Thanh Xuân Của Em Mang Tên Anh
-
Chương 4: Tôi thật sự rất sợ...
Chiếc xe dừng tại cổng sau trường,anh bước xuống khỏi xe nhanh chóng đút chìa khoá mà hôm qua anh sai người đi lấy,chiếc cổng được mở ra anh sải chân bước vào bên trong
Mặc dù anh nói với Jungkook là đừng bận tâm về cô nhưng điều gì đó thúc giục anh đến đây điều tra thân thế của cô,cô là ai,là người như thế nào,tại sao lại có khuôn mặt giống Park Huyn Mi đến vậy anh muốn biết tất cả về cô
Cô co người dựa vào cánh cửa nhà kho sau trường,nước mắt làm tóc cô dính vào mặt khiến khuôn mặt của cô trở nên bê bếch,từng đợt gió khẽ chui qua những lỗ hỗng phả vào cô khiến cô rùng mình,chiếc áo sơ mi mỏng cùng chiếc váy ngắn ngang đùi không để che chắn được thân thể yếu ớt của cô cơn đói ùa đến, cô dường như tuyệt vọng cô ngồi bệt xuống bất lực,bỗng cô có cảm giác một vật gì đó ở dưới chân cô,nó dường như chuyển động và bò ngang qua bàn chân cô cô sợ hãi hét lên là chuột thứ mà cô sợ nhất ở đây có rất nhiều nó lần lượt bò ra,cô hoảng hốt đập cửa,nước mắt cô giàn dụa
-Có ai ở ngoài đó không?Cứu tôi,cứu tôi làm ơn
Không được cô không thể ở đây mà chịu chết một cách vô lý như thế này,cô lê lết sang một bên nhặt lên khúc gỗ,vừa đói vừa mệt khúc gỗ lại quá lớn cô không thể nhấc nó lên nỗi đúng lúc ấy cánh cửa bỗng bật tung bởi cú đạp của ai đó cô quay lại nhìn người con trai ấy như tia hi vọng cuối cùng,dường như cơ thể yếu ớt cô cạn kiệt sức lực cô ngã khuỵ xuống anh nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô,cô ngất vào trong lòng anh
-Này,cô tỉnh lại đi
Anh lay cơ thể trên tay anh,cảm thấy hàn khí lạnh từ cơ thể cô toả ra trong lòng anh có chút xót xa,anh bế cô trên tay nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chiếc xe anh nhanh chóng dừng tại căn biệt thự lớn mang phong cách Châu Âu,anh bước xuống xe
-Ủa mày về rồi đấy à?
Đúng lúc ấy Jungkook bước ra nhìn thấy anh,cậu có chút ngạc nhiên vì Taehyung chỉ rời nhà chưa đầy một tiếng đến lúc anh bế một cô gái mặc đồng phục trung học từ trên xe xuống lại càng khiến cậu ngạc nhiên hơn
-Này,cô gái này từ đâu ra thế?
-Đừng hỏi nữa,mau gọi bác sĩ Kang đến đây
-À được rồi
Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra Jungkook rút điện thoại ra gọi điện cứu người quan trọng mà
-Alo chị Kang Yumi em Jungkook đây,chị mau đến nhà em gấp nhé.Ở đây có người bị ngất
Anh bỏ chiếc điện thoại xuống nhanh chóng chạy lên phòng Taehyung,anh mở cánh cửa đã thấy Taehyung đang đắp chăn cho cô gái đó,khuôn mặt cô hiện ra khiến cậu mở to mắt
-Taehyung à,cô gái này chẳng phải....
Taehyung gục đầu-Tao tình cờ thấy cô ta bị nhốt trong nhà kho trường New Star nên cứu
-Tại sao cô ta bị nhốt,có chuyện gì xảy ra sao?
-Đi mà hỏi cô ta
Đúng lúc ấy bác sĩ đến anh và Jungkook rời khỏi phòng nhường chỗ cho bác sĩ
Sau nửa tiếng cô bác sĩ ấy bước xuống
-Cô ấy không sao,chỉ là do đói,mệt và lạnh cộng thêm va đập mạnh khiến thân thể của cô ấy bị bầm tím nặng tôi đã bôi thuốc và thay quần áo cho cô ấy
-Ây cảm ơn chị oa
Jungkook nhe răng cười
-Không có gì,mà cô gái này là ai?
Bác sĩ Kang nhíu mày nghêng đầu nhìn Jungkook
-Chị hỏi cậu ấy đấy
Jungkook hất mặt qua Taehyung
-Chẳng qua là em vô tình cứu cô ta thôi
Đôi mắt anh trùng xuống
-Thì ra là vậy,thôi hai đứa chị về đây
-Oa,chị về cẩn thận cho em gửi lời đến anh Jin "chồng" chị là cưới vợ rồi mấy hôm nay trốn tụi em luôn hay sao mà không thấy ló bản mặt ra oa
Jungkook nhấn mạnh từ "chồng"nhằm ý trêu Yumi,Kang Yumi mỉm cười
-Chị sẽ cho "chồng" chị
Yumi nhấn mạnh từ "chồng" đáp trả Jungkook khiến cậu phì cười
Kang Yumi vẫy tay chào Taehyung và Jungkook rồi lên xe rời khỏi,Jungkook mới quay qua nhìn Taehyung với khuôn mặt nghiêm túc
-Mày đến trường New Star để điều tra cô gái ấy?
Taehyung vẫn không nhìn Jungkook khẽ gật đầu nhẹ thay câu trả lời
-Vậy mày đã điều tra được gì?
-Chưa được gì khi tao vừa bước vào trường một lát thì nghe tiếng hét từ nhà kho bị khoá,tao dùng chân đạp cánh cửa ấy ra mới phát hiện là cô ta đúng lúc ấy cô ta ngất xỉu nên tao đưa cô ta về đây luôn
Vừa dứt câu anh đứng dậy hướng về phía cầu thang không quên để lại một câu nói khiến Jungkook tức xì khói
-Hôm nay tao sẽ ngủ ở phòng mày,nếu mày muốn lên giường ngủ thì tắm rửa sạch sẽ đi nhé,tao không chịu được mùi dơ
-Này,mày vô lý vừa thôi chứ,đấy là phòng của tao mà?
-Đừng có ở đấy mà lôi thôi
-Mày đối xử với gái thì ân cần dịu dàng,còn với bạn bè lại mất nết thế à?
-Thế là có nết với mày lắm rồi ý
Vâng sao cuộc cải vả thì Jungkook cũng đi tắm và hai anh cùng "ngủ chung một giường" (T/g:tao chỉ ghi vậy thôi chứ không có ý gì khác.Tao trong sáng vcl ra ấy *cười gian*)
Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào người con gái đang ngủ khiến cô nhăn mặt,một cánh tay khẽ đưa lên che đi ánh nắng ấy,cô mở mắt ra đập vào mắt cô là một người con trai đang đứng nhìn cô chằm chằm cánh tay đưa lên che ánh nắng đang chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô
-Dậy rồi à,ánh nắng làm cô khó chịu hả?
Cô bật dậy,cảm giác đâu đớn ở phần lưng ập đến khiến cô nhăn mặt những kí ức tối qua ùa về khiến lồng ngực cô đập liên hồi,nước mắt ứa ra,cô thật sự rất sợ.
-Này,cô sao vậy?
Anh ngồi xuống giường hai tay đặt lên bả vai cô,nhìn cô khóc như vậy làm anh thật sự bối rối,anh chưa bao giờ phải dỗ dành con gái khi khóc,cũng chưa bao giờ phải bối rối khi thấy con gái khóc như thế này
-Tôi sợ....
Anh ôm cô vào lòng nước mắt cô tuôn ra,cô ngã cả thân thể vào lòng anh cô cảm thấy như thế bình yên đến lạ thường,cô cảm giác oan toàn khi ở bên anh như lúc này
-Không sao cả,ổn cả rồi
-Tại sao,tại sao lại đối xử với tôi như vậy?Tôi sợ lắm,tôi thật sự rất sợ
--------------Hết Chương------------
Mặc dù anh nói với Jungkook là đừng bận tâm về cô nhưng điều gì đó thúc giục anh đến đây điều tra thân thế của cô,cô là ai,là người như thế nào,tại sao lại có khuôn mặt giống Park Huyn Mi đến vậy anh muốn biết tất cả về cô
Cô co người dựa vào cánh cửa nhà kho sau trường,nước mắt làm tóc cô dính vào mặt khiến khuôn mặt của cô trở nên bê bếch,từng đợt gió khẽ chui qua những lỗ hỗng phả vào cô khiến cô rùng mình,chiếc áo sơ mi mỏng cùng chiếc váy ngắn ngang đùi không để che chắn được thân thể yếu ớt của cô cơn đói ùa đến, cô dường như tuyệt vọng cô ngồi bệt xuống bất lực,bỗng cô có cảm giác một vật gì đó ở dưới chân cô,nó dường như chuyển động và bò ngang qua bàn chân cô cô sợ hãi hét lên là chuột thứ mà cô sợ nhất ở đây có rất nhiều nó lần lượt bò ra,cô hoảng hốt đập cửa,nước mắt cô giàn dụa
-Có ai ở ngoài đó không?Cứu tôi,cứu tôi làm ơn
Không được cô không thể ở đây mà chịu chết một cách vô lý như thế này,cô lê lết sang một bên nhặt lên khúc gỗ,vừa đói vừa mệt khúc gỗ lại quá lớn cô không thể nhấc nó lên nỗi đúng lúc ấy cánh cửa bỗng bật tung bởi cú đạp của ai đó cô quay lại nhìn người con trai ấy như tia hi vọng cuối cùng,dường như cơ thể yếu ớt cô cạn kiệt sức lực cô ngã khuỵ xuống anh nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô,cô ngất vào trong lòng anh
-Này,cô tỉnh lại đi
Anh lay cơ thể trên tay anh,cảm thấy hàn khí lạnh từ cơ thể cô toả ra trong lòng anh có chút xót xa,anh bế cô trên tay nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chiếc xe anh nhanh chóng dừng tại căn biệt thự lớn mang phong cách Châu Âu,anh bước xuống xe
-Ủa mày về rồi đấy à?
Đúng lúc ấy Jungkook bước ra nhìn thấy anh,cậu có chút ngạc nhiên vì Taehyung chỉ rời nhà chưa đầy một tiếng đến lúc anh bế một cô gái mặc đồng phục trung học từ trên xe xuống lại càng khiến cậu ngạc nhiên hơn
-Này,cô gái này từ đâu ra thế?
-Đừng hỏi nữa,mau gọi bác sĩ Kang đến đây
-À được rồi
Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra Jungkook rút điện thoại ra gọi điện cứu người quan trọng mà
-Alo chị Kang Yumi em Jungkook đây,chị mau đến nhà em gấp nhé.Ở đây có người bị ngất
Anh bỏ chiếc điện thoại xuống nhanh chóng chạy lên phòng Taehyung,anh mở cánh cửa đã thấy Taehyung đang đắp chăn cho cô gái đó,khuôn mặt cô hiện ra khiến cậu mở to mắt
-Taehyung à,cô gái này chẳng phải....
Taehyung gục đầu-Tao tình cờ thấy cô ta bị nhốt trong nhà kho trường New Star nên cứu
-Tại sao cô ta bị nhốt,có chuyện gì xảy ra sao?
-Đi mà hỏi cô ta
Đúng lúc ấy bác sĩ đến anh và Jungkook rời khỏi phòng nhường chỗ cho bác sĩ
Sau nửa tiếng cô bác sĩ ấy bước xuống
-Cô ấy không sao,chỉ là do đói,mệt và lạnh cộng thêm va đập mạnh khiến thân thể của cô ấy bị bầm tím nặng tôi đã bôi thuốc và thay quần áo cho cô ấy
-Ây cảm ơn chị oa
Jungkook nhe răng cười
-Không có gì,mà cô gái này là ai?
Bác sĩ Kang nhíu mày nghêng đầu nhìn Jungkook
-Chị hỏi cậu ấy đấy
Jungkook hất mặt qua Taehyung
-Chẳng qua là em vô tình cứu cô ta thôi
Đôi mắt anh trùng xuống
-Thì ra là vậy,thôi hai đứa chị về đây
-Oa,chị về cẩn thận cho em gửi lời đến anh Jin "chồng" chị là cưới vợ rồi mấy hôm nay trốn tụi em luôn hay sao mà không thấy ló bản mặt ra oa
Jungkook nhấn mạnh từ "chồng"nhằm ý trêu Yumi,Kang Yumi mỉm cười
-Chị sẽ cho "chồng" chị
Yumi nhấn mạnh từ "chồng" đáp trả Jungkook khiến cậu phì cười
Kang Yumi vẫy tay chào Taehyung và Jungkook rồi lên xe rời khỏi,Jungkook mới quay qua nhìn Taehyung với khuôn mặt nghiêm túc
-Mày đến trường New Star để điều tra cô gái ấy?
Taehyung vẫn không nhìn Jungkook khẽ gật đầu nhẹ thay câu trả lời
-Vậy mày đã điều tra được gì?
-Chưa được gì khi tao vừa bước vào trường một lát thì nghe tiếng hét từ nhà kho bị khoá,tao dùng chân đạp cánh cửa ấy ra mới phát hiện là cô ta đúng lúc ấy cô ta ngất xỉu nên tao đưa cô ta về đây luôn
Vừa dứt câu anh đứng dậy hướng về phía cầu thang không quên để lại một câu nói khiến Jungkook tức xì khói
-Hôm nay tao sẽ ngủ ở phòng mày,nếu mày muốn lên giường ngủ thì tắm rửa sạch sẽ đi nhé,tao không chịu được mùi dơ
-Này,mày vô lý vừa thôi chứ,đấy là phòng của tao mà?
-Đừng có ở đấy mà lôi thôi
-Mày đối xử với gái thì ân cần dịu dàng,còn với bạn bè lại mất nết thế à?
-Thế là có nết với mày lắm rồi ý
Vâng sao cuộc cải vả thì Jungkook cũng đi tắm và hai anh cùng "ngủ chung một giường" (T/g:tao chỉ ghi vậy thôi chứ không có ý gì khác.Tao trong sáng vcl ra ấy *cười gian*)
Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào người con gái đang ngủ khiến cô nhăn mặt,một cánh tay khẽ đưa lên che đi ánh nắng ấy,cô mở mắt ra đập vào mắt cô là một người con trai đang đứng nhìn cô chằm chằm cánh tay đưa lên che ánh nắng đang chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô
-Dậy rồi à,ánh nắng làm cô khó chịu hả?
Cô bật dậy,cảm giác đâu đớn ở phần lưng ập đến khiến cô nhăn mặt những kí ức tối qua ùa về khiến lồng ngực cô đập liên hồi,nước mắt ứa ra,cô thật sự rất sợ.
-Này,cô sao vậy?
Anh ngồi xuống giường hai tay đặt lên bả vai cô,nhìn cô khóc như vậy làm anh thật sự bối rối,anh chưa bao giờ phải dỗ dành con gái khi khóc,cũng chưa bao giờ phải bối rối khi thấy con gái khóc như thế này
-Tôi sợ....
Anh ôm cô vào lòng nước mắt cô tuôn ra,cô ngã cả thân thể vào lòng anh cô cảm thấy như thế bình yên đến lạ thường,cô cảm giác oan toàn khi ở bên anh như lúc này
-Không sao cả,ổn cả rồi
-Tại sao,tại sao lại đối xử với tôi như vậy?Tôi sợ lắm,tôi thật sự rất sợ
--------------Hết Chương------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook