Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu
-
Chương 67: Không sao rồi??
Tiểu Mễ giật mình hỏi y tá La.
“Có một bệnh nhân dị ứng với hoa cô có mang chúng vào phòng đó không.”
Y tá La hốt hoảng, bộ dạng tái mét ấy Mễ Mễ hiểu ra, bệnh nhân đó ban ngày sẽ không đến hai người gấp gáp chạy lên khoa. Mễ Mễ nín thở cầu trời, cánh cửa vừa mở ra một mùi hoa bay ra. Mễ Mễ hốt hoảng chạy đến đỡ bệnh nhân lên.
“Y tá La mau đưa cô ấy đến khoa ngoại.”
Đến nơi, bác sĩ Ân sững người bệnh nhân này mặt mày đỏ ửng lên, sủi bọt trắng. Mễ Mễ chỉ kịp nói sơ về tình hình. Ân Khả mặt mày tối lại.
“Chuyện như thế còn diễn ra đừng mong chức vụ sẽ còn.”
Y tá La vẻ mặt tội nỗi nhìn bác sĩ Mễ, Tiểu Mễ đang đau đầu vì bệnh nhân này là người không hề dễ đối phó. Hai người đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi tin tức. Sau hơn ba tiếng, Ân Khả bước ra, y tá La nhanh chóng chạy tới.
“Bác sĩ Ân cô ấy sao rồi.”
Ân Khả thở phào nói:
“Cũng may là tới kịp muộn thêm vài phút e là lành ít giữ nhiều.”
Bệnh nhân được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, các bụi hoa đã được lấy ra. Sắc mặt cô ấy cũng bớt đỏ. Mễ Mễ lúc này mới dám thở phào, y tá La òa khóc quay sang nhìn Tiểu Mễ.
“Tôi thật sự xin lỗi cô, tưởng đâu sẽ giúp được nhưng lại gây họa cho cô rồi.”
Mễ Mễ cười nhẹ xoa nhẹ vào lưng an ủi La La.
“Tôi không sao đâu, lần sau cô nhớ chú ý là được.”
Mễ Mễ quay về trực ban, trong đầu tưởng tượng đến cảnh tưởng sáng mai bị đội trưởng chửi mình, cô bất lực.
“Tuần nay đã nghe tên khốn họ Triệu ấy chửi mình ba lần rồi.”
Trực hết ca đêm, trời vừa hửng sáng, tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài vọng vào. Mễ Mễ nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa cũng giật mình tỉnh dậy. Một cảm giác nặng nề, mặt mày cũng căng thẳng theo tiếng bước chân bên ngoài. Cánh cửa mở mạnh ra, bác sĩ Triệu tức giận đi vào.
“Bác sĩ Lê cô có biết bản thân gây ra tội gì không hả.”
Mễ Mễ gật đầu, cô cúi mặt xuống ghi những lời chửi mắng của anh ta. Bác sĩ Triệu nhíu mày lại, nhìn bộ dạng nhẫn nhịn không nói một câu nào của Mễ Mễ anh cũng bất lực, thở dài một tiếng.
“Cũng mệt rồi thôi cô về đi.”
Mễ Mễ ngơ ra nhìn bác sĩ Triệu, anh ta hôm nay uống nhầm thuốc đấy à. Nhưng cô cười thầm vui vẻ đi ra ngoài, y tá La đứng bên ngoài lo lắng cho Mễ Mễ, thấy cô bước ra vội hỏi.
“Anh ta có làm gì cô không.”
Mễ Mễ lắc đầu rồi cười nhẹ, cô chào tạm biệt y tá La rồi đi về nhà. Đến cửa nhà, Tiểu Mễ đứng khựng lại bóng người quen thuộc đang đứng đối diện, ánh mắt đầy lo lắng.
“Anh nghe nói một bệnh nhân bị dị ứng với hoa…bệnh nhân đó sao rồi.”
Tiểu Mễ nhíu mày lại.
“Ai thông báo tin đấy cho anh biết.”
Ngụy Thành cười ngượng, bác sĩ Triệu là người quen lên đã thông báo tình cho anh từ tối qua.
“À thì là người quen.”
Mễ Mễ không muốn dây dưa với Ngụy Thành nhiều cô đẩy nhẹ người anh ra rồi đi vào trong nhà. Cố Ngụy Thành nhân lúc cô không để ý mà ôm người Mễ Mễ ở đằng sau.
“Anh thật sự xin lỗi.”
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, Mễ Mễ ngồi trên giường nhớ lại cái ôm bất ngờ của Cố Ngụy Thành, Tiểu Mễ bất lực thở dài một tiếng.
Đến buổi chiều, Mễ Mễ thu xếp đi đến bệnh viện, vừa đến cửa cô đã chạm mặt Trịnh Tuyết, vẻ mặt chị ta không vui nhìn Mễ Mễ.
“Thật không ngờ em lại làm ở bệnh viện này đấy.”
Mễ Mễ nhìn qua vẻ ngoại đang nổi mụn đỏ của Trịnh Tuyết bật cười.
“Chị mạnh miệng thế mà lại có sở thích đi dùng mỹ phẩm giả nhỉ.”
Nói hết câu Mễ Mễ đi vào trong không để chị ta phản ứng lại. Trịnh Tuyết bị nói cho đến á khẩu, vẻ mặt tức giận đi vào.
“Tôi có lịch hẹn với bác sĩ Ân trước phiền cô xem giúp.”
Y tá tại quầy tìm tên Trịnh Tuyết một lượt trong danh sách đợi nhưng không thấy.
“Xin lỗi, tên của cô không có trong danh sách phiền cô đặt lịch hẹn sau.”
Trịnh Tuyết nổi cáu lên.
“Cô thấy mặt tôi như thế này mà còn phải đặt lịch hẹn sau sao.”
Y tá bối rối, nhìn khuôn mặt chỉ có vài nốt đỏ sao lại làm quá như vây. Sự ồn ào thu hút những cặp mặt không mời để cùng chú ý. Bác sĩ Ân đi ngang qua, anh đứng lại.
“Trịnh Tuyết mặt em sao thế.”
Cô ta nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy bất ngờ quay lại nhìn bác sĩ Ân. Trịnh Tuyết kể nể với anh, Ân Khả cười nhẹ đưa cô vào bên trong để khám.
“Đã dặn em bao nhiêu lần phải kiểm tra kĩ sản phẩm trước khi dùng rồi mà không chịu làm theo.”
Trịnh Tuyết mặt mày uất ức.
“Cũng một phần do cô y tá kia cứ chặn đường em thôi.”
Ân Khả khê một số đơn thuốc của Trịnh Tuyết, cô nhớ đến buổi chiều có gặp Mễ Mễ đi vào trong đây, ánh mắt thăm dò hỏi anh.
“Bệnh viên của anh có bác sĩ họ Lê không.”
Ân Khả sững người.
“Em quen Mễ Mễ sao.”
Trịnh Tuyết gật đầu.
“Không những quen mà còn là kẻ thù.”
“Có một bệnh nhân dị ứng với hoa cô có mang chúng vào phòng đó không.”
Y tá La hốt hoảng, bộ dạng tái mét ấy Mễ Mễ hiểu ra, bệnh nhân đó ban ngày sẽ không đến hai người gấp gáp chạy lên khoa. Mễ Mễ nín thở cầu trời, cánh cửa vừa mở ra một mùi hoa bay ra. Mễ Mễ hốt hoảng chạy đến đỡ bệnh nhân lên.
“Y tá La mau đưa cô ấy đến khoa ngoại.”
Đến nơi, bác sĩ Ân sững người bệnh nhân này mặt mày đỏ ửng lên, sủi bọt trắng. Mễ Mễ chỉ kịp nói sơ về tình hình. Ân Khả mặt mày tối lại.
“Chuyện như thế còn diễn ra đừng mong chức vụ sẽ còn.”
Y tá La vẻ mặt tội nỗi nhìn bác sĩ Mễ, Tiểu Mễ đang đau đầu vì bệnh nhân này là người không hề dễ đối phó. Hai người đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi tin tức. Sau hơn ba tiếng, Ân Khả bước ra, y tá La nhanh chóng chạy tới.
“Bác sĩ Ân cô ấy sao rồi.”
Ân Khả thở phào nói:
“Cũng may là tới kịp muộn thêm vài phút e là lành ít giữ nhiều.”
Bệnh nhân được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, các bụi hoa đã được lấy ra. Sắc mặt cô ấy cũng bớt đỏ. Mễ Mễ lúc này mới dám thở phào, y tá La òa khóc quay sang nhìn Tiểu Mễ.
“Tôi thật sự xin lỗi cô, tưởng đâu sẽ giúp được nhưng lại gây họa cho cô rồi.”
Mễ Mễ cười nhẹ xoa nhẹ vào lưng an ủi La La.
“Tôi không sao đâu, lần sau cô nhớ chú ý là được.”
Mễ Mễ quay về trực ban, trong đầu tưởng tượng đến cảnh tưởng sáng mai bị đội trưởng chửi mình, cô bất lực.
“Tuần nay đã nghe tên khốn họ Triệu ấy chửi mình ba lần rồi.”
Trực hết ca đêm, trời vừa hửng sáng, tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài vọng vào. Mễ Mễ nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa cũng giật mình tỉnh dậy. Một cảm giác nặng nề, mặt mày cũng căng thẳng theo tiếng bước chân bên ngoài. Cánh cửa mở mạnh ra, bác sĩ Triệu tức giận đi vào.
“Bác sĩ Lê cô có biết bản thân gây ra tội gì không hả.”
Mễ Mễ gật đầu, cô cúi mặt xuống ghi những lời chửi mắng của anh ta. Bác sĩ Triệu nhíu mày lại, nhìn bộ dạng nhẫn nhịn không nói một câu nào của Mễ Mễ anh cũng bất lực, thở dài một tiếng.
“Cũng mệt rồi thôi cô về đi.”
Mễ Mễ ngơ ra nhìn bác sĩ Triệu, anh ta hôm nay uống nhầm thuốc đấy à. Nhưng cô cười thầm vui vẻ đi ra ngoài, y tá La đứng bên ngoài lo lắng cho Mễ Mễ, thấy cô bước ra vội hỏi.
“Anh ta có làm gì cô không.”
Mễ Mễ lắc đầu rồi cười nhẹ, cô chào tạm biệt y tá La rồi đi về nhà. Đến cửa nhà, Tiểu Mễ đứng khựng lại bóng người quen thuộc đang đứng đối diện, ánh mắt đầy lo lắng.
“Anh nghe nói một bệnh nhân bị dị ứng với hoa…bệnh nhân đó sao rồi.”
Tiểu Mễ nhíu mày lại.
“Ai thông báo tin đấy cho anh biết.”
Ngụy Thành cười ngượng, bác sĩ Triệu là người quen lên đã thông báo tình cho anh từ tối qua.
“À thì là người quen.”
Mễ Mễ không muốn dây dưa với Ngụy Thành nhiều cô đẩy nhẹ người anh ra rồi đi vào trong nhà. Cố Ngụy Thành nhân lúc cô không để ý mà ôm người Mễ Mễ ở đằng sau.
“Anh thật sự xin lỗi.”
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, Mễ Mễ ngồi trên giường nhớ lại cái ôm bất ngờ của Cố Ngụy Thành, Tiểu Mễ bất lực thở dài một tiếng.
Đến buổi chiều, Mễ Mễ thu xếp đi đến bệnh viện, vừa đến cửa cô đã chạm mặt Trịnh Tuyết, vẻ mặt chị ta không vui nhìn Mễ Mễ.
“Thật không ngờ em lại làm ở bệnh viện này đấy.”
Mễ Mễ nhìn qua vẻ ngoại đang nổi mụn đỏ của Trịnh Tuyết bật cười.
“Chị mạnh miệng thế mà lại có sở thích đi dùng mỹ phẩm giả nhỉ.”
Nói hết câu Mễ Mễ đi vào trong không để chị ta phản ứng lại. Trịnh Tuyết bị nói cho đến á khẩu, vẻ mặt tức giận đi vào.
“Tôi có lịch hẹn với bác sĩ Ân trước phiền cô xem giúp.”
Y tá tại quầy tìm tên Trịnh Tuyết một lượt trong danh sách đợi nhưng không thấy.
“Xin lỗi, tên của cô không có trong danh sách phiền cô đặt lịch hẹn sau.”
Trịnh Tuyết nổi cáu lên.
“Cô thấy mặt tôi như thế này mà còn phải đặt lịch hẹn sau sao.”
Y tá bối rối, nhìn khuôn mặt chỉ có vài nốt đỏ sao lại làm quá như vây. Sự ồn ào thu hút những cặp mặt không mời để cùng chú ý. Bác sĩ Ân đi ngang qua, anh đứng lại.
“Trịnh Tuyết mặt em sao thế.”
Cô ta nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy bất ngờ quay lại nhìn bác sĩ Ân. Trịnh Tuyết kể nể với anh, Ân Khả cười nhẹ đưa cô vào bên trong để khám.
“Đã dặn em bao nhiêu lần phải kiểm tra kĩ sản phẩm trước khi dùng rồi mà không chịu làm theo.”
Trịnh Tuyết mặt mày uất ức.
“Cũng một phần do cô y tá kia cứ chặn đường em thôi.”
Ân Khả khê một số đơn thuốc của Trịnh Tuyết, cô nhớ đến buổi chiều có gặp Mễ Mễ đi vào trong đây, ánh mắt thăm dò hỏi anh.
“Bệnh viên của anh có bác sĩ họ Lê không.”
Ân Khả sững người.
“Em quen Mễ Mễ sao.”
Trịnh Tuyết gật đầu.
“Không những quen mà còn là kẻ thù.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook