: “Bởi vì ba tớ cho tớ càng nhiều hơn.”

Trấn Lâm Thủy nhỏ bé mấy năm nay phát triển rất nhanh, trước kia cửa hiệu cắt tóc Mỹ Lệ của mẹ Đại Hoa là cửa hiệu cắt tóc duy nhất ở trấn trên, bây giờ lại là cửa hiệu lạc hậu nhất, Lý nữ sĩ thích theo đuổi thời thượng, nhưng lại không chịu đem căn tiệm sửa chữa lại một phen, ngay cả bảng hiệu cũng vẫn còn là bảng hiệu chữ viết tay.

Lần duy nhất sửa sang chính là quét vôi lại vách tường, còn là bởi vì nó bị bong tróc một cách quá lợi hại. Nghe nói một người khách vừa mới gội đầu xong, thì từ nóc nhà rơi xuống không ít vụn sơn và xi măng, rớt ngay vào đầu người khách đó.

Trong phòng vẫn trang trí kiểu cũ, giống y như lúc tôi còn học sơ trung đã từng đến đây vậy, không có gì thay đổi. Bàn ghế bằng tre trúc, gương kiểu cũ, trên tường dán bảng giá cắt tóc nhuộm tóc hết sức đơn giản, trên tường còn có hai cái quạt rất lớn.

Nhưng bây giờ không thể nào khởi động được, dì Mỹ Lệ sợ nóng, đã gắn máy điều hòa từ lâu, cái quạt này chỉ là bài trí.

Trong tiệm còn có hai người thợ làm thuê, một vị là sư phụ già cắt tóc, còn cô gái trẻ kia là học nghề, phụ trách quét tước vệ sinh và gội đầu.

Hiện tại còn chưa đến giờ làm việc, chúng tôi vừa mới ngồi xuống, Khanh Ngữ đã gọi điện thoại tới hỏi chúng tôi ở đâu, tôi nói cho cô ấy địa điểm, rồi nằm trên ghế lật xem tạp chí.

Lát sau Khanh Ngữ và Lục Minh ôm sách vở một trước một sau tiến vào, Đại Hoa lắc đầu: “Cửa hiệu cắt tóc sắp biến thành lớp học bổ túc rồi.”


“Không phải sách của tớ, là mẹ Lục Minh mua sách về phương diện y học cho cậu ấy, tớ thấy tò mò liền lấy đến xem.”

“Mẹ cậu thật nhất định bắt cậu trở thành bác sĩ sao.” Tôi lấy sách trong tay Khanh Ngữ tùy tiện lật lật: “Không thú vị, không thú vị gì hết.”

“Tớ cảm thấy rất thú vị, cậu xem đây là bộ máy hô hấp của con người, đây là gan, đây là phổi...”

Tôi vội quay đầu: “Tớ không cần biết bộ phận hô hấp của tớ ở đâu. Tớ chỉ cần biết bọn chúng ngoan ngoãn, không có bệnh gì cả là được rồi.”

“Không có ai mà không bị bệnh cả.” Lục Minh đột nhiên tuông ra một câu.

“Cậu có thể không nói chuyện không hả?”

Tôi vừa định lấy đồ ném vào cậu ấy, Đại Hoa vươn tay nói: “Được rồi được rồi, học bài đi, đến cái bàn ăn cơm bên kia kìa. Nhưng mà, các cậu học bài thì đến thư viện là được rồi. Sao lại chạy đến hiệu cắt tóc nhà tớ làm gì?”

Đang nói, Tân Đường chân dài sải bước tiến vào, trong tay còn ôm một cái đứa bé -Tân Tống, sau đó còn có một thân hình cao lớn đi theo, hai người vừa nói vừa cười, tôi đột nhiên cảm thấy hình ảnh này dị thường hài hòa.

“Ôi nhớ mọi người quá đi, các em của anh.” Người này là biểu ca của Tân Đường, tên là Lưu Đại Xuyên, kỳ thật chúng tôi và anh ta cũng chưa gặp qua được mấy lần, nhưng anh ta tự cho là thân quen lắm, mỗi lần gặp cứ như bạn bè lâu năm vậy.

Tôi đón Tân Tống tới chơi từ trong lồng ngực Tân Đường, Tân Đường cũng không thèm nhìn tới tôi, còn giả vờ ho khan vài tiếng, tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì không có việc gì.” Hắn rút lui đến một bên ghế trên, ngồi xuống:

“Anh tớ hôm nay muốn đến cắt một kiểu đầu thật ngầu, các cậu ai sẽ cắt đây? Khanh Ngữ à?”

Từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã cảm thấy hắn đối Khanh Ngữ có lòng dạ xấu xa, trước mắt lại muốn dính lấy người ta, tôi vội vàng ôm em bé ngăn trở: “Ngại quá, chúng tôi không có người nào biết làm, thợ cắt tóc lát nữa sẽ cắt, quý vị chờ cho một lát.”

“Cậu xem cậu đi, lại hiểu lầm rồi, nói cho cậu biết, tớ có bạn gái rồi, tớ đối với Khanh Ngữ là không có tư tâm gì cả.”

“Thật sao?”

“Lừa cậu làm gì? Lần sau mang đến cho cậu gặp.” Hắn ngửa đầu ngồi ở chỗ cho khách, cười nói: “Cậu khẩn trương và cẩn thận như vậy, cậu mới là người nên phòng bị mới đúng đó.”

Những người khác đều che miệng cười trộm, tôi bộ não còn chưa kịp vận động: “Có ý gì chứ? Tớ phòng bị chính mình làm gì.”

Ngay cả bé Tân Tống cũng nhếch miệng cười, tôi nhìn cô bé: “Sao? Em cũng biết là ý gì hả?”

“Chị, chị ơi, đường, đường đường.” Cô bé yêu cầu.


“Muốn ăn đường sao? Nè, Tân Đường, nó có thể ăn đường không?”

“Mẹ tớ không cho nó ăn.”

“Ồ, em bé đáng thương, ngay cả đường cũng không được ăn.”

Đại Hoa ở một bên cười xấu xa: “Tiểu Tống Tống, kêu chị dâu đi, kêu chị dâu liền cho ăn đường.”

Những người khác lại cười, tôi vẫn còn vẻ mặt ngây ngốc nhìn cô ấy: “Vì sao?”

Hôm nay khách không nhiều lắm, dì Mỹ Lệ cũng chỉ tiếp những vị khách quen lâu năm, những người này thường có chút lớn tuổi, hôm nay khách hàng quen cũng chỉ có ba người. Hai người thợ đều đã tan ca, đám nam sinh Tân Đường đã sớm không chịu được, ra ngoài đánh bóng rổ, ba nữ sinh chúng tôi ở trong tiệm chơi máy tính và xem tivi.

Bộ phim truyền hình Thơ Ngây đang rất được yêu thích, trong đó Giang Trực Thụ là hình mẫu lý tưởng của Đại Hoa, tôi lại không chút nào nhìn ra gương mặt lạnh lùng kia có lực hấp dẫn gì? Thế hệ chúng tôi, bị phim thần tượng ảnh hưởng khá lớn, dư âm của dì Quỳnh Dao cũng không thể bằng, tình cảm đau khổ Hàn Quốc và thần tượng Đài Loan mới là cội nguồn của tội ác.

Viên Tương Cầm trong phim si tình đến mức khiến tôi không thể hiểu nổi, đại khái là ngốc đến cực điểm, mới có thể kiên trì yêu một người như thế, nhưng trên đời còn có rất nhiều người như vậy.

Trong TV đang chiếu đến đoạn kinh điển trong phim, Giang Trực Thụ hôn Viên Tương Cầm, ba nữ sinh chúng tôi đều theo bản năng che mắt lại, nhưng đều len lén nhìn ra từ kẽ hở ngón tay, nhìn thấy Giang Trực Thụ hôn xong sau đó không chịu trách nhiệm mà tránh ra, chỉ còn lại Viên Tương Cầm vẻ mặt ngơ ngác.

“Hắn thật là vớ vẩn. Hôn con gái người ra như thế rồi bỏ đi, có thể tố cáo hắn quấy rối tìn.h dục được đấy.” Tôi chống mặt nói.

Đại Hoa bất đắc dĩ nhìn ta một cái: “Cậu có cái gien lãng mạn trong người không vậy, cái này nếu là gọi là quấy rối tìn.h dục, thì trước đó những gì Viên Tương Cầm làm có thể coi là theo dõi bi,ến thái đấy.”

“Đúng vậy, cái này căn bản hai người không bình thường nói chuyện yêu đương với nhau, yêu thầm nhau lâu như vậy mà không biết.”

“Tình cảm, là thứ rất phức tạp.”

Tôi chế nhạo cô ấy:“Vậy cậu sao lại có thể thích nhiều đàn anh trong trường thế hả?”

“Ai cha, cậu là đồ đáng ghét.”

Hai người chúng tôi ríu rít, Khanh Ngữ ngồi một bên vẫn không nói không rằng, tôi đẩy đẩy cô ấy: “Nè, Khanh Ngữ, cậu thấy cái phim này có giống một âm mưu đầu độc không? Chuyên môn lừa thanh thiếu niên yêu sớm.”

Cô ấy chớp chớp mắt to xinh đẹp, vô cùng thành khẩn nói: “Tớ cảm thấy, Giang Trực Thụ khá giống Lục Minh.”

“Hả?”

Tôi và Đại Hoa trong nháy mắt chuyển tầm nhìn về màn hình, tôi vỗ đùi: “Giống, đặc biệt là lúc trợn mắt lên quả thật rất giống!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương