Thanh Xuân Bên Anh
-
Chương 29: Trái tim tôi rất đau
- Diệp Nhi, có bị thương chỗ nào không
Piere bước đến bên Diệp Nhi cẩn thận xem xét chân tay cho cô. Chân tay chỉ bị sước nhẹ do Pierre đẩy cô xuống bên lề đường. Cô như người mất hồn không nói gì hết, ánh mắt chẳng nhìn vào đâu như đang suy nghĩ điều gì đó. Thấy cô như vậy Pierre cực kì buồn. Buồn vì cô vì người khác mà trở thành ra như vậy. Buồn vì người đó không phải là anh. Tát má một cái, sao anh lại muốn Diệp Nhi chịu đau khổ vì mình chứ. Nếu là anh, anh sẽ không bao giờ từ bỏ Diệp Nhi cả, anh sẽ làm cho cô hạnh phúc. Anh thở dài một hơi sau đó để Diệp Nhi lên lưng rồi cõng Diệp Nhi ra xe và về nhà
___________
Về đến nhà Diệp Nhi vẫn cứ vậy không nói gì, không có cảm xúc. Pierre cảm tưởng Diệp Nhi đang ở đây nhưng linh hồn của cô đã mất từ khi ra khỏi TTTM JK.....
Vào trong căn phòng quen thuộc của mình Diệp Nhi liền khóc nức nở. Cô đem những tấm hình mình chụp cùng anh ra xé hết. Ảnh chụp cùng anh ở công viên, ở biển hay những lúc hai người hẹn hò cô đều mang ra xé sạch
- MẠC KÌ LÂN tôi hận anh... hận anh chết đi được
Hai tay khua hết những đồ trong phòng xuống tạo ra những tiếng kêu leng keng làm người làm ở dưới không khỏi một phen hốt hoảng. Liền chạy một mạch lên phòng Diệp Nhi nhưng cửa phòng đã bị khoá trong
- Mau đi lấy chìa khoá
Dì Năm là người lên tiếng, dì khá hoảng hốt. Dì chưa từng thấy Diệp Nhi dập phá đồ điên loạn như vậy bao giờ. Chắc chắn là đã sảy ra chuyện gì đó
- Dì à, có chuyện gì vậy
Pierre vừa về phòng thay quần áo xong, nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng Diệp Nhi liền chạy lên
- Dì cũng không biết. Cửa phòng con bé khoá trong rồi. Hình như là con bé đang đập đồ. Không được như vậy rất nguy hiểm.
- Sao vẫn chưa mang chìa khoá lên vậy chứ
Dì Năm rất lo lắng cho cô, sợ cô dại dột mà làm người mình bị thương. Đợi mãi chưa thấy người làm mang chìa khoá lên Pierre liền dùng sức mạnh phá cửa
Uỳnh
Xuất hiện ngay trước mắt mọi người, Diệp Nhi ngồi chật vật dưới đất khóc nức nở, đồ đạc đều bị cô đập hết. Mảnh sành từ các lọ hoa vỡ ra, hay những quả cầu thuỷ tinh mà cô thích nhất đều đem đập bỏ. Còn rất nhiều những tấm ảnh khác nhau bị xé nát. Căn phòng sang trọng giờ đã trở thành một căn phòng lộn xộn, bừa bãi. Tay Diệp Nhi còn bị thương do những mảnh sành cứa vào. Cô vừa đau vừa thấy xót. Không phải đau, xót ở tay mà đau ở tim. Tim cô như rỉ máu, lòng như bị sát mấy kg muối biển vào vậy
Pierre vội ôm cô vào lòng, thấy cô như vậy anh cũng không đau lòng khác là bao. Còn nỗi đau nào hơn cái nỗi đau người mình yêu đau lòng vì người đàn ông khác chứ.
- Dì Năm, dì mang dùm con hộp y tế lên đây được không ạ
Pierre thấy vết thương ở tay cô có vẻ nghiêm trọng, máu chảy ra ngày càng nhanh. Nếu không sơ cứu kịp sẽ rất nguy hiểm
Dì Năm liền gật đầu tới tủ lấy hộp y tế đến
- Đây, cậu băng cho con bé đi
- Được ạ
Sau khi băng xong bó tay xong cho cô thì Pierre đặt cô xuống giường, lấy cho cô một liều thuốc an thần cho cô uống. Sau 5 phút thuốc dường như có tác dụng, cô từ từ chìm vào giấc ngủ nhưng đôi mày thì không khỏi nhíu lại, miệng thì không khỏi nấc lên. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ngắm nhìn gương mặt cô. Gương mặt ngày nào vẫn còn tươi tắm, hồng hào, rất hay cười. Nay đã trở nên trắng bệch, không một chút huyết sắc. Rốt cuộc quá khứ của cô và người kia như thế nào, anh thật sự không biết. Nhưng anh thật sự hy vọng Diệp Nhi có thể quên người kia đi và chấp nhận anh bước vào cuộc sống của cô.
Vội hôn lên trán cô sau đó bảo người làm lên thu dọn phòng cô, nhưng phải thật nhẹ nhàng. Anh xuống bếp hầm cho cho một ít cháo thịt để lúc cô tỉnh dậy ăn cho có sức
______________
Tại một căn phòng
- Chủ tịch hôm nay cô Diệp lúc ra khỏi TTTM JK thì suýt bị xe đụng nhưng chỉ bị xây sát nhẹ...
Ngập ngừng một lúc anh ta nói tiếp
- Là người đàn ông đi cùng cô Diệp đã kịp thời cứu
Người đàn ông có vẻ đượm buồn, đau khổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ
- Còn có chuyện gì khác không
Người đàn ông lên tiếng hỏi
- Thưa chủ tịch, hình như người đàn ông đi cùng cô Diệp rất thích cô ấy. Anh ta chăm sóc rất chu đá....
Anh ta đang định nói tiếp thì thấy ánh mắt đau lòng của chủ tịch nên thôi
- Không còn chuyện gì nữa ạ
- Tốt, tiếp tục theo cô ấy. Nhớ! Sai người bảo vệ cô ấy từ xa. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, các người đừng hòng thoát tội
- Rõ thưa chủ tịch
- Ra ngoài đi
Anh ta sau khi nhận được lệnh thì ra bước ra ngoài. Trong phònh chỉ còn lại một mình người đàn ông với không gian lạnh lẽo. Người đàn ông lạnh lùnh chợt lên tiếng nói trong không khí, đồng thời trên mặt chảy một làn nước lăn dài qua má
- Tiểu Diệp, xin lỗi em
Piere bước đến bên Diệp Nhi cẩn thận xem xét chân tay cho cô. Chân tay chỉ bị sước nhẹ do Pierre đẩy cô xuống bên lề đường. Cô như người mất hồn không nói gì hết, ánh mắt chẳng nhìn vào đâu như đang suy nghĩ điều gì đó. Thấy cô như vậy Pierre cực kì buồn. Buồn vì cô vì người khác mà trở thành ra như vậy. Buồn vì người đó không phải là anh. Tát má một cái, sao anh lại muốn Diệp Nhi chịu đau khổ vì mình chứ. Nếu là anh, anh sẽ không bao giờ từ bỏ Diệp Nhi cả, anh sẽ làm cho cô hạnh phúc. Anh thở dài một hơi sau đó để Diệp Nhi lên lưng rồi cõng Diệp Nhi ra xe và về nhà
___________
Về đến nhà Diệp Nhi vẫn cứ vậy không nói gì, không có cảm xúc. Pierre cảm tưởng Diệp Nhi đang ở đây nhưng linh hồn của cô đã mất từ khi ra khỏi TTTM JK.....
Vào trong căn phòng quen thuộc của mình Diệp Nhi liền khóc nức nở. Cô đem những tấm hình mình chụp cùng anh ra xé hết. Ảnh chụp cùng anh ở công viên, ở biển hay những lúc hai người hẹn hò cô đều mang ra xé sạch
- MẠC KÌ LÂN tôi hận anh... hận anh chết đi được
Hai tay khua hết những đồ trong phòng xuống tạo ra những tiếng kêu leng keng làm người làm ở dưới không khỏi một phen hốt hoảng. Liền chạy một mạch lên phòng Diệp Nhi nhưng cửa phòng đã bị khoá trong
- Mau đi lấy chìa khoá
Dì Năm là người lên tiếng, dì khá hoảng hốt. Dì chưa từng thấy Diệp Nhi dập phá đồ điên loạn như vậy bao giờ. Chắc chắn là đã sảy ra chuyện gì đó
- Dì à, có chuyện gì vậy
Pierre vừa về phòng thay quần áo xong, nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng Diệp Nhi liền chạy lên
- Dì cũng không biết. Cửa phòng con bé khoá trong rồi. Hình như là con bé đang đập đồ. Không được như vậy rất nguy hiểm.
- Sao vẫn chưa mang chìa khoá lên vậy chứ
Dì Năm rất lo lắng cho cô, sợ cô dại dột mà làm người mình bị thương. Đợi mãi chưa thấy người làm mang chìa khoá lên Pierre liền dùng sức mạnh phá cửa
Uỳnh
Xuất hiện ngay trước mắt mọi người, Diệp Nhi ngồi chật vật dưới đất khóc nức nở, đồ đạc đều bị cô đập hết. Mảnh sành từ các lọ hoa vỡ ra, hay những quả cầu thuỷ tinh mà cô thích nhất đều đem đập bỏ. Còn rất nhiều những tấm ảnh khác nhau bị xé nát. Căn phòng sang trọng giờ đã trở thành một căn phòng lộn xộn, bừa bãi. Tay Diệp Nhi còn bị thương do những mảnh sành cứa vào. Cô vừa đau vừa thấy xót. Không phải đau, xót ở tay mà đau ở tim. Tim cô như rỉ máu, lòng như bị sát mấy kg muối biển vào vậy
Pierre vội ôm cô vào lòng, thấy cô như vậy anh cũng không đau lòng khác là bao. Còn nỗi đau nào hơn cái nỗi đau người mình yêu đau lòng vì người đàn ông khác chứ.
- Dì Năm, dì mang dùm con hộp y tế lên đây được không ạ
Pierre thấy vết thương ở tay cô có vẻ nghiêm trọng, máu chảy ra ngày càng nhanh. Nếu không sơ cứu kịp sẽ rất nguy hiểm
Dì Năm liền gật đầu tới tủ lấy hộp y tế đến
- Đây, cậu băng cho con bé đi
- Được ạ
Sau khi băng xong bó tay xong cho cô thì Pierre đặt cô xuống giường, lấy cho cô một liều thuốc an thần cho cô uống. Sau 5 phút thuốc dường như có tác dụng, cô từ từ chìm vào giấc ngủ nhưng đôi mày thì không khỏi nhíu lại, miệng thì không khỏi nấc lên. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ngắm nhìn gương mặt cô. Gương mặt ngày nào vẫn còn tươi tắm, hồng hào, rất hay cười. Nay đã trở nên trắng bệch, không một chút huyết sắc. Rốt cuộc quá khứ của cô và người kia như thế nào, anh thật sự không biết. Nhưng anh thật sự hy vọng Diệp Nhi có thể quên người kia đi và chấp nhận anh bước vào cuộc sống của cô.
Vội hôn lên trán cô sau đó bảo người làm lên thu dọn phòng cô, nhưng phải thật nhẹ nhàng. Anh xuống bếp hầm cho cho một ít cháo thịt để lúc cô tỉnh dậy ăn cho có sức
______________
Tại một căn phòng
- Chủ tịch hôm nay cô Diệp lúc ra khỏi TTTM JK thì suýt bị xe đụng nhưng chỉ bị xây sát nhẹ...
Ngập ngừng một lúc anh ta nói tiếp
- Là người đàn ông đi cùng cô Diệp đã kịp thời cứu
Người đàn ông có vẻ đượm buồn, đau khổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ
- Còn có chuyện gì khác không
Người đàn ông lên tiếng hỏi
- Thưa chủ tịch, hình như người đàn ông đi cùng cô Diệp rất thích cô ấy. Anh ta chăm sóc rất chu đá....
Anh ta đang định nói tiếp thì thấy ánh mắt đau lòng của chủ tịch nên thôi
- Không còn chuyện gì nữa ạ
- Tốt, tiếp tục theo cô ấy. Nhớ! Sai người bảo vệ cô ấy từ xa. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, các người đừng hòng thoát tội
- Rõ thưa chủ tịch
- Ra ngoài đi
Anh ta sau khi nhận được lệnh thì ra bước ra ngoài. Trong phònh chỉ còn lại một mình người đàn ông với không gian lạnh lẽo. Người đàn ông lạnh lùnh chợt lên tiếng nói trong không khí, đồng thời trên mặt chảy một làn nước lăn dài qua má
- Tiểu Diệp, xin lỗi em
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook