Thanh Việt Quan
18: Giấy Phù Đen


"Con im miệng!" Lý Thư Nhạc mắng Lý Dung Hạo một tiếng, nghe xong Phương Thiện Thủy nói, sắc mặt Lý Thư Nhạc mặc dù tốt hơn nhiều, nhưng tim vẫn treo lên, nhịn không được hỏi Phương Thiện Thủy, "Hiền chất, phù bình an kia của cháu, là sư phụ cháu vẽ, hay là cháu vẽ?"
Phương Thiện Thủy thành thật trả lời: "Cháu vẽ."
Khuôn mặt hơi sáng lên của Lý Thư Nhạc lập tức xám xịt đi, hiển nhiên cũng không sao tin được tuổi nhỏ như Phương Thiện Thủy có thể có bản lĩnh bao nhiêu lớn, trong lúc nhất thời cũng có chút nói không ra lời.
*
Nơi xảy ra tai nạn ở ngay ngoài phố đồ cổ không xa, ở cửa ngã tư gặp phải xe vận tải lớn không dừng lại được, xe vận tải lật nghiêng, ba xe đâm vào nhau, tạo thành sự cố liên hoàn đặc biệt lớn.
Lúc mấy người Lý Thư Nhạc chạy đến, cảnh sát đang xử lý hiện trường, điều chỉnh giao thông, xe Lý Vân Ngôn ngồi gần như bị đè hoàn toàn dưới xe vận tải, bẹp hơn một nửa, người bên trong còn chưa được cứu ra.
Lý Thư Nhạc thấy loại tình huống này, thiếu chút nữa ngất đi, nước mắt giàn giụa quay về phía xe Lý Vân Ngôn gọi: "Vân Ngôn.."
"Ông!" Lý Dung Hạo vội vàng đỡ Lý Thư Nhạc gần như đứng không vững.
Cảnh sát kéo dây ngang (1) ngăn cản hai người, lựa lời khuyên bảo: "Lão nhân gia, bây giờ còn đang xử lý hiện trường, xin đừng đến gần, chúng tôi nhất định dùng hết sức cứu nạn nhân ra."
- - "Ba.."
"Vân Ngôn! Ta nghe được giọng Vân Ngôn, ta nghe được giọng Vân Ngôn!" Lý Thư Nhạc nhất thời tỉnh hồn, kích động nói liền hai lần, lần này ngay cả cảnh sát cũng không ngăn được ông.
Lý Dung Hạo cũng nghe được, biết ba hắn còn sống, cũng vội vàng xông lên phía trước.
Phương Thiện Thủy đi theo sau lưng hai người, nhìn một chút không trung trên hiện trường tai nạn, trong mắt y giống như có hai thế giới khác nhau, một là nhìn trong khói cùng khí thải từ đuôi ô tô bình thường, một lại là trong khí đen ngưng tụ không tán đi, dường như có mấy khuôn mặt người màu xám tro lăn lộn, mà những khuôn mặt này giống như bị cái gì buộc ở hiện trường tai nạn không thể thoát đi vậy.
Lúc này, cảnh sát vừa vặn cạy được cái xe bị ép thành một đống sắt vụn của Lý Vân Ngôn ra, người bên cạnh Lý Vân Ngôn kia gần như bị ép nát nửa bên đầu, nhưng Lý Vân Ngôn ngồi ở ghế lái, được túi khí che chở, lại hình như vừa vặn tránh khỏi trọng tâm nghiền ép của xe vận tải, có vẻ không ra chuyện lớn gì, ý thức cũng còn tỉnh táo.
Cảnh sát gọi nhân viên y tế đến, trước đặt Lý Vân Ngôn lên cáng cứu thương, lại đi cứu người rõ ràng đã không sống được bên cạnh.

Trên người Lý Vân Ngôn bị dính không ít vết máu đỏ trắng, sau khi ra khỏi xe, sắc mặt trắng bệch cười cười trấn an Lý Thư Nhạc.

Tầm nhìn của Lý Vân Ngôn rơi vào trên người Phương Thiện Thủy bị Lý Dung Hạo chen ra sau lưng, tinh thần bỗng nhiên rung lên, vừa định nói với Phương Thiện Thủy cái gì, lại nghe bên cạnh truyền đến từng tiếng kêu hoảng sợ.
Một thùng hàng lớn được cố định trên xe vận tải lật nghiêng, đột nhiên ép vỡ khóa đỡ, cuồn cuộn đập xuống chỗ Lý Vân Ngôn.
"Cẩn thận!"
"Mau tránh ra!"
Thùng hàng lớn cao gần bằng một người kia, nói ít cũng là cục sắt lớn nặng mấy trăm kg, phản ứng nhanh nhanh chóng chạy đi, vừa lăn vừa bò trốn sang một bên còn có thể tránh, nhưng loại phản ứng chậm lại không nhúc nhích như Lý Vân Ngôn và Lý Thư Nhạc vậy, người xung quanh muốn cứu cũng không có cách nào.
Nhân viên y tế nhân viên cảnh vụ cùng quần chúng vây xem ven đường nhìn thấy một màn khủng khiếp này xảy ra bên cạnh mình, đều sợ đến tiếng kêu sợ hãi khắp nơi, thảm thương không đành lòng nhìn.
Lý Vân Ngôn trước mắt tối sầm, đang lúc đầu óc đơ ra, cho rằng bản thân lần này khẳng định trốn không thoát, lại chợt thấy Phương Thiện Thủy tung người nhảy một cái vượt qua hắn lên trên đỉnh xe, một tay vỗ vào thùng hàng lớn đang lăn xuống kia.
Trần xe Phương Thiện Thủy đạp dưới chân phát ra một tiếng két thê thảm, thân xe vốn đã bị ép, lập tức lại chìm xuống vài phần, kéo theo thân thể Phương Thiện Thủy cũng chìm xuống, trong lòng người xem lộp bộp vài cái.

Nhưng mà cái vỗ kia của Phương Thiện Thủy dường như đã đánh bay trọng lực mà thùng hàng lớn mang theo khi lăn xuống, sau đó Phương Thiện Thủy một tay chống thùng hàng, thùng hàng lớn lăn cuồn cuộn giống như bị quái vật lớn gì ngăn cản vậy, thật đúng là vững vàng dừng lại bất động.
Một màn không thể tưởng tượng nổi này, tất cả mọi người nhìn trợn mắt há mồm, người qua đường vây xem vội vàng giơ điện loại lên chụp loạn.
Lý Dung Hạo vẫn không có sắc mặt tốt với Phương Thiện Thủy, càng là cằm đều sắp rụng xuống đất.
Một đám người được cứu ở sau lưng Phương Thiện Thủy, đều là toàn thân suy nhược, vừa hoảng lại vừa nghĩ mà sợ.
"Nhanh nhanh! Đưa nạn nhân đi! Gọi mấy người qua đây giúp đỡ!" Một cảnh sát phản ứng kịp, gọi thêm mấy đồng sự, vội vàng bò lên trên xe giúp Phương Thiện Thủy chia sẻ trọng lượng.

Ai cũng không nghĩ tới, thân thể nho nhỏ này của Phương Thiện Thủy, lại có thể một tay chống thùng hàng lớn nhìn qua phải có mấy trăm kg, rất khó có thể tin, ngược lại nghĩ trong thùng là trống không nên không quá nặng, nhưng mà lúc thật sự đi đẩy thùng hàng, vài cảnh sát mới hoảng sợ biến sắc, đây không phải mấy trăm kg, sợ là vài tấn cũng có ấy.
Các cảnh sát vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại nghẹn đỏ mặt kêu lên: "Quá nặng không đẩy được, nhanh gọi thêm mấy người nữa đến! Điều cần cẩu bên kia sang trước!"
Giằng co một lúc lâu, mọi người rốt cuộc giải thoát ra.
Lý Dung Hạo và Lý Thư Nhạc lập tức vây tới, Lý Vân Ngôn đã nằm trên băng ca đưa đi quan sát, thấy Phương Thiện Thủy không có khác thường gì mới yên lòng.
Mấy người được Phương Thiện Thủy cứu, đều đến nói cảm ơn y, trong tấm tắc khen ngợi còn có đầy mắt không thể tưởng tượng nổi, lặp đi lặp lại quan sát như đang nhìn xem Phương Thiện Thủy lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, thậm chí còn có người vừa dùng di động chụp Phương Thiện Thủy bắt đầu muốn chụp ảnh chung, bị cảnh sát im lặng lấy lý do cản trở đuổi ra ngoài.
Các cảnh sát cùng đẩy thùng hàng vỗ vỗ Phương Thiện Thủy, dưới tay còn đặc biệt chú ý dùng lực, khen: "Anh bạn là luyện qua sao? Tay cậu không sao chứ? Nơi khác trên người có vấn đề gì không? Vẫn là đi làm kiểm tra cho cậu một chút đi."
Phương Thiện Thủy lắc lắc tay nói: "Hơi có chút mỏi, không có chuyện gì, không cần kiểm tra."
Lý Dung Hạo há há miệng, muốn nói một câu không phải người và vân vân phát tiết một chút thế giới quan đã bị đánh nát của mình, nhưng rốt cuộc không dám mở miệng.

Dù sao ánh mắt như nhìn anh hùng của một đống người bên cạnh thật sự quá chói mắt, lúc này không biết giữ miệng, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Vị cảnh sát Hoàng kia rất là cảm ơn Phương Thiện Thủy, đặc biệt để cho Phương Thiện Thủy một tấm danh thiếp, nói là lúc nào rảnh mời Phương Thiện Thủy ăn cơm, sau đó liền mang theo đội viên đi bận chuyện tai nạn.
Thân thể Lý Vân Ngôn không có thương tích gì, nhưng hình như có chấn động não nhẹ, choáng váng không đứng nổi, được nhân viên cứu hộ đặt lên xe, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra một lượt.
Trước khi lên xe cứu thương, Lý Vân Ngôn đột nhiên nhớ đến đồ cổ của mình, vội vàng kêu lên với con trai ở phía sau: "Dung Hạo, bình thanh hoa lớn của ba còn ở trên xe! Nhanh giúp ba tìm xem, xem có nát không!"
"Đã lúc nào rồi còn nhớ đồ cổ của mày! Mau cút lên xe cho tao!" Lý Thư Nhạc thiếu chút nữa đập xuống một gậy, Lý Vân Ngôn vội vàng co đầu rụt cổ, Lý Thư Nhạc cũng quay lại dặn cháu trai, "Dung Hạo, ta lên xe cứu thương với ba con trước, con lái xe đưa Thiện Thủy đi."
"Đã biết, ông nội."

Lý Dung Hạo đáp trả một tiếng, rất nhanh đã tìm được thùng đặt đồ cổ trong cái xe nát kia, lắc nhẹ không nghe được bên trong có mảnh vụn, cũng liền lười mở ra, ôm thùng định đi lái xe.
"Đinh -- linh.."
Lý Dung Hạo vừa quay đầu lại, đột nhiên thấy Phương Thiện Thủy đã cầm ra một cái chuông kỳ quái từ lúc nào, đứng ở hiện trường tai nạn lộn xộn, rung quả chuông giống như đang làm lễ tế vong linh.
"Cậu.." Rung chuông làm cái gì? Lý Dung Hạo muốn hỏi, lại bị vẻ mặt có chút túc mục của Phương Thiện Thủy đè xuống, quên cả mở miệng.
Mơ hồ, Lý Dung Hạo dường như thấy, giữa trời chiều u ám, có từng sợi từng sợi tro bụi màu đen, đang bay về phía cái chuông rung nhẹ trên tay Phương Thiện Thủy.
Là nhìn nhầm sao?
*
Lúc Lý Dung Hạo cùng Phương Thiện Thủy đến bệnh viện, Lý Vân Ngôn đã kiểm tra xong được dời đến phòng bệnh, tai nạn xe lần này đã chết ba người, coi như thành một sự cố lớn, bởi vì camera theo dõi cho thấy trách nhiệm cơ bản đều ở xe vận tải, cảnh sát chỉ đến lấy khẩu cung lại lập tức đi bận những việc khác.
Phương Thiện Thủy vừa vào cửa, Lý Vân Ngôn lập tức kiễng chân ngóng chờ, vẫy vẫy con trai chen đến gần, cầm tay Phương Thiện Thủy cảm kích nói: "Tiểu Phương, lần này thật sự là cảm ơn chú, nếu không có chú, cái mạng này của anh liền treo."
Lý Vân Ngôn lấy trong túi ra phù bình an Phương Thiện Thủy cho hắn, phù vàng vốn sạch sẽ, lúc này lại giống như bị khói hun cháy đen, thậm chí còn có vài chỗ thành than luôn.
Lý Thư Nhạc nhìn thấy giấy phù dường như sắp phong hóa trong tay Lý Vân Ngôn, bỗng nhiên nghiêm túc lên, sau khi cẩn thận nhìn một chút, không khỏi xấu hổ nói với Phương Thiện Thủy: "Hiền chất, lần này thật sự là ít nhiều nhờ cháu, lúc trước cháu nói đến, ta còn nghi ngờ thực lực của cháu, thật sự là xấu hổ.

Thầy tốt ra trò giỏi a, là lão già ta mắt vụng về."
"Chú Lý, cái này không đáng gì, anh Lý không sao là tốt rồi."
"Ba, ông, hai người nói đùa à? Một tờ giấy thì có khả năng gì?" Tuy rằng Lý Dung Hạo cũng rất cảm ơn ơn cứu mạng của Phương Thiện Thủy, nhưng mà nghe giọng điệu của phụ thân cùng ông nội, hiển nhiên là đem ơn cứu mạng của Phương Thiện Thủy, quy về trên một tấm phù, nhất thời nghĩ đầu óc hai người có hố rồi.
Ông nội thì cũng thôi, vẫn luôn thần thần thao thao, Lý Dung Hạo không ngờ được, ba hắn luôn luôn rõ ràng lý lẽ, lại cũng trở nên mê tín.
Lý Dung Hạo buồn cười: "Không phải ba cho rằng, phù này là giúp ba cản tai nạn mới biến thành như vậy đấy chứ? Nhất định là ở hiện trường tai nạn bị khói lửa xông đến, đừng một chút hiện tượng tự nhiên cũng ngạc nhiên."
"Con biết cái gì." Lão gia tử phất tay vỗ một cái lên trán Lý Dung Hạo.

Lý Dung Hạo "Ai u" một tiếng, thấy lão gia tử thổi râu trừng mắt với mình, bĩu môi liếc mắt nhìn Phương Thiện Thủy, kết quả Phương Thiện Thủy hoàn toàn không chú ý hắn, điều này làm cho Lý Dung Hạo có chút mất mát, nói một quyền đánh vào vải bông đi, không quá có thể hình dung tâm tình của hắn, càng giống như là mất bao nhiêu sức lực lại biểu diễn cho người mù xem vậy, không còn sức.
Lý Vân Ngôn lắc đầu với con trai, thổn thức không thôi: "Dung Hạo, trước đây ba cũng không rất tin tưởng những thứ này, nhưng mà chú Phương của con đây là người thật sự có năng lực.

Con không biết, ngày hôm nay lúc ba ở trong cửa hàng, đã toàn thân đều khó chịu, lúc đó phù này đang hơi nóng lên, nhưng ba chỉ nghĩ là ảo giác, cũng không để ý đến.

Sau lại, giá bác cổ trong cửa hàng đột nhiên đổ xuống, cái giá vốn là đổ về phía đầu ba, lúc đó phù chợt nóng bỏng, cái giá chẳng biết làm sao lại lệch một chút, cứ thế đập sang bên cạnh."
"Vừa rồi trên xe cũng vậy, lúc va chạm vào xe vận tải, phù nóng giống như muốn cháy lên vậy, sau khi thoát hiểm, ba nhìn lại, nó đã biến thành như vậy.

Ngày hôm nay thực sự là mạo hiểm, vài lần suýt chết lại vẫn sống được, ba cũng không thể không tin a.

Nếu không có tiểu Phương, có khi ba thật sự không thấy được mặt trời ngày mai." Nói xong, Lý Vân Ngôn lại một mặt cảm kích nhìn về phía Phương Thiện Thủy.
Cọ cọ phù đã biến thành đen trong tay Lý Vân Ngôn, Phương Thiện Thủy chỉ vào thùng trong tay Lý Dung Hạo khẽ lắc đầu, nói: "Sớm biết anh gặp phải là thứ này, em hẳn là cho anh phù ngũ lôi.

Lần này là có chút mạo hiểm, may mà chúng ta đi đúng lúc."
Lời này chặn ngang Lý Dung Hạo đang định nói Đây nhất định là ảo giác của ba đúng không?, thấy ánh mắt phụ thân, ông nội, kèm theo Phương Thiện Thủy, đều tập trung trên tay mình, Lý Dung Hạo đột nhiên cảm thấy cái thùng trong tay nặng trình trịch, còn có chút cảm giác hơi lành lạnh.
"Chú là nói.." Lý Vân Ngôn cẩn thận suy nghĩ lời Phương Thiện Thủy, nhớ đến vừa thoát hiểm tai nạn xe lại bị thùng hàng lớn đập xuống đầu vừa rồi, nhìn cái thùng mà trong lòng phát lạnh, cau mày nói, "Dung Hạo, mở thùng ra."
(1) Dây ngang: Loại dây giăng ra để cách ly hiện trường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương