Nhiều ngày sau đó chúng tôi vùi đầu vào sách vở thì kì thi học kì đã gần kề, ngoài những giờ đến trường cùng nhau thì đêm về chúng tôi lại nhắn tin cho nhau, có lần trong lúc tôi đang nhắn tin với cậu ấy thì bị chị gái tôi phát hiện, chị ấy thấy tôi cười tủm tỉm suốt ngày liền tra hỏi tôi có phải đang yêu không sao dạo này vui thế? Tôi ngập ngừng trả lời rằng không phải chỉ là đang đọc truyện nên cười thôi, và sau đó chị tôi cũng không nghi ngờ gì thêm, sau lần ấy tôi cẩn thẩn khi mỗi lần dùng điện thoại.

Thấm thoát mà chúng tôi quen nhau cũng được mấy tháng rồi và chúng tôi cũng thỏa thuận sẽ công khai khi nào đủ trưởng thành, ban đầu cậu ấy không đồng ý nhưng vì tôi thuyết phục nên cậu ấy cũng ậm ừ cho qua vì hiện tại hai đứa chỉ cần bên nhau là đủ rồi.
Năm ấy là cái Tết đầu tiên chúng tôi bên nhau, khó khăn lắm tôi mới xin mẹ cho tôi đi xem pháo hoa, ban đầu mẹ không đồng ý nhưng chị tôi cũng đi nên mẹ liền đồng ý, sau đó tôi lại phải quay sang năn nỉ chị cho tôi đi với mấy bạn trong lớp, vì tôi hay kể chuyện các bạn trong lớp cho chị nghe nên chị đồng ý và bảo tôi đúng giờ chị sẽ chờ ở đó để đón tôi, tôi vui đến cười hít cả mắt.

Những ngày cận Tết vô cùng bận rộn, nào là dọn dẹp nhà cửa, nào là mua sắm bánh kẹo, tôi chỉ phụ chị tôi được một phần nào đó, tối ba mươi Tết tôi tranh thủ dọn dẹp thật sớm và ăn mặt thật đẹp để đi cùng cậu ấy, như đã hẹn chúng tôi sẽ chờ nhau ở công viên gần khu vực bắn pháo hoa, cậu ấy đến sớm hơn tôi tưởng, vừa thấy tôi thì cậu ấy vẫy tay chào, thời tiết mấy ngày Tết khiến con người ta lạnh đến thấu xương nhưng dòng người đến xem pháo hoa rất đông nên không khí có vẻ ấm áp hơn.
Tôi và cậu ấy chọn một góc nhỏ để ngồi xem chương trình ca nhạc trước giờ pháo hoa, đặc biệt hôm ấy cậu ấy còn mang theo cả bình nước ấm vì nghĩ thời tiết lạnh như thế này cả hai sẽ cần đến, tôi móc từ túi vài viên kẹo và đặt vào tay cậu ấy, tôi nói:

- Chúc mừng năm mới!
Cả hai cùng nhìn nhau cười, chợt cậu ấy có chút gì đó bối rối, cậu ấy ngại ngùng nắm lấy tay tôi, tôi cũng có chút gì đó ngại ngùng liền rụt tay về, chợt cậu ấy lên tiếng:
- Thời tiết lạnh đấy, cho tay vào túi như thế này mới ấm!
Vừa nói cậu ấy vội nắm lấy tay tôi lần nữa và cho vào túi cậu ấy, tôi vui đến nỗi không biết dùng từ nào để miêu tả cảm xúc lúc ấy, và đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau, thời khắc chuyển mùa đã đến, tiếng pháo vang cả một bầu trời, ai cũng háo hức vui mừng hét to "Chúc mừng năm mới!", và chúng tôi cũng thế cậu ấy vẫn đang nắm tay tôi và chúng tôi lại mỉm cười nhìn nhau, có lẽ đó là thời khắc vui nhất và cũng đáng nhớ nhất khi ấy chúng tôi mười bảy tuổi và chúng tôi ở bên nhau như một khoảng trời đẹp của thanh xuân!
* * *
Sau kì nghĩ Tết chúng tôi lại tất bật vào sách vở và cũng thật nhanh năm học ấy trôi qua khá êm đẹp, kì nghĩ hè cũng vừa đến, chúng tôi không còn chờ nhau đến trường vào buổi sáng mà thay vào đó là những giờ luyện thi vào buổi chiều tối, tôi thấy khá áp lực khi lượng bài vở quá nhiều, nhưng cậu ấy có vẻ thư giãn hơn tôi khi cậu ấy không đặt nặng vấn đề thi cử.

Kì nghĩ hè trôi thật nhanh, hôm ấy là buổi học đầu tiên của năm lớp mười hai cũng là năm cuối tôi còn được ngồi trên ghế nhà trường, thầy cô luôn thúc đẩy quá trình học chỉ mong chúng tôi sẽ đậu được vào một trường Đại học như mơ ước, chợt có lần tôi hỏi cậu ấy rằng cậu ấy sẽ thi vào trường Đại học gì và chuyên ngành nào thì cậu ấy suy nghĩ hồi lâu mới trả lời tôi:
- Tôi sẽ không thi Đại học, tôi sẽ đi học nghề, cậu cứ lo học tập thật tốt, đến lúc tôi có nhiều tiền chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch!
Nói ra những lời như thế tôi thấy cậu ấy có điều gì đó rất buồn nên những lần sau tôi không hỏi đến nữa, cứ ngỡ năm ấy sẽ trôi qua với tôi khá suông sẻ nhưng không khi tôi chuẩn bị thi học kì thì gia đình tôi xảy ra vấn đề khi mẹ tôi lúc ấy bị vỡ nợ, những người mượn nợ mẹ tôi bỏ đi không lời từ biệt và thế là mẹ tôi phải gồng gánh số nợ đó, khi biết tin cả nhà tôi thật sự hoang mang khi số nợ đó quá lớn, không khí gia đình tôi lúc khá nặng nề và tôi cũng buộc phải nghĩ học thêm ngoài giờ không phải vì không có thời gian mà kinh tế lúc ấy không cho phép.

Tôi thấy mình lúc ấy không thể phụ giúp gì được gia đình và một suy nghĩ thoáng qua trong tôi đó là tôi cũng sẽ không thi Đại học nhưng cậu ấy lại bảo tôi cứ yên tâm học đi rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.

Lúc ấy thật sự tôi rất thương gia đình tôi nhất là chị gái tôi, vừa đi làm vừa lo cho gia đình nhỏ của chị ấy lại cộng thêm việc san sẻ số nợ kia cho mẹ tôi, tôi thật sự thấy mình rất vô dụng, đôi lần đang đi học nhìn trời bên ngoài đang mưa tôi chợt khóc, Hương Mẫn tưởng tôi có chuyện gì liền đi đến an ủi tôi nhưng tôi bảo không sao và thế là cậu ấy cũng không làm phiền tôi nữa.

Thành tích học của tôi năm đó trượt dốc dài khi tôi không thể nào chuyên tâm học hành được, và lúc ấy Gia Luật là người luôn bên tôi an ủi tôi cố lên, đôi lần cậu ấy còn đưa tôi tiền tiêu vặt của cậu ấy nhưng tôi từ chối nhận.

Được một thời gian sau chị tôi đã cố gắng sắp xếp được số nợ ấy khi gia đình tôi sẽ chi trả hằng tháng, đó cũng đỡ áp lực phần nào hơn hiện tại, tôi thấy mình cần phải cố gắng hơn, tôi tự hứa sẽ kiếm thật nhiều tiền để gia đình tôi bớt khó khăn lại, có lần tôi nói với chị tôi, tôi sẽ đi làm, sẽ không đi thi Đại Học thì chị tôi lại nói:
- Chị đã không được học đến nơi đến chốn rồi, cho nên em phải ráng học thay phần chị, để sau này thành tài gia đình mình sẽ đỡ vất vả hơn lúc này.
Câu nói ấy như thúc đẩy tinh thần ham học của tôi cao hơn, tôi lại vùi đầu vào sách vở, tôi cố gắng làm hết việc nhà để giúp chị tôi đỡ bớt một phần vất vả sau đó lại tranh thủ học thật nhanh, và thời gian tôi dành cho cậu ấy cũng ít đi nhưng cậu ấy cũng không lấy đó làm khó chịu mà luôn ủng hộ tinh thần tôi.
Và rồi hôm ấy là ngày Tri ân học sinh khối mười hai, chúng tôi mặc trang phục thật đẹp đi đến trường để dâng những đóa hoa đầy sự biết ơn đối với thầy cô – người đã vất vả truyền lại kiến thức cho chúng tôi, ba năm cấp ba tại ngôi trường này trôi qua khá nhanh, nơi mà tôi đã trải qua những khoảnh khắc thật đẹp của tuổi học trò, hơn nữa cũng tại đây tôi đã tìm được tình yêu đầu đời của mình.
- Em họ ơi!
Một tiếng nói vang tên rõ to không ai khác ngoài Gia Luật đang kêu tôi, khi tôi nhìn lại thì cậu ấy vẫy tay, tôi mỉm cười đi đến, cậu ấy nhờ một bận đứng gần đó và một lần nữa lại nói lớn dường như cho các bạn xung quanh đều nghe:
- Chụp hình dùm tôi với nhá, để biết anh em họ chúng tôi còn chơi với nhau!
Thiệt sự là lúc ấy tôi rất ngại chụp hình vì tôi biết tôi không xinh được như các bạn nhưng cậu ấy bảo không cần xấu đẹp chỉ cần có hình sau này khoe cho con cháu là được, và thế là chúng tôi cũng có được vài tấm hình chung để ghi lại khoảnh khắc thật đẹp của tuổi học trò.


Sau ngày hôm ấy thì chúng tôi tạm phải chia xa ngôi trường và thầy cô cấp ba mà thay vào đó là hành trang chuẩn bị vào con đường Đại học, cậu ấy khá thoải mái và không biết vì lí do gì mà cậu ấy đã thuyết phục được bố cậu ấy, nên cậu ấy không cần phải thi Đại học nữa mà thay vào đó cậu ấy phải đi nhập ngũ trong hai năm.

Khi nghe được tin ấy tôi cũng khá buồn vì thời gian sắp tới chúng tôi phải xa nhau và khó có cơ hội gặp nhau, nhưng biết đâu đó sẽ là một con đường mới mở ra tốt hơn cho cậu ấy.

Tôi và cậu ấy vẫn cố động viên nhau, dù thế nào vẫn sẽ luôn bên nhau!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương