Trong lòng cô vô cùng thích thú khi nghe được cậu trả lời, nhìn lên đôi môi của cậu cô không kiềm được mà muốn hôn lên nhưng đã bảo là hôn má lên chỉ hôn má. Mộng Vân kiễng chân lên đặt nhẹ một nụ hôn lên má Viễn Hàn, không những không biết điều cô lại còn hôn lên bên má còn lại của cậu

*Thật ra là do chiều cao vì Mộng Vân cao 1m62 còn Viễn Hàn cao 1m86 ( hiện chiều cao của cậu vẫn đang phát triển vài chương nữa ông lên m88 hoặc có thể là m9) cách nhau sương sương cũng 24m chứ có nhiều đâu*

Còn Viễn Hàn có chút ngại ngùng, hai tai cũng đã đỏ ửng lên như trái cà chua. Môi của Mộng Vân rất mềm nên khi chạm vào má của cậu thì lại vô cùng sướng, khiến cậu khó mà kiềm chế được

Khi hôn xong Mộng Vân vội rời khỏi vòng tay của cậu, cô nói: “Dù sao cũng đã muộn rồi nên cậu về phòng ngủ đi”

Viễn Hàn: “Tôi sang phòng cậu ngủ nhá”

Mộng Vân có chút hốt hoảng: “Cậu không được, đây là phòng mình không cho cậu vào. Về phòng đi”

Viễn Hàn trêu cô như vậy thì có chút buồn cười, cậu biết là cô đang ngại vì tự nhiên có đứa con trai bảo vào phòng ngủ thì thân con gái như cô sẽ rất ngại. Cậu nhân cơ hội Mộng Vân đang không chú ý đặt lên trán cô một nụ hôn, kèm theo chất giọng trầm ấm nói:

“Tiểu thư nhỏ của tôi ngủ ngon và không mơ đến ác mộng nha”

Rồi cậu đi sang bên phòng của mình để ngủ nhưng còn không quên trêu cô bằng cách để lại một nụ hôn gió khiến Mộng Vân ngại ngùng mà đóng cửa phòng lại. Còn Viễn Hàn khi đóng cửa phòng lại thì vội đỏ mặt, nhìn thấy tiểu thư nhỏ của cậu dễ thương như vậy làm cơ thể cậu có phản ứng, nhìn xuống phía bên dưới khiến cậu lại càng đỏ mặt hơn quả nhiên nó đã dựng lên như một túp lều nhỏ rồi

“May là cậu ấy không nhìn thấy”

Thế là cậu nằm xuống giường cố gắng nhịn xuống không để những suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu nhưng cũng rất khó khăn để chìm vào giấc ngủ, phải mãi lúc sau cậu mới ngủ được

Vậy mà ông trời lại cho cậu một niềm bất ngờ trong mơ

*Giấc mơ*

Trong giấc mơ cậu thấy bản thân mình đang nấu ăn những món ăn cậu nấu thật sự rất ngon, rất bắt mắt

Chả bù cho ngoài đời vì từng suýt làm cháy bếp

Viễn Hàn nấu ăn xong đang mang ra bàn để bày thì Mộng Vân đi ra, vẫn là gương mặt đấy, mái tóc đấy và đôi mắt đấy nhưng chỉ khác là bây giờ cô đã trưởng thành còn mái tóc được cắt ngắn đi lộ rõ khí chất của một nữ cường. Cô đi ra nói với cậu: “A Hàn, em cảm thấy hơi ngại”

Dáng vẻ rụt rè của Mộng Vân khiến cậu một lần nữa bị rung động, từng này tuổi rồi còn ngại không hề thay đổi một chút nào. Cậu mỉm cười rồi nói: “Em là bạn gái anh mà sao phải ngại chứ, tí còn ngủ cùng nhau nữa mà nên không sao đâu”

Nghe cậu nói thế cô càng ngại hơn, thấy vậy Viễn Hàn tiến đến ôm cô và nói: “Em không muốn ngủ với anh?”


Mộng Vân: “Không phải chỉ là em hơi ngại, em chưa từng qua đêm ở nhà người khác bao giờ”

Viễn Hàn: “Lần đầu tiên đến nhà người con trai khác?”

Mộng Vân: “Vâng”

Viễn Hàn: “Anh không làm gì em đâu, vì anh biết em chưa chuẩn bị tâm lí mà. Khi nào thật sự sẵn sàng hãy nói với anh, được chứ?”

Mộng Vân: “Dạ”

Cậu không nói gì nữa mà dẫn cô vào bàn ăn, gắt thức ăn cho cô. Cả hai cùng nhau ăn một bữa tối vui vẻ trong căn nhà tràn ngập tiếng cười, chưa bao giờ Viễn Hàn cảm thấy hạnh phúc như này

Ăn tối cùng nhau xong Viễn Hàn đang rửa bát, Mộng Vân muốn giúp nhưng cậu lại không cho. Dù có năn nỉ đến mức nào cậu cũng không cho nên coi đành phải đi tắm trong lúc để cậu làm việc của mình vậy

Dọn dẹp các thứ xong xuôi ổn thỏa Viễn Hàn mới đi lên phòng ngủ, vào phòng cậu tiến đến chỗ bàn làm việc mở máy tính lên giải quyết tài liệu và kiểm tra dự án

*Mình lúc nào cũng thế này sao?* Cậu nghĩ

Mộng Vân tắm rửa xong tiến đến phòng cậu gõ cửa, cậu đặt xấp tài liệu xuống để đi ra mở cửa cho cô. Mộng Vân mặc một chiếc váy hai dây dài đến đầu gối màu hồng phấn, bên ngoài còn mặc thêm một cái áo khoác mỏng màu trắng trông rất xinh đẹp

“Lần sau cứ mở cửa mà vào, phòng anh cũng là phòng em”

Mộng Vân nghe vậy thì vui mừng nhưng nhìn vào bên trong thấy chiếc máy tính đang sáng, cô nhíu mày nói: “Anh lại làm việc nữa sao, đã xin nghỉ ngày mai rồi mà”

Viễn Hàn: “Xin lỗi anh quen rồi, ngày nghỉ cũng không có gì làm nên lúc nào cũng xử lý công việc thôi”

Mộng Vân tức giận bĩu môi: “Anh đấy, không chịu giữ gìn sức khỏe gì cả lúc nào cũng công việc và công việc”

Viễn Hàn: “Chắc em không thế?”

Cô bị nói trúng tim đen vội phủ nhận: “Em khác anh mà, vì em muốn Xuân Kiều có thời gian bên bạn trai nên mới làm thôi”

Viễn Hàn véo má cô, nói: “Thế giờ em có bạn trai rồi thì tính như nào?”

Mộng Vân: “Đương nhiên là công việc phải công bằng rồi, em cũng phải dành thời gian bên Lục tiên sinh của em chứ”


Viễn Hàn: “Có thế là giỏi”

Nói rồi cậu bế Mộng Vân lên rồi tiến đến phía giường đặt cô ngồi xuống, sau đó tiến đến phía máy tính tắt đi. Thấy thế Mộng Vân có chút vui vẻ, Viễn Hàn đi đến bên giường ôm lấy cô vào lòng

Mộng Vân cũng ôm lấy anh, nói: “Em không tin rằng bây giờ anh lại là bạn trai của em đấy”

Viễn Hàn: “Sao lại chưa tin?”

Mộng Vân: "Anh biết không? Từ sau khi em không còn chơi với những người bạn độc hại kia nữa thì em đã không yêu thêm ai nữa. Không phải là em chờ đợi bạn trai cũ mà đơn giản là em không muốn yêu nữa

Yêu đương mệt mỏi lắm

Nhưng đôi lúc nhìn thấy người khác có bạn trai/ bạn gái bên cạnh, em cảm thấy tủi thân lắm chứ. Cảm giác như một mình sống trong một thế giới khác vậy"

Viễn Hàn: “Bây giờ em còn cảm thấy tủi thân nữa không?”

Mộng Vân: “Dạ không vì em có anh rồi, anh là hạnh phúc của em mà. Lục tiên sinh”

Viễn Hàn ôm lấy cô ngả xuống giường, nở nụ cười nói: “Còn em là hạnh phúc của anh, mãi mãi”

Rồi sau đó cả hai nằm trên giường ôm lấy nhau ngủ, có vẻ như họ đã tìm thấy hạnh phúc của chính mình. Nằm trên giường nói chuyện xưa với nhau một lúc khiến cả hai dần chìm vào giấc ngủ

Đến nửa đêm.

Viễn Hàn đang ở bên ngoài hút thuốc lá thì Mộng Vân đi đến ôm lấy anh từ phía sau. Cậu bất ngờ, nói: “Sao em lại ra đây? Vào trong đi anh đang có mùi thuốc lá”

Mộng Vân: “Không có anh ngủ cùng em không ngủ được. A Hàn thuốc lá không tốt đâu nên đừng hút nhiều”

Viễn Hàn: “Anh biết rồi. Ngoan! Vào trong giường chờ anh, anh vào”

Mộng Vân: “Vâng”

Rồi cô mới buông cậu ra để đi vào trong giường nằm xuống, Viễn Hàn đi vào trong phòng tắm súc miệng và thay một bộ đồ khác. Rồi đi đến phía Mộng Vân nằm xuống, cô thấy cậu nằm xuống thì liền đến ôm lấy cậu


“Mộng Vân, anh hỏi em một câu?”

Mộng Vân: “Anh hỏi đi”

Viễn Hàn: “Nếu như sau khi chúng ta có mâu thuẫn khiến hai ta chia tay, em có yêu ai khác không?”

Mộng Vân: “Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu vì em yêu anh, em sẽ không bao giờ xa anh”

Viễn Hàn: “Đâu thể đoán trước được điều gì?”

Mộng Vân: “Nếu như hai ta chia tay thì em sẽ không yêu ai khác cũng sẽ không kết hôn. Em sẽ chờ anh, chờ bao lâu em cũng chờ vì trái tim của em chỉ có anh”

Viễn Hàn nghe thấy vậy thì ôm chặt Mộng Vân vào trong lòng, nghẹn ngào nói: “Mộng Viễn Vân Hàn mãi mãi không chia lìa”

Mộng Vân: “Suốt đời suốt kiếp ở bên nhau, Mộng Vân chỉ có Viễn Hàn, Viễn Hàn một lòng chỉ có Mộng Vân. Mãi mãi không chia lìa”

Viễn Hàn: “Mộng Viễn Vân Hàn mãi mãi bên nhau trọn đời trọn kiếp, hạnh phúc có nhau, đau buồn có nhau. Trái tim luôn hướng về nhau”

Nói xong hai người trao nhau một nụ hôn sâu rồi ôm lấy nhau trong sự hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ

[ Mộng Viễn Vân Hàn mãi mãi không chia lìa

Suốt đời suốt kiếp bên nhau

Mộng Vân chỉ có Viễn Hàn, Viễn Hàn một lòng chỉ có Mộng Vân

Mãi mãi không chia lìa

Mộng Viễn Vân Hàn mãi mãi bên nhau trọn đời trọn kiếp. Hạnh phúc có nhau, đau buồn có nhau

Trái tim luôn hướng về nhau ]

*Tỉnh giấc.*

Đột nhiên Viễn Hàn mở mắt sau khi câu nói của hai người ở trong mơ kết thúc, phía bên dưới của cậu lại phản ứng tiếp. Không ngờ ngay cả trong mơ cũng mơ đến cô, thế này có chết không chứ

“Mộng Vân ơi tôi nghiện cậu mất rồi, làm sao giờ?”

Hình như cậu nhớ lại gì đó trong giấc mơ, trong giấc mơ cậu không hề nhìn thấy gương mặt của chính mình cũng không thể điều khiển cơ thể. Và đặc biệt là vòng một của Mộng Vân lớn rồi, khá là căng và nảy đó là cảm nhận riêng thôi


Có vẻ như đấy là tương lai của cậu và Mộng Vân nhưng kì lạ là cậu có cảm giác đã từng trải qua rồi. Nó giống như là vừa mới xảy ra vậy…

Viễn Hàn lại bắt đầu có những suy nghĩ viển vông về điều đó nhưng chưa thể giải đáp được điều gì của cậu. Bỗng nhiên cậu thấy có tiếng mèo kêu ở cửa phòng mình nên đi ra mở cửa, vừa mở ra thì thấy là con mèo của Mộng Vân

Cậu ngồi xuống vuốt ve con mèo, nói: “Có chuyện gì sao, miu con?”

Con mèo nghe thế thì đi đến cửa phòng Mộng Vân cào cào vào đó với lời nói: Mở của giúp em với, con sen kia ngủ mà không cho em vào phòng

Viễn Hàn hiểu được ý của con mèo nên đi đến bế nhóc con này lên nhưng khi định mở cửa cậu lại chần chừ. Tự ý mở cửa phòng của người khác là không được tôn trọng, có thể sẽ bị hiểu lầm là ăn trộm. Thế nên cậu dứt khoát đưa luôn con mèo vào phòng ngủ với mình, mặc kệ nội tâm con mèo

Nội tâm con mèo: Thả em ra anh ơi, em phải về với sen của em, sen ơi sao chị để em bị thằng khác bắt, sen!!!

Ấy vậy mà Mộng Vân còn không biết là mèo không có ở trong phòng, vẫn ngủ rất ngon lành và miệng không ngừng nói tên “Viễn Hàn”. May là Viễn Hàn không đi vào vì không biết cậu sẽ nghĩ thế nào trong hoàn cảnh này

Sáng hôm sau.

Bố mẹ Mộng Vân đi đến trước phòng cô gõ cửa rồi dặn dò cô: “Mộng Vân trưa nay nhớ nấu cơm nha con, thức ăn mẹ để trong tủ lạnh rồi. Nhớ tí nữa dậy ăn sáng đấy”

“Vâng ạ” cô nói trong tình trạng lơ mơ

Bố mẹ cô cũng an tâm nên rời đi còn Mộng Vân lại tiếp tục ngủ nướng. Nhưng có vẻ như có người ngủ không được ngon cho lắm, sau khi bố mẹ cô rời đi thì Viễn Hàn cũng tỉnh dậy. Cậu mệt mỏi đi ra ngoài để đánh răng rửa mặt, đêm qua con mèo của Mộng Vân cứ nghịch nghịch bên cạnh cậu làm cậu khó ngủ

“Meo meo”

Viễn Hàn quay qua thì thấy con mèo đã đứng trước cửa phòng Mộng Vân kêu, cậu chạy đến để bế nó đi nhưng lúc này cánh cửa phòng đã được mở ra. Mộng Vân mở cánh cửa ra để cho mèo vào còn cô lại vào giường ngủ tiếp, con mèo cũng rời khỏi tay Viễn Hàn để đi vào trong phòng

Phòng Mộng Vân có một cái giường be bé cho mèo nên con mèo đi vào ngủ, cậu đi theo con mèo vào trong phòng. Mộng Vân nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra nhìn về phía cậu, cô ngáp dài một cái rồi nói: “Viễn Hàn, cậu trông mệt mỏi thế”

Đúng thật lúc này cậu rất mệt mỏi nhưng cảm thấy rất khó ngủ nên nói: “Tôi cảm thấy hơi khó ngủ nên nhìn mệt mỏi thế đấy”

Mộng Vân thấy thế thì nói: “Chắc là lạ giường thôi, mệt quá thì lên đây ngủ đi”

Viễn Hàn: “Lên giường cậu?”

Mộng Vân: “Ừm”

Nói xong cô lấy cái gối để dọc đặt trong góc giường ra để vào phía ngoài cho cậu, rồi nói: “Lên đây ngủ đi”. Viễn Hàn như bị mê hoặc mà nghe theo cô, cậu tiến đến bên giường kéo nhẹ cái chăn ra rồi nằm xuống

Mộng Vân xoay người qua chỉnh lại chăn cho cậu rồi nói: “Mình đặt báo thức rồi nên cứ ngủ đi, không sao đâu. Ngủ ngon nha”. Nói xong cô nằm xuống ngủ tiếp để lại Viễn Hàn có chút lo lắng

Cậu ấy cứ thế để mình ngủ chung sao? Có vấn đề đấy nhưng làm sao giờ? Liệu có phải cậu ấy đang ngáy ngủ nên mới bảo mình lên giường ngủ? Cậu ấy có bị ngốc không vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương