Mễ Mễ khẽ nhíu mày lại, cô im lặng trên cả đường đi về nhà. Y Y bám theo sau, vừa đi vừa trốn vào một góc để không bị phát hiện.

Cánh cửa nhà mở ra, Y Y giật mình khi thấy Mễ Mễ đang ngồi trước mặt mình với ánh mắt tức giận, “Câu trốn đi đâu mà giờ mới chịu mò về nhà hả”.

Y Y cười tươi chạy tới ôm lấy người Mễ Mễ, “Mình chỉ đang muốn tạo cơ hội cho hai người thôi, thật đấy”.

Mễ Mễ lắc đầu, lời giải thích vô lí này không chấp nhận được, nhìn vào điện thoại vừa có thông báo của An Đoàn, Mễ Mễ hiểu ra lườm cô bạn thân một cái.

“Cậu với chồng cậu âm mưu từ trước đúng không”.

Y Y vội lắc đầu giải thích, tất cả chỉ là tình cờ, thật đấy. Mễ Mễ bất lực kéo Y Y lên phòng ngủ, chuyện này còn chưa xong với cô đâu.

Sáng Mễ Mễ đã ra khỏi nhà từ sớm, bệnh viện có việc gấp cần cô có mặt. Vừa mở cửa phòng họp ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiểu Mễ các bác sĩ có chức vụ lớn cũng đến.

“Về chuyện bệnh nhân bị dị ứng với hoa cô biết sao còn mang đến”.

Mễ Mễ nhíu mày lại, cô cúi mặt xuống xin lỗi và nhận hết trách nhiệm về bản thân. Tiếng gõ cửa vang lên, y tá La ánh mắt hối hận đi vào.

“Cô ấy không làm gì sai cả, do tôi sơ suất lên đã mang hoa vào”.

Ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người nhìn về phía cô y tá. Mễ Mễ vội kéo tay La La lại, “Cô làn vậy thì sẽ mất việc đấy”.

La La cười mỉm, ánh mắt kiên định nhìn mọi người trong phòng họp. Ban quản trị vừa nghe vừa xem xét, “Gia đình bệnh nhân chỉ yêu cầu bồi thường, họ cũng cảm ơn vì sự cố này mà giúp họ biết bệnh nhân không phải là con gái ruột”.

Ánh mắt ngỡ ngàng của Mễ Mễ nhìn về phía La La, “Cũng có chuyện này xảy ra sao”.

Mọi người đi ra ngoài, việc bồi thường sẽ do hau người cùng nhau chia đôi. Bác sĩ Triệu thở phào tiến lại, “Các cô đúng là may mắn đấy”.



Mễ Mễ mỉm cười, đúng là may mắn thật. Ở bên kia, Ngụy Thành nhận được tin nhắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ của thi kí cũng yên tâm, anh quay sang nhìn bức ảnh chụp chung của hai người khi lên đại học.

“Em đền đáp anh thế nào đây”.

*

Trời tối lại, Mễ Mễ trực xong ca của mình cô mới bắt đầu về nhà. Đoạn đường vắng tanh, Mễ Mễ lái xe chưa lần nào cảm thấy bất an như vậy. Một chiếc xe đi đằng sau bám theo cô từ bệnh viện đến khi về nhà, Mễ Mễ cảnh giác lái xe nhanh hơn.

“Ai lại đi theo dõi mình vậy”.

Xe cô đi nhanh xe hắn cũng đi nhanh theo, cảm giác bất an ngày càng gần, Mễ Mễ cười nhạt một cái đến chỗ đường lớn vắng vẻ cô quay xe lại hai vòng chặn đúng đường. Người lái xe phái sau hốt hoảng bóp phanh.

“Hừm xem ai dám theo dõi tôi”.

Người trong xe bước xuống, ánh mắt Mễ Mễ khựng lại, “Cố Ngụy Thành”.

Ngụy Thành thở hổn hển đi xuống, “Em lái xe như thế là muốn hại anh đấy à”.

Mễ Mễ vội chạy lại, ban nãy vì phanh gấp hai xe có chạm vào nhau, cô nhìn một lượt chỉ thấy tay bị xước nhẹ mới thở phào.

“Ai mượn anh theo dõi tôi làm gì”.

Cố Ngụy Thành uất ức, “Anh muốn bảo vệ em thôi nhưng mà lại bị em hành hạ đến mức độ này”.

Mễ Mễ bất lực lấy miếng dán cá nhân trong túi ra dán vào vết thương ở ngón tay của anh, sự chu đáo nhẫn nhịn ấy khiến Cố Ngụy Thành bất ngờ, “Em không còn giận anh nữa à”.



Mễ Mễ nhíu mày lại, “Còn giận”.

Cố Ngụy Thành vui vẻ ôm chặt cô vào lòng, “Anh cảm nhận được tim em đập rất nhanh”.

Mễ Mễ sững người, mặt cô bỗng nóng rực lên. tay không còn sức lực để đẩy Cố Ngụy Thành ra, “Anh…anh ôm chặt quá rồi”.

Cố Ngụy Thành cười mỉm, “Anh không chỉ muốn ôm mà còn muốn…”

Vừa tiến lại gần đã bị cô chặn môi lại, Mễ Mễ lạnh lùng đi vào xe rồi giục anh mau về nhà. Cố Ngụy Thành đứng khựng lại nhìn xe cô rời đi, miệng lẩm bẩm nói, “Cô ấy tha thứ cho mình rồi”.

Về đến nhà, điện thoại Mễ Mễ như muốn phát nổ, từng dòng tin nhắn được gửi đến, cô hoảng sợ nhìn những dòng nhắn dài của Cố Ngụy Thành, “Mình làm sai rồi sao”.

Ngụy Thành vui vẻ chờ tin nhắn của Mễ Mễ nhưng chỉ nhận lại một chữ “ừm”. Anh cười trong sự bất lực, “Cô ấy lạnh nhạt như vậy từ lúc nào thế”.

*

Sáng hôm sau, Cố Ngụy Thành canh giờ qua nhà Mễ Mễ, tiếng chuông vang lên, nhìn thấy Ngụy Thành đang đứng trước cửa cô tròn mắt nhìn, “Anh ấy đến sớm thế”.

Mở cửa ra là món bánh bao mà cô thích ăn nhất, “Em ăn đi anh mới mua đấy”.

Đưa chiếc bánh bao cho Mễ Mễ, nhìn thấy cô cười tươi anh cũng vui vẻ đi về nhà. Đến bệnh viện, tâm trạng vui vẻ bất thường của Mễ Mễ gây sự chú ý đến y tá La, “Bác sĩ Mễ có chuyện gì vui sao đừng nói là cô đang…”.

Mễ Mễ vội phụ nhận, “Cô đừng nghĩ lung tung”.

Y tá La cười lớn, “Cô đang nghĩ gì thế hả, nghe nói bệnh nhân kia đã chuyển đi rồi”.

Mễ Mễ cười nhạt, gật đầu như đã hiểu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương