[Thanh Vũ] BaBa, Đến Đây Thương Con Đi
-
Chương 30: Hồi ức
Cảm giác như trải qua ngàn năm rồi, ta như thế nào còn chưa chết?
Ta muốn Phùng Kiến Vũ.
Muốn gặp hắn. Yêu hắn. Thương hắn.
Muốn bên cạnh hắn. Bảo bọc hắn. Chăm sóc hắn.
Không có ta bên cạnh hắn có buồn không? Có cô đơn không?
Nhưng mà... Liệu kết thúc kiếp này, kiếp sau? Kiếp sau sau nữa, chúng ta còn có thể có duyên nợ với nhau không?
Chờ đợi thật khổ sở, thanh thanh sở sở cảm nhận trái tim héo úa từng ngày, như một virut hiểm nghèo đang ăn mòn từng thớ thịt.
Thối rữa...
Mục nát...
Đau đớn?
Không! Không cảm thấy.
Vì toàn bộ tâm trí đều bị người kia chiếm hết.
Không còn khoảng trống.
Không dư thời gian.
Toàn bộ, đều là nhớ người.
Nhớ người.
Nhưng...
Nỗi nhớ này, dù có nhiều thế nào cuungx không thể lấp đầy khoảng trống của tâm hồn.
Trống rỗng...?
Đúng, là trống rỗng!
Là khác khao hơi thở của đối phương, là mê luyến động chạm của đối phương, là hụt hẫn khi thiếu bóng dáng của đối phương.
Ta còn ở nơi này mà đối phương đang ở đâu?
Ta trầm luân chốn này mà đối phương không bên cạnh?
Phần trống trải này như thế nào bù đắp? Như thế nào lấp đầy?
Có phải hay không là đều vô dụng?
Bệnh tương tư, người kia là thuốc chữa.
Thuốc của ta ở âm trì, ta có nên tới lấy không?
Ta thật mong có thể đến đó, mau chóng.
Nhưng,...
Có thể không?
Lời phó thác của người, ta không hoàn thành?
Ta nỡ sao?
Không nỡ!
Vì ta yêu nhất là người.
Tâm nguyện cuối cùng của người, nhất định! Ta nhất định phải thực hiện.
Người... Chờ ta...
--------------------------------------------------------------
Vương Thanh giao bang hội cho Awlay, tâm phúc của anh.
Buồn cười anh đem tiền đồ của các anh em ra uy hiếp hắn mới chịu nhận.
Người anh tin tưởng, cũng không tồi đâu nhỉ?
Đế Vương anh đem chuyển nhượng cho Thái Chiếu, người anh em này, là người duy nhất hiện tại anh có thể tin tưởng, có thể đảm bảo tương lai của toàn bộ nhân viên, và cả cha mẹ anh.
Thoát khỏi thiếc xích kìm khóa bản thân, anh mang tâm tình phiêu diêu đi khắp mọi nơi, đầu tư cho rất nhiều công trình từ thiện. Và tất nhiên là đi cùng cậu rồi.
Bình yên như vậy, kể từ khi sinh ra, chưa từng có ở đâu ngoài bên cạnh cậu.
Thế gian này, cứ tiêu sái như vậy, là tốt nhất rồi.
Cứ thế.
Thời gian trôi.
Tôi và cậu.
Cứ bình yên như thế trải qua.
1 năm...
2 năm...
5 năm...
10 năm...
20 năm...
50 năm...
Phùng Kiến Vũ. Tôi đến với cậu.
Nơi tôi và cậu an nghỉ đó chính là rừng oải hương tím.
Đẹp chứ Kiến Vũ?
Màu tím chung thủy mà cậu yêu thích.
Tôi và cậu. Nơi mà chỉ hai người chúng ta, đời đời, kiếp kiếp, ở bên nhau.
Phùng Kiến Vũ, nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải thuộc về tôi, chỉ có thể là của tôi.
Cậu dù muốn hay không, cũng chỉ có thể cùng với tôi khóa chung một chỗ.
Tôi ở nơi này tuyên thệ.
Phùng Kiến Vũ, thuộc về Vương Thanh. Vĩnh Viễn.
.........................................
AND CHÍNH TRUYỆN.
Đôi lời của Dạ.
Thế nào, mấy người sau chương này còn có thể yêu tuôi chớ?*mắt long lanh*
Còn ngoại truyện a, mấy người cứ tiếp tục yêu tuôi đi:)))
Không cần hận tui, bởi vì là...
TBC- to be continued
Ta muốn Phùng Kiến Vũ.
Muốn gặp hắn. Yêu hắn. Thương hắn.
Muốn bên cạnh hắn. Bảo bọc hắn. Chăm sóc hắn.
Không có ta bên cạnh hắn có buồn không? Có cô đơn không?
Nhưng mà... Liệu kết thúc kiếp này, kiếp sau? Kiếp sau sau nữa, chúng ta còn có thể có duyên nợ với nhau không?
Chờ đợi thật khổ sở, thanh thanh sở sở cảm nhận trái tim héo úa từng ngày, như một virut hiểm nghèo đang ăn mòn từng thớ thịt.
Thối rữa...
Mục nát...
Đau đớn?
Không! Không cảm thấy.
Vì toàn bộ tâm trí đều bị người kia chiếm hết.
Không còn khoảng trống.
Không dư thời gian.
Toàn bộ, đều là nhớ người.
Nhớ người.
Nhưng...
Nỗi nhớ này, dù có nhiều thế nào cuungx không thể lấp đầy khoảng trống của tâm hồn.
Trống rỗng...?
Đúng, là trống rỗng!
Là khác khao hơi thở của đối phương, là mê luyến động chạm của đối phương, là hụt hẫn khi thiếu bóng dáng của đối phương.
Ta còn ở nơi này mà đối phương đang ở đâu?
Ta trầm luân chốn này mà đối phương không bên cạnh?
Phần trống trải này như thế nào bù đắp? Như thế nào lấp đầy?
Có phải hay không là đều vô dụng?
Bệnh tương tư, người kia là thuốc chữa.
Thuốc của ta ở âm trì, ta có nên tới lấy không?
Ta thật mong có thể đến đó, mau chóng.
Nhưng,...
Có thể không?
Lời phó thác của người, ta không hoàn thành?
Ta nỡ sao?
Không nỡ!
Vì ta yêu nhất là người.
Tâm nguyện cuối cùng của người, nhất định! Ta nhất định phải thực hiện.
Người... Chờ ta...
--------------------------------------------------------------
Vương Thanh giao bang hội cho Awlay, tâm phúc của anh.
Buồn cười anh đem tiền đồ của các anh em ra uy hiếp hắn mới chịu nhận.
Người anh tin tưởng, cũng không tồi đâu nhỉ?
Đế Vương anh đem chuyển nhượng cho Thái Chiếu, người anh em này, là người duy nhất hiện tại anh có thể tin tưởng, có thể đảm bảo tương lai của toàn bộ nhân viên, và cả cha mẹ anh.
Thoát khỏi thiếc xích kìm khóa bản thân, anh mang tâm tình phiêu diêu đi khắp mọi nơi, đầu tư cho rất nhiều công trình từ thiện. Và tất nhiên là đi cùng cậu rồi.
Bình yên như vậy, kể từ khi sinh ra, chưa từng có ở đâu ngoài bên cạnh cậu.
Thế gian này, cứ tiêu sái như vậy, là tốt nhất rồi.
Cứ thế.
Thời gian trôi.
Tôi và cậu.
Cứ bình yên như thế trải qua.
1 năm...
2 năm...
5 năm...
10 năm...
20 năm...
50 năm...
Phùng Kiến Vũ. Tôi đến với cậu.
Nơi tôi và cậu an nghỉ đó chính là rừng oải hương tím.
Đẹp chứ Kiến Vũ?
Màu tím chung thủy mà cậu yêu thích.
Tôi và cậu. Nơi mà chỉ hai người chúng ta, đời đời, kiếp kiếp, ở bên nhau.
Phùng Kiến Vũ, nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải thuộc về tôi, chỉ có thể là của tôi.
Cậu dù muốn hay không, cũng chỉ có thể cùng với tôi khóa chung một chỗ.
Tôi ở nơi này tuyên thệ.
Phùng Kiến Vũ, thuộc về Vương Thanh. Vĩnh Viễn.
.........................................
AND CHÍNH TRUYỆN.
Đôi lời của Dạ.
Thế nào, mấy người sau chương này còn có thể yêu tuôi chớ?*mắt long lanh*
Còn ngoại truyện a, mấy người cứ tiếp tục yêu tuôi đi:)))
Không cần hận tui, bởi vì là...
TBC- to be continued
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook