Thanh Xuân Của Tôi Là Cậu Ấy
3: Cậu Ấy Hay Dỗ Dành Tôi!


Phong và Vy dừng tại quán gà Hanh Chicken.
"Đến nơi rồi! Xuống xe thôi bổn cô nương!"
"Đã bảo bao lần rồi, chạy xe chậm chậm thui! Chạy nhanh thế rối hết tóc người ta lên rồi!"
"Đâu đâu, có tí xíu thôi mà.

Phong buộc lại cho Vy nhá, được không?"
Vy gật đầu, đứng im để Phong buộc.

Phong buộc khéo thật, cậu ấy bện mà còn đẹp hơn cả Tiểu Vy.

Điều đó chính Tiểu Vy cũng đã kiểm chứng.
"Wow, cậu đỉnh quá Phong, tay nghề còn hơn con gái ý nhỉ! Cậu còn cái gì không làm được nữa không?"
Phong khẽ cười, nháy mắt ra tín hiệu vào quán.
Việc đầu tiên vào quán của Phong là phải kéo ghế cho Vy ngồi xuống trước.

Xong xuôi, cậu mới ngồi.
Chị phục vụ cầm menu quán, đi đến bàn của hai người.
"Gửi hai em menu của quán nhé! Chị thấy hai đứa mặc đồng phục của trường cấp 3 Nhân Chính, hai đứa học ở đấy hả?"
"Vâng, bọn em học ở đấy ạ!"
"Chị trước cũng học cấp 3 ở trường Nhân Chính, ra trường cũng được hơn 5 năm rồi.

Chị học đại học vừa đi học vừa xin đi làm ở quán.

Ra trường chị xin làm chính thức ở đây luôn.

Âu cũng là cái duyên hôm nay gặp hai em tại đây!"
"Chết, chị nói hơi nhiều nhỉ.

Hai đứa gọi món đi!"
"Dạ, không sao đâu chị.

Gặp được cựu sinh viên của trường bọn em vui lắm ạ! Phải không Phong?"
Vy lắc nhẹ vai Phong.
Phong vẫn đang chăm chú vào menu.
"Ơ, à, đúng, đúng rồi đấy chị!"
Phong khẽ nở nụ cười có phần hơi gượng.
"Chị cho em hai phần cơm gà sốt cay nhé!"
"Chị cảm ơn hai đứa nhé.

Tầm 5 phút nữa bọn chị sẽ mang ra nhé! Chị xin phép."
Chị phục vụ nở nụ cười, rồi đi vào quán.

"Này, biết một phần cơm là nhiều lắm không? Đã thế còn gọi hai phần.

Cậu nghĩ gì vậy Phong?"
Tiểu Vy quay qua, chất vấn.
"Hai phần, cậu một phần, mình một phần!"
"Mình làm sao ăn hết được một phần?"
"Cậu có chắc không? Trên đường đi mình nghe thấy bụng cậu réo liên tục.

Mà bây giờ là 17h30 rồi.

Ăn luôn về khỏi ăn tối!"
"Biết vậy, mà..."
"Cậu không ăn hết để mình ăn, đang đói hoa cả mắt đây!"
Tiểu Vy thấy vậy không nói nữa.
"Gà rán đến rồi đây, chị mời hai em nhé!"
Chị ấy mang đồ ăn ra.
"Bọn em cảm ơn chị!"
Tiểu Vy lúc này lại giở tính trẻ con.
"Phong, cắt miếng gà này cho mình đi!"
"Cậu trẻ con thật đấy! Em gái mình còn tự ăn được!"
"Mình đói, hự hự.

Mình không cắt nổi ý!"
Tiểu Vy phụng phịu.
"Vừa nãy còn thấy nói chuyện với chị phục vụ rôm rả lắm, cười tươi rói."
"Ơ, mình cười nhưng trong lòng đói chứ!"
Quách Phong không nhịn nổi cười.
"Cậu cười mỉa mai à?"
"Ừ, à quên đâu có! Mình cười cái đứa trong điện thoại này nè!"
Nói rồi, Phong đưa điện thoại cho Vy xem.
"Đó, thấy buồn cười chưa!"
"Ừ, thì buồn cười! Hừm."
"Vẫn giận à, quay ra đây đút cho nha!"
"Thật?"
"Phong đùa với Vy bao giờ chưa?"
Thấy thế, Vy thích thú nhoẻn miệng cười, kéo ghế ra gần chỗ Phong.
Phong khéo léo dùng dao cắt thành từng miếng, từng động tác thuần thục càng khiến Vy cảm động.
Vy vỗ tay lớn.
"Wow, cậu giỏi thật đấy Phong.

Còn cái gì mà cậu không làm được nữa không?"

"Còn!"
Tiểu Vy tròn xoe mắt, ngạc nhiên.
"Là gì?"
"Là chưa khiến cho cậu chăm học được, nỗi niềm băn khoăn bấy lâu nay của mình!"
"Ờ, không phải người ta không muốn chăm, chỉ là người ta học không vào ấy!"
"Ăn xong mình dẫn cậu đến một nơi.

Hai đứa mình học bài ngày mai luôn, tiện mình chỉ cậu cách học để hiểu hơn, xong xuôi mình chở cậu về tận nhà, chịu không?"
Vy suy nghĩ một hồi, đưa ra quyết định.
"Đồng ý, nhưng mà cậu đồng ý với mình một điều kiện được không, năn nỉ đấy!"
"Là cái gì vậy?"
"Là tí nữa trên đường đến chỗ cậu bảo ý, cậu làm ơn mua cho mình một cốc trà sữa được không, hì hì!"
"Chỉ thế là giỏi!"
"Năn nỉ đấy, Phong đẹp trai!"
"Nay cậu còn biết nịnh cả mình cơ à Tiểu Vy?"
"Ưm, vì thế cậu đồng ý với mình nhá!"
"Để tôi còn xem xét, e hèm!"
Phong giả vờ nghiêm giọng.
"Này, mình để ý cậu ngày càng giống ba mình đó, từ hành động cho đến giọng nói, y hệt luôn ấy!"
"Vậy á hả, thế gọi ba đi!"
Phong khoái chí, cười to.
"Papa, papa ơi, lát papa mua cho con trà sữa nha!"
"Để papa suy nghĩ đã nhé, haha!"
Hai đứa phá lên cười, nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của tuổi học sinh, vô tư chưa phải lo lắng vì những chuyện ngoài kia.
"Đi thôi, Phong!"
Phong chở Vy đến quán cafe sách cách đó không xa, và cũng là tiện đường về nhà luôn.
"Này, chỗ này không phải là trên đường về nhà sao, Phong?"
"Ờ, đúng rồi.

Giờ nhận ra rồi hả?"
"Sao cậu bảo đi đâu cơ mà?"
"Sắp đến rồi, chỗ đó nằm trên đường về nhà bọn mình đó, mình đến đó tí về cho gần, hì!"
"Ah, cậu cũng ghê phết đấy nhỉ! Mà sao hằng ngày mình đi trên đường mà không bao giờ nhìn thấy nhỉ!"
"Cậu não cá vàng, để ý cái gì đâu!"
Vy cốc nhẹ vào đầu Phong.
"Ahhh, đau.

Sao cốc mình vậy Bánh Bao?"
"Chừa cái tội hay trêu người ta!"

"Mình đâu có trêu, nói thật mà.

Đau lắm luôn ấy."
Vừa nói, Phong vừa chỉ tay lên chỗ Vy vừa chạm vào.
"Thật ý? Cậu cũng biết đau cơ!"
"Chả thế, xoa cho mình đi Vy!"
Vy thấy vậy, liền tin tưởng, lấy tay xoa nhẹ lên đầu cậu ấy.

Phong đắc trí, cười to.
"Haha, bị lừa rồi.

Dễ dụ quá, Bánh Bao ạ!"
Tiểu Vy đưa tay xuống, im lặng, không nói thêm gì nữa.

Thấy vậy, Quách Phong quay lại.
"Ơ này, Vy.

Cậu lại dỗi mình đấy hả!"
Vy vẫn không nói gì.

Biết chẳng lành, Phong liền dừng xe lại.

Cậu quay qua nhìn Vy, kêu cô ấy xuống xe để nói chuyện.
Vy lúc này phụng phịu, không chịu xuống xe, hai dòng lệ lăn trên má cô, cô vứt luôn cốc trà sữa Phong mới mua cho cô trước đó không lâu.

Tiểu Vy tháo kính ra, sụt sịt từng tiếng khiến Quách Phong cảm thấy rất lo lắng.

Hôm nay Vy khóc thật, có lẽ sự trêu đùa của Phong là hơi quá với một người hay mít ướt như Vy.
Phong đưa tay lên lau khóe mắt Vy, dỗ dành.
"Phong xin lỗi Tiểu Vy, mình biết lỗi của mình rồi, lần này mình trêu hơi quá.

Nói đi, muốn gì bản công tử cũng chiều cô nương hết á!"
Tiểu Vy vẫn không nói gì, thậm chí còn òa khóc to hơn.

Phong cũng hoảng hốt, vì đây là lần đầu cậu thấy Vy khóc to như vậy.
Không biết làm gì, Phong đành ôm Vy vào lòng, vỗ về.
"Nào, Tiểu Vy xinh gái của ta.

Sao con lại khóc? Nói cho papa nghe được không?"
"Bỏ mình ra, sao cậu lại ôm mình?"
Tiểu Vy quát lớn.
Thấy vậy, Phong liền bỏ cô ấy ra.

Vội xin lỗi.
"Mình xin lỗi Vy, mình làm những chuyện không đúng.

Mình đáng chết mà!"
Nói rồi.


Phong lấy tay tự đánh vào má mình.

Thấy vậy, Tiểu Vy ngưng khóc.
"Thôi, ngừng tay lại.

Có gì to tát đâu.

Chỉ là cậu muốn dỗ dành mình thôi mà.

Không phải lỗi của cậu!"
Phong thấy vậy, liền thả tay xuống.

Cậu nở một nụ cười nhẹ.
"Thế, thế là cậu hết giận mình rồi đúng hông?"
"Không, vẫn đang giận đây!"
"Ơ, lạ vậy? Thế cậu muốn gì mình sẽ làm miễn là cậu hết giận mình!"
"Vừa nhảy vừa hát đi!"
"Sao? Cậu nói vừa nhảy vừa hát á?"
"Không muốn hả.

Thế từ giờ không phải đón mình nữa đâu, hứ!"
"Không, không.

Chỉ là hơi ngại thôi!"
Tiểu Vy không nói, quay đi.
Thấy vậy, không còn cách nào Quách Phong đành bật điện thoại mở nhạc lên.

Cậu bắt đầu vừa nhảy, vừa hát theo nhạc.

Tiểu Vy bây giờ mới quay lại.

Phong nhảy giỏi thật, động tác dẻo cứ như dancer chuyên nghiệp vậy, cậu cũng có giọng hát trầm, ấm áp.
Đến lúc này, Tiểu Vy đã chìm đắm vào màn biểu diễn của cậu bạn thân.

Cô đã không còn giận cậu nữa.

Thay vào đó, cô nở một nụ cười tươi sáng.
Cô thầm nghĩ, Quách Phong của cô đa tài thật.

Cậu ấy không chỉ hát hay mà còn nhảy đẹp nữa!
Tiểu Vy thấy tự hào và may mắn vì có một người bạn thân như Phong.

Mỗi khi cô giận dỗi, cậu luôn có mặt để dỗ dành, an ủi.

Anh bạn thân của Tiểu Vy tâm lý thật!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương