Thanh Xuân Nở Hoa
-
163: Cha Quý Nhờ Con
“Tạm biệt Hiểu Khê…”
“Tạm biệt mọi người, mai gặp lại nhé…”
Minh Hiểu Khê tan làm, như mọi khi cô sẽ tới siêu thị để mua đồ rồi mới về nhà.
Nhưng lúc này, cô cứ cảm thấy kì quái sao sao ấy, ra đầu cô run lên, cả người đều cảm thấy mất tự nhiên.
Cô nhìn thoáng qua phía sau.
Mấy ngày gần đây, cô luôn có ảo giác kì quái như vậy, hại cô tối nào cũng mơ thấy ác mộng.
Con đường này không có nhiều người đi lắm, dù gan Minh Hiểu Khê có lớn bằng trời cũng thấy hơi hãi, bước chân không khỏi đi nhanh hơn.
Hôm nay cô vừa phải làm một ca phẫu thuật phức tạp kéo dài hơn 12 giờ đồng hồ, cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Nếu gặp phải những tên có thân thủ tốt cô sợ mình không trụ nổi mất.
Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một tiếng cười lưu manh.
“Sợ cái gì chứ? Người đẹp này, em nhà ở đâu thế, để anh đây đưa em về.”
"! "
Minh Hiểu Khê đang chuẩn bị dùng túi hoa quả vung mạnh lên thì đã có người động tác nhanh hơn cô, dùng một quyền đánh cho đối phương méo mặt, máu mũi giàn giụa.
Lại thêm một quyền nữa, tên kia đã đau đến mức mồm văng đầy phụ khoa, kêu la nói phải báo cảnh sát.
Minh Hiểu Khê bị màn trước mặt này làm cho đơ người rồi.
Đến lúc cô nhìn thấy người đánh là ai thì sững sờ tại chỗ.
“Đoàn Trường Sinh!”
Đoàn Trường Sinh chắn trước mặt cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu đang nằm trên đất kêu cha gọi mẹ.
Cặp mắt hẹp dài sắc lẹm kia khiến tên cầm đầu run rẩy, quên cả kêu la, sợ tè ra quần.
Minh Hiểu Khê kéo người ra, nói.
“Được rồi, đừng đánh hắn nặng tay quá, tôi báo cảnh sát rồi.”
Cảnh sát rất nhanh đã đến, Minh Hiểu Khê và Đoàn Trường Sinh cũng đi theo bọn họ về đồn để lấy lời khai.
Từ trong đồn cảnh sát đi ra, hai người đến một quán cà phê ở bên đường uống nước.
Minh Hiểu Khê nghiêm túc nhìn Đoàn Trường Sinh.
"Nói đi.
Có phải anh đã đi theo tôi vài ngày rồi hay không hả?
Đoàn Trường Sinh yên lặng một lúc mới trả lời cô.
“Anh chỉ đi ngang qua.”
Minh Hiểu Khê nhìn anh, cạn lời.
"… "
Đoàn Trường Sinh thấy cô không nói gì cũng bảo trì im lặng.
"… "
“Không phải tôi đã nói là đừng tới tìm tôi sao?”
Minh Hiểu Khê lên tiếng.
Cô nói xong, uống cạn ly nước, đứng lên.
“Cảm ơn anh, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý hơn, anh cũng mau trở về đi.”
Đoàn Trường Sinh không đáp lời, chỉ im lặng đứng đó nhìn cô chăm chú.
“Anh đi đi.”
Minh Hiểu Khê thở dài.
Anh vẫn không nói một lời.
Minh Hiểu Khê xoay người, tiếp tục đi về nhà.
Đoàn Trường Sinh ở sau lưng giống như đang sợ cô tức giận, chỉ đi theo từ xa, không dám đi đến gần.
Đến lúc Minh Hiểu Khê bước vào thang máy, anh chỉ đứng xa xa ở cửa tòa nhà, nhìn đèn phòng cô dần sáng lên.
Minh Hiểu Khê khóa trái cửa.
Cô không thấy bóng dáng Đoàn Trường Sinh qua mắt mèo, hi vọng anh đi rồi.
Nhưng cô hoàn toàn không hay biết rằng, Đoàn Trường Sinh chờ qua mười phút mới đến trước cửa nhà cô đứng ở đó.
Rồi anh đi sang ngôi nhà bên cạnh, mở cửa đi vào.
“Chị Hiểu Khê… Chị Hiểu Khê…”
“Hửm…”
Minh Hiểu Khê mơ mơ mang màng tỉnh ngủ ngẩng đầu nhìn y tá.
Y tá bất lực nhìn cô.
“Chị mệt thì về nghỉ đi, chứ em thấy dạo này chị xanh lắm…”
Minh Hiểu Khê gật đầu.
Cô cảm thấy dạo gần đây cơ thể mình đúng là có chút vấn đề, nhưng cô bận quá nên không để ý cho lắm.
“Không đúng…”
“Sao ạ…”
Cô y tá bị tiếng hô của cô làm cho giật bắn mình.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, cô thế nhưng dao sắc không gọt được chuôi, chuyện quan trọng như vậy mà cô lại không để ý đến.
Minh Hiểu Khê hận không thể cho mình mấy cái bạt tai.
Y tá thấy cô vò đầu bứt tai, lẩm bẩm tự trách thì vô cùng lo lắng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Minh Hiểu Khê lẩm bẩm một chút liền đứng dậy…
Nhưng cô vừa đứng lên đã choáng váng lảo đảo ngồi lại ghế.
Điều này càng làm cho cô y tá hoảng hốt, vội chạy lại đỡ người rồi gọi cho Đỗ Nguyên Khang thông báo.
Minh Hiểu Khê nhìn kết quả xét nghiệm máu, chỉ số beta cao vút của mình mà nghi ngờ nhân sinh.
Không lẽ bây giờ thuốc tránh thai khẩn cấp cũng bị làm giả hả trời?
Lục Trình và Đỗ Nguyên Khang đứng khoanh tay ở đó nhìn cô chằm chằm.
Minh Hiểu Khê bị hai bọn họ nhìn có chút chột dạ.
“Em nói đi, chuyện này là như thế nào, em mới về nước mà, đứa bé này từ đâu ra vậy?”
Đỗ Nguyên Khang cuối cùng cũng không nhịn thêm mà lên tiếng.
Minh Hiểu Khê khẽ nuốt nước bọt, cô không biết nên nói với họ thế nào.
“Cạch…”
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Đoàn Trường Sinh đầu đầy mồ hôi xông vào.
“Hiểu Khê…”
“Là cậu ta…”
“Là cậu ta!”
Hai người Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình đồng thời quay đầu nhìn Đoàn Trường Sinh mà hô lên.
Minh Hiểu Khê tròn to mắt nhìn, nghiến răng với Đoàn Trường Sinh.
“Sao anh lại ở đây?”
Đoàn Trường Sinh cảm giác sống lưng lạnh buốt, có mấy con dao găm đang chờ ghim chết mình tại chỗ.
Anh do dự một hồi, quyết định thành thật khai báo nhận sự khoan hồng.
“Anh nghe nói em bị ngất nên chạy tới…”
Minh Hiểu Khê nheo mắt nhìn anh.
“Anh theo dõi tôi???”
“Không có… Anh chỉ là… Muốn, muốn quan tâm em một chút…”
“À!!!”
Tiếng à của cô kéo rất dài, khiến cho dây thần kinh của Đoàn Trường Sinh cũng căng lên.
Đỗ Nguyên Khang đưa ra tờ kết quả xét nghiệm, hỏi thẳng.
“Là của cậu?”
“Đừng… Anh… Không…”
Cô muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn rồi, khi cô đột ngột thay đổi tư thế một cơn chóng mặt đánh úp tới, khiến cho động tác của cô bị ngừng lại…
Đoàn Trường Sinh nhìn tờ giấy Đỗ Nguyên Khang đưa, khi nhìn thấy dòng chữ chuẩn đoán mang thai trên đó mà cả người anh như chết lặng.
Mãi một lúc sau anh mới có thể tìm lại giọng nói của chính mình, nhìn Minh Hiểu Khê.
“Nó là của…”
“Không phải… Là của tôi…”
Không cho anh nói hết, cô đã vội vàng phủ định.
Ba người đàn ông nhìn nhau, lại cùng nhìn sang cô.
Minh Hiểu Khê cảm thấy mình sắp bị lột trần liền lấy cớ mệt mỏi nằm xuống chùm chăn lại.
Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình kéo Đoàn Trường Sinh ra bên ngoài tra khảo.
“Nói đi, cậu và con bé phát sinh quan hệ khi nào?”
Đoàn Trường Sinh cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng anh biết rõ mức độ ảnh hưởng của Đỗ Nguyên Khang với cuộc sống của Minh Hiểu Khê nên rất thành thật trả lời.
“Là hôm…”
Nghe anh nói thời gian, Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình nhìn nhau, cúi đầu tính toán một chút…
“Thực sự là cậu…”
“Bụp…”
Lục Trình hét lên, đồng thời tung một cua đấm vào mặt Đoàn Trường Sinh.
Đoàn Trường Sinh lảo đảo dựa vào tường nhưng không đánh trả.
Đỗ Nguyên Khang ngăn Lục Trình lại, nhìn Đoàn Trường Sinh nghiêm túc hỏi.
“Cậu định tính như thế nào?”
Đoàn Trường Sinh thẳng sống lưng, không càn suy nghĩ liền trả lời.
“Cha quý nhờ con, em sẽ cầu hôn cô ấy…”
“Khụ khụ…”
Anh vừa dứt lời, Đỗ Nguyên Khang xém chút nữa bị sặc chính nước bọt của mình mà thăng thiên luôn.
“Cậu có phải là tổng giám đốc diêm vương người ta vẫn nói không thế.
Cha quý nhờ con là cái quỷ gì?”
Đoàn Trường Sinh ngậm ngùi, cúi đầu, đau lòng.
“Thì cô ấy vẫn giận em, không cho em cơ hội nào để giải thích hay dãi bày tâm sự, tỏ tình hết…
Còn đi một lần là mấy năm trời.
Chuyện hôm trước cũng là bọn em vô tình, sự cố thôi…
Sau hôm đấy cô ấy liền đá em luôn…”
Đỗ Nguyên Khang vỗ vỗ bả vai anh đồng cảm.
“Người anh em, cố lên…”
Sau đó ấy cũng tự mình lẩm bẩm.
“Cậu còn may hơn tôi chán, ít nhất cũng có thể cha quý nhờ con.
Còn tôi biết bao giờ mới quý đây… Haizzz…”
Lục Trình trợn mắt nhìn Đỗ Nguyên Khang.
“Anh… Anh cứ như vậy mà tha cho cậu ta?”
Đỗ Nguyên Khang còng đầu kéo Lục Trình đi.
“Người anh em, anh nói cho chú nghe…”
(còn tiếp).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook