Thời điểm buổi sáng Phùng Kiến Vũ nhận được thông báo sáng hôm nay không cần quay phim, cả người cậu có chút mờ mịt, người đến thông báo cho cậu cũng lộ ra ấp úng, dáng vẻ như phải thật khó khăn lắm mới lựa được lời mà nói.

Phùng Kiến Vũ mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cậu xưa nay không lắm mồm, dù sao là do đoàn phim an bài, cậu chỉ cảm thấy mình chỉ cần nghe theo là được rồi.

Ăn xong điểm tâm Tả Hữu ha ha ha ha cười lớn đi vào trong phòng của cậu, Phùng Kiến Vũ lẳng lặng quan sát cậu ta, đợi cậu ta tự động dừng lại.

Tả Hữu cười thật lâu, mới xoa xoa nước mắt, nói với Phùng Kiến Vũ: "Anh có biết hôm nay vì sao anh không cần quay phim không, em sau khi nghe xong cả người đều cười đến muốn hỏng mất."

Phùng Kiến Vũ nhún nhún vai, "Tôi nhìn ra cậu gần sắp hỏng mất."

Tả Hữu tựa hồ bị chạm đến dây thần kinh, lại cười lớn, "Anh cũng biết đối diễn của anh đều là cùng Vương ảnh đế diễn cùng nhau, anh ta quay không được, cho nên diễn xuất của anh cũng bị gác lại luôn."

"Anh ấy là xảy ra chuyện gì?"

"Bị thương rồi."

Phùng Kiến Vũ khó tin mà nhìn Tả Hữu, mới qua một buổi tối thôi mà, làm sao Vương Thanh lại mạc danh kỳ diệu bị thương được, "Tôi phải đi xem anh ấy."

Tả Hữu vội vàng ngăn cậu lại, "Em đoán chừng, Vương ảnh đế không có quá muốn anh đến thăm anh ta đâu."

"Nếu như tôi không biết chuyện này, tôi không đến thăm anh ấy thì không sao, hiện tại tôi biết rồi, sao có thể không đi chứ?"

Phùng Kiến Vũ vừa nói xong lập tức muốn đi mở cửa, Tả Hữu lại gấp gáp chạy đến ngăn ở cửa, "Thật đó, anh tin tưởng em đi, Vương ảnh đế thật không hi vọng anh đến thăm anh ấy đâu, bởi vì anh ấy tổn thương, có chút hiếm lạ."

Phùng Kiến Vũ nhíu nhíu mày, "Hiếm lạ thế nào?"

Tả Hữu lại không kiềm chế nổi cười ha hả, "Nghe nói lúc sáng anh ta uống sữa tươi, đầu lưỡi bị nóng phỏng rồi, hiện tại không có cách nào đọc được lời thoại."

Phùng Kiến Vũ:............

Phùng Kiến Vũ cuối cùng vẫn là đi đến phòng Vương Thanh thăm hắn, cậu luôn luôn tự xưng là kỹ thuật diễn của mình không tệ, nhưng khi nhìn đến Vương Thanh ngây ngây ngốc ngốc nửa lè lưỡi ngồi trong phòng mình, cậu vẫn là khó mà ức chế mà cười thành tiếng.

Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến vũ ở ngay cửa ra vào mà cố gắng nén cười, lớn miệng nói: "Lưỡi của tôi hiện tại đã bị đen đến đáng thương vô cùng, cậu đồng tâm một chút có được không."

Dường như thật sự không nghĩ đến Vương Thanh đã đến tuổi này còn phạm sai lầm cấp thấp như vậy, Phùng Kiến Vũ cảm thấy hắn thật là tương phản manh.

"Ngượng ngùng, tôi thật sự không muốn cười đâu, nhưng nghe thấy anh bị thương, vẫn là nên đến xem một chút."

Vương Thanh liếc mắt: "Miệng lớn đến như thế a?" Trợ lý bên cạnh bị dọa đến vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi Thanh ca, đạo diễn hỏi đến, em cũng chỉ có thể thành thật trả lời."

Nhìn thấy bộ dáng bị dọa đến đáng thương của trợ lý, Phùng Kiến Vũ ra hiệu để cô đi ra ngoài trước, sau đó nói mấy tiếng an ủi Vương Thanh: "Mấy tiếng nữa hẳn sẽ tốt hơn một chút thôi, không sao đâu, anh ngậm đá thêm một chút nữa là được."

Vương Thanh gật gật đầu, biểu thị mình đã ngậm qua. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy dáng vẻ le lưỡi của hắn, nhịn không được trêu chọc nói: "Dáng vẻ bây giờ của anh lưu lại thêm tí nước bọt, rất thích hợp diễn vai thiểu năng."

Vương Thanh lập tức trừng lớn mắt, Phùng Kiến Vũ biết hắn muốn phản bác mình, nhưng hiện tại không tiện nói chuyện, thế là cậu thừa cơ lại trêu chọc thêm vài câu, "Anh nói xem anh hiện tại ở cái dạng này bị phát tán trên mạng, người hâm mộ có thể sẽ cảm thấy anh đặc biệt manh hay không a."

Phùng Kiến Vũ làm bộ muốn cầm điện thoại, Vương Thanh nhanh nhẹn đè lại tay của cậu, "Cậu còn có lương tâm hay không a."

"Nước bọt của anh sắp rơi ra rồi kìa." Phùng Kiến Vũ chỉ vào miệng của hắn mà nói.

Vương Thanh thành thật xoa xoa cằm của mình, phát hiện mình lại bị Phùng Kiến Vũ đùa giỡn. Hắn trước kia cảm thấy Phùng Kiến Vũ là một người rất phù hợp để ở chung, không nghĩ đến cậu nguyên lai lại là người thích trêu chọc người khác như vậy, Vương Thanh cảm thấy đây cũng đáng cho lần thu hoạch này, chí ít Phùng Kiến Vũ so với tin đồn lan truyền bên ngoài không giống nhau lắm.

Phùng Kiến Vũ sợ hắn thẹn quá hoá giận, thế là thu hồi tâm tư đùa giỡn, "Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi, hi vọng buổi chiều có thể gặp, tôi rất chờ mong màn đối diễn tối hôm qua của chúng ta có thể trình diễn ở trước mặt mọi người."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Phùng Kiến Vũ nghỉ ngơi một hồi, sau đó Tả Hữu nói cho cậu biết, Vương Thanh có thể quay phim được rồi.

Nhìn thấy Vương Thanh ngồi trong studio còn thỉnh thoảng co duỗi đầu lưỡi, Phùng Kiến Vũ cũng có chút lo lắng, "Anh đến cùng được hay không a? Đừng ngoan cường."

Vương Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, vươn ra một đoạn nhỏ đầu lưỡi, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy, không còn bị đỏ như buổi sáng nữa. "Không nghĩ đến anh lại nhanh đến như vậy a."

Vương Thanh nhịn không được đứng lên, nói với Phùng Kiến Vũ: "Tất cả mọi người đều là đàn ông, cậu hẳn phải biết đàn ông rất sợ bị người khác nói anh có được hay không, anh nhanh như vậy, OK?"

Phùng Kiến Vũ ban đầu không kịp phản ứng Vương Thanh đang nói cái gì, lúc hiểu ra được, cậu dùng một loại ánh mắt khác thường liếc nhìn Vương Thanh một chút, "Lưu manh, phái nữ trong studio nhiều như vậy, anh nói chuyện phải chú ý một chút."

Trưa hôm nay Vương Thanh vốn còn đang cảm thấy Phùng Kiến Vũ so với mấy lời nghe đồn có chỗ không giống, lần này hắn mới hiểu được, tin đồn cũng không phải là không có lửa thì sao có khói sao, Phùng Kiến Vũ...... thật là một lão cán bộ về hưu kỳ cựu!

- Hoànchương 10 -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương