"Là vậy sao?"

Lâm Giang nhìn vào cánh cửa. "Ồ, thực sự là vậy."

Anh nâng cánh tay lên bấm dãy số bên cạnh cánh cửa biệt thự để mở mật khẩu. Nhưng bấm đến nửa chừng, tay anh khựng lại. Một lúc sau, anh quay lại và hỏi anh tài xế: "Mật khẩu để mở cửa nhà tôi là gì vậy?"

Làm ơn đi, Thiếu gia. Đó là mật khẩu của nhà cậu mà, làm thế nào tôi biết được chứ?

Trước khi tài xế có thể trả lời, Lâm Giang bắt đầu lẩm bẩm với chính mình, "Có vẻ như anh cũng không biết. Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên gọi cho chị gái của mình."

Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Lâm Giang lôi điện thoại ra.

Người tài xế vừa định nói rằng có người giúp việc trong biệt thự, và nếu anh muốn vào nhà, chỉ cần bấm chuông cửa sẽ có người mở cho. Nhưng một lần nữa, trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, Lâm Giang đã quay số và cuộc gọi ngay lập tức được nhận ở đầu bên kia, "Chị gái, mật khẩu cửa biệt thự của nhà chúng ta là gì nhỉ?"

"666666?" Miệng vừa lẩm bẩm lặp lại dãy số trên, Lâm Giang vừa đưa tay ra để nhập chúng vào bàn phím số. Kacha - Cánh cửa được mở ra. Lâm Giang lại nói vào điện thoại, "Ai là người đặt cái mật khẩu thiểu năng như vậy? Trộm có thể đột nhập vào nhà chúng ta mà không cần phải suy nghĩ nhiều."

"Ai cơ? Là em ư? Em là người đã đặt nó ư? Tại sao em không nhớ là mình đã làm điều đó..."

Khi Lâm Giang rốt cuộc cũng bước qua cánh cửa biệt thự, người tài xế gãi đầu và quay lại xe. Anh hơi bối rối trước tình huống mà mình vừa chứng kiến.

Có phải tất cả là do trí tưởng tượng của anh quá phong phú? Tại sao anh lại có cảm giác như thiếu gia và cô Thi có vẻ kỳ lạ kể tử khi rời khỏi Golden Resplendence?

...

Sau khi tắm rửa xong, Thi Yến tắt đèn, lên giường nằm và nhắm mắt lại. Cô nằm sững sờ một lúc lâu. Năm phút sau, bàn tay cô bất ngờ đưa lên chạm vào bờ môi căng mọng của mình.

Cô giữ tay mình ở môi khoảng 30 giây.Rồi đôi mắt cô đột ngột mở to.

M-m-mình thực sự đã h-h-hôn Lâm Giang?

Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Thi Yến đột nhiên ngồi bật dậy, tay ôm lấy chăn.

Lâm Giang thực sự, thực sự đã hôn mình?

Một giây sau, trong nháy mắt, Thi Yến nhảy tọt xuống giường.

Vì một trò chơi tại Golden Resplendence, chúng ta thực sự đã hôn nhau?

Thậm chí không cần mang dép, cô bắt đầu dùng đôi chân trần đi đi lại lại quanh phòng.

Lâm Giang đã hôn cô...

Lâm Giang thực sự đã hôn cô...

Làm cách nào mà cô và Lâm Giang kết thúc được nụ hôn vậy...

Thi Yến đi vòng quanh căn phòng trong bối rối. Phải đến khoảng mười phút sau cô mới có thể bình tĩnh trở lại.

Sau khi lấy lại được ý thức, cô quay trở về giường. Tuy nhiên, cô đã quá căng thẳng nên không thể nào buồn ngủ.

Mối quan hệ giữa hai người họ không có vẻ thân thiết với nhau, không có lý do gì để anh hôn cô như vậy phải không?

Hay họ thường rất tự do mỗi khi chơi trò chơi này?

Điều đó có nghĩa là anh đã làm điều này với những cô gái khác trong quá khứ cùng những trò chơi như vậy phải không?

Trong bất cứ trường hợp nào, hai người họ cũng sắp hủy bỏ hôn ước. Cho dù anh có như thế nào, nó cũng chẳng liên quan gì đến cô...

Thi Yến quay người và bước đến bên cửa sổ.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng tối sâu thẳm của bầu trời đêm bên ngoài. Và đột nhiên, cảnh tượng lúc anh hôn cô lại lóe lên trong đầu cô.

Đôi môi anh mềm mại, và hơi thở sảng khoái của anh có một chút mùi cồn trong đó. Đó thật là một mùi hương dễ chịu...

Lưỡi anh hơi lạnh khi chạm vào, nhưng đôi môi anh thật ấm áp...

Khi nghĩ đến điều này, khuôn mặt của Thi Yến dần đỏ và nóng bừng lên. Cô xoa xoa mặt rồi lại vùi đầu vào chăn.

Tại sao cô lại bị cuốn vào những điều vụn vặt này chứ? Cô nên chú ý đến việc lúc nãy họ đã kết thúc nụ hôn như thế nào...

...

Cùng lúc đó, bên trong phòng ngủ nằm trên tầng hai dinh thự cổ của Lâm gia, Lâm Giang đã lật qua lật lại và trở người vô số lần trên giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương