Thanh Xuân Bên Anh
-
Chương 28: Đau lòng
Trung tâm thương mại JK - Thượng Hải.
- Này anh nói đi mua gương sao lại đến khu đồ cho nam
Diệp Nhi bất mãn đáp vì Pierre cứ nắm cổ tay cô rồi kéo đi hết trung tâm thương mại này. Chân cô mỏi,tay thì đau gần chết. Anh ta nói muốn đi mua gương mà, đây là khu đồ cho nam đấy chứ. Vội gựt phăng tay anh ta ra bất mãn nói
- Anh có nói mua gương chứ không được mua quần áo đâu!
- Được vậy anh tự mua đi em đi về
Thấy Diệp Nhi đang chuẩn bị quay người đi thì Pierre bá lấy bả vai cô đứng sát lại
- Được được, đi mua gương thưa tiểu thư Sarah...
Cô nhíu mày. Anh ta đang tíng nịnh nọt cô sao. Phiền phức
- Ở Trung Quốc tên của em là Diệp Nhi, đừng gọi là Sarah, nghe rất kì
- Diệp Nhi...Tiểu Diệp, tên hay đấy. Anh có thể gọi em là Tiểu Diệp không?
- Em với anh chưa thân mật tới mức đó đâu
Tiểu Diệp, cái tên này là Kì Lân hay gọi cô. Cô thật sự rất nhớ anh, không biết bây giờ anh đang làm gì, có nhớ tới cô hay không.
- Được, vậy chúng ta đi thôi
Diệp Nhi không để ý tới có một người để ý tới cô từ lúc vào khu đồ nam này. Cô gái đi bên cạnh anh ta thấy anh cứ nhìn chăm chú vào Diệp Nhi không khỏi một phen hoảng hốt " Sao cô ta lại ở đây ". Nhưng cũng mau chóng hồi phục tinh thần, cười mỉa mai. Kéo người đàn ông bên cạnh tới chỗ Diệp Nhi
- Diệp tiểu thư đã lâu không gặp. Không ngờ lại được gặp cô ở nơi này
Cô ta khoác tay người đàn ông bên cạnh, mặt đầy khiêu khích nhìn Diệp Nhi
Diệp Nhi đang chuẩn bị cùng Pierre rời khỏi khu đồ nam thì có tiếng gọi. Cô quay người lại
- Hoàng Vân.....
Đúng vậy. Là Hoàng Vân, con gái của Hoàng Kiệt. Là người mà ngày trước cô cùng Kì Lân đến dự tiệc sinh nhật. Nhưng bên cạnh cô ta còn một người đàn ông. Hai người họ đang khoác tay nhau. Mặc dù anh ta đeo khuẩu trang, đội mũ nhưng cô vẫn nhận ra được. Là anh. Người mà cô nhung nhớ bao năm qua lại đang tay trong tay với người con gái khác.
- Lân....
Cô khẽ gọi tên anh. Sao anh lại xuất hiện ở đây. Lại còn khoác tay của Hoàng Vân. Giờ đây có một sự sợ hãi trong cô
Người đàn ông được Diệp Nhi gọi là Lân, nghe cô nói vậy anh tháo khẩu trang và mũ ra. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi hiện ra. Đúng là anh. Anh vẫn không khác xưa là bao, chỉ thêm dáng vẻ lớn hơn, trưởng thành hơn
- Chào cô, Diệp tiểu thư lâu rồi không gặp
Kì Lân đứng trước mặt Diệp Nhi, nắm chạy bàn tay của Hoàng Vân, mỉm cười
Diệp Nhi nhìn cảnh họ ân ái trước mặt mà tim đâu quằn quại. Chuyện gì đang sảy ra vậy, đây có phải là sự thật không. Lân của cô sao lại tay trong tay với Hoàng Vân. Làm ơn, nếu đây là giấc mộng hãy gọi cô tỉnh dậy đi
Bình tĩnh lại một chút, Diệp Nhi đưa đôi mắt đỏ mọng nhìn thẳng vào anh
- Lân...đây là chuyện gì
Piere đứng bên cạnh từ nãy không hiểu gì. Nhưng nghe Diệp Nhi gọi chàng trai đối diện cái tên thân mật như vậy cũng đã hiểu ra một phần sự tình
- Tám năm rời xa em, tôi đã không còn tình cảm gì với em rồi. Suốt tám năm Hoàng Vân luôn ở bên cạnh và chăm sóc cho tôi. Em cũng biết mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén....
- Anh đừng nói nữa....đừng nói nữa. Mấy người...mấy người gạt tôi. Tôi không muốn nghe....hức hức. Sao lại đối sử với tôi như vậy...hức ô ô ô
Kì Lân chưa nói hết câu thì Diệp Nhi lấy tay che tai lại, lắc đầu liên tục. Nước mắt cứ thế rơi liên tục xuống, cô ngồi thụp xuống khóc nức nở
Người đàn ông này đã hứa chỉ yêu mình cô, mà bây giờ anh ấy lại phản bội cô, nói đã hết yêu cô. Bây giờ cô phải làm sao, tim cô...tim cô rất đau. Đây không phải sự thật mà đúng không
- Tình cảm đã hết... Gia đình tôi muốn huỷ hôn. Tôi sẽ đền bù thiệt hại cho em. Em muốn bao nhiêu c....
- Tôi không cần. Anh cút đi
Nói rồi cô đứng lên quay bước ra ngoài. Khi đi qua anh, cô dùng đôi mắt đã ngấn lệ nhìn anh
- Mạc Kì Lân...tôi hận anh
Đúng, hận anh. Hận anh đã lấy mất trái tim của cô rồi làm cô đau khổ như thế này. Tại sao, tại sao chứ
- Diệp Nhi...cô chừng
Diệp Nhi vì chạy quá nhanh mà không để ý đến đèn đỏ suýt nữa đã bị oto đâm, nhưng cũng may Pierre chạy đến kịp rồi xô cô vào lề đường
- Này! Muốn chết à, có muốn chết làm ơn cũng đừng có lôi người khác chết theo
Người tài xế bực bội quát, đang yên đang lành có người chạy vụt đến. Làm ông ta còn sút tưởng đã đâm chết người, chân tay run bần bật.
- Này anh nói đi mua gương sao lại đến khu đồ cho nam
Diệp Nhi bất mãn đáp vì Pierre cứ nắm cổ tay cô rồi kéo đi hết trung tâm thương mại này. Chân cô mỏi,tay thì đau gần chết. Anh ta nói muốn đi mua gương mà, đây là khu đồ cho nam đấy chứ. Vội gựt phăng tay anh ta ra bất mãn nói
- Anh có nói mua gương chứ không được mua quần áo đâu!
- Được vậy anh tự mua đi em đi về
Thấy Diệp Nhi đang chuẩn bị quay người đi thì Pierre bá lấy bả vai cô đứng sát lại
- Được được, đi mua gương thưa tiểu thư Sarah...
Cô nhíu mày. Anh ta đang tíng nịnh nọt cô sao. Phiền phức
- Ở Trung Quốc tên của em là Diệp Nhi, đừng gọi là Sarah, nghe rất kì
- Diệp Nhi...Tiểu Diệp, tên hay đấy. Anh có thể gọi em là Tiểu Diệp không?
- Em với anh chưa thân mật tới mức đó đâu
Tiểu Diệp, cái tên này là Kì Lân hay gọi cô. Cô thật sự rất nhớ anh, không biết bây giờ anh đang làm gì, có nhớ tới cô hay không.
- Được, vậy chúng ta đi thôi
Diệp Nhi không để ý tới có một người để ý tới cô từ lúc vào khu đồ nam này. Cô gái đi bên cạnh anh ta thấy anh cứ nhìn chăm chú vào Diệp Nhi không khỏi một phen hoảng hốt " Sao cô ta lại ở đây ". Nhưng cũng mau chóng hồi phục tinh thần, cười mỉa mai. Kéo người đàn ông bên cạnh tới chỗ Diệp Nhi
- Diệp tiểu thư đã lâu không gặp. Không ngờ lại được gặp cô ở nơi này
Cô ta khoác tay người đàn ông bên cạnh, mặt đầy khiêu khích nhìn Diệp Nhi
Diệp Nhi đang chuẩn bị cùng Pierre rời khỏi khu đồ nam thì có tiếng gọi. Cô quay người lại
- Hoàng Vân.....
Đúng vậy. Là Hoàng Vân, con gái của Hoàng Kiệt. Là người mà ngày trước cô cùng Kì Lân đến dự tiệc sinh nhật. Nhưng bên cạnh cô ta còn một người đàn ông. Hai người họ đang khoác tay nhau. Mặc dù anh ta đeo khuẩu trang, đội mũ nhưng cô vẫn nhận ra được. Là anh. Người mà cô nhung nhớ bao năm qua lại đang tay trong tay với người con gái khác.
- Lân....
Cô khẽ gọi tên anh. Sao anh lại xuất hiện ở đây. Lại còn khoác tay của Hoàng Vân. Giờ đây có một sự sợ hãi trong cô
Người đàn ông được Diệp Nhi gọi là Lân, nghe cô nói vậy anh tháo khẩu trang và mũ ra. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi hiện ra. Đúng là anh. Anh vẫn không khác xưa là bao, chỉ thêm dáng vẻ lớn hơn, trưởng thành hơn
- Chào cô, Diệp tiểu thư lâu rồi không gặp
Kì Lân đứng trước mặt Diệp Nhi, nắm chạy bàn tay của Hoàng Vân, mỉm cười
Diệp Nhi nhìn cảnh họ ân ái trước mặt mà tim đâu quằn quại. Chuyện gì đang sảy ra vậy, đây có phải là sự thật không. Lân của cô sao lại tay trong tay với Hoàng Vân. Làm ơn, nếu đây là giấc mộng hãy gọi cô tỉnh dậy đi
Bình tĩnh lại một chút, Diệp Nhi đưa đôi mắt đỏ mọng nhìn thẳng vào anh
- Lân...đây là chuyện gì
Piere đứng bên cạnh từ nãy không hiểu gì. Nhưng nghe Diệp Nhi gọi chàng trai đối diện cái tên thân mật như vậy cũng đã hiểu ra một phần sự tình
- Tám năm rời xa em, tôi đã không còn tình cảm gì với em rồi. Suốt tám năm Hoàng Vân luôn ở bên cạnh và chăm sóc cho tôi. Em cũng biết mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén....
- Anh đừng nói nữa....đừng nói nữa. Mấy người...mấy người gạt tôi. Tôi không muốn nghe....hức hức. Sao lại đối sử với tôi như vậy...hức ô ô ô
Kì Lân chưa nói hết câu thì Diệp Nhi lấy tay che tai lại, lắc đầu liên tục. Nước mắt cứ thế rơi liên tục xuống, cô ngồi thụp xuống khóc nức nở
Người đàn ông này đã hứa chỉ yêu mình cô, mà bây giờ anh ấy lại phản bội cô, nói đã hết yêu cô. Bây giờ cô phải làm sao, tim cô...tim cô rất đau. Đây không phải sự thật mà đúng không
- Tình cảm đã hết... Gia đình tôi muốn huỷ hôn. Tôi sẽ đền bù thiệt hại cho em. Em muốn bao nhiêu c....
- Tôi không cần. Anh cút đi
Nói rồi cô đứng lên quay bước ra ngoài. Khi đi qua anh, cô dùng đôi mắt đã ngấn lệ nhìn anh
- Mạc Kì Lân...tôi hận anh
Đúng, hận anh. Hận anh đã lấy mất trái tim của cô rồi làm cô đau khổ như thế này. Tại sao, tại sao chứ
- Diệp Nhi...cô chừng
Diệp Nhi vì chạy quá nhanh mà không để ý đến đèn đỏ suýt nữa đã bị oto đâm, nhưng cũng may Pierre chạy đến kịp rồi xô cô vào lề đường
- Này! Muốn chết à, có muốn chết làm ơn cũng đừng có lôi người khác chết theo
Người tài xế bực bội quát, đang yên đang lành có người chạy vụt đến. Làm ông ta còn sút tưởng đã đâm chết người, chân tay run bần bật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook