Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu
Chương 73: Thật là...

Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, Mễ Mễ nheo cặp lông mày lại. Cố Ngụy Thành cười mỉm ngồi dựa vào giường thấy cơ thể che ánh nắng lại cho cô. Thời gian như ngừng lại để Ngụy Thành ngắm nhìn Mễ Mễ.

“Cô ấy ngủ ngon thật đấy”.

Mễ Mễ giật mình từ từ mở mắt, bóng người to lớn che hết cả người của cô, “Chuyện gì thế”.

Cố Ngụy Thành xoa nhẹ mái tóc đen của Mễ Mễ.

“Em dậy rồi à”.

Cô nhìn ánh nắng chiếu ngắt, lòng có dự cảm chẳng lành quay người sang nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rồi. Điện thoại cô cũng rung liên tục, Mễ Mễ hoảng hồn mở điện thoại lên. Đầu dây bên kia nói bới giọng điệu lo lắng.

“Bác sĩ Lê cô mau đến bệnh viện đi bác sĩ Triệu sắp đến rồi”.

Mễ Mễ vội vàng tắt điện thoại rồi chạy đi ra phòng tắm, Cố Ngụy Thành cười mỉm.

“Vẫn giống như ngày nào”.

Trên xe, Mễ Mễ chỉ kịp búi ngọn ngành maid tóc dài lại, trên người vẫn là quần áo ngủ. Đến cửa bệnh viện, Mễ Mễ chào tạm biệt Ngụy Thành rời chạy thẳng vào trong.

“Cố Ngụy Thành ơi Cố Ngụy Thành anh dậy sớm mà cũng không gọi em”.

Y tá La đã chờ sẵn ngoài phòng họp, nhìn phong cách phối đồ của bác sĩ Lê cô cười ngượng đưa tay ra khen ngợi.

“Phong cách này đúng là lần đầu tôi thấy luôn đấy”.

Mễ Mễ không kịp nói lại mở cửa đi vào trong, cô vừa ngồi xuống ghế thì bác sĩ Triệu cũng đến, ánh mắt đầy sát khí đặt lên người Mễ Mễ.

“Xem ra lúc tôi đi công tác ai đó buông thả bản thân nhỉ”.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Tiểu Mễ, bên trong vẫn là bộ quần áo ngủ màu trắng, khoác bên ngoài là áo bệnh viện. Mễ Mễ cười ngượng,

“À chỉ là tôi muốn thử phong cách mới thôi”.

Buổi họp vẫn diễn ra như bình thường nhưng Mễ Mễ lại không thấy thế, cả buổi cô quay mặt đi chỗ khác để không đụng phải ánh mắt trời đánh của bác sĩ Triệu.

Kết thúc, các bác sĩ cười nói vui vẻ bước ra, Mễ Mễ mặt này tối lại cũng y tá La đi ra.



“Bác sĩ Lê cô đúng là lợi hại, mặc thế này đến bệnh viện đấy”.

Mễ Mễ cười trừ, “Cũng tại tên Cố Ngụy Thành chết tiệt hại mình ra nông nỗi này”.

La La ngơ ra, “Cô đang nói gì thế”.

Mễ Mễ vội vàng lắc đầu, một tiếng vỗ tay từ phía sau vang lên, “Bác sĩ Lê cô đúng là phải làm tôi bất ngờ”.

Tiểu Mễ nhíu mày lại, tên Ân Khả kia đang tính khiêu khích mình đấy à, cái tên này phải dạy cho cậu ta một bài học mới được.

Tang ca xong, Mễ Mễ chạy nhanh ra cửa bệnh viện, Cố Ngụy Thành đã chờ sẵn ở bên ngoài để đón cô về nhà.

“Về nhà em sẽ tính sổ với anh”.

Cố Ngụy Thành ấm ức, “Anh giúp em ban sáng mà giờ bị phạt mất mấy lần về tội vượt đèn đỏ đấy”.

Mễ Mễ nhìn trong xe, đúng là có mấy tờ giấy nộp phạt thật. Cô vẫn lắc đầu không có ý định tha cho anh.

Về đến trước cửa nhà, Mễ Mễ đưa tay ra, Cố Ngụy Thành cười tủm tỉm đặt cằm của mình lên, ánh mắt thích thú nói:

“Em làm anh bất ngờ thật đấy”.

Mễ Mễ cười nhạt hất cằm anh lên.

“Anh đang nghĩ gì thế hả”.

Cố Ngụy Thành hụt hẫng không phải cái đó sao, tay vẫn tiếp tục ngửa lên, anh cười mỉm đưa tay của mình lên nhưng liền bị ngạt qua.

“Cố Ngụy Thành anh mau đưa thẻ của anh cho em”.

Anh ngoan ngoãn ò một tiếng rồi míc trong ví ra một tấm thẻ đen.

“Anh cứ nghĩ là…”

Mễ Mễ cười thích thú, “Anh đúng là tốt”.

Vừa bị cướp tình vừa cướp sắc, Cố Ngụy Thành ngơ ra nhìn bóng lưng của Mễ Mễ bước vào trong nhà.

“Hả cậu nói thật đấy à”.



Y Y sửng sốt khi nghe Mễ Mễ kể chuyện, “Ừ thật”.

Cô bạn thân vẻ mặt lo lắng nhìn Mễ Mễ, ánh mắt đang suy nghĩ thâm sâu một điều gì đó. An Đoàn cũng túm lại hỏi đi hỏi lại.

“Tính làm thế thật sao”.

Mễ Mễ lườm An Đoàn một cái.

“Anh mà nói ra là em cho anh lên thiên đường đấy”.

Hai người gật đầu xin thề, Mễ Mễ cũng an âm mà tắt điện thoại đi.

Sáng hôm sau, Cố Ngụy Thành vui vẻ qua nhà Tiểu Mễ, ánh mắt anh mong đợi buổi đi chơi ngày hôm này.

“Cuối cùng mấy tháng qua chúng ta cũng có một buổi hẹn hò đích thực”.

Mễ Mễ bật cười, “Vậy mấy lần kia là đi chơi xã giao đấy à”.

Cố Ngụy Thành lắc đầu, “Không”.

Đến khu nghỉ dưỡng X, bầu không khí trong lành cùng khung cảnh ảo diệu của suối nước nóng, Mễ Mễ vội vàng xuống xe tận hưởng.

“Thật thoải mái”.

Cố Ngụy Thành đi đỗ xe rồi cũng quay lại sảnh khu nghỉ dưỡng. Mễ Mễ thưởng thức ly nước mà xanh mà bạn nhân viên đưa cho mình, “Ưm ngon thật đấy”.

Vẻ hưởng thụ của Mễ Mễ cũng lan sang cả Ngụy Thành, anh ngắm nhìn cô trong lúc làm thủ tục nhận phòng. Nhân viên vẻ mặt hối lỗi nói nhỏ với Ngụy Thành.

“Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ còn một phòng đôi hai giường thôi ạ”.

Mễ Mễ nghe được điều gì đó tiến lại gần quầy khách hàng.

“Cố Ngụy Thành anh không đặt phòng trước đấy à”.

Ngụy Thành cười ngượng, “Cứ quyết định thế đi”.

Đi nhận phòng, nhìn thấy là phòng đơn Mễ Mễ nhíu mày lại, nhưng nhìn khung cảnh đẹp đẽ bên ngoài cô không lỡ rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương