Thánh Tuyền Tầm Tung
-
Chương 22-4: Bùa Mô Kim (4)
Dịch giả: gaygioxuong
Vừa xuống đến nơi, Đầu Trọc vội vàng kiểm tra vết thương cho cậu cả nhà mình. Tôi xán lại, bật đèn pin lên chiếu sáng thì thấy lòng bàn tay phải của Vương Thanh Chính bị một cái gai nhọn hoắt vừa mảnh vừa dài đâm vào. Tuyền béo nói: "Kì lạ, có ai đã từng nhả xương gà trong cái động này hay sao?"
Bốn mắt tóm chặt tay cậu ấm họ Vương, dùng đầu ngón tay khều đoạn xương dăm đó: "Không phải xương gà, là xương người."
Đầu Trọc ấn ngón tay cái lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng miết, lôi đoạn xương đó ra. Sau khi lấy ra, lão săm soi dưới ánh đèn một lúc lâu: "Một đoạn xương mảnh thế này, tại sao có thể là của con người được. Tần luật sư, cậu đừng có dọa mấy người chúng tôi."
Bốn mắt trợn trắng mắt, nói: "Có phải là xương người hay không, chính các vị tự nhìn dưới đất mà xem."
Tôi xuống đây lâu hơn mấy người họ, nhưng chỉ lo quan sát bức vẽ trên vách đá, chưa từng nhìn xuống đất. Bốn mắt vừa nhắc nhở, chúng tôi đồng loạt nhìn xuống đất. Lúc trước, tôi vẫn cứ tưởng dưới chân mình là đá vụn lổn nhổn, đến giờ mới phát hiện ra, xương trắng phủ kín cả nền động, hầu như đã vỡ vụn thành mảnh vụn.
Nếu như không phải trong góc còn có vài xác chết chưa bị phân hủy hết, đảm bảo không một ai có thể tưởng tượng ra, nền khu mộ quỷ này không phải được phủ một lớp đá thạch anh trắng, mà là xương người chi chít. Tôi bước tới kiểm tra một bộ xương người còn chưa nát vụn. Chân tay bộ xương này dài ngoằng, đầu lâu to gần gấp đôi của người bình thường, điều kỳ lạ nhất là giữa trán còn gồ lên. Mặc dù đã bị không khí dần ăn mòn đến mức không còn rõ hình dạng, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể phát hiện có một cục xương mọc lên giữa trán. "Những người được chôn ở đây cũng là thầy mo Cramer mọc sừng trên đầu hay sao?"
"Tôi lại không thấy vậy," Tôi cầm một đoạn xương đùi lên, đưa sát vào chân mình để so sánh, "Các vị nhìn xem, dài hơn gấp rưỡi, ít nhất cũng phải dài tầm 2-3m."
Vương Thanh Chính mỉm cười: "Thế nào, chẳng lẽ không cho phép người Cramer họ cao hơn họ Hồ nhà anh hay sao?"
Bốn mắt nói: "Chiều dài xương cốt con người tương ứng với chiều cao. Lấy quản lý làm chuẩn, cao tầm một mét tám, vậy thì với những cái xương như thế này, chủ nhân của nó phải cao tối thiểu ba mét." Anh ta vừa nói, vừa nhặt lên một đoạn xương, "Đây không phải là hiện tượng cá biệt, trong động này nhặt bất cứ một khúc xương nào cũng đều là có chiều dài tương ứng. Điều đó đã chứng tỏ, những người được chôn ở đây khi còn sống có chiều cao bình quân tầm ba mét, khác hẳn với người Cramer mà chúng ta đã gặp. Cho dù hoàn cảnh tự nhiên làm cho giống người đột biến thì cũng tuyệt đối không thể nào phát sinh trong thời gian ngắn. Cho nên, những cái xác được chôn dưới này đương nhiên khác loại với những cái xác trong khu mộ tập thể ở bên trên, chúng không phải là xác của thầy mo Cramer."
"Tôi chưa bao giờ từng nghe nói, có chủng tộc nào lại có thể đạt tới chiều cao bình quân hơn ba mét." Đầu Trọc với tay lên để ước lượng: "Đây là điều khó mà tin nổi. Trong khu mộ quỷ này thực ra chôn những kẻ nào, họ có phải là con người không?"
Tôi nhớ đến nội dung trong quyển sách da cừu của lão thầy mo. Đám trộm mộ thời Thanh mạt đã đi tới châu Mỹ bằng tàu hàng của công ty Đông Ấn Độ Dương. Ban đầu, họ muốn tìm quặng vàng nằm sâu trong rừng. Nhưng cuối cùng, nhờ vào truyền thuyết của người bản địa lẫn may mắn mà tìm thấy khu vực có hình dạng đặc thù, họ đã kết luận bên dưới sào huyệt Malik có một khu mộ lớn; Bởi vậy mới nổi lòng tham thực hiện việc đào hầm quật mộ ở vùng hoang dã nơi xứ người, nhưng có ngờ đâu gặp phải tai họa trời giáng, đào lên một cái động quỷ chôn muôn vàn "Quỷ quái". Trong số năm người đàn ông vượt trùng dương để thay đổi cuộc đời lúc đầu, chỉ còn lại hai người sống sót chạy ra khỏi mộ. Hai người bị lạc ở sâu trong rừng nhiệt đới, không thể tìm thấy đường ra, cuối cùng trên đầu cả hai còn mọc lên sừng quỷ, khắp người bị thủng lỗ chỗ, biến thành hình dạng của đám quái vật được chôn dưới động quỷ. Kẻ buôn đồ cổ người Nam Dương cho rằng đó là bởi ma quỷ quấy phá, mình đã trúng phải lời nguyền rủa đối với kẻ trộm mộ, vì vậy đã tiến hành xây dựng thế "Kim kê ấp Phượng" ở bên trên, nhằm phá phong thuỷ, cắt đứt sát khí của khu mộ quỷ. Sau khi chết, ông ta được người sống sót duy nhất còn lại chôn trong khu mộ theo thế phong thủy, với mục trấn áp. Về sau, bởi vì hình hài biến thành quái dị không thể nào dung nhập vào xã hội văn minh được nữa, người trộm mộ mọc sừng quyết định ở lại trong rừng, thông hôn với thổ dân bản địa. Do có ngoại hình khác thường, cùng với tri thức khoa học tương đối tiên tiến, ông ta đã được thổ dân tôn làm thánh hiền, trở thành thầy mo của bộ lạc. Hơn nữa, chức thầy mo này lại được con cháu đời sau của kẻ trộm mộ đó cha truyền con nối, chẳng biết đã truyền qua bao nhiêu đời. Dù những gì xảy ra đã dần chìm vào quên lãng, nhưng con cháu của kẻ trộm mộ vẫn vĩnh viễn không bao giờ quên, họ bị ám bởi một lời nguyền đáng sợ, cho nên trước khi chết người nào cũng sẽ tới khu mộ do đời trước xây dựng để kết thúc cuộc đời. Bởi vì riêng chỗ đó mới chính là cõi đi về của họ.
Về phần huyệt mộ dưới khu mộ quỷ, trong quyển sách da cừu lão thầy mo không hề nói rõ ràng thực chất là chôn thần thánh phương nào. Tôi nghĩ, thứ nhất là do thời gian quá lâu, lão thầy mo chưa chắc biết được đời trước chính xác đã thấy được những gì; Thứ hai, dù cho biết được điều gì đó đi nữa, lão chưa chắc đã dám ghi chép lại, có thể là do sợ con cháu mình xông bừa vào trong khu mộ quỷ, gây ra tai hoạ còn lớn hơn.
Điều quan trọng là những người khổng lồ bị cắt mất sừng trước mặt chúng tôi, thực ra là người nào. Tại sao họ lại bị chôn ở đây, họ lại có năng lực đặc biệt nào mà lại có thể nguyền rủa người khác sau khi đã chết, khiến cho một đám trộm mộ biến thành hình hài quái dị người không ra người, quỷ không ra quỷ, từ đó về sau có nhà mà không về được. Tôi ký thác hy vọng tìm kiếm đáp án lên những bức vẽ trên vách động, bèn bảo với Vương Thanh Chính: "Cậu cả Vương, nếu đúng là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá, chắc cậu phải có cách nhìn độc đáo nào đó về bức họa trên vách đá kia chứ?"
Suốt cuộc hành trình, Vương Thanh Chính đã không ít lần bị chúng tôi chế nhạo coi thường. Nghe thấy tôi hướng mình học hỏi, y cười tít cả mắt lại: "Đúng vậy đúng vậy, Vương Thanh Chính tôi là ai chứ, sinh viên cao học của Harvard đó! Lưu Mãnh, rọi đèn lên, để tôi nghiên cứu những bức bích hoạ này kỹ càng một lượt."
Tôi nói vậy giống như đang lấy lòng y, nhưng thật ra là muốn phân tán sự chú ý của mọi người. Có rất nhiều người, bởi vì dưới lòng đất tù tội, không có ánh sáng sẽ sinh ra ảo giác về mặt thị giác. Hơn nữa, trong khu mộ quỷ lại còn chôn xác người khổng lồ một sừng, riêng điều đó đã gây ra hiệu ứng khủng hoảng. Bảo Vương Thanh Chính tìm hiểu những bức vẽ trên vách động, giảng giải cho đoàn người một vài mẩu chuyện về lịch sử đương nhiên sẽ tốt hơn là bịa ra vài mẩu chuyện ma quái thần thoại rồi kể ra sẽ càng làm cho mọi người hoảng loạn hơn. Trong các mộ cổ, tôi đã từng nhìn thấy không ít những tấm bia đá có khắc tranh, nhưng phần lớn trong số đó là kiểu vẽ chi tiết trực quan của Trung Quốc. Tranh khắc đá trong hầm mộ có hai loại, loại thứ nhất là mô tả cuộc đời của người đã chết, loại thứ hai là miêu tả thế giới sau khi chết. Ngoài ra còn loại thứ ba, đó là những bức tranh khắc đá đơn thuần về mặt thờ cúng. Chúng được khắc trong hầm mộ phần nào đó là vì mục đích răn đe. Về phần là để phòng ngừa sau khi chết chủ nhân mộ bị yêu quái quấy rối, hay là để đe dọa đám trộm mộ mô kim, vậy thì hoàn toàn dựa vào đánh giá của người đời sau.
Vương Thanh Chính móc một quyển vở nhỏ ra, vừa ghi chép vừa giảng giải: "Bức tranh khắc đá trên vách này đại khái là mô tả chiến thắng ác thần của người Anh Điêng - con cháu thần Mặt trời, bảo vệ thôn xóm. Những tranh khắc đá này không tuần tự theo thời gian, sau này cần xem xét lại mới sắp xếp lại chính xác được. Để tôi xem tranh trên bức vách khác rồi nói tiếp."
Tù trưởng Mặt Nạ đã sợ kêu không thành tiếng trước những bức tranh của tổ tiên. Hắn quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi theo nghi lễ hai tay giơ cao, mặt hướng lên trời trang trọng của người Inca.
Tuyền béo kín đáo thúc cùi chỏ vào tôi một cái, tôi và cậu ta đứng tách riêng ra một chỗ. Cậu ta thì thào hỏi tôi: "Thằng ranh kia nói có lẽ không chính xác lắm. Tớ thấy những bức tranh trên vách này chẳng có gì hay ho để mà nghiên cứu cả, chúng ta nên nhặt lấy mấy khối đá rời rồi cho vào ba lô, mang ra ngoài đổi lấy đôla là tốt nhất. Ở lại đây nghe hắn khoe khoang làm cái gì, tìm đền thờ thần và Shirley quan trọng hơn."
Tôi đáp: "Chúng ta vào đấy đã lâu như thế rồi, nhưng cậu thử nhìn hai cây nến bằng sáp ong mà cậu đã đốt mà xem, giờ là lúc chúng đang cháy mạnh nhất. Khảo cổ và trộm mộ khác nhau, dân khảo cổ chú trọng tìm hiểu về cuội nguồn của lịch sử hơn. Chúng ta đến tận đây rồi mà cả văn hóa lẫn lịch sử của người Inca đều chưa biết được nhiều, khó mà có được một ngôi mộ cổ như thế này, bên trong có thể ẩn giấu manh mối. Xem thêm một lúc nữa cũng đâu có sao, có lẽ sẽ tìm được manh mối về vị trí của đền thờ thần của người Inca cũng không chừng."
Tuyền béo ngẩng đầu, nhìn bức tranh phía sau chúng tôi, gãi bụng thắc mắc: "Lão Hồ cậu thử nhìn xem, đám người trong bức tranh này đang làm gì thế, tổ chức đốt lửa trại chắc?"
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt cậu ta, bức tranh khắc đá phía sau chúng tôi khác hẳn vơi bức tranh mà cậu ấm họ Vương đã nghiên cứu, màu sắc chói sáng. Tôi thử sờ tay vào, kinh ngạc thốt lên: "Là bột vàng!" Tất cả mọi người giật mình vì tiếng kêu của tôi, Bốn mắt còn làm rơi cả kính. Chúng tôi gom hết toàn bộ đèn đuốc chiếu hết vào bức tranh tôi đã phát hiện ra. Trong ánh sáng chiếu sáng lòa, toàn bộ bức tranh trên vách phát ra ánh vàng chói mắt. Tuyền béo thiếu chút nữa đã cắn mất đầu lưỡi, hét lên: "Vàng, vàng làm thành tường. Ôi mẹ ơi, bức tranh này tốn mất bao nhiêu tiền đây!"
Bức tranh này dài hơn sáu mét, rộng hơn bốn mét, điêu khắc một tổ hợp tranh liên hoàn miêu tả chiến tranh thời xưa. Tôi quả thực đã bị choáng ngợp trước bức tranh bằng vàng trước mặt, tiến lại gần sờ tay vào thử lại lần nữa, khẳng định như đinh đóng cột: "Không phải bằng vàng ròng, chỉ có họa tiết chính là được dát bằng bột vàng. Nội dung của bức tranh này đương nhiên vô cùng quan trọng, nếu không thì thợ vẽ tranh đã chẳng coi trọng đến mức dùng cả bột vàng để dát lên bề mặt của nó."
Bức tường dát vàng bỗng chốc thu hút toàn bộ sự chú ý của chúng tôi. Không biết có phải là do tôi bị ảo giác hay không, trong ánh vàng chói lọi, ngay cả ngọn nến trong góc cũng phát ra ánh sáng rực rỡ màu vàng. Cậu ấm họ Vương như nhặt được bảo vật vô giá, oang oang than thở: "Bức tranh này quá quý giá, nó là bộ phận hạch tâm của cả câu chuyện. Trời ạ, mọi người nhìn đi, những gì chúng ta cần tìm đều có cả ở trong bức tranh này!"
Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh cẩn thận quan sát. Chính giữa bức tranh là người khổng lồ râu dài ba mắt, toàn thân vàng chói, một tay cầm búa, một tay cầm trượng. Ông ta ngâm mình trong hồ nước, hai tay ông ta giương lên trời. Sau lưng là cả một đội quân người Anh-điêng đi theo, trước mặt là vô số quái vật mọc sừng đang quỳ lạy. Ở một cảnh khác là cảnh tượng người đàn ông râu dài ba mắt đó dẫn dắt chiến sĩ Anh Điêng chôn vùi lũ quỷ mọc sừng đó vào hố sâu. Chiếc mặt nạ ba mắt người đàn ông râu dài đó đeo vô cùng quen thuộc đối với tôi, nó chính là cái mặt nạ ba mắt của công chúa Inca đã bị người của Cây Sào ăn cắp ở viện bảo tàng quốc gia.
Đầu Trọc đã đi theo bên cạnh Vương Phổ Nguyên một thời gian dài nên đã thuộc nằm lòng những gì họ đã nghiên cứu. Đối với lịch sử đế quốc Inca, lão thông thạo hơn bất cứ ai. "Thời điểm vua mới lên ngôi, người Inca sẽ dùng bột vàng trát lên toàn bộ cơ thể ông ta, sau đó còn bỏ vô số đồ vật bằng vàng xuống thánh hồ. Vua mới phải tắm rửa sạch sẽ bột vàng dát bên ngoài cơ thể trong hồ, tượng trưng cho việc hiến những gì quý giá nhất lên thần Mặt trời. Về phần tại sao lại có tục lệ này, đại khái là bởi trong thần thoại khai bờ mở cõi của người Inca, hai vị thần khai quốc là Manco Capac và vợ là Mama Oqllo Vaco đã bắt đầu dấn bước vào trần thế từ thánh hồ Titicaca. Cho nên người Inca tin rằng, nước là chất môi giới liên hệ giữa trần thế và cung điện của thần Mặt trời."
Tôi nói: "Ý của anh là, vào thời ấy, quốc gia giàu có đến mức trát cả bột vàng lên tường, hơn nữa lại vô cùng sùng bái thần Mặt trời thì chỉ có đế quốc Inca. Nội dung tranh trên tường miêu tả lịch sử người Inca chiến thắng quỷ một sừng hay sao?"
Vương Thanh Chính như mê như say, y tiếp tục giảng giải: "Kẻ mà họ chiến thắng không phải là quái vật một sừng, mà là Thiên Thần. Trong bức tranh khắc trên cao nhất của toàn bộ có biểu tượng mây và mặt trời của thần Mặt trời. Những người một sừng này đi từ trên trời xuống, họ dạy người Inca kỹ thuật gieo trồng và tri thức về thiên văn. Ở chỗ này này, mọi người có thể thấy một công trình khắc biểu tượng mây và mặt trời, một người đàn ông râu dài đội vương miện đang đứng trước cửa tiếp nhận chỉ bảo của thần Mặt trời, yêu cầu phải tiêu diệt Thiên Thần một sừng. Mọi người hãy chú ý tới biểu hiện của ông ta, mắt trợn tròn, mồm há hốc rõ ràng cho thấy đang trong cơn kinh hoàng. Nhưng trong tổ hợp tranh ở bên dưới, một cái mặt nạ ba mắt bằng vàng từ trên trời rơi xuống, sau khi người đàn ông râu dài vừa đeo nó lên, trong tay đã có thêm búa và trượng vàng, từ đó về sau có được sức mạnh thần thánh. Ngay thời khắc đó, vị vua Inca được ban sức mạnh thần thánh đó đã có được năng lực tiêu diệt Thiên Thần một sừng. Dưới sự chỉ huy của ông ta, người Inca anh dũng xông lên, cưa cụt sừng của Thiên Thần một sừng, sau đó cắt rời cơ thể bọn họ, chôn xuống nơi đây. Ngôi mộ này là nơi diệt vong của Thiên Thần một sừng, cũng là nơi khởi bước đến với phồn vinh của đế quốc Inca."
Trên bức tranh khắc đá hoành tráng miêu tả toàn bộ quá trình Thiên Thần một sừng bị tàn sát. Mặc dù chỉ là những đường nét đơn giản, nhưng hình ảnh Thiên Thần một sừng bị cưa sừng chặt đứt chân tay được khắc họa rất sống động. Đặc biệt là thời điểm bọn họ đồng loạt ngửa mặt lên trời gào rú, giãy chết. Người xem quả thực dường như đang có mặt ở hiện trường, chính tai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ. Sau khi xem xong những bức tranh tường này, cái tên "khu mộ quỷ" không còn khó hiểu nữa. Những kẻ bị chôn xác dưới huyệt mộ ngầm dưới lòng đất này đều người của bộ tộc Thiên Thần một sừng. Vào lúc ấy, những kẻ thống trị lo sợ những Thiên Thần có những kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến sẽ cướp mất quyền lực của mình, cho nên ngoài mặt tỏ ra nịnh nọt, nhưng bên trong lại mang lòng giết người. Lợi dụng lúc Thiên Thần ngủ say, bọn họ đã tàn sát sạch sẽ bộ tộc này. Trong tranh có một người khổng lồ đội vương miện, đeo mặt nạ vàng ba mắt, một tay cầm búa vàng, một tay cầm trượng vàng, chân giẫm lên đầu người một sừng chồng chất thành núi, tuyên cáo vương quyền hoàn toàn giành thắng lợi trước thần quyền trong cuộc chiến cả ngàn trăm trước.
Tên tù trưởng dán sát người vào vách động. Dù lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng hắn vẫn chỉ tay vào cái mặt nạ, rồi đưa tay úp lên mặt để ra hiệu, sau đó lại chỉ vào cây trượng vàng, liên tục làm động tác ra hiệu cắm xuống đất. Trọc đầu phiên dịch: "Hắn nói đó chính là cây trượng vàng của thầy mo trong bộ lạc, mà lúc trước người da vàng kia đã đổi lấy bằng cái mặt nạ vàng ba mắt. Về sau, khi thầy mo đã bị chết trong trận chiến với chúng tôi, hắn đã nổi lên dã tâm, tự chiếm lấy mặt nạ và búa vàng, tự phong làm Thần Vương "Eulaben" kế tiếp. Giờ hắn hối hận khôn nguôi, cầu xin chúng ta cho mình được ở lại trong hang động này để sám hối chuộc tội trong suốt quãng đời còn lại."
Tôi bảo với tên tù trưởng: "Anh ở ẩn tiêu cực như vậy là phá hủy tương lai. Khi đối mặt với khó khăn chúng ta phải dũng cảm kiên cường vượt qua. Ở Trung Quốc chúng tôi, có một vị lãnh đạo có địa vị ngang với "Eulaben" của người Inca các anh, ông ấy dạy chúng tôi, không sợ phạm sai lầm, có can đảm sửa sai lầm đó mới là lựa chọn chính xác nhất. Anh nên giữ ý chí kiên định, đi giành lại bảo vật do tổ tiên để lại cùng với chúng tôi. Anh cứ nhìn bức tranh trên vách là hiểu, khi nào có được mặt nạ, búa và trượng vàng, anh sẽ biến thành thần, đến lúc đó lo gì không thể dẫn dắt các hương thân làm giàu, ra khỏi rừng nhiệt đới lạc hậu." Đầu Trọc phiên dịch lại những gì tôi đã nói, tù trưởng Mặt Nạ hiển nhiên rất động tâm, liên tục gật đầu với tôi.
Vương Thanh Chính si mê nghiên cứu nội dung trên bức tranh tường, Tuyền béo chế nhạo y khoe khoang kiến thức. Bốn mắt biện hộ cho y: "Cậu ấm họ Vương làm vậy hoàn toàn không phải vì cố ý khoe tài. Những người được học hành chính quy, tôi và anh không thể nào hiểu được đâu. Họ có ham mê đối với khảo cổ văn vật vượt xa người khác."
Tuyền béo vặn lại: "Chiếu cách nói của anh, nếu đánh giá dựa trên mức độ say mê đối với đồ vàng bạc, chẳng phải tôi đã ngang tầm với giáo sư rồi hay sao?"
Tôi bảo: "Cậu hám của thì có, liên quan cái rắm đến đồ vàng bạc."
"Làm gì đến mức, họ Vương tớ đây đúng là ham mê của cải thật, nhưng yêu lá cờ chói ngời sắc đỏ hơn, cậu có cho tớ bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể làm phai mờ đi được tấm lòng son sắt của tớ." Tuyền béo dẫm chân lên đống xương chất cao, thể hiện tư thế xung phong. Tôi phân tích: "Đến giờ có thể khẳng định, đây là một ngôi mộ vào thời kỳ đầu của đế quốc Inca. Đền thờ thần mà chúng ta muốn tìm có lẽ chính là cái đền ở trên bức tranh." Đối với chúng tôi, phát hiện này hết sức quan trọng. Thứ nhất, nó đã chứng minh đền thờ thần Inca đích xác là có thật; Thứ hai, nó đã giúp chúng tôi sửa chữa quan điểm sai lầm ngay từ ban đầu của chúng tôi. Kể cả Vương Phổ Nguyên, tất cả chúng tôi vẫn luôn cho rằng đền thờ thần Mặt trời trong rừng Amazon được xây dựng vào thời kỳ cuối của đế quốc Inca, khi mà họ lui về phòng thủ ở tuyến hai. Bức tranh đã cho thấy, đền thờ thần Mặt trời đã có từ rất sớm. Tuy nhiên, trong quá trình di chuyển và phát triển sau này, người Inca đã dần quên lãng nó đi. Mãi cho đến khi thực dân Tây Ban Nha xâm lược, cả đế quốc tan vỡ, lúc đó Quốc Vương mới nhớ tới vùng đất mà tổ tiên đã lưu lại cho đời sau ở trong rừng sâu, vì vậy đã di dời cả nước. Chẳng trách vào thời điểm gặp nạn thời trước, công chúa Lilia vẫn tìm lại chiếc mặt nạ ba mắt trong đống đổ nát cho bằng được, bởi nó là biểu tượng của Quốc Vương Inca của bà ta, là vật đã được thần Mặt trời ban cho.
Đến lúc này vẫn có hai bí ẩn tôi không tài nào hiểu được. Thứ nhất, sau khi công chúa Lilia và giáo sư Grimm kết hôn với nhau, tại sao họ lại vượt cả ngàn dặm để tới Trung Quốc, cuối cùng được người ta phát hiện ra đã bị chết cóng trong vùng băng giá vĩnh cửu trên dãy Andes; Thứ hai, tác dụng của cây trượng vàng trong bức tranh. Cây Sào đã tốn công mất sức trộm lấy chiếc mặt nạ trong viện bảo tàng, chẳng lẽ chỉ vì để đối lấy cây trượng vàng của tù trưởng? Nếu thật sự là như vậy, cây trượng vàng tất nhiên đóng một vai trò quan trọng trong hoạt động tìm kiếm đền thờ thần, còn tác dụng đó ra sao thì nhóm người chúng tôi hoàn toàn không biết. Nghĩ tới đây, tôi tự nhiên thấy đau đầu, cảm thấy có một vài điểm mấu chốt nào đó đã bị quên lãng, nhưng không làm sao nhớ ra nổi.
Đầu Trọc nói tiếp: "Bí ẩn về chiếc mặt nạ vàng đã được phơi bày, giờ là lúc chúng ta phải lên đường rồi. Nơi này dù sao cũng là phần mộ, ở lại lâu chắc chắn không phải là điều tốt lành gì."
Vương Thanh Chính còn định nghiên cứu hết toàn bộ nội dung bức tranh. Trái ngược với tính cách cậu ấm thường ngày, lúc này y nghiêm túc ghi chép vào một quyển vở nhỏ. Tôi bảo với y khu mộ quỷ đã được chúng ta khai quật lên rồi, sau này nhà họ Vương các cậu muốn thăm dò nghiên cứu lúc nào mà chẳng được, giờ cần gì phải gấp. Đền thờ thần của người Inca còn đang chờ chúng ta ở phía trước, nếu làm mất cái ấn Bá Vương của tổ tiên, cậu sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Cậu ấm họ Vương đang trong cơn mê say, không ai kéo đi nổi, xua tay nói: "Cứ thử kéo tôi đi thử xem, đánh chết cậu đây cũng không đi." Y còn chưa dứt lời, bó đuốc và ngọn nến trong góc động đột nhiên cùng tắt phụt cả hai. Trong bóng tối, không biết hàm răng ai va vào nhau lạch cạch.
Vừa xuống đến nơi, Đầu Trọc vội vàng kiểm tra vết thương cho cậu cả nhà mình. Tôi xán lại, bật đèn pin lên chiếu sáng thì thấy lòng bàn tay phải của Vương Thanh Chính bị một cái gai nhọn hoắt vừa mảnh vừa dài đâm vào. Tuyền béo nói: "Kì lạ, có ai đã từng nhả xương gà trong cái động này hay sao?"
Bốn mắt tóm chặt tay cậu ấm họ Vương, dùng đầu ngón tay khều đoạn xương dăm đó: "Không phải xương gà, là xương người."
Đầu Trọc ấn ngón tay cái lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng miết, lôi đoạn xương đó ra. Sau khi lấy ra, lão săm soi dưới ánh đèn một lúc lâu: "Một đoạn xương mảnh thế này, tại sao có thể là của con người được. Tần luật sư, cậu đừng có dọa mấy người chúng tôi."
Bốn mắt trợn trắng mắt, nói: "Có phải là xương người hay không, chính các vị tự nhìn dưới đất mà xem."
Tôi xuống đây lâu hơn mấy người họ, nhưng chỉ lo quan sát bức vẽ trên vách đá, chưa từng nhìn xuống đất. Bốn mắt vừa nhắc nhở, chúng tôi đồng loạt nhìn xuống đất. Lúc trước, tôi vẫn cứ tưởng dưới chân mình là đá vụn lổn nhổn, đến giờ mới phát hiện ra, xương trắng phủ kín cả nền động, hầu như đã vỡ vụn thành mảnh vụn.
Nếu như không phải trong góc còn có vài xác chết chưa bị phân hủy hết, đảm bảo không một ai có thể tưởng tượng ra, nền khu mộ quỷ này không phải được phủ một lớp đá thạch anh trắng, mà là xương người chi chít. Tôi bước tới kiểm tra một bộ xương người còn chưa nát vụn. Chân tay bộ xương này dài ngoằng, đầu lâu to gần gấp đôi của người bình thường, điều kỳ lạ nhất là giữa trán còn gồ lên. Mặc dù đã bị không khí dần ăn mòn đến mức không còn rõ hình dạng, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể phát hiện có một cục xương mọc lên giữa trán. "Những người được chôn ở đây cũng là thầy mo Cramer mọc sừng trên đầu hay sao?"
"Tôi lại không thấy vậy," Tôi cầm một đoạn xương đùi lên, đưa sát vào chân mình để so sánh, "Các vị nhìn xem, dài hơn gấp rưỡi, ít nhất cũng phải dài tầm 2-3m."
Vương Thanh Chính mỉm cười: "Thế nào, chẳng lẽ không cho phép người Cramer họ cao hơn họ Hồ nhà anh hay sao?"
Bốn mắt nói: "Chiều dài xương cốt con người tương ứng với chiều cao. Lấy quản lý làm chuẩn, cao tầm một mét tám, vậy thì với những cái xương như thế này, chủ nhân của nó phải cao tối thiểu ba mét." Anh ta vừa nói, vừa nhặt lên một đoạn xương, "Đây không phải là hiện tượng cá biệt, trong động này nhặt bất cứ một khúc xương nào cũng đều là có chiều dài tương ứng. Điều đó đã chứng tỏ, những người được chôn ở đây khi còn sống có chiều cao bình quân tầm ba mét, khác hẳn với người Cramer mà chúng ta đã gặp. Cho dù hoàn cảnh tự nhiên làm cho giống người đột biến thì cũng tuyệt đối không thể nào phát sinh trong thời gian ngắn. Cho nên, những cái xác được chôn dưới này đương nhiên khác loại với những cái xác trong khu mộ tập thể ở bên trên, chúng không phải là xác của thầy mo Cramer."
"Tôi chưa bao giờ từng nghe nói, có chủng tộc nào lại có thể đạt tới chiều cao bình quân hơn ba mét." Đầu Trọc với tay lên để ước lượng: "Đây là điều khó mà tin nổi. Trong khu mộ quỷ này thực ra chôn những kẻ nào, họ có phải là con người không?"
Tôi nhớ đến nội dung trong quyển sách da cừu của lão thầy mo. Đám trộm mộ thời Thanh mạt đã đi tới châu Mỹ bằng tàu hàng của công ty Đông Ấn Độ Dương. Ban đầu, họ muốn tìm quặng vàng nằm sâu trong rừng. Nhưng cuối cùng, nhờ vào truyền thuyết của người bản địa lẫn may mắn mà tìm thấy khu vực có hình dạng đặc thù, họ đã kết luận bên dưới sào huyệt Malik có một khu mộ lớn; Bởi vậy mới nổi lòng tham thực hiện việc đào hầm quật mộ ở vùng hoang dã nơi xứ người, nhưng có ngờ đâu gặp phải tai họa trời giáng, đào lên một cái động quỷ chôn muôn vàn "Quỷ quái". Trong số năm người đàn ông vượt trùng dương để thay đổi cuộc đời lúc đầu, chỉ còn lại hai người sống sót chạy ra khỏi mộ. Hai người bị lạc ở sâu trong rừng nhiệt đới, không thể tìm thấy đường ra, cuối cùng trên đầu cả hai còn mọc lên sừng quỷ, khắp người bị thủng lỗ chỗ, biến thành hình dạng của đám quái vật được chôn dưới động quỷ. Kẻ buôn đồ cổ người Nam Dương cho rằng đó là bởi ma quỷ quấy phá, mình đã trúng phải lời nguyền rủa đối với kẻ trộm mộ, vì vậy đã tiến hành xây dựng thế "Kim kê ấp Phượng" ở bên trên, nhằm phá phong thuỷ, cắt đứt sát khí của khu mộ quỷ. Sau khi chết, ông ta được người sống sót duy nhất còn lại chôn trong khu mộ theo thế phong thủy, với mục trấn áp. Về sau, bởi vì hình hài biến thành quái dị không thể nào dung nhập vào xã hội văn minh được nữa, người trộm mộ mọc sừng quyết định ở lại trong rừng, thông hôn với thổ dân bản địa. Do có ngoại hình khác thường, cùng với tri thức khoa học tương đối tiên tiến, ông ta đã được thổ dân tôn làm thánh hiền, trở thành thầy mo của bộ lạc. Hơn nữa, chức thầy mo này lại được con cháu đời sau của kẻ trộm mộ đó cha truyền con nối, chẳng biết đã truyền qua bao nhiêu đời. Dù những gì xảy ra đã dần chìm vào quên lãng, nhưng con cháu của kẻ trộm mộ vẫn vĩnh viễn không bao giờ quên, họ bị ám bởi một lời nguyền đáng sợ, cho nên trước khi chết người nào cũng sẽ tới khu mộ do đời trước xây dựng để kết thúc cuộc đời. Bởi vì riêng chỗ đó mới chính là cõi đi về của họ.
Về phần huyệt mộ dưới khu mộ quỷ, trong quyển sách da cừu lão thầy mo không hề nói rõ ràng thực chất là chôn thần thánh phương nào. Tôi nghĩ, thứ nhất là do thời gian quá lâu, lão thầy mo chưa chắc biết được đời trước chính xác đã thấy được những gì; Thứ hai, dù cho biết được điều gì đó đi nữa, lão chưa chắc đã dám ghi chép lại, có thể là do sợ con cháu mình xông bừa vào trong khu mộ quỷ, gây ra tai hoạ còn lớn hơn.
Điều quan trọng là những người khổng lồ bị cắt mất sừng trước mặt chúng tôi, thực ra là người nào. Tại sao họ lại bị chôn ở đây, họ lại có năng lực đặc biệt nào mà lại có thể nguyền rủa người khác sau khi đã chết, khiến cho một đám trộm mộ biến thành hình hài quái dị người không ra người, quỷ không ra quỷ, từ đó về sau có nhà mà không về được. Tôi ký thác hy vọng tìm kiếm đáp án lên những bức vẽ trên vách động, bèn bảo với Vương Thanh Chính: "Cậu cả Vương, nếu đúng là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá, chắc cậu phải có cách nhìn độc đáo nào đó về bức họa trên vách đá kia chứ?"
Suốt cuộc hành trình, Vương Thanh Chính đã không ít lần bị chúng tôi chế nhạo coi thường. Nghe thấy tôi hướng mình học hỏi, y cười tít cả mắt lại: "Đúng vậy đúng vậy, Vương Thanh Chính tôi là ai chứ, sinh viên cao học của Harvard đó! Lưu Mãnh, rọi đèn lên, để tôi nghiên cứu những bức bích hoạ này kỹ càng một lượt."
Tôi nói vậy giống như đang lấy lòng y, nhưng thật ra là muốn phân tán sự chú ý của mọi người. Có rất nhiều người, bởi vì dưới lòng đất tù tội, không có ánh sáng sẽ sinh ra ảo giác về mặt thị giác. Hơn nữa, trong khu mộ quỷ lại còn chôn xác người khổng lồ một sừng, riêng điều đó đã gây ra hiệu ứng khủng hoảng. Bảo Vương Thanh Chính tìm hiểu những bức vẽ trên vách động, giảng giải cho đoàn người một vài mẩu chuyện về lịch sử đương nhiên sẽ tốt hơn là bịa ra vài mẩu chuyện ma quái thần thoại rồi kể ra sẽ càng làm cho mọi người hoảng loạn hơn. Trong các mộ cổ, tôi đã từng nhìn thấy không ít những tấm bia đá có khắc tranh, nhưng phần lớn trong số đó là kiểu vẽ chi tiết trực quan của Trung Quốc. Tranh khắc đá trong hầm mộ có hai loại, loại thứ nhất là mô tả cuộc đời của người đã chết, loại thứ hai là miêu tả thế giới sau khi chết. Ngoài ra còn loại thứ ba, đó là những bức tranh khắc đá đơn thuần về mặt thờ cúng. Chúng được khắc trong hầm mộ phần nào đó là vì mục đích răn đe. Về phần là để phòng ngừa sau khi chết chủ nhân mộ bị yêu quái quấy rối, hay là để đe dọa đám trộm mộ mô kim, vậy thì hoàn toàn dựa vào đánh giá của người đời sau.
Vương Thanh Chính móc một quyển vở nhỏ ra, vừa ghi chép vừa giảng giải: "Bức tranh khắc đá trên vách này đại khái là mô tả chiến thắng ác thần của người Anh Điêng - con cháu thần Mặt trời, bảo vệ thôn xóm. Những tranh khắc đá này không tuần tự theo thời gian, sau này cần xem xét lại mới sắp xếp lại chính xác được. Để tôi xem tranh trên bức vách khác rồi nói tiếp."
Tù trưởng Mặt Nạ đã sợ kêu không thành tiếng trước những bức tranh của tổ tiên. Hắn quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi theo nghi lễ hai tay giơ cao, mặt hướng lên trời trang trọng của người Inca.
Tuyền béo kín đáo thúc cùi chỏ vào tôi một cái, tôi và cậu ta đứng tách riêng ra một chỗ. Cậu ta thì thào hỏi tôi: "Thằng ranh kia nói có lẽ không chính xác lắm. Tớ thấy những bức tranh trên vách này chẳng có gì hay ho để mà nghiên cứu cả, chúng ta nên nhặt lấy mấy khối đá rời rồi cho vào ba lô, mang ra ngoài đổi lấy đôla là tốt nhất. Ở lại đây nghe hắn khoe khoang làm cái gì, tìm đền thờ thần và Shirley quan trọng hơn."
Tôi đáp: "Chúng ta vào đấy đã lâu như thế rồi, nhưng cậu thử nhìn hai cây nến bằng sáp ong mà cậu đã đốt mà xem, giờ là lúc chúng đang cháy mạnh nhất. Khảo cổ và trộm mộ khác nhau, dân khảo cổ chú trọng tìm hiểu về cuội nguồn của lịch sử hơn. Chúng ta đến tận đây rồi mà cả văn hóa lẫn lịch sử của người Inca đều chưa biết được nhiều, khó mà có được một ngôi mộ cổ như thế này, bên trong có thể ẩn giấu manh mối. Xem thêm một lúc nữa cũng đâu có sao, có lẽ sẽ tìm được manh mối về vị trí của đền thờ thần của người Inca cũng không chừng."
Tuyền béo ngẩng đầu, nhìn bức tranh phía sau chúng tôi, gãi bụng thắc mắc: "Lão Hồ cậu thử nhìn xem, đám người trong bức tranh này đang làm gì thế, tổ chức đốt lửa trại chắc?"
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt cậu ta, bức tranh khắc đá phía sau chúng tôi khác hẳn vơi bức tranh mà cậu ấm họ Vương đã nghiên cứu, màu sắc chói sáng. Tôi thử sờ tay vào, kinh ngạc thốt lên: "Là bột vàng!" Tất cả mọi người giật mình vì tiếng kêu của tôi, Bốn mắt còn làm rơi cả kính. Chúng tôi gom hết toàn bộ đèn đuốc chiếu hết vào bức tranh tôi đã phát hiện ra. Trong ánh sáng chiếu sáng lòa, toàn bộ bức tranh trên vách phát ra ánh vàng chói mắt. Tuyền béo thiếu chút nữa đã cắn mất đầu lưỡi, hét lên: "Vàng, vàng làm thành tường. Ôi mẹ ơi, bức tranh này tốn mất bao nhiêu tiền đây!"
Bức tranh này dài hơn sáu mét, rộng hơn bốn mét, điêu khắc một tổ hợp tranh liên hoàn miêu tả chiến tranh thời xưa. Tôi quả thực đã bị choáng ngợp trước bức tranh bằng vàng trước mặt, tiến lại gần sờ tay vào thử lại lần nữa, khẳng định như đinh đóng cột: "Không phải bằng vàng ròng, chỉ có họa tiết chính là được dát bằng bột vàng. Nội dung của bức tranh này đương nhiên vô cùng quan trọng, nếu không thì thợ vẽ tranh đã chẳng coi trọng đến mức dùng cả bột vàng để dát lên bề mặt của nó."
Bức tường dát vàng bỗng chốc thu hút toàn bộ sự chú ý của chúng tôi. Không biết có phải là do tôi bị ảo giác hay không, trong ánh vàng chói lọi, ngay cả ngọn nến trong góc cũng phát ra ánh sáng rực rỡ màu vàng. Cậu ấm họ Vương như nhặt được bảo vật vô giá, oang oang than thở: "Bức tranh này quá quý giá, nó là bộ phận hạch tâm của cả câu chuyện. Trời ạ, mọi người nhìn đi, những gì chúng ta cần tìm đều có cả ở trong bức tranh này!"
Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh cẩn thận quan sát. Chính giữa bức tranh là người khổng lồ râu dài ba mắt, toàn thân vàng chói, một tay cầm búa, một tay cầm trượng. Ông ta ngâm mình trong hồ nước, hai tay ông ta giương lên trời. Sau lưng là cả một đội quân người Anh-điêng đi theo, trước mặt là vô số quái vật mọc sừng đang quỳ lạy. Ở một cảnh khác là cảnh tượng người đàn ông râu dài ba mắt đó dẫn dắt chiến sĩ Anh Điêng chôn vùi lũ quỷ mọc sừng đó vào hố sâu. Chiếc mặt nạ ba mắt người đàn ông râu dài đó đeo vô cùng quen thuộc đối với tôi, nó chính là cái mặt nạ ba mắt của công chúa Inca đã bị người của Cây Sào ăn cắp ở viện bảo tàng quốc gia.
Đầu Trọc đã đi theo bên cạnh Vương Phổ Nguyên một thời gian dài nên đã thuộc nằm lòng những gì họ đã nghiên cứu. Đối với lịch sử đế quốc Inca, lão thông thạo hơn bất cứ ai. "Thời điểm vua mới lên ngôi, người Inca sẽ dùng bột vàng trát lên toàn bộ cơ thể ông ta, sau đó còn bỏ vô số đồ vật bằng vàng xuống thánh hồ. Vua mới phải tắm rửa sạch sẽ bột vàng dát bên ngoài cơ thể trong hồ, tượng trưng cho việc hiến những gì quý giá nhất lên thần Mặt trời. Về phần tại sao lại có tục lệ này, đại khái là bởi trong thần thoại khai bờ mở cõi của người Inca, hai vị thần khai quốc là Manco Capac và vợ là Mama Oqllo Vaco đã bắt đầu dấn bước vào trần thế từ thánh hồ Titicaca. Cho nên người Inca tin rằng, nước là chất môi giới liên hệ giữa trần thế và cung điện của thần Mặt trời."
Tôi nói: "Ý của anh là, vào thời ấy, quốc gia giàu có đến mức trát cả bột vàng lên tường, hơn nữa lại vô cùng sùng bái thần Mặt trời thì chỉ có đế quốc Inca. Nội dung tranh trên tường miêu tả lịch sử người Inca chiến thắng quỷ một sừng hay sao?"
Vương Thanh Chính như mê như say, y tiếp tục giảng giải: "Kẻ mà họ chiến thắng không phải là quái vật một sừng, mà là Thiên Thần. Trong bức tranh khắc trên cao nhất của toàn bộ có biểu tượng mây và mặt trời của thần Mặt trời. Những người một sừng này đi từ trên trời xuống, họ dạy người Inca kỹ thuật gieo trồng và tri thức về thiên văn. Ở chỗ này này, mọi người có thể thấy một công trình khắc biểu tượng mây và mặt trời, một người đàn ông râu dài đội vương miện đang đứng trước cửa tiếp nhận chỉ bảo của thần Mặt trời, yêu cầu phải tiêu diệt Thiên Thần một sừng. Mọi người hãy chú ý tới biểu hiện của ông ta, mắt trợn tròn, mồm há hốc rõ ràng cho thấy đang trong cơn kinh hoàng. Nhưng trong tổ hợp tranh ở bên dưới, một cái mặt nạ ba mắt bằng vàng từ trên trời rơi xuống, sau khi người đàn ông râu dài vừa đeo nó lên, trong tay đã có thêm búa và trượng vàng, từ đó về sau có được sức mạnh thần thánh. Ngay thời khắc đó, vị vua Inca được ban sức mạnh thần thánh đó đã có được năng lực tiêu diệt Thiên Thần một sừng. Dưới sự chỉ huy của ông ta, người Inca anh dũng xông lên, cưa cụt sừng của Thiên Thần một sừng, sau đó cắt rời cơ thể bọn họ, chôn xuống nơi đây. Ngôi mộ này là nơi diệt vong của Thiên Thần một sừng, cũng là nơi khởi bước đến với phồn vinh của đế quốc Inca."
Trên bức tranh khắc đá hoành tráng miêu tả toàn bộ quá trình Thiên Thần một sừng bị tàn sát. Mặc dù chỉ là những đường nét đơn giản, nhưng hình ảnh Thiên Thần một sừng bị cưa sừng chặt đứt chân tay được khắc họa rất sống động. Đặc biệt là thời điểm bọn họ đồng loạt ngửa mặt lên trời gào rú, giãy chết. Người xem quả thực dường như đang có mặt ở hiện trường, chính tai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ. Sau khi xem xong những bức tranh tường này, cái tên "khu mộ quỷ" không còn khó hiểu nữa. Những kẻ bị chôn xác dưới huyệt mộ ngầm dưới lòng đất này đều người của bộ tộc Thiên Thần một sừng. Vào lúc ấy, những kẻ thống trị lo sợ những Thiên Thần có những kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến sẽ cướp mất quyền lực của mình, cho nên ngoài mặt tỏ ra nịnh nọt, nhưng bên trong lại mang lòng giết người. Lợi dụng lúc Thiên Thần ngủ say, bọn họ đã tàn sát sạch sẽ bộ tộc này. Trong tranh có một người khổng lồ đội vương miện, đeo mặt nạ vàng ba mắt, một tay cầm búa vàng, một tay cầm trượng vàng, chân giẫm lên đầu người một sừng chồng chất thành núi, tuyên cáo vương quyền hoàn toàn giành thắng lợi trước thần quyền trong cuộc chiến cả ngàn trăm trước.
Tên tù trưởng dán sát người vào vách động. Dù lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng hắn vẫn chỉ tay vào cái mặt nạ, rồi đưa tay úp lên mặt để ra hiệu, sau đó lại chỉ vào cây trượng vàng, liên tục làm động tác ra hiệu cắm xuống đất. Trọc đầu phiên dịch: "Hắn nói đó chính là cây trượng vàng của thầy mo trong bộ lạc, mà lúc trước người da vàng kia đã đổi lấy bằng cái mặt nạ vàng ba mắt. Về sau, khi thầy mo đã bị chết trong trận chiến với chúng tôi, hắn đã nổi lên dã tâm, tự chiếm lấy mặt nạ và búa vàng, tự phong làm Thần Vương "Eulaben" kế tiếp. Giờ hắn hối hận khôn nguôi, cầu xin chúng ta cho mình được ở lại trong hang động này để sám hối chuộc tội trong suốt quãng đời còn lại."
Tôi bảo với tên tù trưởng: "Anh ở ẩn tiêu cực như vậy là phá hủy tương lai. Khi đối mặt với khó khăn chúng ta phải dũng cảm kiên cường vượt qua. Ở Trung Quốc chúng tôi, có một vị lãnh đạo có địa vị ngang với "Eulaben" của người Inca các anh, ông ấy dạy chúng tôi, không sợ phạm sai lầm, có can đảm sửa sai lầm đó mới là lựa chọn chính xác nhất. Anh nên giữ ý chí kiên định, đi giành lại bảo vật do tổ tiên để lại cùng với chúng tôi. Anh cứ nhìn bức tranh trên vách là hiểu, khi nào có được mặt nạ, búa và trượng vàng, anh sẽ biến thành thần, đến lúc đó lo gì không thể dẫn dắt các hương thân làm giàu, ra khỏi rừng nhiệt đới lạc hậu." Đầu Trọc phiên dịch lại những gì tôi đã nói, tù trưởng Mặt Nạ hiển nhiên rất động tâm, liên tục gật đầu với tôi.
Vương Thanh Chính si mê nghiên cứu nội dung trên bức tranh tường, Tuyền béo chế nhạo y khoe khoang kiến thức. Bốn mắt biện hộ cho y: "Cậu ấm họ Vương làm vậy hoàn toàn không phải vì cố ý khoe tài. Những người được học hành chính quy, tôi và anh không thể nào hiểu được đâu. Họ có ham mê đối với khảo cổ văn vật vượt xa người khác."
Tuyền béo vặn lại: "Chiếu cách nói của anh, nếu đánh giá dựa trên mức độ say mê đối với đồ vàng bạc, chẳng phải tôi đã ngang tầm với giáo sư rồi hay sao?"
Tôi bảo: "Cậu hám của thì có, liên quan cái rắm đến đồ vàng bạc."
"Làm gì đến mức, họ Vương tớ đây đúng là ham mê của cải thật, nhưng yêu lá cờ chói ngời sắc đỏ hơn, cậu có cho tớ bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể làm phai mờ đi được tấm lòng son sắt của tớ." Tuyền béo dẫm chân lên đống xương chất cao, thể hiện tư thế xung phong. Tôi phân tích: "Đến giờ có thể khẳng định, đây là một ngôi mộ vào thời kỳ đầu của đế quốc Inca. Đền thờ thần mà chúng ta muốn tìm có lẽ chính là cái đền ở trên bức tranh." Đối với chúng tôi, phát hiện này hết sức quan trọng. Thứ nhất, nó đã chứng minh đền thờ thần Inca đích xác là có thật; Thứ hai, nó đã giúp chúng tôi sửa chữa quan điểm sai lầm ngay từ ban đầu của chúng tôi. Kể cả Vương Phổ Nguyên, tất cả chúng tôi vẫn luôn cho rằng đền thờ thần Mặt trời trong rừng Amazon được xây dựng vào thời kỳ cuối của đế quốc Inca, khi mà họ lui về phòng thủ ở tuyến hai. Bức tranh đã cho thấy, đền thờ thần Mặt trời đã có từ rất sớm. Tuy nhiên, trong quá trình di chuyển và phát triển sau này, người Inca đã dần quên lãng nó đi. Mãi cho đến khi thực dân Tây Ban Nha xâm lược, cả đế quốc tan vỡ, lúc đó Quốc Vương mới nhớ tới vùng đất mà tổ tiên đã lưu lại cho đời sau ở trong rừng sâu, vì vậy đã di dời cả nước. Chẳng trách vào thời điểm gặp nạn thời trước, công chúa Lilia vẫn tìm lại chiếc mặt nạ ba mắt trong đống đổ nát cho bằng được, bởi nó là biểu tượng của Quốc Vương Inca của bà ta, là vật đã được thần Mặt trời ban cho.
Đến lúc này vẫn có hai bí ẩn tôi không tài nào hiểu được. Thứ nhất, sau khi công chúa Lilia và giáo sư Grimm kết hôn với nhau, tại sao họ lại vượt cả ngàn dặm để tới Trung Quốc, cuối cùng được người ta phát hiện ra đã bị chết cóng trong vùng băng giá vĩnh cửu trên dãy Andes; Thứ hai, tác dụng của cây trượng vàng trong bức tranh. Cây Sào đã tốn công mất sức trộm lấy chiếc mặt nạ trong viện bảo tàng, chẳng lẽ chỉ vì để đối lấy cây trượng vàng của tù trưởng? Nếu thật sự là như vậy, cây trượng vàng tất nhiên đóng một vai trò quan trọng trong hoạt động tìm kiếm đền thờ thần, còn tác dụng đó ra sao thì nhóm người chúng tôi hoàn toàn không biết. Nghĩ tới đây, tôi tự nhiên thấy đau đầu, cảm thấy có một vài điểm mấu chốt nào đó đã bị quên lãng, nhưng không làm sao nhớ ra nổi.
Đầu Trọc nói tiếp: "Bí ẩn về chiếc mặt nạ vàng đã được phơi bày, giờ là lúc chúng ta phải lên đường rồi. Nơi này dù sao cũng là phần mộ, ở lại lâu chắc chắn không phải là điều tốt lành gì."
Vương Thanh Chính còn định nghiên cứu hết toàn bộ nội dung bức tranh. Trái ngược với tính cách cậu ấm thường ngày, lúc này y nghiêm túc ghi chép vào một quyển vở nhỏ. Tôi bảo với y khu mộ quỷ đã được chúng ta khai quật lên rồi, sau này nhà họ Vương các cậu muốn thăm dò nghiên cứu lúc nào mà chẳng được, giờ cần gì phải gấp. Đền thờ thần của người Inca còn đang chờ chúng ta ở phía trước, nếu làm mất cái ấn Bá Vương của tổ tiên, cậu sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Cậu ấm họ Vương đang trong cơn mê say, không ai kéo đi nổi, xua tay nói: "Cứ thử kéo tôi đi thử xem, đánh chết cậu đây cũng không đi." Y còn chưa dứt lời, bó đuốc và ngọn nến trong góc động đột nhiên cùng tắt phụt cả hai. Trong bóng tối, không biết hàm răng ai va vào nhau lạch cạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook